Tháng tư ở Hàng Châu, ngay cả trong không khí cũng đều tràn ngập hương hoa.Không khí ướt át mà ấm áp, làm tâm tình của ta cũng trở lên nhẹ nhàngkhoan khoái.
Lần đầu tiên ta đi khỏi Vô Địch sơn trang tới nhà họ hàng xa, trên đường tất cả mọi thứ với ta mà nói đều là mới mẻ và thú vị .
Dọc đường đi Thích Thiểu Thương càng chăm sóc ta, làm cho ta không khỏisinh ra thiện cảm với hắn, đương nhiên loại thiện cảm này không phải làquan hệ tình yêu nam nữ, so sánh cảm giác với Nhan Ngạo Hành mà nói,hắn càng giống ca ca của ta.
Chúng ta vừa từ Hàng Châu đến vùng ngoại ô, đã thấy người của nhà Mộ Dung đến đón tiếp.
Đi tới là hai người trẻ tuổi nhất trong đám đệ tử xuất sắc của nhà Mộ Dung, Mộ Dung Vân và Mộ Dung Hàn.
Mộ Dung Vân thoạt nhìn đã thấy không yên tịnh, khuôn mặt dài rất giốngbúp bê, luôn cười hì hì, nếu so sánh thì Mộ Dung Hàn nghiêm túc hơn,cũng nói không nhiều như Mộ Dung Vân.
“Ngạo chủ, Thích công tử, lần trước nhị vị đến Hàng Châu đã là chuyệnhai năm về trước. Đó là thời điểm ta cùng Hàn ca đều ra ngoài đi dulịch, cho nên Ngạo chủ không có gặp qua hai người chúng ta. Nhưng màchúng ta đối với tên Ngạo chủ đã như sấm bên tai ! Lần này ngài cùngThích công tử đến Hàng Châu cần phải ở lại chơi vài ngày. Hàng Châu mỗinăm một lần đều có hội hoa xuân trọng đại, cũng sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó ta và Hàn ca sẽ dẫn các vị khách quý đi chơi mua sắm vui vẻ.”
“Vân huynh đệ khách khí.” Ca ca mỉm cười nói: “Lần này phải quấy rầy hơn rồi.”
“Ai, nói gì vậy chứ, ngài đừng có nói như vậy, các vị trưởng bối trongnhà đều đang chờ rồi! Hai vị tiểu thư dọc theo đường đi cũng đã vất vả , khi vào quý phủ cần phải nghỉ ngơi một chút cho tốt ạ, ha ha ha ha.”
Dọc đường đi cùng họ, Mộ Dung Vân nói mãi không ngừng nghỉ, nhưng khôngkhí thật ra vẫn rất hoà hợp, nói nói cười cười, rất nhanh đã đi tới phủhọ Mộ Dung.
Tới phủ rồi, khó tránh khỏi phải chào hỏi à, khách sáo à, rồi lại đến bữa tiệc rượu lớn à.
Đi đường mệt nhọc, ta quả thực cảm thấy hơi chút mệt mỏi, lại còn ởtrước mặt ca ca bất kỳ lúc nào cũng phải duy trì vẻ mặt giả tạo, cố găng cả về tinh thần lẫn tâm sức. Việc này đối với cơ thể của ta là gánhnặng, cho nên dùng một chút hết bữa tối ta liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Thích Hồng Vân đã kéo ta đi dạo quanh Tây hồ, còn caca và Thích Thiểu Thương bởi vì muốn cùng mấy vị chủ nhà Mộ Dung nóichuyện gì đó nên ở lại trong phủ.
Chịu trách nhiệm giúp bọn ta đi dao phố chính là nhị tiểu thư nhà MộDung, Mộ Dung Thiến, nàng rất là hoạt bát đáng yêu, dọc đường đi cùngThích Hồng Vân cả hai cứ cười nói nói, nhưng thật ra vô cùng thú vị,ngay cả ta cũng bị các nàng trêu đùa mà bật cười ra tiếng.
“Ai ai, Tử Sa muội muội, muội thật sự là vô cùng xinh đẹp à! Trước đâyta còn chưa tin cái gì là chim sa cá lặn , hôm nay thấy muội, thật sựtin rồi! Chẳng trách ca ca ngươi yêu quý muội đến vậy, ngay cả tỷ cũngrất thích à! Ngày hôm qua phụ thân vừa thấy hình dáng tiểu thư khuê cáccủa muội, đã muốn tỷ ngoan ngoãn học hỏi muội!”
“Tử Nhi chẳng qua là dong chi tục phấn (*cô gái tầm thường) thôi, làmsao đuổi kịp được hai vị tỷ tỷ được!” Ta cười nhợt nhạt, nữ nhân giốngMô Dung Thiến mới làm cho người khác không thể không thích nàng ta.
“Vân tỷ tỷ, Tử Sa muội muội, ta đưa các nàng đi ăn cá dấm chua Tây Hồ đi! Phía trước chính là quán Ngoại Lâu!
Vừa vào quán Ngoại Lâu, đã có tiểu nhị đi tới đón tiếp: “Ôi chao, Nhịtiểu thư, cơn gió nào mang người tới đây, nhanh nhanh, trên lầu hai cómột phòng trang nhã. Chuyên dành trước cho người!”
Lên lầu, quả nhiên là điều kiện tốt, liếc mắt một cái là nhìn ra Tây Hồ.
Ba người chúng ta vừa mới ngồi vào chỗ của mình, chưởng quầy liền đến : “Nhị tiểu thư, hôm nay muốn ăn cái gì ạ?”
“Cá dấm chua Tây Hồ, gà ăn mày (*gà để cả con, nhét vào bùn rồi nướnglên đó), canh hơi chua chua, rau thập cẩm, ngư viên thang, ai, ngươi xem đã đủ chưa, mang mấy món ngon lên đây! Hôm nay bổn tiểu thư mời khách,nếu để ta mất mặt thì sẽ hỏi tội ngươi!”
“Vâng vâng vâng, lập tức, lập tức mang đến ngay!”
“Ai, tiếp đến là một chai rượu Quế Hoa.”
“Loại tốt nhé, mời ba vị dùng” Chưởng quầy xoay người đi xuống lầu.
“Thiến ỷ tỷ, muội sẽ không uống rượu đâu!” Ta cười nói.
“Chẳng quan hệ gì cả! Uống mấy ngụm đi, nghe nói cơ thể ngươi có hàn khí, loại rượu Quế Hoa này là tốt nhất cho cơ thể đó!”
“Ha hả, Tiểu nương tử thích uống rượu? Đến đây đến đây, đại gia ta hômnay làm ông chủ, bảo đảm cho các ngươi uống đủ!” Một thanh âm ngangngược tiến gần tới.
Hóa ra bên cạnh bàn chúng ta có một người khách, là một đại hán mặt mày đỏ bừng, xem ra đã uống say đến bảy tám phần rồi.
“Tiểu tử ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không? Tự nhiên dám tới quấyrối trước mặt bổn tiểu thư sao!” Đôi mày liễu của Mộ Dung Thiến dựngthẳng lên, phẫn nộ quát.
“Ui, Tiểu nương tử nóng tính quá, tốt tốt tốt, tới ăn uống với đại gia,đến cho đại gia ôm một cái nào!” Vừa nói, vừa tự dưng thực sự nhào tới.
Mộ Dung Thiến nhấc tay lên định cho hắn một tát, ai ngờ đại hán này lạicó thể uốn éo thắt lưng, né qua, thừa dịp trực tiếp quặt cánh tay MộDung Thiến ra sau nách.
Mộ Dung Thiến hoảng hốt, lập tức hiểu được, hán tử này tuyệt đối khôngphải đơn giản say xỉn đùa giỡn như vậy, người này thân thủ không kém,là có chuẩn bị mà đến.
Vài người khác ở một bàn kia cũng xông tới, cầm binh khí, đi thẳng lên.
Mộ Dung Thiến và Thích Hồng Vân lập tức cùng bọn họ đánh nhau.
Ta không hiểu võ công, nhưng cũng nhận ra, Mộ Dung Thiến và Thích Hồng Vân tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy người này.
Chính vào lúc này, một đại hán giơ một băng ghế gỗ, quét về phía ngườiMộ Dung Thiến, ta đang muốn hét lên Mộ Dung Thiến cẩn thận, đột nhiêncảm giác phía sau cổ tê rần, mất đi tri giác.
Thơm quá, cái gì thơm như vậy?
Ta cố hết sức mở to mắt, nơi này là chỗ nào nhỉ?
Chiếc giường chạm trổ ngà voi, treo đầy màn gấm tơ tằm, chiếc khăn gấmmỏng nhẹ và mềm mại, cúi đầu nhìn xuống, trên người đã thay một chiếc áo ngủ lụa thêu hoa trắng tuyền, thoải mái và tao nhã.
“Tiểu thư cô tỉnh rồi ư?” Một giọng nói vui mừng kêu lên.
Một cô bé xấp xỉ tuổi ta, trong tay bưng một bát sứ nhỏ, cười đối mặt với ta, hai cái má lúm đồng tiền tròn tròn sâu trên má.
Lúc này ta mới phát hiện ra, thì ra mùi thơm giúp ta tỉnh lại là tỏa ra từ trong cái bát trên tay con bé.
“Gia, gia, tiểu thư tỉnh rồi! Ngài mau tới ạ!” Con bé quay đầu, quay ra ngoài cửa hô lên.
Cánh cửa bị đẩy ra, một người bước vào.
Hắn, tuấn mỹ mà lạnh lùng, ánh mắt như hồ nước sâu, dường như không cómột tia dao động, cả người giống như một bông hoa tuyết liên (*một loạihoa sen trắng mọc trên núi băng) nở trên núi băng lạnh như nhau, trongsuốt mà đẹp đẽ. Dùng từ như vậy để hình dung về một người nam nhân chỉsợ là không quá thích hợp, nhưng mà lúc đó ấn tượng đầu tiên hắn đemlại cho ta chính là như vậy. Tuy nhiên, không lâu sau, ta liền phát hiện ra, hình dung người này giống tuyết liên, hoàn toàn là sai cả mườiphần!
Hắn đi tới, ngồi ở bên giường của ta, cầm bàn tay phải của ta bắt đầu bắt mạch cho ta.
“Cảm giác thế nào? Có chỗ nào … không thoải mái không?” Giọng nói của hắn cũng lạnh như băng .
“Có, ta đã đói bụng.” Ta nói thành thật.
Hắn nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, nói phân phó: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi chứ? Mau mang tới cho ta đi.”
Cô gái vội cầm bát mang tới, hắn nhận lấy cái bát, rất tự nhiên ôm ta ngồi dậy.
Ta co mình lại, lách mình tránh ra.
Hắn lại nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Không nên tùy hứng, ngoan ngoãn ăn thứ này đi.”
“Ta có thể tự mình ăn được!” Ta nói biện bạch, trong lòng âm thầm suy nghĩ, chúng ta hình như không thân quen như vậy!
“Thân thể của nàng thực suy yếu, hàn độc vừa mới phát tác. Hơn mười ngày nay, mặc dù nàng có uống dược, nhưng tâm trạng mệt nhọc cùng với đi xengựa vất vả, làm cho hàn độc trong cơ thể nàng tác động vào tư tưởng,nếu không có ta ở đây, mạng nhỏ của nàng đã sớm không còn rồi!” Hắn lạnh lùng nói.
Trong lòng ta bỗng bực tức không lý do: “Sống chết có mệnh, giàu sang ởtrời, Nếu Nhan Tử Sa ta đã làm phiền công tử ra tay cứu giúp, thì cũnglà công tử xen vào việc của người khác! Huống chi ta cũng không phải cầu xin ngươi cứu ta, ta đi tới nơi này cũng không phải xuất phát từ sự tựnguyện. Có muốn ăn đồ ngươi cho cũng phải xem bổn cô nương có mất hứnghay không!”
Hắn nghe xong ta nói không giận mà ngược lại còn cười: “Được, tốt lắm,xem ra tinh thần của nàng không tồi. Nàng xem ra không đói bụng, ta thấy hai người bạn kia của nàng cũng không ăn gì.”
Lòng ta trầm xuống, Thích Hồng Vân và Mộ Dung Thiến quả nhiên cũng bịbắt tới : “Ngươi cũng biết chúng ta là ai, nơi này chính là Hàng Châu,người nhà Mộ Dung sẽ tìm được chúng ta, Thích đại ca cũng sẽ không buông tha ngươi! Ca ca ta là minh chủ võ lâm, nếu như ngươi bất kính với ta,ca ta nhất định sẽ thay ta ra mặt!”
Hắn lẳng lặng nghe ta nói xong một mạch, lạnh lùng cười: “Nàng cho là ca ca của nàng sẽ quan tâm nàng sống chết hay sao?”
Một câu nói của hắn làm ta sững sờ một lúc lâu. Hắn là ai vậy, hắn vìsao lại nói như vậy, chẳng lẽ hắn biết được điều gì? Lòng ta lập tức rối loạn.
Hắn nhìn ta không nói gì, còn nói thêm: “Nếu nàng nghe lời, ta sẽ chămsóc hai vị bằng hữu của nàng. Nếu nàng xử sự làm cho ta vừa lòng, khôngchừng ta còn có thể suy nghĩ thả các nàng về nhà. Đương nhiên, nàng cũng có thể lựa chọn không nghe lời ta nói, ta chưa bao giờ thích bắt buộcngười khác!”
Lựa chọn? Ha ha, ta tự nhiên lại còn có thể lựa chọn sao? Vì sao luônbảo ta phải nghe lời chứ? Ta từ nhỏ nghe lời phụ thân, sau đó lại nghelời ca ca, đến bây giờ còn muốn ta nghe lời người lạ mà cơ bản là khônghề quen biết sao! Chẳng lẽ số mệnh của ta đã định trước là bị điềukhiển, là bị đùa giỡn sao? Vì sao lại muốn ta hy sinh? Vì sao lại muốnta ngoan ngoãn để đổi lại sự an toàn của người khác? Ta vì sao phải gánh chịu tất cả thế? Chẳng lẽ tất cả đều là do ta sai? Ba năm trước, tachẳng biết tại sao lại phải chịu trách nhiệm về lòng thù hận sâu đậm của ca ca ta, nhưng ngay cả vì sao bị thù hận ta cũng không biết! Đây cũnglà do ta sai sao? !
Tim ta đau đớn quá, giống như oan ức và đau khổ tích tụ ba năm qua đềucùng lúc trào ra khỏi cơ thể của ta. Lồng ngực ta giống như bị xé toạcra đến nơi!
Ta hoảng hốt thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi. Hắn hình như lay laycơ thể ta, nói với ta cái gì đó, nhưng ta đã không nghe thấy gì nữa.
Lần thứ hai tỉnh lại đã là buổi tối sao? Trên bàn đốt một ngọn nến.
Ta đột nhiên phát hiện ra bản thân mình khác thường, ta rõ ràng là đang khoả thân !
“Không nên cử động!” Một giọng nói từ phía sau lưng ta vẳng đến!
Là hắn! Ta mới phát hiện ra, hắn và ta giống nhau, ta ngồi khoanh chân ở trên giường, hai bàn tay hắn phía sau lưng của ta, có luồng khí ấm áptừ bàn tay hắn truyền tới, loại cảm giác này đang lưu chảy trong cơ thểta.
Ta nghe thấy hắn khẽ thở dài một hơi, đôi bàn tay rời khỏi lưng ta.
Đột nhiên mất đi nơi ấm áp, ta không khỏi phát run rẩy lên, lập tức, một cái áo ngủ bằng gấm mềm mại ấm áp quấn quanh ta.
Hắn ôm ta từ phía sau, ta bị hắn ôm yên ổn chắc chắn trước ngực: “Còn cảm thấy lạnh không? Ngực có còn đau không?”
Giọng nói của hắn hình như có phần mệt mỏi, đã không còn lạnh như băng,dường như còn có một chút tình cảm thân thiết. Hắn thở ra khí nóng đằng sau tai ta, làm hai má ta đỏ theo.
Ta chỉ nghe thấy hắn thốt lên một tiếng cười khẽ: “Quái, phát sốt sao? Sao mặt lại hồng vậy?”
Ta thẹn quá hoá giận, tức giận quay đầu, nói: “Ngươi ôm ta chặt quá, ta sắp sửa bị nghẹn chết rồi!”
Lúc này, ta mới phát hiện ra, hiện giờ chúng ta đang trong tư thế mờ ám. Trên trán hắn lấm tấm một lớp mồ hôi, ánh mắt hắn sáng rực khác thường, mà ánh mắt hắn, đã không lạnh như băng như lúc mới gặp. Lúc này hắnnhìn ta, thậm chí ta còn có thể cảm giác được bản thân mình được hắn coi trọng như thế nào!
“Ám, Minh Ám. Đây là tên của ta!” Hắn nhìn ta thật sâu, lẳng lặng nói.