Châu Âu, Berlin, 5 giờ 31 phút chiều.
Cơn bão tuyết cuồn cuộn che phủ mặt đất, tuyết đã sớm ngừng rơi, lớp tuyết đọng trên mặt đất cũng phải dày hơn chục cm. Cổng thành Brandenburg hoàn toàn bị tuyết trắng dày đặc bao phủ, nhìn từ xa chỉ có một màu trắng xóa, đột nhiên có một bóng người màu đen bị ném văng ra, nặng nề rơi xuống trước cột đá ở đó.
Cánh cổng đá có lịch sử hơn 200 năm này rung chuyển dữ dội, trên cửa xuất hiện một vết nứt dài. Người phụ nữ tóc trắng bị ném lên cột đá không kịp nghỉ ngơi, cô ta đứng giữa tuyết, ngay sau đó một tay chống đất, lộn về sau ba vòng.
Rầm!
Một cái kẹo que khổng lồ xuất hiện ở vị trí cô vừa rơi xuống, đập ra một cái hố to trên mặt đất.
Ông già Noel nở một nụ cười hiền lành, tiếp tục múa may cây kẹo que kia: “Ha ha ha, chơi cùng ta nào đứa nhỏ đáng yêu!”
Tính áp đảo của trận chiến này đã nghiêng hẳn về một bên.
Nhiều thi thể bị vùi lấp dưới nền tuyết trước cổng thành Brandenburg, cô gái tóc trắng là người sống sót duy nhất, nhưng cơ thể cô ta đã đầy thương tích, phản xạ và hành động cũng bắt đầu chậm đi. Thêm một kích nữa, lúc này cô gái kia không né tránh, bị cây kẹo que đập văng ra xa. Cô ta ngã trên mặt đất, phun ra một búng máu tươi rồi không thể đứng thẳng nữa.
Máu tươi chảy xuống từ miệng vết thương trên đầu, nhuốm ướt mắt cô. Cô gái khó khăn chống thẳng người, nhìn ông già Noel nguy nga cường tráng đang bước lên xe trượt tuyết, ông ta giữ chặt dây cương, cười nói: “Cứ như vậy trải qua phút giây cuối cùng đi. Đứa nhỏ, ông già Noel sẽ không giết người, nhưng nếu ngươi cứ nằm trên nền tuyết, nhỡ đâu bị tuần lộc đạp chết cũng đừng trách ông già Noel nha. Mắt ta không tốt, tất cả người dưới lòng đất đều biết điều đó.” Vừa dứt lời, ông già Noel cười ha ha, lái tuần lộc hướng về phía cô gái tóc trắng.
Tròng mắt Yelena co rút, cô ta dùng hết toàn lực để đứng lên, nhưng mà cơ thể đã sớm rơi vào trạng thái kiệt sức.
Ngay khi xe trượt tuyết chỉ còn cách Yelena năm bước, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên. Ông già Noel đột nhiên biến sắc, điều khiển đầu xe theo hướng khác, tránh được viên đạn lửa nguy hiểm kia. Viên đạn lửa đâm thẳng vào cánh cổng Brandenburg, lửa lớn ngay lập tức bùng lên, tuyết xung quanh cổng liền tan hơn nửa.
Ông già Noel quay đầu nhìn người vừa tới, nhíu mày.
Yelena cũng ngoái đầu lại một cách khó khăn, nhìn về hướng kia. Chỉ thấy mây tuyết đã tản ra từ khi nào, ánh nắng dần chiếu xuống mặt đất. Ở nơi giao giữa chân trời, sáu bóng đen được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời, đi về phía cổng Brandenburg. Một thanh niên tóc vàng trong số đó vung tay trái, một khẩu súng kíp nạm hoa văn màu vàng hiện lên trên cánh tay hắn.
Rất rõ ràng, phát súng ban nãy là do hắn bắn ra.
Sáu người đi đến bên cánh cổng, ông già Noel nhìn thấy họ, hình như nhận ra vài người trong đó nên cười nói: “Lâu không gặp rồi những đứa trẻ đáng yêu của ta, Merry Christmas!”
Một người đàn ông trung niên kéo Yelena từ dưới mặt đất lên, dùng tiếng Anh còn hơi lẫn tiếng Pháp hỏi: “Cô là ai?”
Yelena lạnh lùng nói: “Yelena Ivanovna.”
Thanh niên tóc vàng ngó qua: “Người Nga đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ năm hả?”
Yelena quét mắt nhìn hắn, không nói gì.
Người đàn ông trung niên cười cười, mọi người quay sang nhìn về phía ông già Noel.
“Hai kẻ điên Lena với Donde chết không có nghĩa là khu Châu Âu chúng ta không còn ai. Tòa Hắc tháp gây chú ý nhất toàn cầu của Châu Âu chính là tòa ở Berlin, Châu Âu khu 1. Không cần người Nga đến tiến công chiếm đóng nữa. Các anh em, có vẻ lần này chúng ta tìm đúng rồi.”
Người đàn ông trung niên rút ra một thanh đao lớn, nhìn ông già Noel rồi nở một nụ cười khát máu: “Giết lão, cướp lấy Hắc tháp của Berlin!”
Mĩ, New York.
Peter Pan bắt lấy cơ hội bay vọt lên không trung rồi lao xuống, ngọn giáo dài màu vàng xuyên thẳng qua ngực Bell Fosker. Nhưng trên gương mặt Bell lại không hề có một tia căng thẳng, hắn lộ ra một nụ cười như tất cả đã được định sẵn. Peter Pan nhận ra có điều gì đó không đúng, kinh ngạc vội bay ra xa nhưng đã quá muộn.
John Bruce đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn ta, ba viên đạn bắn thẳng vào ngực hắn.
Khắp các nơi trên toàn cầu, người chơi nào cũng đang cố gắng công tháp.
Trung Quốc, Bắc Kinh.
Sắc trời dần tối, hiển nhiên đêm đã xuống.
Ánh trăng sáng trong, năm bóng người đi xuống từ trên ngọn phế tích.
Phó Văn Thanh lau đi đôi mắt còn đang ươn ướt, Trần San San quay sang nhìn cậu nhóc. Cậu lắc đầu: “Gió thổi vào mắt nên hơi đau.”
Trần San San không nói gì.
Đạo cụ cao cấp của người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian còn nhiều hơn Đường Mạch. Cái roi da đỏ kia được chủ nhân của nó giao cho Trần San San, những thứ còn lại năm người tự chia nhau.
Trần San San mở miệng thì phát hiện giọng mình hơi khàn, cô bé tạm dừng một lát, chờ khi giọng đã trở về như cũ mới nói: “Tuy đã hồi sinh Bạch Nhược Dao nhưng lại không nhìn thấy anh ta. Nếu Hắc tháp đã cho anh ta sống lại rồi thì hiện anh ta đang ở đâu? Chúng ta đi tìm thôi.”
Phó Văn Đoạt: “Lúc cậu ta chết là đang ở trong trò chơi, bây giờ có khi sẽ xuất hiện bên dưới Hắc tháp.”
Tòa Hắc tháp lơ lửng trên Cố Cung đã sớm biến mất cùng với cả thành phố Bắc Kinh, nhưng nếu Bạch Nhược Dao xuất hiện lại thì nơi đó vẫn có khả năng nhất. Năm người dọn dẹp đồ đạc rồi di chuyển đến Cố Cung. Bọn họ mới đi được một nửa thì Phó Văn Đoạt bỗng dừng bước.
Mọi người lập tức nhìn về phía anh.
Andre nhắm mắt nghe một lát rồi nói: “Có tiếng bước chân.”
Bắc Kinh vừa biến mất được mấy tiếng, những người chơi ở đây một là đã bỏ chạy, hai là đã biến mất cùng thành phố. Bây giờ thế mà còn có người?
Trong lòng Đường Mạch hiện ra một cái tên, hắn kinh ngạc giao ánh mắt cùng Phó Văn Đoạt, hai người ngay lập tức liền hiểu ý nhau.
“Ô, ai vậy?” Phó Văn Thanh kinh ngạc hô lên.
Mọi người quay đầu nhìn.
Chỉ thấy dưới ánh trăng bạc, một bóng người cao gầy bước tới từ chân trời.
Thanh niên mặt búp bê đút hai tay vào túi quần, không để ý gì mà đi tới, bước chân không nhanh không chậm khiến người ta nhìn mà phát bực, trông vẫn thiếu đòn như anh ta lúc trước. Anh ta cứ đi từng bước như vậy, khi thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt còn cố ý lộ ra vẻ giật mình: “Ồ khéo thật chứ, lại gặp mọi người rồi, Đường Đường, Phó thiếu tá. Chẳng lẽ đây là duyên phận sao?”
Đường Mạch thản nhiên liếc anh ta một cái: “Anh cố tình đi sang đây à?”
Bạch Nhược Dao nháy mắt mấy cái: “Cố tình gì chứ? Đường Đường, tôi đột nhiên xuất hiện giữa một đống đổ nát bừa bộn, đúng là dọa chết tôi.” Vừa nói anh ta vừa diễn bộ dáng sợ hãi, nhưng mà hoàn toàn không nhìn ra được một tia sợ sệt nào trên gương mặt đang cười tủm tỉm kia, anh ta nói: “Tôi quan sát một chút thì nhận ra chất liệu và đường vân trên mấy khối đá dưới mặt đất rất giống ở Cố Cung. Sau đó tôi liền chạy bừa một hướng, muốn tìm xem có ai ở gần đây không để còn hỏi tí chuyện. Hì hì, Đường Đường, cậu xem ngay cả ông trời cũng tán thành duyên phận của chúng ta, giúp tôi tìm được mọi người ngay lập tức.”
Bạch Nhược Dao quét mắt nhìn từng người một, lúc thấy Andre thì khựng lại một chút rồi nhanh chóng đảo qua chỗ khác.
Anh ta không hỏi người hay đi cùng Andre, luôn bị Andre đuổi theo đòi giết đang ở đâu, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Dao con bướm của tôi đâu?”
Đường Mạch mặt không đổi sắc lấy ra hai con dao nhỏ màu bạc từ trong túi rồi ném qua.
Bạch Nhược Dao bắt lấy. Ngón tay linh hoạt của anh ta vuốt ve chuôi dao tinh tế, chém thử vài đường trong không trung. Lạch cạch một tiếng, dao bướm nhỏ biến mất trong tay áo anh ta với tốc độ mắt thường khó có thể thấy, động tác nhanh đến nỗi Phó Văn Đoạt cũng chưa nhìn rõ.
Bạch Nhược Dao lại đút tay vào túi, cong môi: “Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết không, sau khi tôi chết. . . . . .Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Mạch đơn giản kể lại mọi việc cho anh ta.
Từ lúc Lena và Donde chết đến khi các người chơi công phá Hắc tháp tầng sáu. Lại đến lúc bọn họ nhận được manh mối, Hắc tháp trực tiếp mở ra trò chơi công tháp tầng thứ bảy, yêu cầu người chơi trên toàn thế giới cùng nhau công tháp.
Trần San San nói: “Manh mối của người chơi Lí Hạ ở Trùng Khánh kia tạm thời chúng ta không biết, em đoán rất có thể cũng là thông tin về vị trí của một tòa Hắc tháp. Nhưng manh mối thứ ba Hắc tháp đưa ra, là anh.” Dừng một chút, cô bé ngẩng đầu nhìn thanh niên mặt búp bê. “Anh có biết tòa tháp thứ năm ở đâu không?”
Bạch Nhược Dao không trả lời cô bé, chỉ nhíu mày: “Xương Bình của Bắc Kinh, Quảng Châu, Berlin và New Delhi. Bây giờ mọi người định đi Quảng Châu à?”
Trần San San gật đầu: “Đoàn trưởng Gánh xiếc tuy lợi hại nhưng vẫn không phải người mạnh nhất thế giới Hắc tháp. Bà ngoại Sói và ông già Noel đều mạnh hơn hắn ta. Dù Nguyễn Vọng Thư đã mang theo người của Thiên Tuyển đến Quảng Châu hỗ trợ công tháp, nhưng mà Mộ. . . . . .” Giọng nói chợt khựng lại, cô bé nắm chặt bàn tay, nói tiếp: “Nhưng mà bọn tôi nghe nói Quảng Châu không có người chơi đặc biệt cường đại nào, cho nên giờ định đến Quảng Châu trước, càng công tháp sớm càng tốt.”
Giọng nói nặng nề của Andre vang lên: “Ni rốt cuộc biết manh mối gì, rút!”
(= Ngươi rốt cuộc biết manh mối gì, nói)
Sát khí mạnh mẽ đè ập xuống, Bạch Nhược Dao quay đầu nhìn về phía người đan ông Nga cao lớn này. Andre chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ hung ác như vậy, tựa hồ chỉ cần thanh niên mặt búp bê này dám không phối hợp, gã nhất định sẽ ra tay vặn gãy cổ anh ta.
Bạch Nhược Dao yên lặng nhìn gã, một lát sau tủi thân nói: “Tôi làm sai cái gì à, Đường Đường, nhìn anh ta kìa, anh ta bắt nạt tôi.”
Đường Mạch: “Anh biết được những gì?”
Bạch Nhược Dao thu lại dáng vẻ cợt nhả.
Thật lâu sau, anh ta nói: “Có một chuyện thật ra mấy người đã đoán sai, nếu manh mối thứ ba Hắc tháp đưa ra đúng như lời mấy người nói, là tôi. Ý tứ của nó cũng không phải chỉ có tôi biết tòa tháp kia ở đâu, bởi vì căn bản tôi không biết trò chơi này, Hắc tháp cũng chưa từng nói cho tôi biết dạng thông tin giống vậy. Cái manh mối kia ý trên mặt chữ, là tôi đó. Mà trên trái đất, chỉ có một tòa tháp không thể cắt đứt quan hệ với tôi. . . . . .”
“Thật ra trước kia tôi chết một lần rồi, chết trong trò chơi công tháp tầng thứ hai.”
Tròng mắt Đường Mạch co lại: “Ý anh là sao?”
Bạch Nhược Dao cúi đầu nhìn hắn, cười hì hì: “Ý trên mặt chữ nha, Đường Đường, chẳng lẽ tôi còn lừa cậu sao, tôi là người như thế à? Được rồi được rồi, anh cái tên nước ngoài ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói rõ kia, không cần đấm tôi, không nói nhảm nữa là được chứ gì.” Vừa dứt lời, ngón tay của thanh niên động một cái, một quả táo bị cắn mất nửa xuất hiện trên tay anh ta.
“Trò chơi công tháp tầng hai, lúc đó là tôi bị Hắc tháp cưỡng chế công tháp ngay khi đang đi qua một thị trấn. Kia là một trò chơi công tháp bình thường, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến là có thể thông quan. Nhưng tôi lại đâm đầu vào chỗ chết. . . . . .Tôi đã chọn sai một thứ.” Anh ta nhìn về phía Đường Mạch, “Người đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất hình thức khó khăn tên Mạch Mạch, Đường Đường à, đó là cậu nhỉ. Hắc tháp tầng hai hình thức khó khăn, đáng ra tôi nên là người đầu tiên thông quan, chẳng qua tôi lại chết ở đó. Nhưng trước khi ngỏm tôi có trộm đi một thứ, cắn nó một cái rồi sống lại. . . . . .Từ đó về sau, mạng của tôi liền gắn với BOSS của trò chơi kia.”
“Nàng ngủ say, tôi vẫn sống.”
“Hắc tháp cho tôi biết rằng, chỉ có công phá tầng thứ bảy tôi mới có thể thoát khỏi quả táo chết tiệt đó, sống sót thật sự.”
Bạch Nhược Dao nháy mắt mấy cái: “Đường Đường, cậu đoán được đó là ai không?”
Đường Mạch nhìn nửa quả táo cắn dở trong tay Bạch Nhược Dao, một màu đỏ tươi đẹp. Trong đầu hắn hiện lên một cái tên, cơ hồ thốt ra ngay lập tức—-
“. . . . . .Công chúa Bạch Tuyết.”
Nửa tiếng sau, sáu người đi tới nơi giao giữa Bắc Kinh và Bảo Định.
Họ dừng chân ở con đường ranh giới của hai thành phố. Nói như vậy không có nghĩa là bọn họ quen với đường ngăn này, Trung Quốc chưa bao giờ cố ý tạo ranh giới giữa các thành phố, nhưng lúc này đây, tận mắt bọn họ nhìn thấy một đường thẳng nứt ngang.
Tại hướng Bắc của đường thẳng này là một đống hoang tàn đổ nát toàn máu và đất, hướng nam lại là một loạt các tòa nhà từ thấp đến cao.
Đến nơi này rồi thì mọi người đều tự hiểu, họ đã rời khỏi Bắc Kinh, Trung Quốc khu 1.
Phó Văn Đoạt liếc nhìn khu phế tích sau lưng, xoay người rời đi. Những người khác cũng nhìn về hướng bắc một lúc rồi lại tiếp tục đi về phía nam.
Đường Mạch nói: “Cả thành phố Bắc Kinh đã bị hủy, không tìm được xe. Ở Bảo Định chắc sẽ có, giờ chúng ta vào nội thành tìm trước, muốn đến Trùng Khánh vẫn còn xa lắm.”
Phó Văn Đoạt tiếp lời: “Chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn.”
“Được.”
Phó Văn Thanh đi được một nửa thì nhận ra cái tên như bị tâm thần kia vậy mà không theo kịp. Cậu nhóc quay đầu lại xem.
Thanh niên mặt búp bê đứng ở nơi giao giữa hai thành phố, nhìn về phía Bắc Kinh trong ánh nắng mờ ảo của buổi sáng. Cổ tay anh ta khẽ động một cái, dao con bướm màu bạc đã xuất hiện. Phó Văn Thanh kinh ngạc, không hiểu người này định làm gì, giây tiếp theo chỉ thấy anh ta quăng dao đi.
Dao bướm tinh tế vẽ lên một đường cong đẹp trong không trung, cắt đi đóa hoa trắng nhỏ duy nhất ở trong đám cỏ dại gần đó rồi lại bay về tay Bạch Nhược Dao. Anh ta dùng lực rất vừa phải, đóa hoa đồng thời nằm trong lòng bàn tay anh ta cùng với dao con bướm.
Thanh niên mặt búp bê ngửi ngửi đóa hoa này, giọng điệu có hơi ghét bỏ: “Chậc, chẳng thơm chút nào.”
Sau đó, anh ta ngồi xổm xuống, cắm đóa hoa xuống mặt đất trước thành phố Bắc Kinh đầy thương tích.
Một đóa hoa mỏng manh bình thường lại lặng lẽ đứng trong bùn đất, lắc lư theo gió.
Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm chỉnh cho những bông hoa đứng thẳng, nhẹ giọng nói một câu rồi xoay người bước đi.
Phó Văn Thanh cảm thấy hình như ban nãy mình nghe nhầm, bây giờ Bạch Nhược Dao lại đi lướt qua cậu nhóc, ra vẻ mà nói: “Đường Đường, lúc thấy tôi chết cậu có khóc không đó, ôi, có phải đã đau khổ lắm không?”
Đường Mạch: “Im mồm.”
“Hì hì hì hì. . . . . .”
Sáu người tiếp tục đi về phía nam.
“Chẳng lẽ nghe nhầm thật à?”
Cậu nhóc gãi gãi đầu, đi theo mọi người.
Câu nói kia theo ngọn gió trôi đi trên bầu trời thành phố Bắc Kinh.
——『Deer, ta trở về rồi.』
Ánh trăng tan dần, ánh nắng lại dâng lên.
Phó Văn Đoạt rất nhanh đã tìm được một con xe jeep bỏ không trong một khu nhỏ ở Bảo Định. Sáu người lên xe, vội vã đi hướng Trùng Khánh.
Bạch Nhược Dao kể này kể nọ: “Trùng Khánh rất lớn, tổng cộng có tám tòa Hắc tháp. Tòa tháp kia không bắt mắt lắm, nằm ở phía Đông, lúc tôi định rời khỏi Trùng Khánh mới ngoài ý muốn bị kéo vào đó, Hắc tháp xấu tính thật, mới đi ngang qua chút thôi đã bắt người ta vào trò chơi công tháp rồi.”
Phó Văn Đoạt: “Tòa tháp đó ở đâu?”
“Phụng Tiết, Trùng Khánh.”