Nhưng lúc này nỗi sợ hãi và hoảng hốt căn bản cũng không còn tác dụng gì nữa, trong nháy mắt bản thân bị giam lại thì hắn đã biết việc mình thua là điều không thể nghi ngờ. Khi hắn vừa định mở miệng nhận thua thì lại phát hiện một hình bóng quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt.
Tôi cười nhẹ nhìn gã thiếu niên tóc đỏ đã hoàn toàn mất đi sức chống cự, duỗi ngón tay ra búng nhẹ lên trán hắn một cái, trực tiếp đánh hắn bay khỏi lôi đài.
Giải quyết đối phương một cách nhẹ nhàng như vậy thôi sao?
Sắc mặt của đám đệ tử Huyền Môn đang đứng xem đều vô cùng khó coi, ai có thể ngờ chỉ trong chớp mắt mà tôi đã xoay chuyển càn khôn. Thậm chí, chỉ là dùng một cái búng tay, đã có thể đánh rớt được đối phương đang chiếm thế thượng phong.
Sau khi bị đánh rớt khỏi lôi đài sắc mặt tên tóc đỏ cũng đã bừng lên, hiển nhiên việc bị người khác đánh bại quả thực là một chuyện rất sỉ nhục.
Ngay lúc đó, một gã thiếu niên mặc trang phục đen hừ lạnh nói một câu phế vật rồi trực tiếp nhảy lên lôi đài. Tôi liếc mắt nhìn về phía gã thiếu niên kia một cái liền biết hắn chính là người mạnh nhất trong nhóm, là cấp bậc bát trọng thiên.
Lúc này đám đệ tử của Huyền môn mới ý thức được rằng trận thứ hai vừa rồi tôi gần như không đánh mà thắng, nhất thời sắc mặt cả đám đều đỏ rực, liên tục vỗ tay rồi hô to 'một chuỗi ba'.
Lúc này đám người bên Vĩnh Dạ cũng vô cùng trầm mặc.
Nghe được tiếng hò reo ầm ĩ ở xung quanh, sắc mặt của thiếu niên áo đen kia càng trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói: "Ta không thể không thừa nhận rằng ngươi thực sự rất có bản lĩnh, nhưng nếu muốn thắng ba trận liên tiếp thì không có cửa đâu."
"Không có cửa...sao?" Tôi nhếch miệng cười, ngón tay khẽ búng một cái, lúc này kiếm khí trong cơ thể cũng đã khôi phục đến trạng thái đỉnh cao như lúc ban đầu. Hơn nữa, tôi còn loáng thoáng cảm thấy sau hai trận chiến thắng liên tiếp luồng tu vi chưa ổn định lúc trước đã được Vô Địch Đạo Tâm khống chế.
Tuy rằng Vô Địch Đạo Tâm vẫn chưa thể khôi phục lại được tới trình độ đại viên mãn như lúc ban đầu, nhưng lúc này tôi đã có thể điều khiển được sức mạnh của Vô Địch Đạo Tâm. Tôi nhìn qua người thiếu niên mặc áo đen kia, tuy rằng khí thế trên người hắn rất mạnh nhưng nói thật thì nó vẫn chưa đủ để có thể tạo thành bất kỳ loại uy hiếp nào với tôi.
Lúc này, tôi có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự đáng sợ của Vô Thượng Kiếm Thể rồi. Mới chỉ tạo ra năm kiếm mạch mà khi gặp cảnh giới bát trọng thiên hoàn toàn không bị rơi vào thế hạ phong, thậm chí có lúc còn có thể chiếm một chút ưu thế.
Nếu như chờ tới lúc khai phá được chín kiếm mạch thì có lẽ còn có thể đánh một trận ra trò với người cảnh giới Tiên Thiên nữa.
Quả nhiên, loại công pháp có thể khiến cho Tiểu Phật Gia luôn ca tụng hoàn toàn là danh xứng với thực.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút kỳ quái của tôi, sắc mặt tên áo đen trở nên khó chịu, hắn há miệng phun một cái, ngay lập tức, một mặt trống lớn xuất hiện.
Hắn dùng trống sao?
Nói thật, tôi chưa từng gặp người nào dùng trống làm vũ khí, đa số những người tu hành đều sẽ luyện kiếm, sau đó là đèn, thương và phi đao. Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng trống.
Cái mặt trống kia không biết là được làm bằng loại da gì mà khi nó vừa xuất hiện liền toát ra khí thế oai hùng của trời đất, vô cùng chính trực, phía trên còn có những tia chớp bao phủ, chính giữa mặt trống thì có vẽ một bức phù, khí thế vô cùng kinh người.
"Trống Lôi Thần, ngươi phải cẩn thận đấy, một trống rung trời, Cửu Thiên Huyền Lôi. Tuy rằng, với tu vi của ngươi thì việc triệu hồi loại Cửu Thiên Huyền này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng nếu như bị nó đánh trúng thì cũng không dễ chịu mấy đâu." Lúc này, Tiểu Phật Gia lên tiếng nhắc nhở.
Trống Lôi Thần sao?
Thật thú vị.
Ngược lại ta đây cũng muốn xem xem, là sấm của ngươi lợi hại hay là kiếm trong tay ta sắc.
Kiếm khí chấn động, trong không trung, Hồng Tuyết Tả Văn Tự đang đan xen vào với kiếm khí trong cơ thể, sát khí vô tận bắt đầu từ từ tràn ra.
Đùng đùng!
Sau khi mặt trống kia xuất hiện, bầu trời cũng bắt đầu ngưng tụ ra một đám mây đen, xung quanh đám mây đen đó xuất hiện những tia chớp lập lòe, có lẽ đây chính là Cửu Thiên Huyền Lôi do trống Lôi Thần triệu hồi đến.
Một kiếm ngang trời, chấn cửu châu, giết hết kẻ nghịch ta trong thiên hạ!
Hai kiếm xuất thế, quỷ thần than khóc, mười vạn kiếm khí chém Diêm La.
Ba kiếm ý từ tâm phát, trảm hồn, trục phách, diệt tâm nhân!
Bốn kiếm vừa ra, bi lòng người, khắp thế gian đều là thương tâm!
Năm kiếm anh dũng địch ba quân, chiến ý ngất trời ai địch nổi!
Trong nháy mắt, năm kiếm được hợp lại thành một, bên trên Hồng Tuyết Tả Văn Tự đã bắt đầu ngưng tụ ra ý chí chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, kiếm khí nổi lên khắp bốn phía, biến cả lôi đài trở thành thiên địa kiếm khí.
Những kẻ trước mặt đều không phải là người thuộc đẳng cấp thấp, nếu như quá coi thường họ thì cuối cùng người thua thiệt sẽ là bản thân mình. Nếu như muốn chiến đấu thì có lẽ phải sử dụng thực lực mạnh nhất của mình mới được.
"Quả thực cũng có chút bản lĩnh, cả Kim Chính Nguyên và Diệp Thanh đều thua trên tay ngươi đúng là không oan uổng." Tên thiếu niên áo đen nhìn thoáng qua luồng khí đáng sợ của Hồng Tuyết Tả Văn Tự rồi lẩm bẩm một câu, sau đó cười lạnh: "Thế nhưng... Nếu như ngươi cho rằng chỉ có như vậy là có thể đánh thắng được ta, vậy thì quá buồn cười rồi, ta không phải là loại sẽ để mặc người khác chém giết giống như bọn họ đâu."
Vừa dứt lời tên thiếu niên áo đen đó liền nắm chặt hai tay, cả móng tay cũng không để lộ ra bên ngoài. Sau khi nhìn thấy hành động này, tôi không khỏi nâng cao cảnh giác. Đây là Ngũ Lôi Chỉ của Đạo giáo. Hắn ta muốn động thủ.
Lúc này, hắn lập tức nâng hai bàn tay lên, cười khẽ rồi hô một tiếng đánh, chân dùng lực đạp mạnh về phía trước, những động tác này đều được làm liền một mạch rất thành thục trôi chảy.
Cùng lúc đó, trong không trung mơ hồ xuất hiện một người đá khổng lồ, trong tay còn cầm theo một cái dùi trống, nó dùng một khí thế cực lớn trực tiếp đánh vào mặt trống Lôi Thần.
Uỳnh uỳnh!
Trên không trung, những đám mây đen kèm ánh chớp nổi lên, chúng không ngừng xoay tròn, nhảy nhót. Trong nháy mắt nó như hút hết nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất trong trời đất để hóa thành một đường thẳng, hướng phía tôi đánh tới.
"Trấn cho ta!" Ngón tay hắn chỉ về phía tôi một cái, những tia chớp vừa được tạo ra lập tức nhắm thẳng đến chỗ tôi. Tôi biết, tôi không có cách nào tránh thoát.
Ánh chớp màu vàng!
Kiếm đỏ như máu!
Chúng trực tiếp va vào nhau trước con mắt chăm chú của hàng nghìn người đang xem.
m thanh của dòng điện vang lên khắp nơi, trên người Hồng Tuyết Tả Văn Tự cũng đã bắt đầu tỏa ra những tia điện quang.
"A a a a!"
Ngay lúc đó, Hồng Tuyết là một kiếm linh mà cũng không kìm được hét lên một tiếng thảm thiết, xem ra Cửu Thiên Huyền Lôi đã thực sự làm nó đau rồi, lôi điện đúng là khắc tinh lớn nhất của linh vật trong trời đất. Cho dù Hồng Tuyết có là kiếm linh thì cũng không thể nào chống lại được loại lôi điện này.
Trong lòng tôi không khỏi có chút hoảng hốt.
Ngay lúc tôi vội vã muốn thu hồi Hồng Tuyết Tả Văn Tự lại thì Tiểu Phật Gia bỗng nhiên mở miệng nói: "Đừng vội."
"Tại sao lại không vội? Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì Hồng Tuyết có thể sẽ tan thành mây khói mất." Tôi vội vàng mở miệng nói.
"Không phải ta đã nói rồi sao? Kiếm linh cùng thân kiếm được trói buộc lại với nhau thành một, kiếm không gãy kiếm linh cũng không chết. Bây giờ là lúc nha đầu kia chính thức lột xác, nếu ngươi thu hồi nó lại thì e là ngươi sẽ phải hối hận cả đời đấy." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
"Vì sao?" Tôi giật mình, bỗng nhiên không hiểu Tiểu Phật Gia nói vậy là có ý gì.
Tiểu Phật Gia hé miệng cười: "Ngươi còn chưa rõ ràng sao? Ngươi tự mình nhìn đi."
Bị Tiểu Phật Gia nói vậy, tôi cũng phát hiện Hồng Tuyết Tả Văn Tự có gì đó khác thường, vốn dĩ đó là một thanh kiếm đỏ trắng, nhưng sau khi bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh trúng thì thân kiếm lại mang theo một vầng sáng nhàn nhạt màu vàng.
"Đây là cái gì?" Tôi tò mò hỏi.
"Mặc dù kiếm của ngươi là hắc ngọc tinh khiết, nhưng cũng chính vì vậy mà nó có thừa linh tính, chưa đủ cứng rắn. Hơn nữa, nói thế này cho ngươi hiểu đi, trong hắc ngọc cũng có rất nhiều tạp chất, cần phải tinh luyện trung hòa thì mới tốt. Mà bây giờ, khi Cửu Thiên Huyền Lôi đánh xuống nó thì những tạp chất kia cũng bị tróc ra từng chút một!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói: "Cửu Thiên Huyền Lôi thuần khiết, tự nhiên không thể có hiệu quả như vậy được, tuy rằng Hồng Tuyết Tả Văn Tự của ngươi đủ mạnh mẽ, nhưng nếu sử dụng Cửu Thiên Huyền Lôi của trời đất thiên nhiên thì có lẽ kiếm của ngươi đã bị đánh đến nát bấy chỉ trong chớp mắt, nhưng đây là Cửu Thiên Huyền Lôi do con người tạo ra nên sẽ không sao đâu, uy lực vừa vặn có thể để Hồng Tuyết Tả Văn Tự của ngươi rèn luyện một chút!"
"Nhưng Hồng Tuyết sẽ rất đau đớn!" Ta có chút không đành lòng nói.
"Không sao đâu ca, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ ca ca Hồng Tuyết không sợ đau!" Lúc này, âm thanh của Hồng Tuyết cũng truyền tới: "Hồng Tuyết đã lớn rồi, không muốn tiếp tục trốn ở sau lưng ca ca nữa, Hồng Tuyết muốn bảo vệ ca ca!"
Tôi ngây người, thở dài một hơi: "Đúng là lớn thật rồi."
Lúc này, giọng của Hồng Tuyết bỗng nhiên trở nên rất hưng phấn: "Vậy, nếu Hồng Tuyết đã trưởng thành rồi, thì có phải là ca ca sẽ cùng với Hồng Tuyết chơi trò chơi mà lúc trước ca ca chơi cùng với Hồng Dược tỷ tỷ không?"
Tôi giật mình.
Lập tức không biết phải nói như thế nào mới phải. Trò chơi đó khó có thể mở miệng nói được, cái này...
Lúc này, Tiểu Phật Gia đã cười đến mức không thở nổi.
Hồng Tuyết Tả Văn Tự xen lẫn với kiếm khí vẫn tiếp tục liều mạng giao chiến với Cửu Thiên Huyền Lôi ở trên không. Ngay lúc kiếm khí trên thân kiếm bị tiêu hao mất một phần tư thì Cửu Thiên Huyền Lôi kia cũng biến mất!
Tên thiếu niên áo đen thấy tôi dùng kiếm chặn được Cửu Thiên Huyền Lôi thì mặt biến sắc: "Ta ngược lại muốn nhìn xem kiếm của ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!"
Lúc này, trên mặt trống lớn kia bắt đầu hiện ra một đoạn văn tự, tôi vội vàng nhìn sang.
Đạo nối tam tài (thiên, địa, nhân) vào làm một. Trời lấy khí để vận hành, đất lấy khí để sinh sôi, âm dương lấy khí để trộn lẫn, phong lôi lấy khí để hỗn loạn, người lấy khí để hô hấp, đạo pháp lấy khí mà cảm thông. Lòng tốt giữ người, biết thần là do khí, khí là do thần vận động, bên ngoài không muốn vào, bên trong không muốn ra, một mạch hướng hòa, về phục mệnh. Đi ở nằm ngồi, liên tục tồn tại, hy vọng nuôi dưỡng được người chính trực. Thi hành vu pháp này, tức là dùng chân khí của ta hợp lại với trời đất tạo hóa. Rủi ro là mây mưa, hi là sấm chớp, dùng nguyên thần từ trong linh hồn, hạn chế tà ma quỷ thần. Thông thiên triệt địa, loại bỏ hắc ám, tiếp nhận ánh sáng, thiên biến vạn hóa, không người cũng không ta!
"Đây là "Đạo pháp hội nguyên", là quyển một của "Đạo pháp căn bản" trong ghi chép của Lôi Pháp, tên tiểu tử này vậy mà lại đọc hiểu được nó, lĩnh ngộ được bí quyết Ngũ Lôi, xem ra hắn đây là muốn dùng pháp bảo Cửu Thiên Huyền Lôi để oanh tạc Hồng Tuyết Tả Văn Tự, sau đó dùng Ngũ Lôi đánh nát nhục thể của ngươi!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
"Không thể để hắn thành công!" Lòng tôi trở nên lạnh lẽo.
Trên bầu trời lúc này, Cửu Thiên Huyền Lôi thứ hai cũng đã được hình thành trong đám mây đen kia rồi, mà cùng lúc đó, bất tri bất giác, trong không trung cũng xuất hiện thêm một đám mây điện thứ hai.
Tôi biết, đây là lôi vân do Ngũ Lôi chú kia triệu hoán ra, tuyệt đối không thể để cho hắn thực hiện được, thân thể này của tôi bị sét đánh thì thành cái dạng gì nữa!
Chân tôi đạp mạnh về phía trước, tạo ra một tàn ảnh, trực tiếp vọt tới trước mặt tên kia, muốn ra tay cắt ngang việc triệu hồi Ngũ Lôi của hắn.
"Muốn ngăn cản ta sao?" Tên thiếu niên áo đen cười lạnh: "Ý tưởng này không tệ, nhưng đã muộn rồi!"
Vừa dứt lời, mũi chân của hắn điểm nhẹ một cái, cả người nhanh chóng lùi lại, cùng lúc đó, chiêu Cửu Thiên Huyền Lôi thứ hai cũng đã ra, kéo theo một vầng sáng màu vàng nhạt, một lần nữa oanh tạc trên người Hồng Tuyết Tả Văn Tự.
Tạp chất trên người Hồng Tuyết Tả Văn Tự nhanh chóng bị chiêu Cửu Thiên Huyền Lôi này luyện hóa, kiếm thể bắt đầu cô đọng lại, mà ở trên thân kiếm cũng bắt đầu lần lượt xuất hiện từng đạo phù văn.
Lúc Hồng Tuyết Tả Văn Tự dùng hết toàn lực ngăn cản Cửu Thiên Huyền Lôi kia, thì mặt khác, một Ngũ Lôi chú khác cũng bắt đầu ngưng tụ lại, tiếng uỳnh uỳnh rầm rầm vang lên không dứt!
"Không xong rồi, Long Tâm sư đệ gặp nguy hiểm, nếu một khi bị chiêu này đánh trúng thì không chết cũng trọng thương!" Long Chính sư huynh không khỏi đứng lên.
Sắc mặt của những đệ tử Huyền Môn đang đứng xem xung quanh đều lộ ra thần sắc lo lắng, còn bên phía Vĩnh Dạ kia thì lộ rõ vẻ vui mừng. Muốn thắng chúng ta ba trận liên tiếp sao, vậy thì đến đây nếm mùi đi!
Cùng lúc đó, tên thiếu niên áo đen lại làm ra một quyết khóa tự, tôi chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy thân thể của mình như bị vật gì buộc chặt lại.
Tuy rằng, cảm giác bị trói buộc này rất nhanh đã bị Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp phá giải, nhưng mà chỉ cần một lúc đó thôi cũng đã đủ rồi!
Sau khi tôi phá giải được sự trói buộc, Ngũ Lôi trong không trung cũng đã ngưng tụ thành công, trực tiếp tỏa ra một dòng lôi điện đáng sợ khác nhằm thẳng vào đỉnh đầu tôi.
Ùng ùng!
Không đợi tôi kịp phản ứng, toàn bộ cơ thể đã bị giam vào bên trong lôi quang.
"Không hay rồi!" Long Chính sư huynh không khỏi đứng lên, vừa định xông lên, đã bị Trương Long Kiếm cản lại, Trương Long Kiếm lạnh lùng mở miệng nói: "Nếu như ngay cả mấy đạo lôi này mà cũng gánh không được, thì hắn dựa vào cái gì mà muốn đánh bại Cao Thiên Vũ?"
Long Chính sư huynh giật mình, cuối cùng vẫn cố kìm bước chân muốn tiến lên trước, quả thực, mình và Long Kiếm cũng có thể tiếp được đòn này, chẳng qua là Long Tâm tuy rất lợi hại, nhưng cũng chỉ có công kích là lợi hại thôi, bản thân hắn là cảnh giới ngũ trọng thiên, không biết với trình độ nội khí của hắn hiện tại có thể đỡ được Ngũ Lôi chú của người có cảnh giới bát trọng thiên không nữa.
Đệ tử Huyền Môn ở xung quanh cũng đều lộ ra vẻ lo lắng, nguyên một đám đều bắt đầu thấy hối hận. Sớm biết như vậy thì vừa rồi sẽ không để hắn chiến liền ba trận, khó khăn lắm Huyền Môn mới xuất hiện một con hắc mã không thể mạnh hơn được nữa, hiện tại thì hay rồi, bị chính bọn họ cứng rắn đẩy vào chỗ chết rồi.
Đây là cái quỷ gì chứ!
Lúc này, tên thiếu niên áo đen cũng nở một nụ cười lạnh: "Tuy rằng công kích của ngươi rất mạnh, nhưng ta không cho rằng phòng ngự của ngươi cũng có thể mạnh như công kích của ngươi đâu!"
Ngay lúc Ngũ Lôi chuẩn bị đánh xuống, tôi liền vận khởi kiếm khí của toàn thân tới ngăn cản, nhưng Ngũ Lôi lại có thể phá vỡ nội khí của tôi dễ như trở bàn tay, trực tiếp đánh trúng vào đỉnh đầu, thân tôi thoáng cái liền trở nên tê liệt, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhưng cũng chỉ là mơ hồ một chút mà thôi, rất nhanh tôi liền cảm thấy kiếm khí trên người mình chẳng những không yếu đi mà ngược lại còn trở nên mạnh hơn, tinh thần lực cũng càng ngày càng mạnh!
"Mẹ ơi, đây là cái gì quỷ gì vậy?" Lúc này, Tiểu Phật Gia cũng chửi ầm lên.
Tôi giật mình, rất nhanh cũng cảm giác được một đạo kim quang hiện ra từ chỗ sâu nhất trong ý thức, tôi tiếp tục thăm dò về phía kim quang đó.
Là...Hồng Hoang Sinh Tử kinh!
Kiếm mạch thứ sáu chạy nhanh như điện, rong ruổi khắp Bắc Cực Nam Đẩu!
Cái này là...
Kiếm mạch thứ sáu, Lôi Kiếm mạch!
Đạo sấm chớp kia của tên thiếu niên áo đen, chẳng những không đánh chết tôi mà ngược lại còn thúc đẩy được mạch kiếm thứ sáu của tôi ra nữa, Lôi Kiếm trực tiếp được mở ra rồi!
Cũng khó trách Tiểu Phật Gia lại chửi ầm lên như vậy, loại vận khí này nếu nói là con cưng của trời cũng chưa đủ đâu!