Địa Ngục Trần Gian

Chương 82: Kim hoa



Nói thật việc giúp Hồng Dược thức tỉnh như là tảng đá lớn đè nặng trong lòng tôi, khiến tôi ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nếu như không sớm giải quyết tôi không thể đối diện với chính mình. Giống như việc khiến Giang Tiểu Thơ sống lại vậy, đều là gánh nặng tôi phải mang theo, cũng là chuyện mà tôi nhất định phải làm.

Sau khi đại sư huynh nghe tôi nói xong cũng ngẩn người, mở miệng nói: "Hiện giờ dưới chân núi rất nguy hiểm, gần đây động thái của Vĩnh Dạ càng ngày càng lớn, đệ lại là mục tiêu của chúng, nếu bị bọn chúng phát hiện..."

Tôi nhẹ giọng cười một tiếng. "Cho dù như vậy cũng phải đi, đệ không thể vì nguy hiểm mà từ bỏ chuyện của Hồng Dược, huynh cũng biết rõ chuyện xảy ra lúc đó mà."

Đại sư huynh thở dài một cái, cuối cùng mở miệng nói: "Mấy ngày tới ta đúng lúc phải đi làm nhiệm vụ, không thể đi cùng đệ, tự mình phải cẩn thận một chút,"

"Được, đệ cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào sư huynh mãi." Tôi cười nhẹ một tiếng.

Đại sư huynh mở miệng nói: "Được rồi, ta đi làm một cái chuông chiêu hồn, đến lúc đó đệ vào Đông Ba thần quốc dùng nó là có thể khôi phục ý thức của Hồng Dược. Còn nữa, ta lập tức đi bẩm báo Ngọc Dương sư thúc một tiếng, tốt nhất là có thể xin cho đệ một món pháp khí phòng thân."

Nhớ tới thanh kiếm mà Ngọc Dương sư thúc và Diệp Kiếm Nhất dùng để giao đấu, tiểu kiếm mà Long Linh sư tỷ dùng lúc ở Dương gia thôn, trong lòng tôi không khỏi nóng lên. Ngự khí, đây chính là món đồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ lại thật sự có vật như vậy.

"Vậy thì làm phiền sư huynh." Tôi mở miệng cười nói.

"Không có gì mà phiền với không phiền, đệ tiến bộ càng lớn ta càng vui. Chút nữa ta sẽ đem chụp lại quyển sách của sư phụ cho đệ xem, lúc rảnh rỗi học thêm một chút. Sư phụ không có ở đây, con đường sau này chỉ có thể dựa vào chính đệ." Đại sư huynh mở miệng nói.

Tôi thận trọng gật đầu.

Chờ sau khi đại sư huynh đi, Tiểu Phật Gia mới lên tiếng: "Vị sư huynh này của ngươi không tệ, có thể nhìn ra được hắn thật lòng đối tốt với ngươi."

"Ừ, sư huynh đối tốt với ta, ta tự nhiên ghi nhớ trong lòng." Tôi gật đầu một cái.

"Trước tiên nên nắm chắc tu vi một chút đi, ta dạy ngươi làm sao tập hợp được tam hoa tụ đỉnh." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

Tôi gật đầu một cái hướng phía phòng mình đi tới. Lúc trước là vì muốn nhìn phong cảnh bát ngát của đỉnh Long Phong một chút, nhưng bây giờ muốn thuận lợi đột phá thì tốt nhất là nên tìm một nơi an tĩnh mới được.

Lúc tôi đi vào nhà vừa vặn thấy Long Linh sư tỷ từ bên trong đi ra, tôi gọi một tiếng sư tỷ nhưng tỷ ấy như không nghe thấy vậy, trực tiếp đi ra phía ngoài.

Tôi khổ sở cười một tiếng, đã lâu như vậy, Long Linh sư tỷ vẫn còn hận tôi, mặc dù tôi biết rõ trong lòng tỷ ấy không bài xích tôi như vậy, nếu không lúc ở Dương gia thôn cũng không một mực che chở cho tôi. Nhưng dáng vẻ này của tỷ ấy quả thực khiến tôi có chút áy náy.

Thuận theo tự nhiên đi.

Tôi mím môi một cái, hướng gian phòng của mình đi tới. Sau khi về phòng tôi nhắm mắt lại, mở miệng dò hỏi: "Vậy làm sao để ngưng tụ tinh khí thần ba hoa?"

Tiểu Phật Gia khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Ngưng tụ ba hoa có một đạo khẩu quyết, gọi là tức giận hóa ba thanh, như vậy mới có thể đốt ra kim liên."

"Lời này có ý gì?" Tôi vội mở miệng hỏi.

"Rất đơn giản. Nếu ngươi đã thông đại chu thiên, nói cách khác tinh thần khí của ngươi đã đầy đặn, bây giờ ngươi chỉ cần hoàn thiện được tinh thần khí của mình, lúc này dùng tới khẩu quyết, tức giận hóa ba thanh, chính là muốn vận một hơi, đem tinh thần khí bức ra, lúc này trong nội tâm ngươi sẽ hiện ra một biển lửa, chỉ có rèn luyện tinh khí thần trong biển lửa này mới có thể hóa thành ba đóa kim liên, đây chính là ba hoa." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Tôi mở miệng hỏi.

"Ngươi cho là rất khó à, đây chính là ổn định tu vi, mau đi, ta có chút tò mò, không biết kim hoa của ngươi có phẩm chất gì." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

"Phẩm chất? Kim hoa này còn có phẩm chất?" Tôi tò mò hỏi.

"Tất nhiên là có rồi." Tiểu Phật Gia liếc tôi một cái. "Trên thế giới này điều quan trọng nhất chính là tư chất, người đạt tới cảnh giới cũng tự nhiên có phân chia cao thấp, cũng có nghĩa là ngươi không thể đơn thuần dựa vào thu nhập của một người mà phán đoán hắn giàu hay nghèo, có người tháng thu nhập một trăm ngàn, nhưng có tháng hắn thu vào cả triệu, mà có vài người tháng thu nhập một trăm ngàn sau đó cả đời cứ ổn định như vậy thôi, hai người này có thể giống nhau sao?"

Nghe Tiểu Phật Gia nói như vậy, lúc này tôi mới có chút hiểu ra, giống như là tiên thiên cảnh vậy, thông kinh mạch càng nhiều càng nói lên tương lai người này sẽ phát triển tốt hơn, người này với người kia không giống nhau, mỗi người đều là một cá thể độc lập, cho nên mới có phân chia cao thấp.

"Kim liên này phẩm chất phân chia như thế nào?" Tôi tò mò mở miệng hỏi.

"Nhìn số hoa, cao cấp nhất là mười đóa, nhưng từ xưa đến nay chưa có người nào có thể nhưng tụ ra mười đóa kim hoa. Đại sư huynh ngươi căn cơ rất vững chắc cũng chỉ ngưng tụ ra năm đóa, vậy coi như là có tư chất xếp thứ nhất thứ hai rồi." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

"Năm cánh hoa đã là tư chất xếp thứ nhất thứ hai? Đây là cao cấp nửa vời à?" Tôi mở miệng hỏi.

Tiểu Phật Gia bĩu môi. "Ngươi thật biết nói đùa nha, cho dù là Diệp Kiếm Nhất, kim hoa của hắn cũng chỉ là bảy đóa thôi. Thật ra tư chất này không nói chính xác được, nói thế nào đây, trong kim hoa này hàm chứa thiên địa đại đạo, không chỉ là dựa vào tư chất của bản thân mà còn phải nhờ vào vận khí nữa."

Tôi gật đầu một cái. "Diệp Kiếm Nhất là bảy đóa, vậy làm sao để ta cũng có thể ngưng tụ ra bảy đóa đây!"

"Đúng là nghé mới sinh không sợ cọp!" Tiểu Phật Gia bĩu môi nói.

Tôi không để ý tới lời hắn, bắt đầu vận chuyển chân khí lên tiểu chu thiên, lại từ tiểu chu thiên chuyển vào trong đại chu thiên, nhanh chóng kích hoạt tinh khí thần ba khí trong cơ thể, rất nhanh tôi đã đem ba khí kích hoạt ra. Nhắc tới cũng thấy kỳ là, khi tôi ngưng tụ lại một cái, liền cảm giác tinh khí thần của mình bắt đầu đầy đặn, vô cùng thanh tỉnh, tốc độ vận chuyển trong đầu cũng nhanh hơn rất nhiều. Không nói khoác chút nào, lúc này nếu để tôi tham gia thi vào trường cao đẳng, nhiều nhất ba ngày tôi có thể học đến thi đậu cả đại học Thanh Hoa!

Dĩ nhiên đây chỉ là một ví dụ. Tôi không có khả năng thật sự trở về thi vào trường cao đẳng nữa.

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu vận khí đến đan điền. Đúng như lời Tiểu Phật Gia nói, trong đan điền giờ giống như một biển lửa, lửa nóng bỏng giăng khắp nơi, thậm chí ngay cả chính tôi còn cảm thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi.

Cùng lúc đó, Tiểu Phật Gia mở miệng nói: "Đem tinh khí thần ba khí hòa làm một thể, sau đó trong lúc xuyên qua biển lửa này, đem tạp khí ném đi, chỉ để lại tinh hoa, như vậy ngươi sẽ ngưng tụ ra ba hoa."

Tôi vội gật đầu một cái, bắt đầu làm theo lời Tiểu Phật Gia nói, đem tinh khí thần ba khí dung hợp thành một khối, sau khi dung hợp lại ý thức tôi càng trở nên rõ ràng.

"Đừng tưởng đây là chuyện tốt, bây giờ đầu ngươi càng tỉnh táo thì chút nữa thống khổ ngươi cảm nhận được càng rõ ràng." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

Tôi ngơ ngẩn. "Cái này còn đau sao?"

"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Tinh khí thần cũng tương đương với tinh thần của ngươi, ngươi để lên ngọn lửa nướng một trận, thà trực tiếp đem ngươi đi đốt còn dễ chịu hơn đấy." Tiểu Phật Gia nói.

Tôi ngơ ngác sau đó hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị tâm lý lúc này mới đem cỗ khí kia hướng đan điền đưa tới.

"Xuy!"

Tôi hít sâu một hơi, trong nháy mắt thật là đau, thiếu chút nữa khiến tôi hỏng mất. Tôi gắt gao cắn chặt răng không để mình kêu thành tiếng, lúc này mới nhìn về phía luồng khí tôi vừa đưa qua kia.

Tôi phát hiện luồng khí đó đã từ từ thu nhỏ lại, rất nhanh liền hóa thành một giọt chất lỏng màu vàng.

"Nhịn, lúc này nhịn được càng lâu đối với ngươi càng tốt. Lửa ở đan điền chỉ xuất hiện vào lần đầu ngươi vận chuyển tinh khí thần, sau này muốn lấy thêm để chế tạo kim liên cũng không có cơ hội." Giọng Tiểu Phật Gia truyền tới.

Tôi gật đầu, mặc dù lúc này cũng đau sắp chết, nhưng vẫn cố nén tiếp tục vận chuyển tinh khí thần đi qua biển lửa.

Rất nhanh, từng giọt chất lỏng màu vàng càng ngày càng nhiều. Ở trong ngọn lửa những thứ chất lỏng này như có ý thức vậy, bắt đầu nhúc nhích.

"Đây là kim hoa chuẩn bị ngưng tụ!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

Tôi gật đầu một cái, tiếp tục đau khổ hướng bên trong vận nội khí tới, rất nhanh những giọt chất lỏng kia bắt đầu ngưng tụ ra một cành hoa, đài hoa...

Cũng không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng ngưng tụ ra một đóa hoa.

Sau khi đóa hoa này hình thành tôi cảm giác được nỗi thống khổ vừa rồi gần như tăng lên gấp đôi.

"A!" Trong nháy mắt tôi không nhịn được kêu thành tiếng.

"Chịu đựng, lúc này mới là đóa thứ nhất. Tiếp theo sẽ càng ngày càng đau, cho đến khi ngươi không chịu được ngất đi, mới tính là ngưng tụ kim hoa xong!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

"Thật là, cái này căn bản không phải thứ con người có thể chịu được!" Tôi lau mồ hôi mở miệng nói.

"Không chịu được cũng phải chịu. Ngươi không phải muốn vượt qua Diệp Kiếm Nhất sao? Bây giờ mới đóa thứ nhất đã không chịu được?" Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

Vừa nhắc tới Diệp Kiếm Nhất tôi liền hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào biển lửa, mở miệng nói: "Tiếp tục!"

Lúc này tôi không biết, thời điểm tôi đang ngưng tụ kim hoa, Ngọc Dương sư thúc đang đứng trước mặt tôi, trong cặp mắt nghiêm nghị mang một tia khó đoán.

"Thật sự đã đột phá đến đại chu thiên, sư đệ, xem ra ánh mắt nhìn người của đệ không tệ." Ngọc Dương sư thúc cười một tiếng, chắp tay sau lưng tiếp tục nhìn tôi đầy thâm ý.

"Bắt đầu rồi, để ta xem ngươi rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu." Ngọc Dương sư thúc híp mắt nhìn tôi, trong tay ôm một thanh bát diện hán kiếm. "Nếu như ngươi có thể đạt được trên năm đóa kim hoa, thanh kiếm này, ta sẽ cho ngươi!"

"Mới một đóa đã không chịu nổi?" Ánh mắt Ngọc Dương sư thúc mang tia thất vọng. "Ồ, không đúng, đóa thứ hai?"

"Đóa thứ ba?" Ngọc Dương sư thúc hít sâu một hơi. "Đây cũng quá nhanh đi! Không sợ sẽ chịu không nổi sao?"

Lúc này tôi dĩ nhiên không biết Ngọc Dương sư thúc vì tốc độ ngưng tụ của tôi mà giật mình. Thật ra thì tôi cũng nào biết ngưng tụ kim hoa phải từ từ, giống như chạy marathon vậy, không phải càng nhanh càng tốt, mà là phải sử dụng thời gian hợp lý. Mỗi đóa hoa ngưng tụ xong cần nghỉ ngơi một chút, để chỗ đau có thời gian thích ứng, sau đó mới tiếp tục ngưng tụ, như vậy sẽ có thể kiên trì lâu hơn một chút.

Nhưng tôi ngưng tụ xong một đóa còn không chờ cho cơ thể thích nghi đã lập tức ngưng tụ một đóa khác, nói cách khác thống khổ sẽ điên cuồng tăng lên, bất kể tinh thần mạnh bao nhiêu cũng không kiên trì nổi.

Tiểu Phật Gia cũng không biết điều này, hắn chỉ biết phương pháp ngưng tụ kim hoa mà thôi, đối với những thứ nhỏ nhặt này cũng không để ý đến, nên lúc này mới náo loạn như vậy.

Nhưng ít nhất phương pháp này cũng có một điểm tốt, chính là nhanh chóng ngưng tụ thì đau nhức kia có thể khiến tinh thần lực của ngươi đột nhiên tăng mạnh, chỉ cần có thể gánh nổi thì một hơi có thể ngưng tụ ra kim hoa.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn bốn đóa hoa chập chờn trước mặt, đã cảm giác mình sắp bị lửa trong đan điền nướng thành cái xác khô, tôi mở miệng nói: "Không được, tôi sắp không trụ được nữa rồi!"

"Bây giờ mới được bốn đóa, cắn răng lại, ít nhất cũng phải đạt tới trình độ như đại sư huynh ngươi chứ!" Tiểu Phật Gia cũng mở miệng nói.

Tôi hít sâu một hơi, dùng tất cả sức lực của mình tiếp tục ngưng tụ, chờ đóa hoa thứ năm xúat hiện tôi rốt cuộc không nhịn được, cảm giác tinh thần bắt đầu hoảng hốt.

"Năm đóa sao?" Tôi cười khổ một tiếng.

Ngay lúc tôi sắp ngất xỉu, bỗng một thân ảnh xuất hiện bên cạnh, tôi quay đầu lại nhìn thấy một người dáng dấp giống tôi như đúc, hắn hướng về phía tôi nhẹ giọng cười một tiếng: "Ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi!"

"Ngươi là ai?" Tôi không nhịn được mở miệng hỏi.

"Giang Lưu!" Người nọ nhẹ giọng cười một tiếng, cả người nhảy vào trong biển lửa. Trong nháy mắt, cành hoa màu vàng kia lại xuất hiện thêm hai đóa hoa.

"Bảy đóa, là bảy đóa!" Âm thanh của Tiểu Phật Gia bắt đầu run rẩy. "Đây là tư chất trăm năm hiếm thấy nha, tư chất của ngươi là bảy đóa kim liên, có thể sánh ngang với Diệp Kiếm Nhất rồi!"

Tôi nhả ra một ngụm khí, cứ như vậy đi, bảy đóa, đã vượt quá sự tưởng tưởng rồi.

Ngay tại lúc tôi sắp từ bỏ, Hồng hoang sinh tử kinh trong đầu bắt đầu chấn động kịch liệt, cùng lúc đó, một luồng khí mát mẻ xông lên, nội khí vốn đã khô kiệt lại lập tức trở nên dồi dào, mà nhờ quyển kinh kia đau đớn cũng nhẹ đi rất nhiều.

"Hồng hoang sinh tử kinh! Lại là Hồng hoang sinh tử kinh!" Tiểu Phật Gia kinh hãi, "Cái này... Thật không thể tin được!"

Mắt thấy bông hoa thứ tám mọc ra tôi cũng có chút khiếp sợ...

Tám đóa!

Nội khí trong khí hải còn đang không ngừng di chuyển tới biển lửa, lúc này cảm giác đau đớn đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi, nhưng tinh thần tôi giống như có thứ gì đang chống đỡ vậy, vẫn không ngất đi.

Rất nhanh, đóa hoa thứ chín cũng hiện ra.

Tiểu Phật Gia bị khiếp sợ, lời nói có chút không mạch lạc: "Không thể nào, chín đóa ....là chín đóa, cho dù là Đạo Lăng thiên sư năm đó cũng chỉ đạt tới chín đóa!"

Nhưng còn không chờ hắn hết kinh ngạc, kim hoa kia lại run một cái, mọc ra một đóa thứ mười!

Cùng lúc đó, tinh thần tôi bị biển lửa trực tiếp ép đi ra, hiển nhiên đã không chịu nổi sự đau đớn của mười đóa hoa nữa.

"Mười đóa? Từ xưa đến nay, vốn không có ai có thể ngưng tụ ra mười đóa, cho dù là thời kỳ thượng cổ cũng không có, ngươi đây là độc nhất vô nhị rồi!" Tiểu Phật Gia lớn tiếng kêu.

Lúc này tôi cũng mở mắt, vừa muốn nói gì thì thấy Ngọc Dương sư thúc đang đứng trước mặt nhìn tôi đầy khiếp sợ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv