Rầm!
Vũ khí đen hình chóp sắc nhọn vô cùng, dễ dàng chém đứt một thân cây khổng lồ hàng trăm năm tuổi. Công chúa Bạch Tuyết nghiêng người né một đòn này, nhưng nắm đấm của Andre cũng vung tới đúng lúc đó. Nam nhân người Nga cao to này có một nắm tay mạnh mẽ như chính mình, mặt đất nứt ra một hố lớn dưới cú đấm của gã.
Công chúa Bạch Tuyết tức giận nói: “Sao các ngươi có thể đánh một cô gái xinh đẹp như ta!”
Nàng vừa dứt lời, Bạch Nhược Dao đang ngã trên mặt đất đã ôm mặt giả vờ khóc: “Chính ngươi, đồ công chúa Bạch Tuyết giả nhà ngươi sao có thể đánh cô gái xinh đẹp như ta chứ hức hức hức.” Cuối câu còn thêm một đống hu hu hức hức vào.
Công chúa Bạch Tuyết: “. . . . . .Ta, ta, đ*t mẹ ngươi!”
Bạch Tuyết tin rằng một công chúa xinh đẹp thì phải luôn tao nhã, không thể ăn nói thô tục, đây là lần đầu tiên nàng chửi thề, nhưng hóa ra lại cảm thấy rất sảng khoái.
Phó Văn Đoạt cười nhạt: “Chửi tốt đấy.”
Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ: “Là chửi không sai.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ba người Đường Mạch vẫn không để cho nàng có thêm cơ hội mắng Bạch Nhược Dao.
Từng đòn tấn công ác liệt vung tới như vũ bão, dồn cho công chúa Bạch Tuyết không thở nổi. Nếu chỉ đơn giản là một mình Phó Văn Đoạt hoặc Đường Mạch thì nàng sẽ có biện pháp bỏ trốn. Nhưng kẻ địch của nàng là ba người chơi cao cấp có thực lực đầu bảng. Kể cả biết hết thông tin về dị năng và đạo cụ của họ thì nàng vẫn dần rơi xuống thế hạ phong.
Công chúa Bạch Tuyết thấy tình hình không ổn liền xoay người định chạy. Nhưng sao có thể để nàng toại nguyện được.
Một thân ảnh nho nhỏ không biết đã nhảy khỏi bụi cây từ lúc nào, ngay khi công chúa Bạch Tuyết chạy đi thì roi da bay tới, cuốn lấy cánh tay nàng. Công chúa Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn dây roi màu đỏ, nàng vừa định gỡ nó ra thì nghe thấy một giọng nữ không cảm xúc vang lên: “Ta thích ngươi như vậy, ngươi thích ta một chút thì sẽ chết sao.”
Đôi mắt công chúa Bạch Tuyết lóe lên, phản ứng cực nhanh: “Ngươi là người tốt!”
Roi của Trần San San lập tức buông ra, công chúa Bạch Tuyết nhân cơ hội chạy thoát. Nhưng thời gian Trần San San kéo được cũng đã đủ để Đường Mạch sử dụng dị năng “Ta là người đàn ông muốn trở thành vua hải tặc” trói chặt nàng lại. Dị năng này có tác dụng tương tự roi da nhưng không hề có chú ngữ để phá giải. Sau một phút đồng hồ bị trói chặt, ai cũng không thể gỡ được sợi dây này, ngay cả Đường Mạch cũng không làm được.
Bốn người thành công bắt được công chúa Bạch Tuyết.
Vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ nên Bạch Nhược Dao vẫn giữ vẻ ngoài “công chúa Bạch Tuyết” của mình. Anh ta nhấc váy đi đến, nhìn nhìn người bạn đang bị trói chặt.
Công chúa Bạch Tuyết thấy anh ta thì cực kỳ ngứa mắt: “Ngươi đừng có dùng khuôn mặt của ta để làm ra cái dáng vẻ đó, đây đúng là tai họa lớn nhất ta từng gặp trên đời.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Vậy ngươi nhìn ta nhiều chút đi.” Sau đó anh ta dí dí mặt mình đến trước mặt công chúa Bạch Tuyết.
Công chúa Bạch Tuyết: “. . . . . .”
“Chết tiệt, các ngươi không định chém chết hắn đi à, sao các ngươi có thể chịu được hắn thế!”
Đường Mạch: “Chờ bọn ta ép ngươi ăn quả táo này xong, ngươi có thể tự do chém anh ta.”
Công chúa Bạch Tuyết: “. . . . . .” Đó là táo độc, ăn xong chết luôn rồi còn gì nữa!
Cứ như nghe được tiếng lòng của nang, Trần San San nói: “Sau khi công chúa Bạch Tuyết ăn táo sẽ lặng lẽ chết đi. Nhưng làn da của nàng vẫn sẽ hồng hào, môi nàng vẫn sẽ đỏ thắm. Các chú lùn nghĩ nàng đã chết hẳn nên để nàng nằm trong một cỗ quan tài làm từ thủy tinh. Nhưng thật ra nàng chưa chết, khi hoàng tử trao cho nàng một nụ hôn, nàng sẽ tỉnh lại. . . . . .Ngươi sẽ chết sao?”
Công chúa Bạch Tuyết hừ một tiếng, chấm dứt chủ đề này: “Dù gì ta cũng sẽ không ăn táo, táo là thứ ghê tởm nhất trên thế giới!”
Đường Mạch: “Mỗi người đều sẽ có một món ăn mình không thích, ta hiểu mà, chẳng hạn như ta cũng rất ghét rau mùi.”
Phó Văn Đoạt ngạc nhiên nói: “Cậu ghét rau mùi à?”
Đường Mạch nói: “Anh cũng ghét sao?”
“Không, tôi rất thích.”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Sao đột nhiên lại thấy có thể chia tay nhỉ.
Phó Văn Đoạt cúi đầu cười một tiếng, không nói nữa.
Đường Mạch nhướng mày nhìn nụ cười bên môi anh, rồi lại tiếp tục nói với công chúa Bạch Tuyết: “Bọn ta tôn trọng ý kiến của ngươi, cho nên trước khi bắt ngươi ăn táo sẽ để ngươi ăn thứ khác, coi như là bữa cơm cuối cùng đi, phải ăn ngon chứ.”
Công chúa Bạch Tuyết thế mà lại hỏi: “Có đầu thỏ cay chứ.” Nàng vẫn chưa quên con thỏ mình đã bắt được hôm trước.
“. . . . . .Có.”
Công chúa Bạch Tuyết nhún vai: “Vậy đến đây đi.”
Mọi người bê một mâm cơm cùng hoa quả tráng miệng đến trước mặt công chúa Bạch Tuyết. Ở giữa đúng là có một đĩa đầu thỏ cay, nhìn y hệt một mâm cơm chay. Công chúa Bạch Tuyết vẫn bị trói chặt, sáu người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Nhược Dao đang định nói “Để tôi chịu ủy khuất đến giúp nàng ăn là được rồi” thì Đường Mạch đứng dậy.
Thanh niên tóc đen mặt không đổi sắc nâng đầu thỏ cay lên, đút cho công chúa Bạch Tuyết cắn một miếng.
Cô gái xinh đẹp nheo mắt thỏa mãn: “A, chính là hương vị này.”
Bạch Nhược Dao nhìn bóng lưng Đường Mạch, lộ ra vẻ hoài nghi.
Nhưng Đường Mạch cũng chẳng làm chuyện gì xấu, thành thành thật thật giúp công chúa Bạch Tuyết ăn cơm. Sau khi ăn xong đầu thỏ thì đến salad. Cuối cùng hắn cầm lấy một đĩa hoa quả, đút cho công chúa Bạch Tuyết một miếng trắng nõn. Công chúa Bạch Tuyết há miệng ngậm lấy miếng hoa quả.
Nàng vừa nhai vừa nói: “Cái này vị lạ thế, là gì vậy?”
Đường Mạch bỏ đĩa xuống, cười nói: “Quả nhiên là ngươi không nhận ra nhỉ.”
Động tác của công chúa Bạch Tuyết đột nhiên khựng lại, nàng hiểu được ý tứ của đối phương ngay lập tức: “Ngươi. . . . . .Cái này sao có thể là táo được!” Nhưng nàng còn chưa nhận được câu trả lời của Đường Mạch thì cơ thể như bị ấn nút tạm dừng, trên mặt công chúa Bạch Tuyết vẫn lộ rõ vẻ kinh ngạc, nàng ngã xuống đất, không thở nữa.
Đường Mạch lấy ra một con dao nhỏ chuôi nạm đá quý. Hắn cúi đầu nhìn nó, chỉ thấy trên lưỡi dao có một vết dính, nhìn như nó đã từng bị gãy.
【Đạo cụ: Dao gọt táo của công chúa Bạch Tuyết】
【Người sở hữu: Đường Mạch】
【Phẩm chất: rác rưởi 】
【Cấp bậc: 0】
【Lực công kích: kém】
【Công năng: Rất đẹp】
【Hạn chế: không cần】
【Ghi chú: Công chúa Bạch Tuyết đã nói: “Nhà ngươi ăn táo còn cần gọt vỏ hả?”】
“Quả nhiên, nếu gọt vỏ đi thì ngươi sẽ không thể nhận ra đâu là táo.”
Đây là một đạo cụ Đường Mạch lấy được sau khi sử dụng chiếc mũ Mario. Chuôi của con dao này nhìn rất tinh xảo, đã vậy còn liên quan tới BOSS là công chúa Bạch Tuyết, chắc chắn cực kỳ hữu dụng. Nhưng nó cũng yếu vô cùng, Đường Mạch chỉ dùng tay cầm vào cũng đã khiến con dao này bị nứt, đến giờ hắn mới biết được cách dùng chân chính của nó: gọt vỏ quả táo độc.
Bất kỳ trò chơi nào cũng sẽ có cách thông quan.
Trong phó bản của công chúa Bạch Tuyết, khu rừng này là sự trợ giúp của nàng. Bốn người Đường Mạch hầu như đều là ngươi chơi đại diện có sức chiến đấu cực tốt, nếu ngay cả biện pháp bắt công chúa Bạch Tuyết bọn họ cũng không tìm thấy thì dù có nhiều người chơi cao cấp hợp tác đến đâu cũng không phải đối thủ của nàng.
Vậy thật sự là không có phương pháp thông quan sao?
Đương nhiên không phải.
Một ngày trước, Trần San San thấp giọng nói: “Phương pháp mà Hắc tháp đưa ra chính là. . . . . .Mỗi buổi sáng, một người chơi có thể hóa thành bộ dáng mà mình muốn. Lớp ngụy trang Hắc tháp dành cho chúng ta hẳn là thứ xuất sắc nhất, không dễ bị phát hiện. Cho nên hôm qua khi Phó thiếu tá tìm đến, nàng cũng không phát hiện ra điều sai trái gì. Sau khi nhận ra chúng ta đã nhúng thức ăn vào nước táo thì nàng mới chú ý tới dị thường. Cho nên chúng ta có thể thử xem, nếu công chúa Bạch Tuyết không phát hiện được lớp ngụy trang này, vậy khu rừng có thể phân biệt không?”
Để nghiệm chứng việc này, buổi sáng thứ hai bọn họ không định tấn công Bạch Tuyết mà chỉ quyết định kiểm tra suy đoán của mình.
Sáu người bỏ phiếu, dưới tình thế áp đảo, Bạch Nhược Dao bị bắt giả thành công chúa Bạch Tuyết. Thanh niên mặt búp bê tuy cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng cũng không phản đối. Vì thế liền xuất hiện một màn công chúa Bạch Tuyết đứng trước căn nhà gỗ kia.
Đối với khu rừng mà nói, nó không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của Hắc tháp. Khi cả hai công chúa cùng xuất hiện, nó không biết nên giúp ai, vì thế trợ thủ đắc lực của công chúa Bạch Tuyết cứ như vậy mà biến mất.
Nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết “chết”, bảy chú lùn kích động vô cùng, không biết đã thoát ra từ lúc nào mà vây quanh nàng.
“Thật tốt quá, rốt cuộc ả cũng đã chết rồi, ta muốn ném ả vào thùng nước rửa chân!”
“Ta muốn đá hết đống mỹ phẩm của ả đi!”
“Ta phải ăn sạch sẽ đầu thỏ cay, gà sốt cay, thịt luộc mà ả thích nhất trước mặt ả!”
Sáu người Đường Mạch không quan tâm tới bảy chú lùn, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên bên tai bọn họ—-
“Ding dong! Trung Quốc khu 312 người chơi chính thức Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Bạch Nhược Dao. . . . . .Thuận lợi hoàn thành trò chơi ‘Công chúa Bạch Tuyết và quả táo độc’.”
Ngay sau đó, một âm thanh nữa vang lên khắp toàn cầu.
“Ding dong! 17 giờ 51 phút ngày 24 tháng 6 năm 2018, Trung Quốc khu 312 người chơi chính thức Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Bạch Nhược Dao, Andre Petronov, Trần San San, Phó Văn Thanh, thành công thông quan tòa Hắc tháp thứ tư!”
“Ding dong! 17 giờ 51 phút ngày 24. . . . . .”
Thông báo liên tiếp ba lần, sáu người đồng loạt sửng sốt.
Lúc này bọn họ mới biết, thế giới bên ngoài thế mà đã trôi qua ba ngày ba đêm rồi.
Trong trò chơi, mỗi buổi sáng chỉ có 2 giờ, nhưng cùng lúc đó ở bên ngoài cũng là buổi sáng. Ba ngày trôi qua, giờ đã là 24 tháng 6, còn một ngày cuối cùng!
Mọi người trầm mặc một lát, Phó Văn Đoạt nói trước: “Vậy bây giờ chỉ còn lại một tòa tháp ở Quảng Châu kia?”
Đường Mạch nhíu mày: “Bây giờ chạy qua đó, dựa vào tốc độ của chúng ta hẳn là vẫn kịp.”
Toàn cầu tổng cộng có năm tòa Hắc tháp giữ kho báu, nó đại diện cho việc Hắc tháp đã công nhận thực lực của người chơi Trung Quốc. Nhưng đây cũng là một bài kiểm tra đối với bọn họ. Thực lực càng mạnh thì trách nhiệm càng lớn. Tòa tháp cuối cùng sẽ ép bọn họ vào tình thế bắt buộc.
Không có thời gian để do dự, sáu người lập tức di chuyển đến Quảng Châu. Nhưng ngay khi bọn họ mới rời khỏi căn nhà gỗ của bảy chú lùn, còn chưa đi xa đến mức không nghe được tiếng oán giận của bọn nó thì đã nghe thấy một giọng trẻ con vang dội—
“Ding dong! 17 giờ 58 phút ngày 24 tháng 6 năm 2018, Trung Quốc khu 3 người chơi chính thức Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh, Lạc Phong Thành. . . . . .Thành công thông quan tòa Hắc tháp thứ năm!”
Giờ khắc này, cả Trái đất được bao phủ bởi vẻ tĩnh lặng hiếm thấy.
Giây tiếp theo, vô số tiếng hoan hô vang lên.
Trung Quốc, Nam Kinh.
Một cậu bé tóc vàng ngồi trên bồn hoa, nghe Hắc tháp thông báo xong, cậu theo bản năng quay đầu nhìn cô gái tóc đen bên cạnh mình. Trữ Trữ im lặng ngẩng đầu nhìn Hắc tháp, vẫn như hơn hai trăm ngày trước, cô chỉ nhìn chằm chằm nó.
Đức, Berlin.
Trận chiến lớn từ bốn ngày trước đã khiến cho nhiều người chơi cao cấp bị thương, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Bọn họ nằm trên mặt đất, cảm nhận từng mạch đập của đất mẹ, nghe Hắc tháp thông báo liền cười thật to.
Ấn Độ, New Delhi.
Máu chảy thành sông trước cánh cổng vỡ nát không chịu nổi. Khi giọng nói của Hắc tháp hạ xuống, cứ như một sự dịu dàng đã thoáng qua. Gió thổi nhẹ cuốn đi những vệt máu đen trên mặt đất.
Mĩ, New York.
Sau khi vất vả đánh bại Peter Pan, John và Bell nghe được thông báo của Hắc tháp, mặt bọn họ tối sầm.
John bất mãn nói: “Gì chứ, hóa ra ở nước chúng ta không có tòa tháp nào giấu kho báu, chẳng hợp lý gì cả.”
Bell cũng cực kỳ buồn bực: “Sao Hắc tháp lại đối đãi với nước Mĩ của chúng ta như thế chứ? Tôi thấy hoàn toàn có thể bắt đầu lại lần nữa, cho chúng ta một tòa tháp kho báu!”
John quay đầu nhìn đồng đội của mình, bỗng nhiên nở nụ cười: “Vậy lúc đó cậu đừng có khóc đấy, Bell.”
“Anh, anh mới khóc ấy, tôi chỉ là đau quá nên rơi nước mắt thôi! Chết tiệt, Peter Pan mạnh vãi ra, làm tôi đau chết đi được.”
Còn có nhiều nơi khác trên thế giới. . . . . .
Trên mặt đất hoang tàn đổ nát, những con người mang đầy vết sẹo trên mặt ngẩng đầu lên, nhìn tòa tháp đen khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung. Nó đã đè nén lên trái tim của mỗi người suốt tám tháng, ép người ta tới mức không thở nổi, gần như chết sạch hoặc sắp điên tới nơi.
Nhưng bây giờ bọn họ thành công rồi.
Con người đang khóc, vô số người ngã ngồi trên đất, khóc thật to.
Cuối cùng cũng tấn công xong bảy tầng Hắc tháp, trò chơi này rốt cuộc đã chấm dứt.
Trước đó, bọn họ đã mất đi cha mẹ của mình, mất đi vợ con, bạn bè, mất đi tất cả những thứ bản thân đã từng nghĩ có thể giữ lấy.
Nhưng mà cuối cùng đã chấm dứt rồi.
Đường Mạch đứng trong khu rừng của công chúa Bạch Tuyết, thong thả ngẩng đầu nhìn tòa tháp phía xa.
Có điều gì đó không đúng.
Thật lâu sau, hắn thấp giọng hỏi: “. . . . . .Thật sự kết thúc rồi sao?”
Trong giọng nói của Trần San San có tia kích động khó có thể che giấu: “Kết thúc rồi.”
Tổng cộng năm tòa Hắc tháp, con người đã chiếm đóng xong trong vòng năm ngày, hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Mặt trời dần buông xuống, ánh hoàng hôn đã hiện rõ, phủ lên những ngọn cây một sắc vàng lấp lánh. Đường Mạch thả lòng bàn tay vẫn luôn nắm chặt cây dù nhỏ, hắn quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt cũng đang nhìn hắn.
Đường Mạch mấp máy môi, lời trong miệng còn chưa nói ra, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên cắt đứt cuộc vui của con người—-
“Ding dong! Ngày 24 tháng 6 năm 2018, 2118 tòa Hắc tháp thành công biến mất.”
Thế giới trở về im lặng ngay một giây đó.
Giây tiếp theo, Đường Mạch không dám tin quay đầu nhìn tòa Hắc tháp kia.
“Không thể nào!!!”