Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhận ra tên người lùn kia, hai người nheo mắt, không chút do dự chụp lấy nó. Nhưng người lùn lại lấy tốc độ cực nhanh để trốn thoát. Nó từ bỏ cây gậy gỗ của mình mà xoay người bỏ chạy. Sức mạnh của người lùn không lớn nhưng tốc độ lại rất khủng, vài giây liền biến mất giữa thị trấn hoang vắng, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Ngay sau đó có tiếng ca vang lên khắp thị trấn, cứ như hàng trăm đứa trẻ đang cùng nhau ngân nga, tiếng ca vang vọng rừng núi.
“Gương ơi gương à, làn da của nàng trắng như tuyết.”
“Gương ơi gương à, đôi môi nàng đỏ như máu.”
“Gương ơi gương à, tóc nàng đen như gỗ mun.”
. . . . . .
“Gương ơi gương à, rốt cuộc ai mới là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này?”
Tiếng hát vang lên từ phía tây một lúc, sau đó lại vang lên từ phía đông. Sau khi hỏi câu cuối cùng thì nó dừng lại, bảy cặp mắt ló ra từ những bụi cây ven đường. Một giọng nam ồ ồ nói: “Chắc chắn không phải ả kia.”
Giọng thứ hai chói tai hơn một chút: “Là ai cũng không phải nữ nhân xấu xa kia.”
Giọng thứ ba chậm rãi nói: “Nữ nhân khốn nạn đó, sao ả còn chưa chết đi.”
Giọng thứ tư vang lên: “Đồ ngu, ai giết nổi ả chứ.”
Giọng thứ năm nói: “Mấy tên nhân loại kia không phải đã mang theo táo độc trở lại đây sao.”
Tên thứ sáu hình như nhận ra gì đó, bỗng nhiên ngân cao giọng: “A a a, khốn nạn, ta nhận ra hai tên người chơi khốn nạn kia rồi! Là bọn hắn khiến ta mất đi vị trí sếp lớn trong cục hải quan ở Vương quốc dưới lòng đất, chính là bọn họ!”
Giọng nói thứ bảy còn quen thuộc hơn, chính là tên người lùn ở Đoàn xiếc thú kỳ quái: “Tên hậu đậu chết tiệt này, ngươi vậy mà cũng có thù với bọn họ hả? Giết bọn họ đi, không thể để bọn họ đánh thức ả xấu xa kia, cứ để ả ngủ cả đời đi!”
Ngay khi giọng nói thứ nhất vang lên, sáu người Đường Mạch đã nắm chặt vũ khí, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Mấy tên người lùn kia hành động cực kỳ cổ quái, giọng chúng truyền tới từ bốn phương tám hướng. Phó Văn Đoạt cẩn thận phân biệt, khi người lùn thứ sáu bắt đầu nói thì anh đã tìm được một hướng đi. Ngay lúc tên cuối cùng nói xong, Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Bạch Nhược Dao và Andre đồng thời xông lên.
Tiếng thét chói tai xé rách bầu trời yên ả: “A a a a bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi, giết bọn họ!”
“Giết bọn họ!!”
Phó Văn Thanh kéo Trần San San trốn vào một nhà hàng, cậu nhóc lôi một khẩu súng ra từ trong ba lô. Đứa trẻ 12 tuổi này nấp sau một cái bàn, bảo vệ cô bé không thể tăng cường thể lực sau lưng mình. Cậu cầm súng, mỗi một phát đạn đều bắn trúng vào một người lùn, người lùn bị đạn của cậu bé bắn cho lộ thân hình.
Ngay khi động tác của người lùn bị chậm lại, đòn tấn công của đám Đường Mạch nhanh chóng đuổi kịp.
Chóp đen sắc bén đánh xuống, chẻ đôi một cái cây to khiến người lùn đang lơ mơ dưới đó tỉnh ngay lập tức, không dám ngủ gà ngủ gật nữa. Cây dù nhỏ của Đường Mạch cũng nhọn vô cùng, hắn bung dù ra, dùng tán dù cứng cáp đẩy hai người lùn đang bu vào mình đến trước mặt Bạch Nhược Dao. Ánh dao bạc lóe lên, hai người lùn vuốt vuốt tóc mình, hoảng sợ nói: “Không được cạo tóc của ta, đây là tất cả những gì ta còn lại để che đi cái đầu hói này đó!”
Andre thì vung tay đấm từng kẻ một.
Bảy chú lùn yếu đến mức khiến người ta kinh ngạc, nhưng tốc độ của bọn chúng lại tỉ lệ nghịch với sức khỏe. Bọn chúng cực kỳ yếu, căn bản không phải đối thủ của sáu người Đường Mạch, so về thể chất có khi Trần San San còn mạnh hơn.
Nhưng tốc độ của bọn chúng lại siêu nhanh.
Bốn người Đường Mạch liếc mắt ra hiệu cho nhau, Andre một quyền đập vào biển quảng cáo to lớn bên đường, khiến nó đổ xuống chặn đường đi của bốn người lùn.
Bạch Nhược Dao chắn một đường, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chắn một đường khác. Bảy chú lùn bị dồn vào ngõ cụt, kẻ thông minh nhất là Thông Thái, nó đảo mắt: “Ta đi tìm ả xấu xa kia đến, các ngươi chờ.”
Những chú lùn khác rõ ràng không hề vui: “Ngươi muốn chạy thì có!”
Thông Thái vô cùng nham hiểm, kể cả bị vạch trần mục đích thì nó vẫn mặt không đỏ tim không đập, thậm chí còn đúng lý hợp tình nói: “Một người trốn được cũng tốt rồi, ta không cần chết cùng các ngươi.” Nhưng mà nó vừa mới dứt lời, một dây cao su liền trói chặt lấy cánh tay nó. Thông Thái kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Chỉ thấy một dây thừng cao su bắn ra từ lòng bàn tay Đường Mạch, siết chặt tay nó. Thông Thái có giãy thế nào cũng không thể cởi cái dây ra.
Andre tiến đến, trói bảy chú lùn lại rồi ghim thành một chuỗi.
Bảy tên này cứ như được đúc ra từ cùng một khuôn, đều là dạng người nhỏ bé tóp teo. Sau khi cả đám bị trói thành đoàn, bọn chúng bắt đầu trút giận lên nhau.
“Đều tại ngươi, ta đã bảo không đấu được với cái đám nhân loại xấu xa này mà, bọn họ rất lợi hại.”
“Sao ta biết bọn họ lợi hại như thế được, đám nhân loại trước đó cũng có mạnh như này đâu.”
“Đương nhiên bọn họ có lợi hại. Chính là bọn họ, chính hai cái tên khốn nạn này hại ta mất việc ở Đoàn xiếc thú kỳ quái. Bọn họ còn dám đắc tội với ngài Grea tôn kính cơ mà!”
Đường Mạch nhìn mấy tên người lùn đang nói chuyện, nhìn một lúc hắn liền nhận ra: hóa ra kia chính là tên người lùn cấp trên trong cục hải quan ở Vương quốc dưới lòng đất?!
“Ta nhớ ra cái tên to con kia rồi, hắn đáng ghét lắm, lần đó ở quán rượu Hương Tiêu, chính hắn đã trộm đi một bình rượu Hương Tiêu mà ta tích trữ riêng!”
Một người lùn mặc đồ xanh tức giận trừng mắt nhìn Andre, Andre ngẫm nghĩ một lát, dùng tiếng Anh nói với người lùn kia: “Chẳng lẽ là cái lần một năm trước, khi ta tiến vào một phó bản cá nhân rồi được yêu cầu trộm đi một bình rượu từ quán rượu Hương Tiêu? Thế mà đã qua một năm rồi.”
Người lùn tức giận kêu lên: “Một năm rồi mà ngươi vẫn chưa bồi thường tiền rượu cho ta!”
Andre: “. . . . . .”
Sáu người Đường Mạch đều là người chơi cao cấp đã từng trải qua vô số trò chơi của Hắc tháp, tên bọn họ cực kỳ nổi tiếng trong thế giới Hắc tháp. Nhưng cũng vì tham gia quá nhiều trò chơi, số BOSS bọn họ kết thù cũng rất nhiều.
Bảy chú lùn đều bị trói, sáu người tụ lại, bắt đầu thảo luận nên xử lý bọn chúng như thế nào.
Đường Mạch: “Bọn chúng là bảy chú lùn, dựa vào thực lực của chúng thì chắc chắn không phải là Người bảo vệ của tòa tháp ở đây. Người bảo vệ chân chính là công chúa Bạch Tuyết. Lợi dụng bọn họ sẽ có thể tìm được Bạch Tuyết, thậm chí uy hiếp nàng.”
Phó Văn Đoạt hiếm khi có ý kiến tương phản với Đường Mạch, anh chỉ vào một tên người lùn trong đám kia, bình tĩnh nói: “Ban nãy hắn bảo cực kỳ muốn giết công chúa Bạch Tuyết. Đây là thế giới Hắc tháp, không phải chuyện cổ tích xưa. Công chúa Bạch Tuyết là một BOSS nguy hiểm, quan hệ giữa nàng và các chú lùn cũng không tốt lắm.”
Bạch Nhược Dao: “Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải thả bọn chúng à? Thả rồi nhỡ đâu bọn chúng lại quay về mật báo với Bạch Tuyết đó.”
Đường Mạch nhìn sang anh ta: “Không phải anh bảo công chúa Bạch Tuyết đang ngủ say sao?”
Bạch Nhược Dao lộ ra một nụ cười thần bí, anh ta lấy ba lô của mình ra, kéo khóa rồi đưa cho Đường Mạch xem thử.
Đường Mạch nhìn thoáng qua: “Làm sao.”
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, Đường Đường, cậu không phát hiện đã thiếu cái gì hả?”
Thiếu cái gì?
Đường Mạch nhìn kỹ cái ba lô.
Vài giây sau, hắn trợn to mắt, cả kinh nói: “Quả táo đâu?”
Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm: “Hình như sau khi đi đến đây, quả táo tự động biến mất khỏi ba lô của tôi rồi. A, chẳng lẽ nó bị chủ nhân phát hiện, tự động quay về bên công chúa Bạch Tuyết à? Nếu thế chắc giờ công chúa Bạch Tuyết đã tỉnh lại rồi.”
Mọi người: “. . . . . .”
Bây giờ Đường Mạch rất muốn nhấc chân lên đá cái tên mặt búp bê khốn nạn này xuống sông Trường Giang!
Tin tức quan trọng như vậy sao giờ anh mới nói?
Cứ như nghe được tiếng lòng của Đường Mạch, Bạch Nhược Dao hơi ủy khuất: “Tôi cũng vừa mới phát hiện thôi mà.”
Nhưng không ai tin anh ta, đúng là cậu bé chăn cừu. Bị trêu đùa quá nhiều lần, bây giờ ngay cả một dấu chấm câu trong lời của Bạch Nhược Dao cũng không thể khiến bọn họ tin tưởng.
Sáu người còn chưa thảo luận rõ ràng, đám người lùn đã la hét trước.
“A a a a nàng tỉnh rồi?”
“Khốn nạn khốn nạn khốn nạn, nữ nhân thối tha kia vậy mà thật sự tỉnh rồi!”
“Ta không muốn rửa chân cho ả, không muốn giặt tất cho ả, ả nhanh nhanh đi tìm chết đi a a a a.”
Trần San San bắt lấy trọng điểm, cô bé bình tĩnh hỏi: “Nữ nhân xấu xa mà các ngươi nói là công chúa Bạch Tuyết sao? Các ngươi cũng mong nàng chết?”
Bảy chú lùn cùng nhau gật đầu như giã tỏi, động tác rất đều, lại còn mang chút cảm xúc vui vẻ hân hoan.
“Đương nhiên rồi, ai mà muốn gặp nữ nhân xấu xa kia chứ. Ả trừ gương mặt ra thì cái gì cũng tệ!”
Trần San San: “Nếu vậy thì kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Các ngươi có ai biết nên làm thế nào để giết công chúa Bạch Tuyết không?”
Cô bé vừa dứt lời, giọng trẻ con trong trẻo lập tức vang lên—-
“Ding dong! Kích phát phó bản cá nhân thách đấu hợp tác ‘Công chúa Bạch Tuyết và quả táo độc’.”
“Ở một khu rừng rậm rạp trong Hắc tháp, có một vị công chúa xinh đẹp tốt bụng. Nàng có làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu và mái tóc đen như gỗ mun. Tất cả động vật trong khu rừng đều rất yêu mến nàng, chim nhỏ cũng tình nguyện ca hát vì nàng. . . . . .”
Vừa nói xong, đột nhiên có tiếng quạ đen kêu quác quác truyền vào thị trấn.
“Hoa cũng vì nàng mà nở rộ.”
Những đóa hoa ven đường mới nãy còn bình thường đột nhiên héo rũ.
“Bảy chú lùn cam tâm tình nguyện trở thành người hầu của nàng.”
Bảy chú lùn đang bị trói gô như củ cải: “Ọe!”
Hắc tháp tiếp tục nói: “Công chúa Bạch Tuyết là cô gái được khu rừng chào đón nhất. Là người xinh đẹp nhất Vương quốc dưới lòng đất, mỗi ngày nàng đều phải đối mặt với vô số người tấn công. Nếu xinh đẹp là một tội ác, vậy nàng đã mang trong mình một nghiệp chướng nặng nề. Sắc đẹp phải dừng lại khi nó đang ở giai đoạn cao nhất, như thế mới càng khiến lòng người thêm rung động. Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái đã nói như vậy.”
“Ding dong! Quy tắc trò chơi—–“
“Thứ nhất, chỉ có táo độc mới có thể giết chết công chúa Bạch Tuyết.”
“Thứ hai, mỗi một buổi sáng, các người chơi có được một cơ hội để đầu độc công chúa Bạch Tuyết, phương thức tự do, người đầu độc cũng tự do. Khi đầu độc, người chơi có thể biến thành dáng vẻ mình muốn. Chú ý: mỗi ngày chỉ có một người chơi có thể biến hình.”
“Thứ ba, người chơi có tổng cộng ba cơ hội, cũng là ba ngày để giết công chúa Bạch Tuyết.”
“Thứ tư, ban ngày là thời gian đầu độc của người chơi, ban đêm là thời gian công chúa Bạch Tuyết ra ngoài săn người chơi.”
“. . .Toàn bộ thế giới đều ghen tỵ với sắc đẹp của ta! Công chúa Bạch Tuyết kêu lên.”
Sau khi Hắc tháp nói xong tất cả các quy tắc, một cây xanh lớn bất ngờ mọc lên từ trên mặt đất. Từng nhánh cây xuyên thủng mặt đất mà vươn lên, có cây mọc trên đường, có cây chen giữa hai tòa nhà khiến chúng nghiêng ngả.
Cây cối xum xuê, hoa tươi chim hót.
Ba giây sau, một khu rừng yên tĩnh xuất hiện trước mặt mọi người. Ai có thể ngờ được vài giây trước, ở đây còn là một thành phố?
Trong mảnh rừng này vẫn dư lại dấu vết của thị trấn, chẳng qua cây cối quá nhiều, cả Phụng Tiết đã bị chúng che phủ thành một khu rừng nguyên sinh. Mà giữa đám cây này, một tòa Hắc tháp khổng lồ nguy nga lơ lửng giữa không trung.
Lúc này, một tiếng ca tuyệt vời vọng đến từ phía xa.
Tiếng hát ngọt ngào êm tai như của chim sơn ca, ngay cả sáu người Đường Mạch cũng khẽ rung động rồi thất thần khi nghe thấy nó. Nhưng ngay sau đó, tiếng ca đột nhiên dừng lại, chỉ nghe đối phương cười haha: “Xem ta tìm thấy gì này, một con thỏ bị thương! Được, tối nay ăn đầu thỏ cay thôi.”
Mọi người: “. . . . . .”
Đây chắc chắn không phải là công chúa Bạch Tuyết!
———————————-
Editor: Bảy chú lùn được gọi tên theo tính cách, gồm Doc (Bác sĩ), Grumpy (cáu kỉnh), Happy (vui vẻ), Sneezy (hắt xì), Bashful (xấu hổ), Sleepy (ngái ngủ) và Dopey (chú lùn nhỏ câm điếc nhưng lạc quan), đó là theo bản của Disney. Ở trên có một đoạn mình để một chú lùn là ‘thông thái’, chú lùn đó tương ứng với Doc nhưng bản raw tác giả để tên là ‘vạn sự thông’ nên mình chỉnh lại cho phù hợp, cũng có thể bên đó bảy chú lùn tên khác, có nhiều bản mà, cũng có một phiên bản khác trong đó không có Dopey mà là Hậu đậu(chắc Dopey cũng hậu đậu luôn rồi). Nói chung chỉ cần hiểu trong bảy chú lùn có một người thông minh nhất là được nhe, tên cũng không quan trọng lắm. À và chú lùn ở đoàn xiếc thú kỳ quái có vẻ là ‘hắt xì’.