Địa Ngục Biến Tướng

Chương 136: Rừng Vong Ưu (3)



Lời Nhan Phi nói đã khiến cho sắc mặt của Liễu Ngọc Sinh, hoặc có thể nói là A Tu Vân dần dần tái nhợt, biểu cảm xen lẫn giữa kinh ngạc, thất vọng và phẫn nộ xuất hiện trên mặt mày tựa ngọc của hắn. Thế nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã khống chế được tâm trạng của mình, dùng giọng điệu hòa hoãn phảng phất như hết sức thấu hiểu nói rằng, “Ngươi mới vừa khôi phục, vẫn còn nghi hoặc là hết sức bình thường…”

“Nghi hoặc?” Nhan Phi bước từng bước về phía hắn, vừa đi vừa hơi nghiêng đầu, dùng vẻ hoài nghi, hơi châm chọc nói, “Điều ta thực sự nghi hoặc là, ngươi thật sự cho rằng sau khi ta nhớ lại quá khứ chân chính của bản thân, ta sẽ quên đi mọi chuyện xảy ra trong những năm nay ở nhân gian? Hay là ở trong lòng ngươi, ta chính là một vị thần máu lạnh vô tình, có thể tùy ý bỏ mặc không quan tâm người đã đối xử tốt nhất với ta vào thời điểm ta nhỏ yếu nhất khó khăn nhất?”

Chất vấn sắc bén mà lạnh lùng của Nhan Phi như một cái gai sắc nhọn xuyên thẳng vào nội tâm A Tu Vân. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Ba Tuần sẽ dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, như thể mình không phải người bạn đã đi theo y gần ngàn năm thiên giới, giống như thể mình chưa bao giờ bày mưu tính kế, cố tận dụng thêm nhiều đồng minh cho y, như thể bọn họ chưa từng đồng cam cộng khổ từ bỏ mọi đặc quyền của thiên giới vì lý tưởng chung của nhau. Chẳng qua chỉ bị một thanh lân quỷ nho nhỏ mê hoặc, đã có thể làm tan tành tất cả những nỗ lực được ăn cả ngã về không của hằng bao sinh linh tin tưởng y, có thể làm cho sự phục sinh đổi lấy bằng bao nhiêu máu đổ cũng trở thành vô ích.

“Ba Tuần, tình cảm của ngươi đối với hắn, bất kể là quá khứ hay hiện tại, chẳng qua đều chỉ là ảo giác hình thành nên do ảnh hưởng từ ký ức và ý thức của Shiva Ma La, ngươi không thật sự yêu hắn!”

Phẫn nộ hóa thành một đám khói mây đỏ có thể trông thấy được vờn quanh trong mắt Nhan Phi, chỉ trong giây lát, một luồng ánh sáng thiêu cháy đột nhiên nổ tung trước mặt Liễu Ngọc Sinh, sức mạnh bắn ra giống như một bàn tay vô hình, bỗng nhiên ghìm lấy yết hầu của Dược tiên, nhấc hắn lơ lửng lên giữa không trung. Tà áo đỏ quanh người Nhan Phi phấp phới như những tai lửa, làn da của y phóng ra ánh sáng thánh khiết mà khiếp người, mị khí xoay trong mắt không ngừng nghỉ ngày càng nồng đậm.

“A Tu Vân, ngươi quá tự cho là đúng rồi! Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi hiểu rõ ta sao?” Giọng nói của Nhan Phi như mưa tên hàn băng đánh úp về phía người áo trắng không hề thương tiếc, “Nếu như ngươi thật sự hiểu ta, thì nên nhớ tới lời nói ta đã để lại trong thư cho ngươi. Nhưng ngươi lại không, ngươi chẳng những không hề nhớ, mà ngươi còn làm giả di ngôn của ta, nói với tất cả các tín đồ rằng ta chỉ tạm thời ngủ say, để bọn họ tiếp tục bán mạng vì ngươi ba trăm năm!”

Phẫn nộ của Nhan Phi cuốn lên một cơn lốc dữ dội, khu rừng mới một phút trước vẫn còn đang là khung cảnh nắng chiếu lung linh, chỉ chớp nhoáng đã trở thành mây đen giăng tầng, gió lạnh buốt thổi quét ngang qua, lá cây run lẩy bẩy trút xuống như mưa, đến ngay cả những con cá dưới suối nước cũng nóng nảy bất an nhảy lên khỏi mặt nước, mặt đất cũng rì rào run rẩy. Giữa trời đất lao đao, Liễu Ngọc Sinh cũng không nhịn được sinh ra kinh hoàng trong lòng.

Đây mới là dáng vẻ mà Ba Tuần vốn có.

Y chưa bao giờ là một thần linh hiền từ cả, chỉ cần y muốn, sự mạnh mẽ, lạnh lùng nghiêm nghị và khó lường của y có thể khiến cho những thượng tiên ngông cuồng nhất tự đại nhất cũng phải run lên như một đứa trẻ trước mặt y. Mà y có thể có được nhiều tín đồ như vậy, không chỉ dựa vào mị lực cá nhân của mình, còn nhờ vào nỗi sợ hãi tạo nên bởi sức mạnh thần thánh của y.

A Tu Vân vẫn luôn biết rằng, sợ hãi là một món vũ khí mạnh mẽ tới cỡ nào. Nó có thể khiến cho con thú hoang khó thuần phục nhất phải cúi đầu xưng thần, có thể để cho vô số người phải cam tâm tình nguyện thần phục trước một người, cũng có thể kích thích ra một loại cuồng nhiệt nào đó vượt qua lý trí. Bởi vì khi đối mặt với nỗi sợ hãi tuyệt đối vượt qua bản thân quá nhiều, điều duy nhất ngươi có thể làm ra chính là ủng hộ y, chính là kính yêu y…

Ban đầu khi A Tu Vân mới gặp được Ba Tuần, người kia vẫn còn là một vị thần trẻ tuổi, có gì đó ngây thơ, hiếu kỳ. A Tu Vân biết rằng cái chết của mẹ nuôi Ba Tuần đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến y, cũng đã nhìn thấy tia lửa mà hắn đã chờ đợi rất nhiều kiếp mà vẫn không hề tìm thấy trên người bất cứ thần linh nào trong đôi mắt của vị thần trẻ tuổi này, một sức mạnh lãnh khốc, hung hăng, rồi lại tăm tối đến mức làm người ta phải mê muội. Hắn bỏ ra rất nhiều thời gian, khai quật ra loại sức mạnh này từ trên người Ba Tuần, dẫn dắt y trở thành một vị thần đủ để lay động Ly Hận Thiên.

Song hắn không hề nghĩ tới, có một ngày, đối tượng mà phần uy hiếp này nhằm vào lại là chính mình.

Hắn biết Ba Tuần đã sớm bố trí một kết giới rộng lớn gần vùng sơn cốc này, dùng để che chắn tai mắt của thiên giới. Ở đây bọn họ có thể dùng pháp lực mà cũng sẽ không bị những thiên binh thần tướng giờ phút đang lục tìm bọn họ tận hư không biến pháp giới (*) phát hiện ra. Vì thế hắn cũng không ngồi chờ chết nữa, vận thần lực trong thân thể chống lại sức mạnh của Ba Tuần.

(*) tận hư không biến pháp giới: tận hư không nghĩa là mọi không gian từ vô tận đến vô tận, pháp giới: tổng cộng có mười pháp giới – pháp giới của Phật, pháp giới của Bồ Tát, pháp giới Duyên Giác, pháp giới Thanh Vân, pháp giới Thiên Đạo, pháp giới của A Tu La, pháp giới của Người, pháp giới Súc Sinh, pháp giới Ngạ Quỷ, pháp giới Địa Ngục; tận hư không biến pháp giới mang ý nghĩa là ngang dọc trên dưới, thập phương vô tận, có tư tưởng không có tư tưởng, chẳng phải có tư tưởng chẳng phải không có tư tưởng… (cái này mình tổng hợp trên cả baidu lẫn google thôi chứ mình cũng không dám chắc, ai thấy sai sót ở đâu thì bỏ qua nha)

“Ngươi muốn ta làm thế nào?! Nói cho bọn họ biết vị thần linh mà bọn họ thờ phụng đã vứt bỏ bọn họ?! Bảo bọn họ lết thân thể tàn tạ trở về với cuộc sống đã bị quấy nhiễu cho tan tành?! Ngươi tẩu hỏa nhập ma phá huỷ bản thân mình, lẽ nào ngươi muốn kéo nốt cả bọn họ vào tử cục!!!” A Tu Vân giận dữ hét lên, luồng ánh sáng cực nóng bắn ra từ bên trong thân thể của hắn lại hiển nhiên không sáng ngời được như ánh sáng trên người Nhan Phi, “Nếu như ngươi đã bắt đầu tất cả, vậy thì ngươi không thể dừng lại!!! Mạng của ngươi đã sớm không thuộc về mỗi mình ngươi rồi!!”

“Cho nên ngươi mới muốn giết chết Khiên Na? Muốn cứu vớt sự “lầm đường lạc lối” của ta!” Nhan Phi dùng giọng điệu dữ dằn gần như là khinh bỉ để hỏi.

“Ta không giết hắn! Ta chỉ muốn cho ngươi một lý do để phục sinh, nếu như trong quá trình đó ngươi lưỡng lự dù chỉ một chút sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, lẽ nào ngươi lại không biết?”

“Không giết Khiên Na? Vậy người chết thay kia chẳng nhẽ lại đáng chết? Huống hồ sau khi ta phục sinh thì sao? Nếu như ta vẫn không hề nhìn ra bất cứ sơ hở nào, ngươi còn định lặng lẽ xử lý sư phụ ta đúng không?”

“Vậy thì sao?! Hắn chẳng qua chỉ là một thanh lân quỷ không đáng nhắc tới, một ác quỷ còn không có mệnh hồn! Hắn đã không còn tương lai nữa rồi!”

Bộp một tiếng, Nhan Phi tức khắc lao tới trước mặt A Tu Vân, tự tay quạt cho hắn một bạt tai.

Cả khuôn mặt A Tu Vân đột nhiên bị đánh lệch sang một bên, gò má trắng nõn thoáng đã sưng vù. Vẻ mặt của hắn bình tĩnh lạ thường, hắn chậm rãi xoay đầu lại, dùng ánh mắt ẩn nhẫn, tựa như chứa cả vài phần đau lòng nhìn về phía Nhan Phi.

Nhan Phi đã có một nháy mắt không đành lòng, nhưng y biết y không thể nhượng bộ vào lúc này được.

Giống như A Tu Vân hiểu rõ y, y cũng hiểu A Tu Vân. Y hiểu A Tu Vân có một loại ý muốn khống chế và dục vọng chiếm hữu quái lạ đối với mình, giống như thể mình là một… tác phẩm nào đó của hắn…

Chỉ cần hiện tại mình nhẹ dạ nhượng bộ, chắc chắn sẽ bị A Tu Vân nắm mũi dắt đi. Y không thể tiếp tục bị động như vậy nữa.

Y đứng rất gần A Tu Vân, hai mắt gắt gao khóa lấy đồng tử đối phương, hơi lộ ra hàm răng, dùng một giọng điệu trầm thấp, âm u, tràn ngập uy hiếp nói, “Nếu như ngươi còn dám động vào một cọng tóc gáy của hắn nữa, vậy thì đừng trách ta không nể mặt!”

Ánh sáng trên người A Tu Vân bắt đầu dần dần ảm đạm đi, tựa như cuối cùng cũng chịu thua trong trận đối chiến này. Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, “Ngươi thật sự muốn trốn ở đây? Giống như một kẻ nhu nhược, vĩnh viễn trốn ở đó?”

Nhan Phi thả hắn ra, lùi về phía sau mấy bước. Chỉ trong mấy bước này, ánh sáng trên người y đã tản đi, vạt áo phấp phới cùng mái tóc dài dần dần rũ xuống, mây đen giăng đầy trời cũng dồn dập kéo nhau đi, nắng chói lại một lần nữa rắc đám bụi phấn vàng rực xuống nền trời xanh thăm thẳm. Chỉ mất một nháy mắt, đã lại là một khung cảnh yên bình với gió thổi cây lay chim hót tước ca, phảng phất như cảnh tượng nhật nguyệt tối tăm ảm đạm vừa nãy chưa bao giờ xuất hiện. truyện đam mỹ

“Ngươi đi đi.” Nhan Phi nói một cách lạnh lùng.

A Tu Vân dường như vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng chung quy hắn vẫn không hề nói ra. Hắn bi thương liếc mắt nhìn Nhan Phi, rồi bóng người bỗng nhiên tản đi, chỉ để lại vài miếng ngọc vỡ rơi tại nơi hắn đã từng đứng.

Lòng Nhan Phi lại chẳng hề được thư thả, y biết nếu như A Tu Vân đã tìm được bọn họ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Nếu như hắn bị bức ép quá gấp, e rằng đến ngay cả thủ đoạn để lọt tin cho thiên đình, dẫn người của thiên đình đến ép y xuống núi cũng sẽ làm ra được.

Y cần phải tính toán thật kỹ xem sau đó nên làm gì… Những tín đồ vẫn còn đang bị A Tu Vân khống chế, y cũng không thể nào cứ mặc bọn họ tiếp tục bay loạn như con ruồi không đầu được, mà những giọt máu tươi đã được hiến tế để cho y có thể phục sinh cũng không thể bị hi sinh vô ích như vậy… Y nhớ tới trách nhiệm trên vai mình, nhưng… y cũng không thể nào buông được người vẫn còn đang chờ đợi y trong rừng sâu núi thẳm.

Y cất cẩn thận giỏ cá rỗng tuếch và cần câu, rồi thở ra một hơi thật dài.

Nếu như y không lấy về mệnh hồn của mình là đã tốt rồi… Chỉ cần y chần chừ thêm một chút nữa thôi, là sẽ có thể kịp nhìn thấy sư phụ còn sống, sẽ không rơi xuống tình cảnh còn tiến thoái lưỡng nan hơn cả ba trăm năm trước như hiện tại.

Những ký ức vẫn còn đang rít gào trong đầu y, gặm nhấm lấy y như ác linh khiến cho lòng y tràn ngập vô số những mâu thuẫn và xung đột. Có lúc y đã cảm thấy mình sẽ bị những mâu thuẫn đó xé thành từng mảnh vụn bất cứ lúc nào, đến thời gian thả lỏng và nghỉ ngơi cũng không có. Y tìm được một ít nấm ăn được trên đường, bỏ vào trong giỏ cá, xách trở về căn nhà tranh nho nhỏ của y và sư phụ. Chỉ thấy Đàn Dương Tử đang nằm nhoài lên mái nhà, sửa lại mái nhà lá hình như mới vừa bị thổi bay.

“Về rồi à?” Đàn Dương Tử vừa bận bịu với công việc vừa hỏi.

“Vâng, mà tiếc là chẳng câu được cá. Nhưng tối nay chúng ta có thể ăn tiệc nấm rồi!” Nhan Phi giơ lên giỏ cá đựng đầy nấm trong tay như muốn được khen.

Tiếp đó, buổi tối dường như vẫn giống như mỗi một ngày trước đó, Nhan Phi nấu xong bữa tối, cùng sư phụ hai thầy trò ngồi vây quanh bếp lửa nho nhỏ, nhìn những con đom đóm lốm đốm lượn bay dưới tán cây, khi thì lặng im, khi thì lại chuyện trò vài mẩu chuyện thú vị trước kia. Đa số thời điểm đều là Nhan Phi nói, Đàn Dương Tử nghe, vậy mà hôm nay Đàn Dương Tử lại chủ động hỏi một câu, “Con có tâm sự gì à?”

Nhan Phi mới vừa uống một hớp canh, cố ý làm ra sắc mặt như không hiểu sư phụ đang nói gì, “Hả?”

“Không cần giả bộ. Con giấu ta chuyện gì đúng không?” Đàn Dương Tử nhẹ nhàng thả bát xuống, ngước cặp mắt trầm ổn ẩn chứa sức mạnh lên. Từ sau khi trở về, Nhan Phi dường như đã có điểm gì đó không ổn lắm, tuy không nói rõ được là không ổn ở đâu. Ước chừng là vì trực giác không thể lý giải của thanh lân quỷ.

Nhan Phi chần chừ một lúc, rồi nói, “Sư phụ, chúng ta có nên chuyển sang nơi khác ở không?”

“Chuyển sang nơi khác?” Đàn Dương Tử thoáng suy nghĩ, sắc mặt dần dần nặng nề đi, “Trận gió chạng vạng hôm nay, ta đã cảm thấy hơi đột ngột. Có phải là thiên đình phát hiện ra không?”

“Thật sự không phải, chỉ là con nghe một thợ săn qua đường nói là trong núi này có yêu quái. Con sợ bọn họ là nanh vuốt của Y Tiên Phái. Con nghĩ, chắc vẫn cứ nên đổi sang nơi khác thì ổn thỏa hơn.”

Tựa như cảm thấy lời Nhan Phi nói khá có lý, Đàn Dương Tử gật đầu, “Con nghĩ đi đến đâu thì tốt?”

“Con nghĩ là… Tây Vực?”

Ngón tay Đàn Dương Tử nhẹ nhàng vuốt dọc theo mép bát, gã trầm tư một hồi rồi nói, “Ta vẫn luôn nghĩ, có lẽ nhân gian không phải nơi thích hợp nhất để ẩn náu.”

“Ý người là muốn về địa ngục?”

“Không, về địa ngục chính là tự chui đầu vào lưới. Ý ta là.. trung âm giới.”

Đàn Dương Tử mới vừa nói xong, Nhan Phi đã lập tức thốt lên, “Không được!”

Đàn Dương Tử kinh ngạc, “Vì sao?”

“Trung âm giới… đâu đâu cũng toàn là mục nát, nơi như vậy làm sao mà sống được! Hơn nữa lại trùng hợp nhiều với nhân gian như vậy, sẽ rất dễ bị phát hiện!”

“Chỉ cần chúng ta thắp đủ thi chúc ở xung quanh là được. Còn phương pháp luyện chế thi chúc… Ta dùng nhiều năm như vậy, đại khái cũng đã nghe mấy Mạnh nương tử đó có nói qua một lần.”

“Lẽ nào chúng ta lại phải lén lút chạy vào trong nghĩa địa của người ta đào thi thể lên sao?” Trên mặt Nhan Phi toàn là vẻ chống cự, “Với cả một cây thi chúc chỉ có thể duy trì thời gian ngắn ngủi như vậy, chúng ta vẫn còn chưa biết phải ẩn náu tới lúc nào.”

“Chúng ta không cần vẫn luôn ở trong đó, chỉ chuẩn bị để phòng ngừa ngộ nhỡ thôi. Nếu như có dấu hiệu bị phát hiện, chúng ta sẽ có thể tạm thời đi tới trung âm giới lánh nạn. Trừ phi người tới bắt chúng ta là Thanh Hồng Vô Thường, bằng không thì đến ngay cả thiên binh cũng không vào được.”

Nhưng Nhan Phi lại vẫn kiên quyết không đồng ý, Đàn Dương Tử cảm thấy hơi kinh ngạc trước phản ứng kịch liệt của y, dù sao thì trước đây Nhan Phi cũng không chán ghét trung âm giới nhiều đến vậy.

Tuy phải nhìn thấy đủ loại mệnh hồn vặn vẹo đúng là kích thích rất lớn tới thị giác, nhưng bọn họ là một đôi Thanh Hồng Vô Thường, đã sớm không còn cảm thấy kinh sợ gì với những thứ này. Trước kia lúc làm nhiệm vụ cũng đâu có thấy y chán ghét trung âm giới như vậy nhỉ?

Lúc này, Nhan Phi liền dán tới người gã, hai tay giật giật ống tay áo sư phụ, “Chúng ta vẫn cứ đi Tây Vực đi mà sư phụ ~” Vừa nói, vừa ngước nhìn Đàn Dương Tử từ dưới lên, lộ ra cặp mắt cầu xin long lanh ánh nước.

Đàn Dương Tử xưa nay luôn không có sức đề kháng gì với chiêu tấn công làm nũng này, không thể làm gì khác hơn là “miễn cưỡng” đồng ý.

Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ dùng nước tưới tắt đốm lửa chưa cháy hết, sửa soạn hành lý đơn giản. Vì không muốn sử dụng pháp thuật kinh động tới bất kỳ yêu vật hay là thiên đình, bọn họ chỉ có thể đi bộ bôn ba giữa rừng sâu núi thẳm vô cùng vô tận, là một quãng đường dài dằng dặc..

Liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng trông thấy một thôn xóm nho nhỏ. Chỉ có vỏn vẹn mấy chục hộ gia đình, đa số đều là hộ săn bắn, còn có một vài hộ là đốn củi hoặc hái thảo dược và nấm trong núi đưa ra ngoài bán. Khi tiến vào thôn, bọn họ còn suýt nữa đã cho rằng đây là một thôn bỏ hoang, cảm giác tiêu điều hoang vắng tràn ngập khắp cả không gian trong thôn, nhà cửa xập xệ, cửa nhà đóng chặt, cũng không nhìn thấy trẻ con nô đùa bên ngoài.

Bước trên con đường đất phủ kín cát và đá vụn, thuận thế núi chập trùng hướng về phía trước. Đàn Dương Tử cảm nhận được từ những khe cửa sổ đen ngòm của những “căn nhà hoang” hai bên đường, có đông đảo tầm mắt đang nhòm ngó bọn họ. Gã quay phắt đầu sang, quả nhiên đã thấy một đôi mắt lóe lên rồi biến mất phía sau một cánh cửa sổ bị thủng.

“Có ai không?” Nhan Phi hỏi một câu.

Bốn phía yên ắng, đến tiếng chim hót cũng không có. Khoảng rừng trước đó bọn họ đi qua không có tình trạng như vậy.

Cuối cùng, một cánh cửa gỗ cũ nát bị đẩy ra kèm theo tiếng kẽo kẹt, từ bên trong thò ra một khuôn mặt quắt như gỗ mục, da đỏ tím tái, “Các ngươi đến từ nơi nào?”

Đàn Dương Tử nói rằng, “Ta là một đạo sĩ, vị này chính là đồ đệ của ta. Chúng ta đang gấp rút lên đường đi ngang qua nơi này, chẳng biết có thể tá túc một đêm hay không?”

Ai ngờ gã vừa mới nói ra một câu, cặp mắt của ông lão kia lại đột nhiên sáng lên.

“Đạo sĩ? Vậy ngài chắc chắn sẽ biết bắt quỷ đúng không!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv