"..." Tôi tự nín thở, cố gắng không làm kinh động đến thứ quỷ đó, Bạch Hồ quay lại nhìn tôi nói: "Không cần lo lắng, nó chết rồi."
Nói ra câu đó, biểu cảm của Bạch Hồ có chút u ám, hoặc có thể nói là buồn bã.
Tôi tò mò tại sao Bạch Hồ lại có biểu hiện như vậy, lẽ nào con rồng đang nằm dưới đất đó và anh ta có quan hệ gì?
"Đi thôi." Bạch Hồ thẫn thờ nói.
Tôi gật đầu đi theo Bạch Hồ vào trong căn phòng đá rồi qua một cánh cửa khác, cứ như vậy chúng tôi đi liền một lúc, nhanh chóng đã đến một cánh cửa đồng được khắc đầy hình ảnh địa ngục chúng sinh.
"Chính là đây rồi!" Bạch Hồ nhìn thấy cánh cửa lớn đó hít một hơi lạnh giọng nói, đến cả anh ta cũng bắt đầu có chút kích động.
Tôi cũng không nén được sự lo lắng, chính là ở đây, mục đích đến nơi này của chúng tôi, chỉ cần đi vào đó, phá vỡ trận pháp âm dương bên cạnh ly thánh, chúng tôi có thể cứu được tất cả dân làng!
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy sự hồi hộp từ sâu trong thâm tâm.
Bạch Hồ mở cánh cửa đồng, tiến vào trong rồi thành thục dùng cây đánh lửa châm vào ngọn bấc trong căn phòng, rất nhanh cả căn phòng đã được thắp sáng.
Sau khi đèn sáng, tôi hoàn toàn kinh ngạc trước khung cảnh trong căn phòng đá.
Nơi này, sang trọng giống như hoàng cung vậy.
Chính giữa căn phòng là một con rồng lớn bằng vàng đang nằm cuộn lại, toàn thân nó đều được dùng vàng để tạo thành, trong miệng con rồng ngậm một chiếc ly lớn cũng bằng vàng!
Xung quanh con rồng vàng đó là những đường rãnh của chữ giáp cốt mà tôi xem không hiểu, các đường rãnh vừa hay nối với nhau thành một đường, ở giữa không ngừng có máy nóng chảy vòng quanh, khiến cho không khí trong phòng cực kỳ dị thường.
"Đây, chính là ly thánh và trận pháp âm dương!" tôi ngơ ngẩn nhìn ly thánh trước mặt, vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc.
"Không sai." Bạch Hồ đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi giống như đang quyết định chuyện gì đó, tôi có thể nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt anh ta.
Nhưng trong tận cùng của sự do dự, lại có một chút tàn nhẫn.
"Hắn muốn giết ngươi!" lúc đó giọng Hồng Dược bỗng vang lên, giọng nói đó làm cho mồ hôi lạnh của tôi túa ra, tôi lùi lại sau một bước, có chút phòng bị với Bạch Hồ, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Với thân thủ của Bạch Hồ, muốn ra tay với tôi thật quá đơn giản, so với giết một con gà có khi còn dễ dàng hơn.
Khi tôi vừa lùi lại một bước, Bạch Hồ thở dài một hơi, ánh mắt mù mịt: "Đừng hận tôi!"
"Chạy!" Hồng Dược kêu lên rồi lập tức xuất hiện trước mặt tôi!
"Không được. tôi chạy rồi, cô thì thế nào?" tôi vội vã hỏi.
"Không sao, vật chủ không chết, ta cũng không thể chết được! Ngươi mau chạy đi!" Hồng Dược lạnh lùng nói.
Nghe Hồng Dược nói như vậy tôi mới yên tâm, mặc dù không biết tại sao Bạch Hồ lại muốn ra tay với tôi, nhưng cũng bị dọa chết khiếp, tôi hoảng loạn lao về một hướng khác, không dám quay đầu lại.
Chạy không bao xa, Hồng Dược lại xuất hiện bên cạnh tôi, tôi nhìn cô ấy quan tâm hỏi: "Không sao chứ."
"Không sao, không biết tại sao, hắn ta lại không ra tay." Hồng Dược nói.
Tôi ngẩn ra, ngây người tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, lúc đó Tiểu Phật Gia cũng xuất hiện cười nói: "Không ngờ đến hắn cũng bị nhập vào ma chướng."
"Ma chướng gì?" Tôi tò mò hỏi.
Tiểu Phật Gia cười nói: "Không nói cũng không sao, sớm muộn gì ngươi cũng biết, hắn đã không đuổi theo cũng có nghĩa là chưa chuẩn bị giết chết ngươi, trong lòng hắn vẫn đang do dự."
"Anh ta thật sự muốn giết tôi?" Tôi ngẩn người, nhất thời không biết nên nói gì.
"Đương nhiên, nếu như hắn muốn làm được chuyện hắn cần, bắt buộc phải giết ngươi, không có cách nào khác." Tiểu Phật Gia rất chắc chắn nói.
Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc rối tung, nghĩ đến chuyện có thể Giang Tiểu Thơ cũng biết được Bạch Hồ muốn giết mình, tim chợt nhói lên.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? rốt cuộc tôi đã làm gì sai?
Tôi cắn chặt răng, ra sức chạy, cảm thấy khóe mắt cay cay, lúc đó mới cảm thấy thật sự cô đơn.
Bố mẹ tôi đều chết rồi, thế gian này người thật sự đối tốt với tôi cứ nghĩ là chỉ có Giang Tiểu Thơ, nhưng giờ đến cô ấy cũng...
Hồng Dược lên tiếng: "Đi thôi, rời khỏi đây."
Tôi đờ đẫn gật đầu, nghe theo chỉ dẫn của Hồng Dược nhanh chóng chạy đi, nội tâm như thể miếng thủy tinh bị vỡ vụn.
Hơi thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn, phổi như bị thiêu đốt.
Tôi cắn chặt răng tiếp tục chạy về phía trước, nhưng chỉ có như vậy mới làm cho tôi dễ chịu hơn.
Chạy chạy chạy!
Tôi ra sức chạy.
Trong một giây phút, không biết có thứ gì ngáng chân tôi ngã sõng soài trên mặt đất, sức lực toàn thân phút chốc tiêu tan, cả người giống như một đứa trẻ không được nâng đỡ, nằm khóc trên mặt đất.
Cái chết của bố mẹ, sốc vì Bạch Hồ muốn giết mình, gánh nặng về sự sống của tất cả dân trong thôn, tình cảm với Giang Tiểu Thơ, sự bất lực của một con người cô độc trong địa cung tăm tối này tất cả đều bùng phát.
Tôi cuộn người nằm dưới đất, thảm thương đến mức không bằng con chó.
"Đứng dậy!" Hồng Dược đứng bên cạnh tôi lạnh lùng nói.
"Cứ để tôi chết ở đây đi, dù sao tôi có chết cũng không ai lo lắng, tôi không cứu nổi dân làng, cũng không cứu được mình, không có Bạch Hồ, tôi cũng chẳng thể ra khỏi đây, mà kể cả có ra được, tôi cũng không được ích lợi gì." Tôi đờ đẫn nói.
"Đứng dậy, đừng để ta nói đến lần thứ ba." Hồng Dược vẫn tiếp tục lạnh giọng nói.
Tôi lật đật trở mình, nhìn Hồng Dược trước mặt, lấy hai tay che mắt lại cười điên dại: "Tôi quả nhiên là đồ phế vật, hoàn toàn vô dụng, cô đừng quan tâm tôi nữa, có cách nào giải trừ được sự ràng buộc giữa cô và tôi, cứ để tôi chết ở đây, dù sao cũng là chết, lần sau cô hãy tìm một vật chủ lợi hại hơn là được rồi."
Ánh mắt lạnh như băng của cô ấy cũng dịu lại ít nhiều, nản lòng thở dài một tiếng: "Hà tất phải như vậy, có ta ở đây, ta có thể dẫn ngươi rời khỏi đây, kể cả màn sương bên ngoài cũng không thể cản được ta."
"Vậy thì làm sao? Một mình tôi thoát ra ngoài? So với chết đi có khác gì đâu?" tôi cười lớn lên, ngồi phịch xuống.
Chuyện phát triển đến mức này, tinh thần tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
"Đi thôi chỉ cần còn sống, sẽ tìm ra cách không phải sao? Ngươi muốn làm một người mới thất bại một lần đã âu sầu ủ rũ, rồi trở thành người sa sút trì trệ, hay là một người dù có thất bại nhiều lần, nhưng vẫn đưa tay ra giúp đỡ những người cần cứu giúp khác?" Hồng Dược cười khẩy nói.
Lúc đó Tiểu Phật Gia cũng thở dài một tiếng, nhìn Hồng Dược rồi biến mất.
"Tôi..." tôi sầu não đứng dậy, từng bước một đi về phía trước.
Dưới sự chỉ dẫn của Hồng Dược, tôi nhanh chóng trở lại con đường lúc trước chúng tôi đã đi qua, trở lại căn phòng đá mà trước đó vết thương của Giang Tiểu Thơ bị nhiễm trùng, theo con đường khi đó Bạch Hồ chỉ dẫn để đi ra ngoài.
Mặc dù lúc chúng tôi đi vào vô cùng nguy hiểm, nhưng khi đi ra, lại giống như không có chuyện gì xảy ra, ra khỏi đường hầm, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, không biết tại sao tôi có cảm giác chạy trốn rồi lại được nhìn thấy bầu trời.
Đúng lúc tôi không biết phải làm gì nữa, một giọng nói vui mừng đột nhiên vang lên: "Giang Lưu."
Tôi sững người, quay đầu lại nhìn, thấy gương mặt vô cùng mừng rỡ của Giang tiểu Thơ, bất giác tôi lùi lại sau một bước.
"Cũng may anh không làm sao, cũng may, em cứ tưởng Bạch Hồ..." Giang Tiểu Thơ nói rồi òa khóc, "Sau khi anh đi khỏi, em rất lo lắng cho anh."
Tôi lạnh lùng nhìn Giang Tiểu Thơ: "Cô vẫn muốn lừa tôi sao?"
Giang Tiểu Thơ ngẩn người, đứng yên tại chỗ nói: "Anh nói gì vậy, Giang Lưu."
"Cô còn muốn lừa tôi đến khi nào, tôi đã nghĩ sao cô lại tốt bụng như vậy, luôn giúp tôi, hóa ra đều là đang lợi dụng tôi, cô muốn mạng của tôi không phải sao?" tôi nhìn Giang Tiểu Thơ, kích động gào lên: "Sao nào? Thấy Bạch Hồ thất bại rồi, cô lại muốn giả quan tâm tôi à, lại định lừa tôi thêm lần nữa đúng không?"
Không khí phút chốc trở nên lạnh lẽo.
Giống như đã đóng băng lại.
Đau đớn đến tột cùng.