Vẻ mặt của Nhan Phi có hơi hoảng hốt, tựa như không thể xác định được mình đang ở nơi nào ngay lập tức.
Vào giờ phút này, cả Địa Ngục Cung đã là một cảnh tượng khác, trong không khí thoang thoảng mùi tanh nồng của máu tươi. Trong số mười tám con quỷ cùng Nhan Phi đồng thời tiến vào, hiện giờ đã có mười con quỷ chết đi, có mấy con quỷ còn cắt đứt cổ họng mình, dùng sức mạnh tới nỗi chỉ còn dư lại một mẩu da thịt là vẫn còn liên kết. Có con mổ bụng mình, lôi hết nội tạng bên trong ra, trên mặt đất là từng mảng đỏ lẫn trắng, ruột gan tim tỳ không phân rõ. Còn có vài con dường như đã đâm đầu vào vách tường hết lần này tới lần khác, đâm cho xương đầu vỡ tan, óc tươi bắn toé, cuối cùng đến cả cái đầu cũng bị va cho không ra hình thù gì nữa.
Mà những con quỷ còn sống sót, hầu như cũng đều hết sức thê thảm. Một đao lao quỷ móc tròng mắt mình ra, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, còn vừa nhai vừa nở nụ cười ngây ngốc. Tầm hương quỷ nhát gan kia không biết đã làm thế nào mà lột sạch được da dẻ trên người mình xuống, bắp thịt và mạch máu đều lồ lộ ra bên ngoài không khí, khuôn mặt như bộ xương dại ra. Còn có bách nhãn quỷ kia đang chăm chú rút từng miếng móng tay mình, rồi sau đó lại móc từng con ngươi trên người mình xuống, bày chỉnh tề ra giữa đất.
Chỉ có lác đác vài con quỷ là có vẻ không thê thảm như vậy, bao gồm tật hành quỷ đã đoạt lệnh bài của y cùng với tuyết nữ kia, thế nhưng hiển nhiên cũng đã kế cận mép vực suy sụp.
Không lâu sau khi Nhan Phi tỉnh lại, những con quỷ đang tự hại mình đó đột nhiên lặng im, từng cặp con ngươi đang mê man dần dần tỉnh táo. Sau đó, tiếng kêu thảm thiết xen lẫn cả sợ hãi và thống khổ đã lập tức bùng nổ bên trong cả Địa Ngục Cung. Những quỷ kia nâng lên thứ vừa móc xuống từ trên người mình, như không thể tin nổi mình rốt cuộc đã làm gì, tất cả đều chìm vào cơn điên cuồng.
Nhan Phi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ký ức cuối cùng của y là nhìn thấy cảnh tượng sư phụ cùng “Shiva” triền miên. Y vốn cho rằng mình đã chết chắc rồi, nhưng khi nhìn xuống người mình, có vẻ lại chẳng hề bị thương chút nào?
Ngẩng đầu lên, nhìn A Y Đáp đứng trên đỉnh núi thây đằng xa, lại phát hiện ra Hồng Vô Thường thần bí trước đó còn ngông cuồng tự đại, vào giờ phút này cũng đã lộ ra sắc mặt hoảng hốt giống như những con quỷ bị hắn khống chế trước đó, quỳ ngồi tại chỗ. Hai tay của hắn nắm lấy mái tóc khô héo trên đầu, từ bên trong đôi mắt chảy ra hai dòng máu dài, lưu lại những vết tích quỷ diễm thê tuyệt trên khuôn mặt màu xanh tím.
Hắn đã bị khống chế…
Bị ai?
Là ai đã cứu bọn họ?
Ba người Nhan Phi, tật hành quỷ và tuyết nữ nhìn nhau, lại đều nhìn thấy vẻ băn khoăn trên mặt đối phương.
Lúc này, A Y Đáp bỗng nhiên phát ra tiếng rên rỉ, bàn tay cầm Dẫn Hồn Linh giơ cao bảo kiếm, muốn chém vào cổ mình. Đúng lúc này, Nhan Phi chợt ném bảo châu cầm trong tay tới, chuẩn xác đập vào tay A Y Đáp, khiến cho thanh kiếm rơi xuống khỏi tay hắn. Đồng thời, màn sương mù choán kín tầm mắt hắn cuối cùng cũng dần dần tiêu tan, đồng tử khuếch đại từ từ co lại.
A Y Đáp há hốc miệng thở hổn hển, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, trên da có không ít vết thương do hắn tự làm ra, tóc tai cũng bị giật mạnh xuống từng sợi. Hắn chậm rãi nhấp nháy mắt, tựa như không tin vào chuyện vừa mới xảy ra.
Hắn đã thua.
A Y Đáp chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng biểu cảm quái lạ rồi lại cũng sợ hãi nhìn chằm chằm vào Nhan Phi, “Ngươi… Ngươi là ai…”
“… Ta tên là Nhan Phi.”
“Nhan Phi…” A Y Đáp lẩm nhẩm, “Ngươi chính là người ta phải giết… Nhưng ta lại không giết được ngươi… Ngươi thắng rồi…”
Tuyết nữ và tật hành quỷ bỗng nhiên đều ngoảnh mặt về phía Nhan Phi, kinh ngạc không thôi.
Kẻ cứu tất cả mọi người, vậy mà lại là tầm hương quỷ thoạt nhìn rất trẻ này.
“Ngươi đã thắng, ngươi có thể giết ta.” A Y Đáp chậm rãi đứng thẳng người. Cho dù có thua đi nữa, hắn vẫn muốn giữ lại phần kiêu ngạo cuối cùng.
Huống hồ lần này thua, trái lại cũng không oan uổng.
Không giết chết A Y Đáp, vòng thi sẽ không kết thúc. Nhan Phi nhặt thanh bảo kiếm được con quỷ chết đi nào đó không biết lưu lại, tay chân nhanh nhẹn bò lên trên ngọn núi do hài cốt chất thành. A Y Đáp đứng không nhúc nhích, pháp khí trên sáu cánh tay đã bị hắn vứt hết xuống mặt đất.
Nhan Phi đi đến trước mặt hắn. Y cảm nhận được, cảm xúc tỏa ra từ trên người Hồng Vô Thường trước mặt là tuyệt vọng nặng nề, không có lấy một tia hi vọng cầu sinh nào. Tại sao một Hồng Vô Thường mạnh mẽ đến vậy lại nói là mình đã đánh bại hắn? Tại sao y lại chẳng có chút ký ức nào?
Lúc Nhan Phi giơ kiếm lên, A Y Đáp đã nhắm hai mắt lại, nhưng hắn lại chỉ cảm nhận được một cơn gió lạnh thoảng qua bên tai, hư vô thuộc về tử vong theo dự đoán lại vẫn chưa hề đến.
Mở mắt ra, chỉ thấy Nhan Phi cầm trong tay một nhúm tóc khô héo của hắn. Tầm hương quỷ nở nụ cười giảo hoạt, “Loài người chúng ta có câu nói, da tóc trên người là của cha mẹ, quý giá như mạng. Vậy cứ coi như ta đã lấy mạng ngươi đi.”
A Y Đáp ngây dại.
Nhan Phi giơ nhúm tóc lên, nhìn qua xung quanh. Y biết ngay lúc này, mấy vị thượng tiên đó cũng đang xem tất cả những chuyện xảy ra trong Địa Ngục Cung.
“Chúng ta đã thắng, có thể thả chúng ta ra ngoài được chưa? Đằng kia có rất nhiều quỷ đã bị thương nặng.”
Một lúc sau, cánh cửa lớn bằng huyền thiết vẫn luôn sừng sững bất động của Địa Ngục Cung lại vang lên “rầm” một tiếng, rồi mở hé ra. Ánh sáng rạng ngời đột nhiên ùa vào bên trong không gian âm u nồng nặc mùi máu tanh này, tựa như cứu rỗi.
Giữa những tiếng kêu rên, đám quỷ còn có thể cử động đã tranh nhau chen chúc lao về phía vầng sáng kia.
Nhan Phi thở phào nhẹ nhõm, lại bỗng nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười đứt quãng.
“Tự cho là đúng! Ta bảo ngươi giết ta, ngươi không hiểu sao!!!” A Y Đáp phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng khôn cùng, bỗng nhiên lại một lần nữa làm khó dễ. Sáu cánh tay đột nhiên bùng nổ ra chút sức mạnh tàn tạ còn sót lại trong thân thể, lập tức làm Nhan Phi ngã nhào xuống đất. Bốn cánh tay khống chế được mọi động tác giãy giụa của y, hai cánh tay còn lại ghìm chặt lấy cổ. Sức lực của hắn khỏe như vậy, Nhan Phi chẳng mấy chốc đã hai má đỏ chót, mắt mở to, miệng hé mở mà không phát ra được âm thanh nào. Cơn đau đớn vì không thở nổi khiến cho cả người y không ngừng co giật, mà lại chẳng có cách nào thoát thân. Trong cơn hoảng hốt, y nghe thấy tiếng răng rắc khi xương gáy bị bóp gãy, y có thể sẽ chết vì cổ bị bóp gãy trước cả khi chết vì nghẹt thở.
Nhưng vào đúng lúc này, một luồng sáng xanh đã bắn thẳng vào Địa Ngục Cung như mũi tên xẹt qua không trung, ép thẳng về hướng Nhan Phi và A Y Đáp. A Y Đáp bị một luồng sức mạnh mãnh liệt đâm thẳng tới, thân thể bị một bàn tay sắc bén ấn thẳng vào sâu trong vách tường. Bức tường đá vốn cực kỳ rắn chắc lại lan ra vài vết nứt lấy hắn làm tâm, lực trùng kích dữ dội khiến cho lục phủ ngũ tạng của A Y Đáp cũng rời khỏi vị trí.
Đang nắm lấy hắn, là một gã Thanh Vô Thường trông rất quen mắt.
Khiên Na Ma La?
A Y Đáp vừa mở miệng, đã ộc ra một ngụm máu. Dù vậy, hắn vẫn nở nụ cười vặn vẹo.
“Tại sao lại là ngươi.”
“Y để lại cho ngươi một con đường sống, tại sao ngươi lại ám hại y!” Khiên Na cắn răng nghiến lợi hỏi, miệng trong lòng bàn tay gã mở ra, tàn nhẫn cắn vào da thịt A Y Đáp.
A Y Đáp lại như thể không cảm nhận được đau, “Hắn giết ta, không phải là tốt rồi sao.”
“Muốn chết như vậy sao? Vậy thì tự mình ra tay đi, đừng làm một kẻ nhu nhược!” Khiên Na phun ra một câu này khỏi kẽ răng, sau đó dùng cái lưỡi trong lòng bàn tay quấn lấy cổ họng A Y Đáp, bất chợt vung lên thêm một lần nữa, thân thể suy yếu kia va vào một bức tường khác.
Hồng Vô Thường đã từng kiêu ngạo nhất mạnh mẽ nhất, bây giờ lại thành ra dáng vẻ ấy.
Hiển nhiên là lúc bắt đầu vòng thi này, A Y Đáp không hề có ý chí muốn chết mạnh như vậy. Vừa nãy bên trong ảo cảnh đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng vẫn luôn là A Y Đáp chiếm thượng phong, tại sao lại bỗng nhiên đảo ngược lại?
Khiên Na cũng không đoái hoài tới nhìn A Y Đáp đang xụi lơ trượt xuống khỏi vách tường nữa, chỉ nhanh chân lao tới bên cạnh Nhan Phi. Giờ khắc này, Nhan Phi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, nằm trên mặt đất ho khù khụ cho chảy cả nước mắt.
Khiên Na nhẹ nhàng vỗ lên lưng y, trong đôi mắt vàng sẫm chứa đầy lo lắng.
“Con sao rồi?”
“Khụ khụ khụ… Cổ họng… Khụ khụ… hơi khó chịu…”
“Hắn dùng lực quá mạnh, có thể đã tổn thương tới cuống họng. Qua mấy ngày là có thể hồi phục.” Khiên Na kéo tay y vòng lên vai mình, tay thì lại ôm lấy eo Nhan Phi, đạp lên Trảm Nghiệp Kiếm dẫn y đi ra ngoài.
Bên ngoài Địa Ngục Cung, rất nhiều Địa Tiên cùng Thanh Hồng Vô Thường đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, không một ai lên tiếng. Chẳng mấy chốc đã có mười mấy Thanh Hồng Vô Thường lao vào khắc phục hậu quả, khóa A Y Đáp còn chưa chết lại, thu dọn qua loa thi thể bên trong.
Không có ai ngăn cản bọn họ, Khiên Na liền dìu Nhan Phi đi ra ngoài. Mãi đến tận lúc Hàn Tử Thông quát gã lại.
“Khiên Na Ma La, ngươi can thiệp vào thi tuyển, lẽ nào cứ thế là xong?”
Khiên Na thoáng dừng bước, “Vừa nãy cửa Địa Ngục Cung đã mở, chứng tỏ vòng thi đã kết thúc. Các ngươi cũng thừa nhận Nhan Phi đã hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại lại muốn đổi ý?” Khiên Na nói, rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Thông, trong đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Vừa nãy lúc Nhan Phi giơ nắm tóc yêu cầu mở cửa, Hàn Tử Thông vốn dùng lý do dựa theo quy củ, A Y Đáp nhất định phải chết đi mới có thể kết thúc vòng thi để từ chối mở cửa, thế nhưng Mạnh Bà lại một lần nữa nói đỡ cho Nhan Phi, hắn mới không thể không nhượng bộ.
Hắn không thể hiểu nổi, Mạnh Bà chẳng bao giờ can dự vào chuyện của Phong Đô, tại sao lại bỗng nhiên thích xen vào chuyện của người khác như vậy?
Lúc này Mạnh Bà đã rời đi, hắn liền nhân cơ hội này làm khó dễ. Chỉ có điều, Khiên Na thực sự nói đúng lý, cho nên cũng không dễ đụng vào gã.
Đến ngay cả Phạm Chương không hiểu lý lẽ cũng ở bên cạnh phụ hoạ, “Hàn đại nhân, dựa theo quy củ, cửa Địa Ngục Cung mở chứng minh vòng thi đã kết thúc.”
Hàn Tử Thông âm trầm nhìn chằm chằm vào Khiên Na và Nhan Phi mãi một lúc, rồi nói một cách lạnh lùng, “Nếu như ngươi nhất định muốn nhân loại này làm Hồng Vô Thường của ngươi, thì ta sẽ làm theo tâm nguyện của ngươi lần này. Song ngày tháng còn dài, nhân loại này có thể kiên trì bao lâu, thì ta không dám chắc.”
Khiên Na lại cũng không hề yếu thế, đáp lại đúng mực, “Đa tạ đại nhân.”
Hàn Tử Thông hừ một tiếng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Khiên Na dìu Nhan Phi tiếp tục xuyên qua đám đông đang lặng lẽ nhường đường cho bọn họ, đi về phía phủ Vô Thường. Nhan Phi bỗng nhiên bật cười khúc khích, giọng cười hơi khô khốc, như thể đang bị cảm.
Khiên Na liếc mắt nhìn y, “Giờ mà con còn cười được?”
Nhan Phi ngẩng đầu lên nhìn về phía Khiên Na, đôi mắt đen kịt phản chiếu ra hào quang tím nhạt nơi chân trời, “Sư phụ, cuối cùng con cũng trở thành Hồng Vô Thường của người rồi, đúng không?”
Khiên Na nhìn Nhan Phi đang mặt mày tái nhợt nhưng lại vẫn hết sức bướng bỉnh, trong lòng vừa mừng vừa lo, cũng không biết nên làm ra biểu cảm thế nào. Gã thở dài, duỗi tay tới xoa xoa đầu Nhan Phi.
“Đúng, con là Hồng Vô Thường của ta.”