Trong màn đêm tối, hai thân ảnh màu đen lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía trung tâm thành phố Nam Kinh.
Đường Mạch không nghĩ tới, Phó Văn Thanh sẽ lại là người chơi Nam Kinh đầu tiên thông quan trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi này. Hắn càng không nghĩ tới, người chơi đầu tiên thông quan sẽ được Hắc tháp thông báo tin tức, kích phát một cái hiệu quả cực kì hố người như “Cái nhìn chăm chú của lũ rác rưởi”. Hiệu quả này gọi là khen thưởng, nhưng trên thực tế lại là mối uy hiếp lớn nhất đối với Phó Văn Thanh.
“Chúng ta cần phải nhanh hơn chút nữa. Tiểu Thanh vừa mới thông quan trò chơi, hiện tại nhất định đang ở xung quanh trạm xử lý rác rưởi thôi.” Đường Mạch một bên chạy vội, một bên nói: “Ở phụ cận của bất kì trạm xử lý rác rưởi nào cũng nhất định sẽ có người chơi mai phục. Hiện tại vẫn còn ba tiếng đồng hồ nữa cho đến khi trò chơi kết thúc, tương ứng với ba đợt người đầu thỏ. Đại đa số người chơi có thể chưa chuẩn bị mai phục tại trạm xử lý để đoạt huy hiệu, nhưng những tên Khách lén qua sông kia hẳn đã ở sẵn đó rồi.”
“Ừ.”
Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn lên biển báo giao thông trên đường, xoay người hướng về phía Tân Nhai Khẩu.
“Cái nhìn chằm chằm của lũ rác rưởi”, mỗi người chơi khi nhìn thấy Phó Văn Thanh đều sẽ cầm lòng không đậu mà nhìn chăm chú cậu nhóc trong ba giây. Điều này có nghĩa rằng, kể từ thời điểm Phó Văn Thanh bắt đầu xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể biết được nhóc ấy là ai. Hiện tại, người chơi toàn Nam Kinh đều muốn tìm đến Phó Văn Thanh, thậm chí là bắt lấy cậu nhóc, muốn từ trong miệng nó biết được phương pháp thông quan trò chơi.
Tổ Nam Kinh có thể dọa nạt được người chơi Nam Kinh, nhưng những người chơi từ nơi khác tới sẽ không có bất kì sự kính sợ nào đối với tổ chức này.
Phó Văn Đoạt và Đường Mạch cùng đẩy nhanh tốc độ. Hai người gần như là hóa thành một tia sáng, chạy hết tốc lực trên phố. Bọn họ cách Hắc tháp ngày càng gần, từ xa Đường Mạch đã nhìn thấy căn nhà nhỏ quỷ dị kia. Ngay sau khi thấy rõ tình hình tại trạm xử lý rác rưởi ở phụ cận Tân Nhai Khẩu, hai mắt hắn co rụt lại. Hai người đồng thời dừng chân, đứng lại quan sát bốn phía.
Xung quanh không có một ai.
Trong gió đêm lạnh lẽo, đám cây ngô đồng vang lên tiếng xào xạc không thôi. Đường Mạch đi đến phụ cận trạm xử lý, đi vòng quanh căn nhà mỏng như tờ giấy này một vòng. Hắn ngẩng đầu, tầm mắt hướng về phía ngã tư đường, xem xét bốn phía.
Phó Văn Đoạt ngồi xổm xuống, dùng tay chạm vào một vệt màu nâu sẫm trên mặt đất. Đường Mạch lập tức đi qua.
Phó Văn Đoạt: “Là máu. Nhưng cũng chưa lâu, hẳn chỉ mới một giờ thôi.”
Đường Mạch tìm kiếm một hồi ở xung quanh, rất nhanh đã phát hiện được không ít dấu vết màu đỏ đậm cùng loại trên đường cái. Những vệt đỏ này trải rộng bốn phía xung quanh trạm xử lý rác rưởi, càng tới gần trạm, dấu vết màu đỏ càng nhiều. Nhưng khi khoảng cách đến trạm rút ngắn còn khoảng 5m, những dấu vết này lại trở nên ít đi, chỉ sót lại một vài dấu máu linh tinh vụn vặt.
Đường Mạch: “Chúng ta sau khi nghe được Hắc tháp nhắc nhở liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây, trước sau thêm lên cũng không quá mười phút. Bọn họ hẳn là không phải thông quan trò chơi ở trạm xử lý rác rưởi này. Chúng ta thử đi những nơi khác nhìn một chút, xem xem gần đây còn có mấy trạm xử lý rác rưởi nữa.”
Phó Văn Đoạt gật gật đầu, nắm tay Đường Mạch đi về phía trước. Hai người bọn họ chạy vội trong đêm, dường như đang cực kỳ nôn nóng, vội vã muốn đi tìm Phó Văn Thanh. Chân Đường Mạch đạp lên một dấu vết màu nâu sẫm, vết máu đen này còn chưa hoàn toàn khô cạn, phần máu còn ướt dính vào giày hắn.
Đường Mạch bình tĩnh, Phó Văn Đoạt đi ở đằng trước. Ngay khi hai người sắp rời khỏi ngã tư, một tiếng xé gió cực nhẹ từ phía sau Đường Mạch đánh úp lên. Kế đó chính là tiếng súng vang dội.
Đoàng!
Từng viên đạn đâm thủng không khí, bắn về phía sau hai người.
Nhưng ngay một khắc khi viên đạn sắp bắn trúng bọn họ, Đường Mạch lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, che chắn phía sau lưng mình và Phó Văn Đoạt. Viên đạn bắn lên cây dù nhỏ rồi bật ra ngoài. Đường Mạch không ngừng di chuyển dù, ngăn lại làn mưa đạn dày đặc này. Phía bên kia, ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh lẽo, lật tay lấy ra súng lục bạc.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Phó Văn Đoạt nghiêng đầu, hai mắt lộ ra phía sau cây dù nhỏ. Hắn hướng về phía một tòa nhà cao tầng ở hai bên ngã tư đường, không chút do dự bắn ra ba phát súng. Cửa kính theo tiếng súng vỡ tan, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía trong tòa nhà. Người thứ ba căn bản không kịp kêu lên, bởi vì viên đạn đã bắn xuyên qua đầu, gã trợn to hai mắt, thẳng tắp ngã về phía sau.
Ba phát đạn này bắn ra, tiếng súng và ám khí phi tiêu xung quanh đều đột nhiên dừng lại.
Đường Mạch lạnh nhạt quét mắt nhìn bốn phía. Các tòa nhà xung quanh ngã tư không có đèn, không có ánh sáng, nơi cửa sổ tối tăm ẩn nấp không ít người chơi. Một trận tĩnh mịch lạnh lẽo, vài giây sau, Đường Mạch thu hồi dù, không để ý tới những người trốn trong chỗ tối kia nữa, hắn và Phó Văn Đoạt quyết định rời khỏi trạm xử lý rác rưởi này.
Hai người tìm được một cửa hàng bỏ hoang ven đường.
Đường Mạch dựa vào vách tường, sau khi xác định xung quanh không có người chơi mai phục mới dám thở hắt ra, quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt: “Nam Kinh tổng cộng có 11 quận, tương ứng với 11 trạm xử lý rác rưởi. Tiêu Quý Đồng nói cuối cùng bọn họ sẽ trở lại trạm xử lý rác rưởi ở phụ cận Tân Nhai Khẩu, nhưng hiện tại bọn họ lại không ở đây, cho nên trên đường rất có thể đã gặp phải phiền toái gì đó.”
Phó Văn Đoạt: “Dựa theo tính cách của Tiêu Quý Đồng, hiện tại còn dư lại ba giờ đồng hồ. Anh ta biết xung quanh mỗi trạm xử lý rác rưởi khẳng định đều sẽ có người chơi mai phục, sẽ không ở một giờ cuối cùng mới trở lại nơi này. Hiện tại anh ta hẳn đang ở gần đây, đang trên đường quay trở lại trạm xử lý rác rưởi ở Tân Nhai Khẩu, nhưng Tiểu Thanh lại trùng hợp thông quan trò chơi, cho nên mới trì hoãn.”
Đường Mạch lâm vào trầm tư, hắn móc từ trong túi ra một ổ gà nhỏ, lấy ra một quả trứng gà trắng, bàn tay hướng về trước. Sau khi ánh sáng trắng lóe lên, một tấm bản đồ Nam Kinh hoàn chỉnh xuất hiện trong lòng bàn tay Đường Mạch.
Đường Mạch nhìn kỹ tấm bản đồ này: “Bọn họ hiện tại khẳng định đã trong khu phố cổ rồi. Khu phố cổ ở Nam Kinh chính là mấy khu vực này.” Hắn dùng tay chỉ lên một khu vực hình tam giác, “Có 5 quận ở gần đó, tương ứng có 5 trạm xử lý rác rưởi.”
Tổng cộng có 5 trạm xử lý rác rưởi, rốt cuộc Phó Văn Thanh đã thông quan trò chơi tại trạm nào đây?
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt, trong bóng tối, hai mắt Phó Văn Đoạt cũng chăm chú lại nhìn hắn.
Giọng nói trầm thấp Phó Văn Đoạt vang lên: “Ngựa Gỗ Thành Troy.”
Năm phút đồng hồ sau, quận Tần Hoài Nam Kinh.
Một con ngựa gỗ lảo đảo lắc lư đi trên đường cái. Nó chỉ lớn bằng bàn tay, tốc độ di chuyển không nhanh không chậm, chỉ bằng với tốc độ của một người trưởng thành khi đang đi bộ mà thôi. Nó nhìn qua trông không khác gì những món đồ chơi ngựa gỗ bình thường, nhưng mà thần kỳ chính là, ánh trăng chiếu rọi lên thân ngựa, ấy thế mà chiếu không ra bóng dáng của nó. Nó tựa như đã tàng hình, lắc la lắc lư đi qua một ngã tư, sau đó lại hướng về phía đông đi thêm 1km rồi quẹo vào một con đường nhỏ.
Trong bóng đêm, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lén lút đi phía sau ngựa gỗ, đã đi được khoảng 1km.
Ngay sau khi ngựa gỗ tiến vào một con đường cái rộng mở, dưới chân Phó Văn Đoạt vừa giẫm, đem ngựa gỗ thu vào trong túi. Đường Mạch cầm bản đồ, xác định vị trí chính xác: “Ở quận Huyền Vũ.”
Tác dụng của Ngựa Gỗ Thành Troy là thay người truyền tin. Khi sử dụng con ngựa gỗ này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chỉ cần đi theo sau nó, liền có thể tìm được vị trí của Phó Văn Thanh. Chẳng qua tốc độ di chuyển của nó quá chậm, chỉ đi 5km cũng phải hao hết một tiếng đồng hồ. Khu phố cổ của Nam Kinh rất lớn, hai người bọn họ không có khả năng thật sự dùng con ngựa gỗ này mà tìm được Phó Văn Thanh. Cho nên bọn họ sử dụng ngựa gỗ để loại trừ các phương hướng không chính xác, sau đó sẽ tự mình đi đến đích.
Hai người đi xuyên qua các tòa cao tầng chọc trời, rất nhanh đã tới được công viên hồ Huyền Vũ.
Bốn giờ trước, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã tới đây, xác định trạm xử lý rác rưởi của quận Huyền Vũ chính là ở công viên này. Trên mặt hồ rộng lớn yên tĩnh, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua làn nước. Ở giữa hồ có một hòn đảo nhân tạo được bao phủ bởi đám cây xanh mơn mởn, Đường Mạch đi dọc theo cầu nhỏ, không lâu sau liền tới được trạm xử lí rác rưởi sặc sỡ sắc màu ở trung tâm đảo nhỏ.
Sau khi bước lên đảo, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhìn như tùy ý, thần sắc bình tĩnh. Nhưng hai người chưa bao giờ thả lỏng cảnh giác. Dư quang nơi đáy mắt Đường Mạch vẫn luôn gắt gao quan sát tình hình xung quanh, hắn cúi đầu xem xét bùn đất ở phía trước trạm xử lý.
Đường Mạch cầm một ít đất lên, dùng tay nhéo nhéo. “Ướt.” Hắn nhìn nhìn ngón tay, nói “Là màu đỏ.”
Phó Văn Đoạt giật giật mũi.
Không cần đối phương nói ra, Đường Mạch cũng đều đoán được, trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh tưởi. Mùi máu tươi đặc sệt được gió hồ thổi quét, nhưng thật lâu vẫn chưa tiêu tán sạch sẽ. Mà hòn đảo nhỏ dưới chân bọn họ này, bùn đất đều đã bị nhiễm đỏ ướt nhẹp. Hiện tại là tháng ba, đất đai hẳn là còn chưa đủ ẩm ướt, thời tiết rét lạnh, phải nên cứng mới đúng. Nhưng bùn đất nơi này lại ướt và mềm.
Chúng đều là bị máu tươi làm cho đẫm ướt.
Nơi này chắc hẳn đã từng phát sinh một hồi ác chiến, chết rất nhiều người. Trên nền đất là sắc đen đặc sệt, màu máu đỏ tươi đã bị thổ nhưỡng hấp thu.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt kiểm tra bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai. Hai người trầm mặc nhìn nhau, đồng thời gật đầu, xoay người rời khỏi nơi này. Trên đảo nhỏ an tĩnh, lá cây bị gió đêm thổi trúng phát ra tiếng xôn xao. Đường Mạch im hơi lặng tiếng rời khỏi trạm xử lý rác rưởi, ngay một khắc khi chân hắn vừa bước lên cầu, hắn đột nhiên dừng lại, tay phải vung về phía sau.
Một con phi tiêu bắn ra từ lòng bàn tay Đường Mạch, bắn về phía thổ nhưỡng bên dưới. Cùng lúc đó, trong tay Phó Văn Đoạt cũng xuất hiện một thanh chủy thủ. Chủy thủ bạc nhẹ nhàng chém một đao vào đại thụ ở bên cạnh đảo nhỏ, thân cây thô tráng ngay tức khắc ầm ầm ầm nện lên mặt đất. Phó Văn Đoạt dùng tốc độ cực nhanh liên tục chém đứt bốn cây, ngay khi chém đến cây thứ năm, một tiếng hét phẫn nộ vang lên từ dưới nền đất.
Ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh từ dưới đất chui ra, theo sau là hai bóng người màu đen.
Vèo!
Mũi tên bạc sượt qua một cây đại thụ sắp ngã xuống, thẳng tắp mà bắn về phía gương mặt Đường Mạch. Đường Mạch nghiêng người, Phó Văn Đoạt duỗi tay liền bắt được mũi tên này. Ánh mắt Đường Mạch ngưng lại, hắn quay đầu nhìn về phía người tới. Sau khi thấy rõ khuôn mặt đối phương, cả hai đều nhất thời cả kinh.
“Ninh Ninh?”
“Đường Mạch, Phó Văn Đoạt?”
Trong đêm đen, cô gái trẻ tuổi vẻ mặt đề phòng cầm chặt nỏ bạc kia, đúng là Ninh Ninh.
Đường Mạch nhìn Ninh Ninh cả người căng thẳng, hắn đang chuẩn bị dò hỏi đối phương về Phó Văn Thanh. Lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một bóng người thấp bé. Giây tiếp theo, Đường Mạch hoàn toàn không chịu khống chế mà cúi thấp đầu, nhìn về phía cậu nhóc vừa mới chui ra từ trong đất kia. Phó Văn Đoạt đồng thời cũng dời đi tầm mắt, nhìn về phía em họ mình.
Ánh mắt hai người gắt gao khóa chặt trên người Phó Văn Thanh, nhìn suốt ba giây đồng hồ, sau đó mới từ từ dời đi.
Phó Văn Thanh cũng không nghĩ tới người chơi đuổi tới đảo nhỏ lại là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Bọn họ lúc trước trốn dưới đất, căn bản nghe không rõ động tĩnh bên trên. Hiện tại đã xác định là anh họ nhà mình, Phó Văn Thanh nhẹ nhàng thở ra. Cậu nhóc đi lên trước: “Anh họ……” Phó Văn Thanh chợt dừng lại, trợn to hai mắt, tầm mắt dừng lại trên hai bàn tay đang gắt gao nắm chặt vào nhau của Phó Văn Đoạt và Đường Mạch.
Phó Văn Thanh kinh ngạc nhìn một màn hình, sau đó cậu nhóc ngầng đầu nhìn anh họ nhà mình, kế tiếp lại xoay qua nhìn Đường Mạch.
“……” Đường Mạch trực tiếp buông tay.
Phó Văn Đoạt nhìn sang hắn.
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Ba giờ tiếp theo phỏng chừng sẽ tương đối phiền toái, chờ sau khi trò chơi này kết thúc, sẽ lại tiếp tục thử thêm một lần nữa.”
Phó Văn Đoạt không phản đối.
Nhìn Phó Văn Đoạt và Đường Mạch buông tay ra, Phó Văn Thanh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng bọn họ là có chuyện gì đó nên mới muốn nắm tay. Hai mắt Phó Văn Thanh vừa động, đã bắt đầu suy đoán hai người này có phải cần phải nắm tay mới có thể sử dụng một loại đạo cụ nào đó hay không, ví dụ như loại đạo cụ có thể phát hiện bọn trốn dưới đất chẳng hạn.
Tiêu Quý Đồng cũng vừa bò ra từ trong đất, nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, anh ta bất đắc dĩ cười cười. “Quả nhiên là các cậu. Có thể phát hiện ra bọn tôi trốn trong đất, còn có lá gan trực tiếp xông lên tấn công, hẳn là chỉ có hai cậu mà thôi.”
Đường Mạch: “ Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chúng tôi tới nơi này tốc độ rất nhanh, ước chừng chỉ tốn 30 phút. Máu trên mặt đất chứng minh nơi này không lâu trước đây vừa mới xảy ra một hồi đại chiến, các anh hẳn là chưa đi xa. Đất đai trên hòn đảo này gần với nước, cho nên đất đai ở đây sẽ mềm hơn những nơi khác. Hơn nữa còn được ngâm máu người, đất trở nên tươi xốp là rất bình thường, nhưng như vậy cũng có chút hơi quá rồi. Bởi vì đã bị các anh đào xới qua.”
Tiêu Quý Đồng cười nói: “Chỉ bởi vì cái này?”
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Bởi vì mặt ngoài của cây cầu kia, không có một chút vết máu nào.”
Đây nếu thật là một hồi ác chiến, không có khả năng bên thắng lợi lại không bị thương. Nếu muốn rời khỏi hòn đảo này, ngoại trừ đường bơi lội, thì cần phải đi qua cây cầu kia. Đất đai trên đảo thấm đẫm máu mươi, trên cầu lại sạch sẽ như vậy. Điều nay căn bản không có khả năng. Trừ phi bên thắng lợi kia không hề rời khỏi nơi này. Bọn họ đang trốn ở trên đảo.
Nụ cười trên khóe miệng Tiêu Quý Đồng hơi hơi cương lại, anh ta thở dài: “Là do tôi sơ suất.”
Hai đội rốt cuộc cũng đã gặp mặt, Đường Mạch đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Phó Văn Thanh đã thông quan như thế nào?”
Tiêu Quý Đồng không trực tiếp trả lời. Trước tiên anh ta bảo Ninh Ninh và các thành viên của tổ Nam Kinh sang một bên nghỉ ngơi, giúp nhau chữa thương. Ánh mắt Đường Mạch dừng lại trên người một người đàn ông trên dưới đều là máu. Hắn nhìn chăm chú một hồi, sau đó kinh ngạc nói: “Sài Vinh?”
Thành viên của tổ Nam Kinh ôm chặt Sài Vinh đã ngất đi, nhẹ nhàng đặt đội trưởng nhà mình nằm trên đất, cầm một lọ nước khoáng đổ vào miệng vết thương của cậu ta. Nhưng thương thế của cậu ta thật sự quá nghiêm trọng. Toàn thân trên dưới đều là vết thương, trong đó có một vết thương nặng nhất kéo dài từ ngực trái sang đến bụng phải, lộ cả nội tạng bên trong. Bị thương như vậy nhưng Sài Vinh vẫn sống sót, còn chưa chết hẳn. Nếu đổi lại là Tiêu Quý Đồng, chỉ sợ căn bản sống không quá một giây.
Nghe thấy hai chữ Sài Vinh, sắc mặt Tiêu Quý Đồng dần dần trầm xuống, giọng nói lạnh băng: “Nửa giờ trước, chúng tôi đụng phải Khách lén qua sông ở chỗ này. Thực lực của bọn chúng rất mạnh, đại đa số không phải người chơi Nam Kinh. Đương nhiên, cũng có một số ít người chơi Nam Kinh đi theo sau bọn chúng. Sau khi chúng tôi lên đảo liền bị phục kích. Sau đó Tiểu Thanh không cận thận lại bị đám người đó đánh vào trạm xử lý rác rưởi, bị buộc phải thông quan trò chơi.”
Đường Mạch hỏi: “Tiểu Thanh đã thông quan như thế nào?”
Tiêu Quý Đồng: “Thu thập huy chương.”
Ánh mắt Đường Mạch ngưng lại.
Tiêu Quý Đồng nói: “Quy tắc trò chơi điều thứ sáu, mỗi người chơi chỉ có thể tiến vào trạm xử lý rác rưởi một lần. Giống hệt như lúc trước chúng ta đã suy đoán, trạm xử lý này không có cửa, nó chỉ là một mặt phẳng. Tất cả những người chơi tới gần nó trong một phạm vi nhất định, đều sẽ bị coi là đã tiến vào trạm xử lý rác rưởi.”
Đường Mạch nghĩ đến cảnh tượng mình đã nhìn thấy ở Tân Nhai Khẩu lúc trước: “Phạm vi là 5m?”
Tiêu Quý Đồng nhìn đối phương: “Đúng vậy, là 5m. Tiểu Thanh là ngoài ý muốn tiến vào trạm xử lý, em ấy chỉ có một lần cơ hội đi vào, em ấy buộc phải thông quan trò chơi mới có thể ra ngoài. Cho nên lúc ấy bọn tôi đã đem một bộ huy hiệu Surprise hoàn chỉnh đưa cho em ấy. Tiểu Thanh đã đem 8 chiếc huy hiệu gỗ bỏ vào quang cầu màu vàng ở trước trạm xử lý,” Tiêu Quý Đồng chỉ chỉ vào quang cầu màu vàng trước trạm xử lý, “Sau đó, Tiểu Thanh liền thông quan trò chơi. Sự tình phát sinh kế tiếp các cậu đều đã biết rồi.”
Phó Văn Đoạt: “Khách lén qua sông mai phục các anh rất mạnh sao?”
Tiêu Quý Đồng lắc đầu: “Rất mạnh, nhưng cũng chưa đạt đến trình độ không thể đánh thắng. Có Sài Vinh và Ninh Ninh ở đây, hơn nữa còn có Tiểu Kiều và các thành viên của tổ Nam Kinh, nếu chỉ là mấy tên Khách lén qua sông và người chơi mai phục ở chỗ này, chúng tôi vẫn có thể thành công phá vây.”
Đường Mạch: “Vậy tại sao……”
Tại sao Sài Vinh lại bị thương nặng như vậy? Những thành viên khác của tổ Nam Kinh cũng bị thương rất nghiêm trọng.
Tiêu Quý Đồng bỗng nhiên trầm mặc. Một lúc lâu sau, anh ta nhìn về phía hồ nước rộng lớn xung quanh đảo nhỏ, hơi hơi mỉm cười: “Dưới đáy hồ này, cậu đoán có bao nhiêu cỗ thi thể? Đó là những thi thể chúng tôi vừa mới đẩy xuống, vì để che giấu tai mắt người khác.”
Đường Mạch nghĩ nghĩ: “20 người?” Rất nhanh, hắn liên tưởng đến lượng máu có thể khiến thổ nhưỡng nơi này mềm ướt như vậy, sau một hồi suy nghĩ, hắn tự mình nói ra một đáp án khác: “50 người?”
Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Mùi máu này, ít nhất phải 100 người.”