Tại tổng bộ của Vĩnh Dạ, Vĩnh Dạ thiên sư đang ngồi khoanh tròn trên một chiếc bồ đoàn, đứng cạnh ông ta là một người mặc áo bào đen, đeo mặt nạ, có cảm giác trên người đó phát ra một luồng khí chết chóc.
Lúc này, thêm một người nữa từ ngoài cửa đi vào, là Thanh Long, sau khi Thanh Long bước vào, nhìn Vĩnh Dạ thiên sư nói: "Thiên sư, đã thăm dò được tin tức, bên phía Huyền Môn ngày mai hình như sẽ mở một cuộc thẩm vấn tên Trương Long Tâm."
"Ngày mai sao.." giọng nói của Vĩnh Dạ thiên sư truyền từ tỏng áo trùm ra ngoài, "Thăm dò thêm đi!"
"Kỳ thực thuộc hạ có một chuyện không hiểu." Thanh Long khẽ cúi người nói: "Không biết tại sao thiên sư cứ luôn bận tâm đến người tên Giang Lưu đó, hắn có điều gì đặc biệt sao? Đáng để Vĩnh Dạ chúng ta phải ra tay."
"Hắn đối với ta, chính là đặc biệt." Vĩnh Dạ thiên sư khẽ cười, "Huyền môn có mắt mà không phân biệt được của báu, đã như vậy, ta sẽ khiến bọn chúng biết được, thế nào gọi là thiên tài chân chính trên thế giới."
"Nhưng, Huyền Môn truyền ra thông tin, tên Trương Long Tâm đó dường như kinh mạch đứt đoạn, đã thành phế nhân." Thanh Long lên tiếng, "ai cũng biết rằng, người bị đứt hết kinh mạch, chỉ có Côn Luân chu quả mới có thể hồi phục lại, một cành Côn Luân chu quả đã có thể lôi kéo một kẻ mạnh bán bộ kim đan đến với Vĩnh Dạ chúng ta, dù gì Côn Luân chu quả cũng tương đương với một mạng sống, tôi biết rằng, tương lai tên Trương Long Tâm đó không chỉ dừng lại ở bán bộ kim đan, nhưng, nhưng tâm hắn chưa ổn định, đến lúc đó nếu lại giống như Diệp Kiếm Nhất đối với Vĩnh Dạ chúng ta thì phải làm thế nào?"
"Yên tâm đi." Vĩnh Dạ thiên sư mỉm cười, "Ta nói hắn sẽ gọi lại Giang Lưu, thì chắc chắn hắn sẽ gọi lại Giang Lưu, cái tên Trương Long Tâm không xứng với hắn, Trương gia cũng không xứng, cứ chờ đi, ngày mai sẽ có kết quả."
"Kể cả Côn Luân chu quả!" Vĩnh Dạ thiên sư mỉm cười. "Đối với người khác đó là thứ hiếm có, nhưng với ta, căn bản không đáng nhắc đến!"
"Vậy thuộc hạ yên tâm rồi." Thanh Long nói rồi tính đi khỏi.
"Chờ đã.." Vĩnh Dạ thiên sư ngăn lại, "Phía Trương gia thế nào?"
"Theo như do thám của chúng ta ở Trương gia báo lại, hiện giờ tất cả trưởng lão Trương gia, đều ủng hộ giết Giang Lưu, chỉ có hai người là trưởng môn Trương Ngọc Dương và thái thượng trưởng lão Trương Ngọc Văn là chống lại." Thanh Long nói.
"Trương Ngọc Dương sao?" Vĩnh Dạ thiên sư cười lạnh, "Cũng có chút mắt nhìn, nhưng không kịp nữa rồi, với áp lực lớn như vậy, hắn ta đã đến giới hạn, hắn là kẻ thông minh, nhưng lại không quá thông minh, hơn nữa, Huyền Môn cũng chỉ có thể bồi dưỡng ra được tầm nhìn đến vậy mà thôi, không đủ để thành hổ."
"Được!" Thanh Long nói rồi lui ra ngoài.
Thanh Long rời đi mà không nhận ra rằng, người đeo mặt nạ đứng bên cạnh Vĩnh Dạ thiên sư, từ đầu đến cuối đều siết chặt nắm tay.
"Sao vậy? Thấy sư đệ của mình phải chịu khổ như vậy không chịu được sao?" Vĩnh Dạ thiên sư cười nói, "Nhưng ngươi nên biết, ngươi hiện giờ tên là Kiếm Nô, không còn là Trương Long Ấn!"
"Ngươi đã đồng ý với ta, đừng quên." Giọng nói của Kiếm Nô từ áo bào đen truyền ra, giống như âm thanh của chiếc quạt gió, đầy thăng trầm và trắc trở.
"Yên tâm đi, chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không quên, Trương Ngọc Tế đúng là có bản lĩnh, bồi dưỡng nên hai đệ tử tốt như vậy." Vĩnh Dạ thiên sư bật cười, "Lần này đến Trương gia, xem ra phải đến tế bái Trương Ngọc Tế, thắp cho ông ta nén hương, cảm ơn mới được."
Kiếm Nô không nói gì, nắm tay đang siết chặt cũng từ từ thả lỏng.
"Tại sao lại để tâm đến hắn ta như vậy.." một lúc sau Kiếm Nô mới lên tiếng: "Nếu như ta đoán không nhầm, Hoa Sơn luận đạo lần này là chuẩn bị cho việc sắp tới đây."
"Đúng, nhưng cũng không phải, ta đã suy nghĩ, chỉ là không ngờ rằng, hắn lại tiến bộ nhanh như vậy, chỉ cần bước đến bên ta, cũng không lãng phí một nhánh tụ linh đan mà ta đưa cho Cao Thiên Vũ." Vĩnh Dạ thiên sư mỉm cười.
"Rốt cuộc dụng ý của ngươi là gì? Tại sao? Nếu như ngươi muốn hắn gia nhập vào Vĩnh Dạ, ngay lúc đầu trực tiếp tìm đến hắn là được rồi, tại sao lại phải làm nhiều chuyện như vậy để hành hạ hắn!" giọng nói của Kiếm Nô trở nên kích động.
"Tại sao?" Vĩnh Dạ thiên sư phá lên cười, "Bởi vì chỉ có từng chút một nếm trải sự đen tối nhất của thế gian, hắn mới có thể biến thành Giang Lưu của ta.."
Nói xong, giọng cười của Vĩnh Dạ thiên sư đột ngột dừng lại, lấy bút viết gì đó lên tờ giấy trên bàn.
"Chiến thư, Huyền Môn đã không biết tốt xấu, ngăn cản việc lớn của ta, vậy cái danh Huyền Môn chính thống Vĩnh Dạ ta cũng không cần nữa, sau khi nghiền nát các ngươi, danh hiệu Huyền Môn chính thống tự ta sẽ tới lấy!"
Viết xong, mực cũng khô, Vĩnh Dạ thiên sư cầm lấy tờ giấy, đọc lại, phía bên ngoài viết thêm hai chữ đầy sát ý.
Chiến thư!
Còn trong lúc đó, tại núi Long Hổ trên Long Phong, sau khi đại sư huynh đi khỏi, không khí chìm vào sự ngượng ngập, Long Linh sư tỷ cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường, húng hắng ho lên tiếng: "Ta không phải quan tâm ngươi, chỉ là báo đáp ân tình lần trước ngươi đã cứu mạng ta."
"Ừm, đệ hiểu." tôi gật đầu, sau đó Long Linh sư tỷ bắt đầu lau mặt cho tôi.
Sau khi lau mặt xong, vì tôi không thể nhấc tay lên được, nên sư tỷ cũng lấy thìa bón cháo cho tôi, mặc dù có chút ngượng ngập, nhưng tôi vẫn há miệng ăn, dù gì thật sự cũng rất đói rồi.
Một lúc sau, Long Linh sư tỷ đột nhiên lên tiếng: "Sao lại đến nước này? Thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức khiến ta khó mà chấp nhận được."
Tôi hiểu Long Linh sư tỷ đang nói gì, cũng hiểu rõ tâm tình của tỷ ấy lúc này, tôi nuốt cháo xuống, "Không sao, đệ đã quen rồi."
Long Linh sư tỷ ngẩn ra, nhìn tôi, cô ấy không hiểu tại sao tôi lại nói ra câu quen rồi.
"Trước đây đệ đã từng gặp phải chuyện tương tự, tóc đệ cũng vì vậy mà bạc đi, cho nên dù có xảy ra lần nữa, đệ cũng thấy không sao, vì đã trải qua một lần, có thêm một lần nữa, nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì hết!" tôi khẽ cười, nhưng bàn tay dưới chăn đã siết chặt đến trắng bệch ra.
Sao có thể không để tâm chứ?
Chuyện như này, bất kể là ai, cũng sẽ khó chịu.
Nhưng tôi hiểu rõ, tôi không thể biểu hiện ra, lúc này chuyện đã xấu đến cực hạn rồi, cảm xúc của tôi mà cũng suy sụp, chỉ có thể càng thêm xấu hơn mà thôi.
Vậy nên cho dù lúc này tâm trạng tôi có khó chịu thế nào, cũng không thể biểu hiện ra được, ngược lại, phải an ủi những người bên cạnh luôn quan tâm tôi.
Tay Long Linh sư tỷ run lên, cô ấy ngẩn ra nhìn tôi, một lúc sau mới lên tiếng: "Kỳ thực ta rất tò mò, đệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sư phụ đã từng nói ông ấy nguyện hi sinh tính mạng mình cũng không muốn ngươi rơi vào bóng tối, rốt cuộc bóng tối đó là gì? Tóc của ngươi tại sao lại bạc trắng như vậy?"
Tôi thở dài, mặc dù chưa đầy một năm trôi qua, nhưng chuyện ở thôn Giang Kỵ dường như đã xảy ra lâu lắm rồi, kéo tôi ra khỏi bóng tối sao?
Tôi cười đau khổ, đúng vậy, người của Trương gia đã kéo tôi lên từ vực sâu tuyệt vọng đen tối, chớp mắt, dường như sắp sửa vứt tôi xuống một vực sâu khác, vực sâu này còn tuyệt vọng hơn, mù mịt hơn.
Tôi nhíu mắt, không biết nên nói gì.
"Tỷ muốn nghe chuyện của tôi sao?" một lúc sau, tôi nói: "Nói ra, đệ nhập môn lâu vậy rồi, hình như chúng ta chưa từng cùng nhau nói chuyện."
"Nếu ngươi đồng ý nói, ta sẽ nghe." Long Linh sư tỷ nói.
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, bắt đầu kể lại, bắt đầu từ chuyện của phù dâu, từ từ, nói mãi nói mãi, đến tôi cũng chìm vào trong câu chuyện, càng nói càng nhiều, đến khi kể đến chuyện tôi từ địa cung thoát ra, phát hiện dân làng vốn dĩ bản thân muốn bảo vệ lại quay ra trở thành kẻ thù giết cha mẹ mình, nắm tay tôi càng thêm siết chặt.
Kể đến chuyện Giang Tiểu Thơ vì cứu tôi mà chết, tóc gáy cũng dựng hết cả lên.
Cuối cùng cũng kể hết, tôi thở hắt ra một hơi, cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn nhiều, đúng vậy, đến những chuyện đen tối như vậy tôi cũng đã trải qua, tất cả mọi chuyện hiện giờ cũng chẳng là gì cả.
Cùng lắm là như hồi trước, lại xảy ra lần nữa, hơn nữa, không phải vẫn còn đang tranh luận hay sao? Tranh luận còn chưa đưa ra được kết quả không phải sao?
Ngọc Dương sư thúc vẫn đang bảo vệ tôi mà?
Lúc đó Long Linh sư tỷ lặng đi nhìn tôi, qua một lúc lâu mới cất tiếng, "Đúng rồi, xin lỗi, ta không biết trước đây ngươi đã trải qua chuyện như vậy, lúc đó còn nói những lời ác ý với ngươi."
"Không sao, đệ hiểu mà.." nói thật sự tôi không hề trách Long Linh sư tỷ, dù gì tôi cũng là người gián tiếp gây ra cái chết của sư phụ.
Tôi khẽ mỉm cười nói: "Vậy nên, những chuyện như này, không phải đệ đều có thể gánh được sao? Tình hình bây giờ có đáng gì đâu nào?"
"Nhưng.." Long Linh sư tỷ vẫn muốn nói gì đó, tôi trực tiếp ngắt lời, "Được rồi, không nói những chuyện đau lòng đó nữa, đệ đói rồi, làm phiền sư tỷ bón cháo!"
"Ừm!" Long Linh sư tỉ gật đầu tiếp tục bón cháo cho tôi.
Từng miếng cháo trôi xuống họng, tôi mới cảm nhận được mình vẫn còn sống, cố gắng nén lại những cảm xúc đang muốn trào dâng, tiếp tục giả vờ ăn cháo như không có chuyện gì.
Sau khi ăn xong, Long Linh sư tỷ thu dọn một hồi, rồi đưa tay ra gõ lên trán tôi: "Vậy nên ngươi muốn hồi sinh cô gái tên Giang Tiểu Thơ đó sao?"
"Đúng thế, trái tim đệ đã dành cho cô ấy, thật sự trước đây đệ tu luyện khắc khổ như vậy phần lớn cũng là vì cô ấy, nhưng, hiện giờ dường như không còn cơ hội nữa rồi, tỷ cũng biết, giờ đệ chỉ là phế vật." tôi cười gằn.
"Cũng không chắc, chỉ cần nỗ lực, vẫn còn có hy vọng giải quyết vấn đề không phải sao? Ta ra ngoài trước đã, chút nữa quay lại!" Long Linh sư tỷ bưng chậu nước rửa mặt đi vào nhà vệ sinh.
Đến lúc vào trong nhà vệ sinh, đổ nước trong chậu đi, dường như sức lực của cô ấy cũng bị đổ đi hết, toàn thân mềm nhũn quỵ xuống đất, dựa vào tường.
Hắn ta, có người yêu rồi..
Trương Long Linh, ngươi còn nghĩ ngợi linh tinh gì chứ!
Trương Long Linh ra sức lắc đầu, vốn dĩ cũng không nghĩ gì nhiều, ta là sư tỷ, hắn là sư đệ, chúng ta căn bản là không thể, kỳ thực như vậy là tốt nhất rồi không phải sao?
Chỉ là, tại sao lại không kìm được nước mắt?
Cô ấy đưa tay ra sức lau đi nước mắt trên mặt mình, một lúc sau mới đứng dậy, nhìn chính mình trong gương, khẽ mỉm cười.
Mặc dù khoảnh khắc đó chỉ cách nhau một bức tường, nhưng dường như lại xa cả ngàn dặm.
Trương Long Linh mở vòi nước, tiếng nước chảy róc rách, cô ấy nhấn tay vào nước, vỗ lên mặt, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì nữa rồi!
Như vậy sẽ không bị phát hiện!
Như vậy cũng tốt, chưa bắt đầu nảy nở, đã bị diệt tận gốc rồi, hắn sẽ không khó xử, ta cũng sẽ không chìm quá sâu vào đó, đúng không?
Trương Long Linh lau sạch mặt, nhoẻn miệng cười bưng chậu nước ra ngoài, mỉm cười nói: "Mới nhớ ra lâu chưa rửa mặt, rửa mặt xong cảm thấy thật sảng khoái."
Tôi nhìn Long Linh sư tỷ, nhìn thấy tóc mái của cô ấy ướt sũng, cũng mỉm cười nói: "Hai ngày nay đã làm phiền sư tỷ rồi, sau khi hồi phục đệ nhất định sẽ báo đáp."
"Đừng, bỏ đi, nếu như ta có bị thương, cũng không thể để ngươi chăm sóc, động tay động chân bị ngươi lợi dụng thì sao?" Long Linh sư tỷ khẽ cười.
Long Linh sư tỷ vốn luôn lạnh lùng kỳ thực lại có tính cách như vậy sao?
Tôi ngẩn ra, nhìn nụ cười như hoa của Long Linh sư tỷ, trong lòng có chút hối hận, nếu như không phải tôi, sư phụ cũng không mất sớm như vậy, Long Linh sư tỷ cũng không phải vì thế mà đau lòng.
Mà bây giờ, nếu như không phải vì tôi, Long Linh sư tỷ cũng không phải đến chăm sóc cho tôi, cũng không phải lo lắng cho tôi..
Tôi hít sâu một hơi, "Được rồi, thật đáng tiếc."
"Đáng tiếc gì hả, đồ háo sắc!" Long Linh sư tỷ trừng mắt nhìn tôi, rồi ngồi xuống bên cạnh, đột nhiên đưa tay vuốt tóc mái trước trán tôi, nhẹ nhàng nói: "Ngươi thật sự giống như lời sư phụ nói, là do thám của Yêu tộc phái đến sao?"
"Không." Tôi nói, "Thậm chí, đến Yêu tộc là gì đệ còn không biết."
"Vậy ngươi là do thám do Vĩnh Dạ phái đến phải không? Bọn họ nói, Vĩnh Dạ thiên sư cứu ngươi hai lần.." giọng của Long Linh sư tỷ trầm xuống, "Nhưng ta không tin những gì họ nói, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói."
"Không phải, đệ là người của Trương gia." Tôi kiên định trả lời.
"Ừm, ta tin ngươi!" Long linh sư tỷ mỉm cười, 'Ngươi nói không phải thì chắc chắn là không phải. "
" Nếu như những trưởng lão kia cũng giống như tỷ thì tốt biết mấy. "Tôi cười trừ.
" Đồng ý với ta, chỉ cần có một người tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không thay đổi, có được không? "Long Linh sư tỷ nhìn chằm chằm tôi nói.
" "Ừm." tôi gật đầu.
"Cũng muộn rồi, ta đi ngủ trước đây, ngươi cũng nghỉ sớm đi, ngày mai người của Huyền Môn tới sẽ có nhiều chuyện nữa." Long linh sư tỷ vừa nói vừa thu dọn bát cháo.
Tôi gật đầu, chờ sau khi Long Linh sư tỷ đi khỏi, tôi hít sâu một hơi, bắt đầu vận kiếm khí, nhưng chỉ mới vừa vận khí, cơ thể vốn dĩ đã khá hơn lại bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Đây chính là kinh mạch đứt đoạn sao?
Đúng thật là nghiêm trọng, hơn nữa nghe Tiểu Phật Gia nói, hắn cũng mất nửa năm không tỉnh lại được, không biết thứ Yêu khí mà bọn họ nói có phải có liên quan tới Tiểu Phật Gia hay không.
Tôi đoán rằng cũng phải tám phần là như vậy.
Dù gì sau khi Tiểu Phật Gia tiếp nhận lại cơ thể tôi, tôi đã mất đi ý thức..
Nhưng hiện giờ Tiểu Phật Gia không thức, tôi cũng không có cách nào để suy luận, cũng không có cách nào thảo luận, chỉ có thể ngốc nghếch nằm đây, giống như miếng thịt trên phản, mặc người ta mổ xẻ.
Là thịt vụn hay thịt miếng, đều là do người ta quyết định.
Cảm giác này với sự bất lực, thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu và tuyệt vọng!