Nhan Phi lại trở về với thế giới trống trải không rõ là bầu trời hay mặt đất kia, trước mặt, tảng đá bị trói lại bằng từng tầng trận pháp lẳng lặng nhìn thẳng vào y, rõ ràng không hề có sự sống, lại tỏa ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng như số mệnh. Nhan Phi cảm giác cả người mình không thể động đậy, như đã bị một sợi xích vô hình trói lại chà xát, nỗi buồn bực khôn nguôi và nóng nảy như khúc củi cháy rực trong lục phủ ngũ tạng, thúc ép không ngừng nghỉ.
Y cần phải đi tới đó, y cần phải lướt qua trận pháp, chạm vào tảng đá kiên cố kia. Cảm giác được gọi mời nguyên thủy nhất, giống như bản năng dẫn dắt bầy cá cho dù có phải mạo hiểm mắc cạn chết đi khốc liệt cũng sẽ không màng tất cả để bơi ngược dòng nước, giống như bản năng di cư khiến cho bầy chim nhạn không ngủ không nghỉ dẫu có bị lạc đường uổng mạng cũng phải bay đi, giống như bản năng ong thợ tình nguyện hi sinh mạng sống cũng phải bảo vệ ong chúa dù chính bọn họ lại chẳng thể để lại đời sau của mình. Một luồng sức mạnh không rõ nguyên do, không có lý trí, không có manh mối thúc giục y, muốn y tới đánh nát tảng đá kiên cố này.
Nhưng y đã kháng cự. Y không thể đi đánh vỡ tảng đá kia được, cũng không muốn đi đánh vỡ tảng đá đó. Nếu làm như vậy, hạnh phúc mà y muốn sẽ không còn thực hiện được nữa.
Tảng đá đồ sộ kia đang giằng co với y, tựa như hơi cô đơn, hơi đau thương. Tựa như đang lên án tại sao y lại từ bỏ.
Phảng phất như đang hỏi y rằng: Ngươi quên trách nhiệm của ngươi, sứ mạng của ngươi rồi sao?
Nhan Phi muốn hét lên rằng, y chẳng qua chỉ là một nhân loại bình thường, tại sao lại bắt y phải gánh vác những điều không hiểu sao bị trút xuống đầu y như vậy?
Nhưng mà, kể cả không có tảng đá này đi nữa, y thật sự có thể giành được hạnh phúc sao…
Y thật sự có năng lực để vuốt phẳng những vết thương chồng chất hết lớp này lên lớp khác của sư phụ sao, dành cho sư phụ hạnh phúc sao?
Y thậm chí còn chẳng có sức mạnh tự vệ. Đừng nói là thiên binh, đứng trước mặt Thanh Hồng Vô Thường hơi mạnh mẽ chút thôi, y cũng đã chỉ có thể bó tay bó chân như một đứa trẻ con. Hiện giờ, thân phận của y đã bị thiên đình biết được, mà thiên đình lại là người cai quản lục đạo, cho dù bọn họ bỏ trốn đi nữa, có thể trốn đến nơi nào?
Hơn nữa… Một khi sư phụ biết được thân phận của mình…
Y rùng mình, chống cự lại càng kịch liệt thêm. Tảng cự thạch có vẻ cũng đang nóng nảy, những con chữ được khắc lên trên bề mặt tảng đá lập lòe càng ngày càng vội vã, ánh sáng cũng càng ngày càng chói lòa. Mà từng vòng trận pháp phức tạp dưới đất lại bỗng nhiên bắt đầu luân chuyển, chuyện này vẫn chưa từng xảy ra bao giờ. Cùng với dị động của trận pháp, sự yên tĩnh ngập trong thiên địa cũng dần dần bị đánh thủng, gió thổi từ nơi nào không biết xốc lên mái tóc dài và vạt áo ngoài của Nhan Phi, từng tia mát mẻ xuyên thấu qua lỗ chân lông thấm sâu vào xương tủy. Bầu trời vốn nãy còn sáng trong đang dần dần bị những đám mây buông xuống giăng kín, từng tầng uy nghi đè xuống, khiến cho mặt đất như một tấm gương cũng tối tăm như vậy, chứa đầy khí tức hiểm ác không rõ.
Gió giật qua da Nhan Phi, đau rát chẳng khác nào có lưỡi dao đang cắt chém. Ký ức có được sau khi uống xong rượu chấp niệm cũng lại một lần nữa hiển hiện lên trong đầu, càng nghĩ, thì những chi tiết nhỏ cũng càng nhiều, những mảnh vỡ ban đầu đó dường như lại hút thật nhiều mảnh vỡ tới. Y không muốn nhớ lại, rồi lại không thể nào khống chế được ý nghĩ của mình, chỉ có thể để cho chúng đấu đá lung tung. Trong đầu y đau nhức không thôi, như có lá sắt nóng đang cháy, rồi lại như có búa đồng đang gõ nện.
Thật sự đau quá… Nhan Phi muốn thét lên, lại không phát ra được âm thanh nào. Cả người y tuôn mồ hôi, mồ hôi thấm ướt tà áo đỏ. Y cảm thấy mình đang chiến đấu với một thứ gì đó, nhưng lại không nhìn thấy kẻ địch đứng ở nơi nào. Đủ mọi cảm giác giày vò gần như đã dồn ép y phát điên. Y cảm thấy có thứ gì đó vốn vẫn luôn yên ổn trong thân thể giờ lại đang sụp đổ từng chút một, phảng phất như thân thể sắp bị phá vỡ bằng một luồng sức mạnh vô hình từ bên trong.
Cả người y bỗng nhiên run lên bần bật, y giãy giụa mở mắt ra. Đầu ướt nhẹp mồ hôi, thở dốc hồng hộc.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, chỉ có một loại âm thanh xa xôi vắng lặng đang văng vẳng tới từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ vẫn đang ở dưới nước, trốn bên trong bọt khí dưới chân rùa thần.
Y thiếp đi mất trong khi chẳng hề hay biết, có lẽ là vì đã mệt rũ rồi? Nhan Phi lập tức vội vàng xoay người sang, nhìn thấy sư phụ bên cạnh cũng đang ngủ yên lành, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi mơ thấy gì?” Giọng nói bỗng nhiên vang lên dọa y sợ giật mình, rồi mới lập tức nghĩ ra Liễu Ngọc Sinh cũng đang ở đây.
Nhan Phi không hề trả lời, chỉ nghiêng tai lắng nghe khúc ca viễn cổ từ sâu dưới lòng biển cả bên ngoài bọt khí, “Yên ắng vậy, có phải là thiên binh đã rút quân rồi không?”
Liễu Ngọc Sinh nói, “Có lẽ vậy, bây giờ tiên quân đã đến tu la giới, chúng đệ tử khác hẳn cũng sẽ không ở lại, đảo Bồng Lai sẽ được bỏ qua. Chỉ có điều, thiên binh rất có thể sẽ để lại một vài người trông coi đảo. Cho nên chúng ta vẫn phải cẩn thận.”
Nhan Phi nhếch môi lên như hơi buồn bực, rồi y xoay người sang kiểm tra tình hình của sư phụ.
Đàn Dương Tử ngủ rất say, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Quái lạ, sư phụ luôn cảnh giác lắm mà, mọi khi mình chỉ cần hơi hơi có động tĩnh, sư phụ sẽ lập tức tỉnh lại.
“Sao sư phụ vẫn chưa tỉnh?”
“Có thể là thể lực đã bị tiêu hao, dù sao cái vòng kia…”
Nhan Phi nhíu chặt lông mày.
Sư phụ nói không muốn y tiếp tục mạo hiểm, nhưng mỗi giây mỗi phút thứ kia nằm trên người sư phụ đều là hành hạ nặng nề lên sư phụ, sao y có thể thực sự bỏ mặc vậy?
“Nhan Phi, ngươi không định nói cho sư phụ ngươi sao?” Liễu Ngọc Sinh lẳng lặng hỏi một câu.
Người Nhan Phi run lên, y lớn tiếng nói, “Đó là chuyện của ta, không tốn công ngươi nhọc lòng.”
“Kể cả ngươi không nói, chỉ e hắn cũng đã hoài nghi.”
“…”
“Về sau hai người các ngươi lưu vong, nếu như hắn biết được thân phận của ngươi…”
“Ngươi đương nhiên sẽ muốn sư phụ biết được!” Nhan Phi gằn giọng, mặt mày giận dữ nói, “Như vậy… thì sư phụ sẽ rời bỏ ta!”
Liễu Ngọc Sinh cúi đầu, tựa như đang đau lòng, “Hắn để tâm ngươi như vậy, biết đâu cũng sẽ không gay go như ngươi tưởng.”
“Không như ta tưởng?” Trong ánh mắt Nhan Phi hừng hực lửa cháy, y cắn răng nghiến lợi nói, “Tính tình sư phụ ta nhẫn nhục chịu đựng như vậy, bao nhiêu cực khổ sư phụ cũng có thể tiếp tục chịu đựng, chưa bao giờ hận ai, chỉ có đúng một người là sư phụ hận thấu xương. Nhưng ta cố tình… sao sư phụ có thể tha thứ cho ta được?! Sao sư phụ có thể coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra được?!”
Liễu Ngọc Sinh nhìn chăm chú vào y rất lâu, rồi thở dài, “Một năm qua, ta đã hiểu được một đạo lý, một khi lời nói dối đã ra khỏi miệng, sau đó muốn cứu vãn, cũng chỉ có nói thêm càng nhiều lời nói dối, càng ngày càng loạn, càng ngày càng khó gỡ. Đến cuối cùng, sẽ thật sự không thể nào gỡ rối được nữa. Nhan Phi, ngươi thật sự chắc rằng mình có thể lừa hắn cả đời sao?”
Nhan Phi đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này. Thế nhưng… có vài lời nói dối, không thể không nói…
“Giờ ta.. chỉ muốn sống ngày nào hay ngày nào đó…”
Lại vào đúng lúc này, Đàn Dương Tử trở mình, hai người vội vã ngừng nói. Nhan Phi xoay người lại nở nụ cười rạng ngời như trước, chỉ là trong giọng nói có gì đó sốt sắng, “Sư phụ, người tỉnh rồi! Sư phụ thấy thế nào?”
Hai mắt Đàn Dương Tử vẫn toát ra vẻ mê man khốn đốn như trước, miệng nói, “Ta rất khỏe, chỉ hơi mệt mỏi thôi. Giờ là khoảng thời gian nào rồi?”
“Con cũng không biết. Nhưng mà nghe thấy bên ngoài yên tĩnh như vậy, chắc chúng ta có thể ra ngoài thăm dò thử xem.” Nhan Phi đáp, “Sư phụ, hai người ở đây chờ con đi, con đi xem xem.”
“Không, ta đi cùng con.” Đàn Dương Tử nói.
“Nhưng mà sư phụ bây giờ như vậy, tùy tiện đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, con sẽ trở về nhanh thôi.”
Đàn Dương Tử trông có vẻ không vui, “Con sợ ta liên lụy con?”
Nhan Phi hoảng sợ, “Đương nhiên là không phải! Con chỉ sợ người xảy ra chuyện thôi!”
Bấy giờ sắc mặt Đàn Dương Tử mới thoáng dịu đi, hắn chậm rãi đứng dậy, duỗi người, “Không cần lo lắng, chút năng lực tự vệ nhỏ nhoi ấy, ta vẫn phải có.”
Nhan Phi càng cảm thấy sư phụ có gì đó không đúng. Sư phụ trước kia tuy cũng cứng rắn, nhưng không đến mức biết rõ mình đang không khỏe mà vẫn muốn cậy mạnh, càng sẽ không dễ bị chọc giận như vậy.
Có phải là Y Tiên Phái đã giở trò gì với nhân thân của sư phụ không?
Tiếc thay, hiện giờ có cái vòng kia, đến cộng tình thuật cũng không thể nào dùng được. Bằng không y sẽ có thể tự mình tìm hiểu xem vấn đề nằm ở đâu.
Có điều, chuyện quan trọng hơn bây giờ là cứ chạy khỏi nơi này rồi hẵng nói. Y chỉ đành đồng ý mang theo sư phụ và Liễu Ngọc Sinh cùng lên bờ thăm dò tình hình.
Chui lên từ lòng biển cả, đã thấy rùa thần có vẻ như bị trọng thương, uể oải suy sụp, nhịp thở thoi thóp, tay chân cũng mất sức rũ xuống. Bọn họ thuận theo cái chân sau đã bị một luồng sức mạnh không rõ tên chém ra một vết thương sâu hoắm dài hơn một trượng, rồi phát hiện ra trận pháp trước đó bao phủ lên cả hòn đảo đã hoàn toàn biến mất, mà rừng cây rậm rạp phủ kín bạt ngàn núi đồi trên đảo tựa như đã bị rửa tội bằng lửa, chớp mắt đã trở thành vô số những thi thể cháy đen lại vẫn quật cường không chịu ngã xuống. Lầu các thủy tạ vốn được phủ một lớp thánh quang ráng tím đỏ cũng đã phải trải qua cơn tàn sát đau đớn thê thảm trong một đêm, tháp cao sụp xuống, lầu các thành tro, chỉ còn sót lại những khung đá lởm chởm đứng trong rừng cây cháy khét đã từng lượn lờ tiên khí.
Chỉ là ngoài những thứ đó, trên đảo không có một bóng người nào, chỉ có một mảng tĩnh mịch. Có vẻ như mọi người ở Y Tiên Phái đều đã bỏ trốn tứ tán, thiên binh cũng rút lui, không còn hứng thú gì với tòa tiên đảo đã lụn bại này.
Đối mặt với cảnh tàn tạ khắp nơi, trong mắt Liễu Ngọc Sinh tựa như hơi ngấn lệ. Nơi này là thánh địa của Y Tiên Phái trong ba trăm năm qua, giờ lại bị phá hủy thành như vậy chỉ trong có một đêm, đến ngay cả rùa thần cũng rất có thể sẽ sống không lâu nữa.
Những thiên binh kia ra tay quả nhiên không hề lưu tình…
Biết rằng những chuyện này đều do mình mà ra, trong lòng Nhan Phi cũng thấy không dễ chịu. Y nhìn thấy nắm đấm siết chặt của Liễu Ngọc Sinh, cặp lông mày cũng nhíu chặt, hoàn toàn không còn vẻ phong lưu tĩnh nhã của dĩ vãng, muốn an ủi, rồi lại cảm thấy nói gì nghe cũng rất hời hợt.
Mà dù vậy, Liễu Ngọc Sinh lại vẫn không quá đắm chìm vào trong đau xót. Hắn dẫn bọn họ đi vào bên trong một cung điện để lại từ trước, tác động vào cơ quan nào đó, liền thấy một con kỳ lân dịch ra một bên, để lộ ra một địa đạo. Bọn họ đi dọc theo bậc thang dài tiến vào bên trong, khép cơ quan lại, trong mảng tăm tối chợt sáng lên vô số những đốm sáng thanh u miểu mị, nhìn kỹ lại, thì ra là rất nhiều viên bảo châu có thể tự phát sáng, lẳng lặng như những con đom đóm thắp sáng cả một khoảng không gian tối mù.
Nơi này là một căn phòng để tĩnh tu, trống rỗng, chỉ có trên vách tường khắc rất nhiều chú văn thiên ngữ. Trong điện phủ chỉ có một tấm đệm hương bố, dấu vết bên trên tựa như đã có người ngồi từ năm này qua tháng nọ.
“Tiên quân đã từng tĩnh tu trong này mấy năm, nơi này rất bí mật, các ngươi cứ ẩn náu ở đây trước đi, ta đi xem xem còn con thuyền nào lưu lại không, để chúng ta ra biển.” Liễu Ngọc Sinh nói xong, liền một mình đi ra ngoài.
Nhan Phi cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với sư phụ, chẳng hiểu sao tim lại thắt lại.
Y muốn xoa dịu bầu không khí, liền cười nói, “Lại là địa cung, sư phụ, người còn nhớ lần trước chúng ta bị vây trong địa cung không.”
Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn y, rồi dùng giọng điệu bình thản nói rằng, “Đương nhiên là nhớ.”
Giọng điệu bình thường chẳng có gì lạ, khiến cho lòng Nhan Phi run lên…
Sư phụ có thể sẽ phiền muộn, có thể sẽ nổi giận, có thể sẽ trợn mắt trừng y, nhưng sao có thể có phản ứng bình thản như vậy?
Dù sao thì những chuyện xảy ra ở địa cung cũng ghi lòng tạc dạ như vậy mà. Kể từ sau đó, chính là lần đầu tiên bọn họ chia ly, chia ly trên ý nghĩa thực sự.
Nhan Phi cẩn thận dè dặt nhìn chăm chú vào sư phụ, “Sư phụ, bộ dạng người nổi giận khi đó, thật sự làm con sợ chết đi được luôn.”
Đàn Dương Tử có vẻ như không dễ chịu, mãi mới nói một câu, “Đều là chuyện đã qua.”
“Sư phụ, người còn nhớ tên của con lúc đó không?”
Đàn Dương Tử sững sờ, tựa như không nhớ ra được, “Thời gian trôi qua lâu như vậy, nhớ không rõ lắm, là Ương Quyết phải không?”
Lòng Nhan Phi nặng trĩu đi, đồng thời cũng sinh ra đề phòng, “Ương Quyết? Sư phụ, người chắc không?”
Không ngờ Đàn Dương Tử lại bỗng mất hứng, dùng ánh mắt lạnh lẽo làm người ta rùng mình nhìn chằm chằm vào y, “Nhan Phi, con đang thăm dò ta đấy sao?”
Bỗng nhiên bị vạch trần, Nhan Phi thấy hơi luống cuống, y còn chưa kịp nói gì, Đàn Dương Tử đã bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào y, “Con không tin ta? Con hoài nghi sư phụ và bọn họ là đồng bọn!”
Một chút hoài nghi mới vừa thoáng dâng lên, đứng trước lửa giận và chất vấn của sư phụ lại lập tức bị đánh bật khỏi chỗ, Nhan Phi cuống quýt đứng lên giải thích, “Không phải, con chỉ cảm thấy sư phụ hơi…”
“Hơi gì?!”
“Hơi… kỳ lạ… Con sợ người là vì ở trong thân thể con mèo kia quá lâu…”
Đàn Dương Tử nhìn chằm chằm vào y như không dám tin, khuôn mặt lại nhuốm vẻ đau lòng. Trái tim Nhan Phi bị hổ thẹn nuốt chửng, y trách cứ bản thân hoài nghi lung tung, sư phụ phải chịu khổ nhiều như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, thì làm sao có thể nhớ rõ ràng một cái tên giả y tùy tiện nghĩ ra? Ương Quyết và Càn Đạt đều là tên giả mà y từng dùng, nhớ nhầm cũng bình thường, huống hồ đó đã là chuyện lâu như vậy rồi…
Có lẽ là mình đã cả nghĩ quá rồi… Sư phụ vì mình mà phải chịu nhiều khổ như vậy, thực sự không nên hoài nghi bừa bãi…
Sắc mặt Đàn Dương Tử bỗng nhiên lại từ từ ngưng kết thành lạnh lùng, “Nếu như thăm dò, cũng nên là ta hỏi con mới đúng. Nhan Phi, con rốt cuộc đang giấu ta chuyện gì”
Nhan Phi ngơ ngác.
“Vừa nãy con và Liễu Ngọc Sinh nói chuyện, thực ra ta đã nghe thấy rồi.” Đàn Dương Tử đi lại gần y vài bước, bên trong cặp mắt lạnh lùng nghiêm nghị chợt lóe lên tia sáng vàng rực mang theo quỷ khí uy nghiêm đáng sợ, “Con đã nói, có một chuyện nếu như ta biết được thì sẽ nhất định không tha thứ cho con, còn nói rằng chuyện này liên quan tới kẻ mà ta hận nhất…”
Nhan Phi nuốt nước miếng, trong đầu tức khắc đã loạn tùng phèo, “Con…”
“Sau khi ta rời đi, A Tu Vân đã nói gì với con? Vì sao con lại không có mệnh hồn? Những điều này… có liên quan gì tới Ba Tuần?” Lúc hỏi ra câu này, Đàn Dương Tử đã đi tới trước mặt y. Cho dù đã mất đi hết công lực, mà vóc người cao hơn Nhan Phi nửa cái đầu cũng vẫn tràn ngập cảm giác ngột ngạt và lực uy hiếp như cũ. Ánh mắt xuyên thẳng vào linh hồn tựa như muốn xé rách tất cả những lời nói dối che đậy của Nhan Phi, đào bí mật đáng sợ nhất lên.
“Nhan Phi, ” Đàn Dương Tử gằn từng chữ, “Con biết, ta hận nhất người khác lừa ta.”
Nhan Phi bị bức ép cho phải liên tục lùi lại, không chỗ để trốn như con thú trong lồng. Y cắn chặt môi, “Sư phụ… con không thể nói…”
“Nói cho ta!”
“Nếu như người biết, người nhất định sẽ rời bỏ con mất!”
“Con không nói, thì ta sẽ không đi sao?”
Nhan Phi như bị sét đánh, nhìn chằm chằm vào sư phụ như không dám tin, “Nhưng mà… Nhưng mà trước đó người còn nói chúng ta sẽ cao chạy xa bay mà, không phải sao! Chân tướng quan trọng đến vậy sao!”
Đàn Dương Tử dừng bước, cúi đầu hơi ảo não, “Nếu như là chân tướng khác thì cũng không sao, nhưng nếu như có liên quan tới người đó… Ta nhất định phải biết!”
Nhan Phi gần như là đang van nài, y quỳ xuống trước mặt Đàn Dương Tử, hai mắt thê thiết nhìn hắn, “Sư phụ, con van người, đừng tiếp tục hỏi chuyện này nữa. Chẳng lẽ con lại không quan trọng bằng Ba Tuần kia sao?”
Đàn Dương Tử thấy y như vậy, mặt cũng có chút không đành lòng, nhưng chung quy vẫn không hề nhượng bộ.
Nhan Phi cảm giác tim mình như đang bị xé từng chút một thành vô số những cánh hoa, đau đớn và tê dại thuận theo kinh lạc chạy ra khắp cả người. Ánh sáng bên trong cặp mắt của y tắt lịm, y gục đầu xuống nói, “Con hiểu rồi… Giữa con và Shiva, Shiva vẫn quan trọng hơn… đúng không?”
Đàn Dương Tử ngồi xổm xuống, bàn tay đầy vết chai mà lại hết sức ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gò má Nhan Phi, chỉ là nhiệt độ đã từng làm người ta an tâm, giờ khắc này lại khiến cho cả người Nhan Phi như đọa xuống hầm băng. Y nghe thấy Đàn Dương Tử nói, “Nhan Phi, đã nhiều năm như vậy rồi mà con vẫn chưa rõ sao, Shiva vĩnh viễn không thể bị thay thế. Kể cả là con cũng không thể…”
Một câu nói này, tựa như một đòn tuyệt sát, một luồng phích lịch cực nóng, một con dao chứa chất kịch độc, xuyên thẳng tắp vào tim Nhan Phi.
Y biết mà, y vẫn luôn biết mà. Chỉ là y luôn luôn tự lừa dối mình, luôn luôn không muốn đối mặt với lựa chọn này.
Mình, hoặc là Shiva.
Y đã cho rằng y sẽ không cần bắt sư phụ phải lựa chọn, cho rằng y có thể chấp nhận chuyện mình vĩnh viễn không phải là người mà sư phụ yêu nhất. Nhưng bây giờ… bây giờ, sự lựa chọn này đã trở thành hiện thực đẫm máu. Còn y, thì cũng đã thua thảm hại.
Dù sao thì Shiva cũng đã bầu bạn với sư phụ tới ngàn năm, mà mình lại chỉ có mười năm ngắn ngủi không đáng kể mà thôi.
Có lẽ trong lòng sư phụ, từ đầu đến cuối mình chỉ là một con thú cưng, một vật thay thế trong lúc cô tịch… Đây chính là nguyên do vì sao, trong cơn ác mộng, mình luôn tưởng tượng Shiva thành dáng vẻ cực kỳ giống mình. Y sợ sệt, sợ sệt mình chẳng qua chỉ là một món hàng nhái có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Nhan Phi chán nản ngồi phịch xuống đất, nước mắt tràn ra khỏi vành mắt.
“Thôi được… Con sẽ nói cho người biết.”
Sau đó, Nhan Phi liền kể cơn ác mộng mà A Tu Vân đã kể cho y ra. Y không dám nhìn xem biểu cảm trên mặt sư phụ đã thay đổi như thế nào, chỉ khóa chặt tầm mắt mình vào một hạt bụi nào đó trên mặt đất.
Chuyện vốn cho rằng sẽ rất khó nói rõ, không ngờ lại có thể giải thích rõ nhanh chóng, không còn gì để nói như vậy.
Khi giọng nói y ngừng lại, y mới phát hiện ra nơi này đang yên ắng tới nỗi nào, yên ắng tới độ làm con người ta phải sợ sệt.
Cuối cùng, Đàn Dương Tử chậm rãi đứng lên, quay người đi về phía bậc thang khi bọn họ đến đây.
Nhan Phi hớt hải dùng mu bàn tay lau khô nước mắt trên mặt, luống cuống tay chân đứng lên, “Sư phụ! Người đi đâu vậy!”
Đàn Dương Tử quay lưng về phía y, nói rằng, “Rời khỏi nơi này.”
“Liễu Ngọc Sinh sẽ lập tức trở lại, bên ngoài vẫn chưa an toàn…”
Đàn Dương Tử hơi nghiêng đầu, cho y một cái liếc mắt.
Đó là một cái liếc mắt căm ghét tột cùng, khiến cho huyết dịch toàn thân đều đóng băng.
Giống như cơn ác mộng đã trở thành sự thật, cơ thể Nhan Phi như đã bị hóa thành đá tảng, muốn cựa quậy cũng không cựa quậy nổi.
“Ở cạnh ngươi thêm một khắc, cũng làm ta cảm thấy buồn nôn!” Giọng nói của Đàn Dương Tử chứa đựng ác ý ngút ngàn, xưa nay Nhan Phi chưa bao giờ biết, giọng nói trầm thấp bình thản ẩn chứa dịu dàng vô tận của sư phụ lại có thể làm tổn thương lòng người như vậy.
Đây là sư phụ mà y biết sao?
“Đừng để ta phải nhìn thấy ngươi nữa, bằng không, đừng trách ta không nể mặt mũi.” Đàn Dương Tử lạnh lùng nói xong, liền bỏ đi không ngoái đầu lại. Lưu lại một Nhan Phi như bị sét đánh trúng đằng sau.
Nhan Phi cảm giác đầu óc mình quá mông lung, hết thảy mọi thứ trước mắt đều trông quá hư ảo, phảng phất như mọi chuyện chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
Đợi đến khi y phản ứng lại, đã không thấy sư phụ đâu nữa. Y vội vã chạy lên, hiện giờ quá nguy hiểm, sư phụ lại không có năng lực tự vệ…
Mà khi Đan Chúc leo từ lòng đất ra ngoài, trong lòng cũng buồn bực vô cùng.
Vốn định đợi đến khi rời khỏi đảo mới bắt đầu diễn đoạn này, thế nhưng hắn không ngờ được rằng Nhan Phi sẽ nhận ra điều không ổn nhanh như vậy. Vì phòng ngừa nghi ngờ tiếp tục sinh sôi, hắn không thể không tiến hành kế hoạch trước.
Xem ra cho dù đã được dược tiên dạy dỗ đủ mọi cách ứng đối trước các tình huống có thể xảy ra, cho dù đã luyện tập nhiều lần như vậy, cho dù đã học thuộc nhiều như vậy, thì đóng giả một người trong hai kẻ đã có thể hiểu lòng nhau vẫn quá khó khăn. Mới chỉ trôi qua thời gian một ngày, đã gần bị lộ tẩy.
Trước đó, sau khi Nhan Phi ngủ hắn cũng đã ăn biến hình đan, nhưng nếu như Nhan Phi khăng khăng muốn xem quỷ thân của hắn, y chắc chắn cũng vẫn sẽ tìm ra được sơ hở.
Hiện giờ đã tạm thời giải quyết được vấn đề, thế nhưng khi nhìn thấy cặp mắt long lanh của Nhan Phi chất chứa đau đớn, khủng hoảng và tuyệt vọng, lòng hắn cũng đau xót vô cùng. Cảm giác được Nhan Phi ôm lấy tuyệt như vậy, nhịp tim của y nhanh như vậy, nếu như hắn là chủ nhân của thân thể này thì tốt biết bao?
Hắn không muốn làm Nhan Phi tổn thương, thế nhưng chỉ khi làm vậy, Đáp Uyên mới được cứu, hắn cũng mới có cơ hội… đi thay thế thanh lân quỷ kia, thay thế bản thân vốn có.
Dựa theo kế hoạch tiếp đó, hắn cần phải “chết” trước mặt Nhan Phi.
Đương nhiên sẽ không chết thật, Y Tiên Phái sẽ sắp xếp người hoá trang thành thiên binh sát hại hắn. Hắn chỉ cần thoát ra khỏi bộ thân thể này ngay khoảnh khắc bị đâm xuyên là được. Quỷ nếu như chết ở nhân gian, đặc biệt là chết dưới binh khí của thiên binh, thì sẽ lập tức bị thiêu cho hồn phi phách tán. Mà Thanh Hồng Vô Thường không có mệnh hồn như bọn họ thì lại càng không tìm ra nổi một mảnh vụn.
Chỉ là hiện tại hắn bất đắc dĩ phải thực hiện kế hoạch sớm, cần nhanh chóng nghĩ cách thông báo cho bọn họ mới được.
Hắn đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại mãnh liệt cảm nhận được sau lưng mình có một thứ gì đó cực nóng mà không lành lao tới. Hắn chỉ kịp quay người, đã cảm thấy một đồ vật cháy nóng rực đột nhiên xuyên thẳng qua lồng ngực mình.
Hắn bất chợt trợn trừng hai mắt.
Sao… lại!
“Sư phụ!!!!!!” Tiếng hét thê thảm, là của Nhan Phi mới vừa đi ra từ địa cung đúng lúc nhìn thấy khung cảnh hết sức tàn khốc này.
Thứ xuyên qua thân thể hắn không phải là thần binh của Y Tiên Phái, mà là thánh vật hàng thật giá thật của Vi Đà Thiên Vương Đao Lợi Thiên —— Độc Cổ Kim Cương Xử. Còn người tay cầm vật ấy, hiện dùng ánh mắt khinh thường như đang nhìn một con rệp để nhìn chằm chằm vào hắn lại là thiên thần Vi Đà!
Kim Cương Xử nóng rực thánh khiết vô cùng sao có thể khoan dung một thứ dơ bẩn như quỷ, tam muội thần hỏa ngợp trời bốc lên khỏi đầu nhọn chẳng mấy chốc đã lan kín cả người Đan Chúc. Hắn thét lên thê thảm, thoát ra khỏi nhân thân đã bốc cháy thành một ngọn lửa đỏ rực, Nhan Phi chỉ kịp nhìn thấy thân thể màu xanh mới vừa thăng lên giữa không trung, đã trong nháy mắt bị lửa cháy mãnh liệt nuốt chửng bằng sạch, đến một sợi tóc trắng cũng không còn sót lại. Cuối cùng, chỉ có một tiếng keng nặng nề, cái vòng cổ màu vàng rơi xuống mặt đất.
Mọi thứ thuộc về quỷ đều đã cháy hết, thứ còn lại, chỉ có một bộ nhân thân tàn tạ, cùng với cái vòng cổ của Ly Hận Thiên…
Nhan Phi chỉ cảm thấy tiếng ong ong sắc bén trong đầu đang gặm nhấm hết mọi âm thanh và sắc thái chung quanh.
Đó thật sự là sư phụ…
Sư phụ… chết rồi?