“Hoàn tất đọc số liệu. . . . . .”
“ liệu. . . . . .”
“Tải thành công. . . . . .”
“Ding dong! Ngày 19 tháng 6 năm 2018, hoan nghênh trở lại địa cầu.”
Ánh sáng chói mắt đâm vào mắt Đường Mạch, hắn không nhịn được mà giơ tay lên che ánh sáng, nheo hai mắt lại. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một âm thanh quen thuộc mà xa lạ. Đó là một tiếng chim hót líu lo nhẹ nhàng, hình như là bồ câu. Thính lực tăng cường đến cực độ khiến Đường Mạch không cần mở mắt ra mà vẫn nghe thấy tiếng đôi cánh kia vỗ.
Đập vào không khí, như bị cái gì đó dọa sợ mà nhanh chóng bay lên không trung.
Hắn vội vàng mở mắt ra, rốt cục thấy được con chim kia—-
Là một con chim bồ câu cổ cườm.
Một trong những loài chim phổ biến nhất ở Trung Quốc, nó hoảng sợ nhìn những con người đột nhiên xuất hiện bên dưới Hắc tháp này, hãi tới mức vỗ cánh bay đi.
Tại một giây này, hơn ba triệu nhân loại đồng loạt dừng lại bước chân đang chạy tới Hắc tháp.
Trên mặt bọn họ có vẻ bàng hoàng cùng mờ mịt, dần dần biến thành khiếp sợ, cuối cùng là kinh hỉ.
Nguyễn Vọng Thư run rẩy ngồi xổm xuống, nhìn một đám kiến đang lôi kéo đồ ăn trên mặt đất. Trần San San nhìn mấy con chim sẻ trên cành cây cách đó không xa, miệng há hốc, một chữ cũng không nói nên lời.
Còn có Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết; John Bruce cùng Bell Fosker vừa mới trở lại Hoa Kỳ; tại Shinsaibashi bên dưới Hắc tháp của Osaka, Takao Yamamoto vội vã chạy đến bên cầu, nhìn xuống đàn cá đang bơi dưới sông.
Trung Quốc, Thượng Hải.
Lạc Phong Thành cứng đờ thân thể, Jacks cùng Triệu Tử Ngang đều vừa kinh hỉ vừa sợ hãi nhìn Hắc tháp, qua thật lâu, Lạc Phong Thành mới định thần lại. Hắn chạy đến chỗ tấm bia đá ở đường Nam Kinh lúc đầu kia, trên bia đá có sáu chữ mạ vàng “Đường Nam Kinh dành riêng cho người đi bộ”, hắn vuốt ve tấm bia đá hoàn toàn không hao tổn gì này.
“Mày cũng đã trở lại. . . . . .”
Jacks: “Tiến sĩ, cái gì trở lại cơ?”
Nhóc mập Triệu Tử Ngang gãi đầu: “Đã trở lại? Cái gì đã trở lại cơ?”
Lạc Phong Thành cười cười, không trả lời.
Cùng lúc đó, Bắc Kinh, Cố Cung bên dưới Hắc tháp.
Khi nhìn đến con chim bồ câu cổ cườm đang bay về phía chân trời kia, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liền hiểu được cái gì gọi là “Trở về địa cầu”.
Khắp nơi trên toàn cầu, một phần người chơi đã lý giải được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, phần khác vẫn đang quay cuồng trong mơ hồ. Nhưng Hắc tháp cũng không cho bọn họ một chút thời gian để vui sướng kích động, Phó Văn Đoạt phản ứng cực nhanh, ngay khi con chim bồ câu kia vừa mới bay trên không trung, anh cầm lấy một hòn đá nhỏ, cổ tay vừa động đã ném rụng con chim.
Chim bồ câu cổ cườm rơi xuống mặt đất, giật giật cánh.
Mộ Hồi Tuyết vung roi trói nó kéo lại, cũng không động gì đến nó. Nhưng ngay sau đó, giọng trẻ con trong trẻo kia lại vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của mọi người.
“Ding dong! Thành công mở ra trò chơi công tháp của Hắc tháp tầng bảy——“
“Tên trò chơi: Trò chơi truy tìm kho báu vui vẻ của Hắc tháp.”
“Đối tượng tham gia: tất cả người chơi.”
Giọng nói ngừng lại, nhân loại trên toàn thế giới còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự kinh hỉ, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn tòa Hắc tháp kia. Chỉ nghe nó dùng thanh âm bình tĩnh nói—-
“Hắc tháp là bạn đồng hành trong trò chơi mà nhân loại thích nhất, là người bạn cùng nhân loại toàn cầu vượt qua vô số trò chơi thú vị. Nhưng mà thời gian vui chơi luôn ngắn ngủi như thế, đã đến thời điểm nói tạm biệt rồi.”
Từng lời nói đều tràn ngập tình cảm, nhưng Hắc tháp lại là người nói.
Nó dùng ngữ điệu lãnh khốc vô tình nhất để nói ra những lời đầy xúc động ấy, sự tương phản đến tột cùng khiến tất cả lời nó nói đều mang ý tứ châm chọc cùng khinh bỉ.
“Ding dong! Cảm ơn Trung Quốc khu 1 người chơi Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Mộ Hồi Tuyết. . . . . .Trung Quốc khu 7 người chơi Lý Hạ, Đông Á khu 2 người chơi Takao Yamamoto, Hoa Kỳ khu 2 người chơi John Bruce, Bell Fosker.” Hắc tháp lặp lại tên chín người chơi thông quan tầng sáu một lần nữa, tiếp theo nó vừa chuyển, ngữ khí lạnh lùng đến cực điểm: “Bây giờ mở ra trò chơi công tháp của Hắc tháp tầng bảy.”
“Quy tắc trò chơi——“
“Thứ nhất, ngoại trừ bầu trời trên biển, Trái Đất sở hữu một vạn năm nghìn hai trăm lẻ chín (15 209) tòa Hắc tháp. Từ 2 giờ 26 phút sáng ngày 19 tháng 6 theo giờ GMT tới 2 giờ 26 phút sáng ngày 26 tháng 6 theo giờ GMT, trong vòng bảy ngày, dựa theo tốc độ mỗi ngày giảm đi hai ngàn một trăm bảy mươi hai (2 172) tòa, giảm số lượng Hắc tháp trên địa cầu xuống, đồng thời hủy diệt khu vực Hắc tháp đó tồn tại, bao gồm cả người chơi nhân loại đang ở trên khu vực đó.”
“Thứ hai, Hắc tháp bị hủy diệt hoàn toàn là ngẫu nhiên. Trừ năm tòa Hắc tháp trong nội dung trò chơi, nó sẽ được hủy diệt sau khi trò chơi kết thúc.”
“Thứ ba, mỗi tòa Hắc tháp đều có một Người bảo vệ, Người bảo vệ chính là người dưới lòng đất hoặc quái vật.”
“Thứ tư, giữa một vạn năm nghìn tòa Hắc tháp có năm tòa đặc biệt, bên trong giấu kho báu đặc thù. Tìm được năm tòa Hắc tháp đó, cũng tiến công chiếm đóng tháp, đánh bại Người bảo vệ là có thể đạt được kho báu. Tìm ra toàn bộ năm kho báu thì sẽ thông quan Hắc tháp tầng bảy.”
“Thứ năm, ngay trong hôm nay, tất cả trò chơi Hắc tháp toàn bộ chấm dứt, toàn bộ người chơi đang trong trò chơi sẽ lập tức bị cưỡng chế thoát ra ngoài.”
“Thứ sáu, toàn bộ nhân loại đều có thể công tháp, không chỉ giới hạn trong chín vị người chơi Hắc tháp tầng sáu.”
“Nhắc lại ba điều luật thép của Hắc tháp—–“
“Tất cả giải thích thuộc về Hắc tháp.”
“Từ 6 giờ đến 18 giờ là thời gian trò chơi.”
“Thỉnh người chơi cố gắng công tháp!”
Tạm dừng một lát, ngay khi tất cả mọi người nghĩ nó đã tuyên bố xong quy tắc trò chơi, Hắc tháp lại dùng giọng trẻ con máy móc mà nói một cách nhẹ nhàng—–
“Một hồi trò chơi Hắc tháp cuối cùng, chúc các vị ngoạn gia chơi vui vẻ!”
Thình lình kích hoạt Hắc tháp tầng bảy, trở về địa cầu, trò chơi mà tập thể người chơi toàn cầu đều được công tháp.
Hắc tháp tuôn ra rất nhiều thông tin trong một lần duy nhất khiến người ta khó có thể tiếp nhận, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt rốt cuộc không phản ứng lại. Một lát sau, Phó Văn Đoạt nghe ngóng động tĩnh xung quanh, anh đè tay xuống mặt đất. Cảm nhận được chấn động, anh quay đầu nói: “Có rất nhiều người đang hướng đến Hắc tháp.”
Đường Mạch: “Hắc tháp đột nhiên nói những lời như vậy, chúng ta còn đột nhiên trở về Trái Đất chân chính, người chơi muốn đến xem Hắc tháp và điều tra tin tức gần đó thì cũng hợp tình hợp lý.”
Andre ngắc ngứ nói: “Khuỷu tay không?”
Mọi người: “Đi!”
(*) “Đi” phiên âm là “zǒu” nhưng Andre đọc thành “zhǒu” (khuỷu tay, cùi chỏ) :))))
Không lãng phí thời gian, năm người lập tức di chuyển rời khỏi bên dưới Hắc tháp, sợ bị những người chơi chạy tới vây quanh. Đi được một nửa, Luyện Dư Tranh phát hiện mấy người Nguyễn Vọng Thư chạy tới từ phía nhà ga Bắc Kinh. Mọi người chạm mặt nhau, Nguyễn Vọng Thư nói: “Đi, đến trường trung học số 80.”
“Được!”
Dọc theo đường đi, Đường Mạch thấy hàng trăm người chơi chen chúc chạy đến Hắc tháp, cũng thấy rất nhiều người chơi dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi để nhìn đám động vật hai bên đường. Bất kể là chim hay cá, thậm chí cả những con côn trùng và kiến, bất cứ một loại sinh vật khác nhau đều khiến bọn họ cảm động đến rơi nước mắt. Giống như là về tới quê hương, giống như đột nhiên tìm được cội nguồn, tìm được động lực sống.
Tim Đường Mạch co rút một chút, hắn quay đầu, cùng mọi người tiến vào căn cứ của Thiên Tuyển.
Không một lời vô nghĩa, Nguyễn Vọng Thư đi thẳng vào vấn đề: “Nơi này là Trái Đất.”
Ngón tay Đường Mạch hơi siết lại, hắn gật đầu nói: “Ừ, đây mới là địa cầu chân chính.”
Nhìn đến những động vật bỗng nhiên được khôi phục như mới trên thành phố, mọi người liền ý thức được, đây mới là Trái Đất thật sự, nơi bọn họ trải qua cuộc sống của mình.
Ngày 18 tháng 11 năm 2017, địa cầu online, động vật trên toàn thế giới biến mất, người chơi tiến vào phó bản, chỉ còn lại một chủng loài duy nhất là con người.
Khi đó không phải mọi người không hoang mang, những động vật này đâu mất rồi? Nhưng bọn họ không có thời gian suy nghĩ về việc đó. Bọn họ muốn sống, bọn họ phải tham gia một cái lại một cái trò chơi Hắc tháp. Phó bản Hắc tháp nguy hiểm khiến bọn họ mệt mỏi, bọn họ đành phải chấp nhận sự thật, thừa nhận mình bị kéo vào một hồi trò chơi không hồi kết.
Mà cho tới bây giờ mọi người mới hiểu được. . . . . .
Đường Mạch: “Cái địa cầu nơi hồi quy giả ở kia không phải địa cầu chân chính. Nhưng trên thực tế, địa cầu lúc trước chúng ta ở cũng không phải địa cầu thật.”
Đường Mạch cảm thấy hắn đã quên thứ gì, nhưng hắn không thể nhớ ra.
Lúc này, Trần San San nói: “Có chuyện chúng ta vẫn luôn bỏ qua, hôm nay sau khi Hắc tháp tuyên bố toàn bộ nhân loại trở về địa cầu, em mới nhớ đến.” Giọng nói dừng lại, cô bé ngẩng đầu nhìn Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, nói: “Anh Đường Mạch, Phó thiếu tá, tám tháng trước khi Hắc tháp tuyên bố địa cầu online, cũng đưa những hồi quy giả đến thế giới kia, lời nó nói lúc đó các anh còn nhớ không?”
Tám tháng trước, địa cầu online?
Phó Văn Đoạt nhớ lại: “Anh nhớ, đó là ngày 18 tháng 11, thời gian ba ngày tiến vào trò chơi chấm dứt, tám giờ sáng Bắc Kinh, bây giờ cũng xem như là 0 giờ sáng theo giờ GMT, Hắc tháp tuyên bố hơn bốn trăm triệu người chơi thành công tiến nhập trò chơi.”
Trần San San lắc đầu: “Không, trước đó nó có nói một câu.”
Phó Văn Đoạt: “Là gì?”
Cô bé bình tĩnh nói: “Đang lưu trữ trò chơi.”
Mọi người đồng loạt cả kinh, sau khi có người nhắc đến, những người chơi cao cấp này mới hồi tưởng lại, rốt cuộc nhớ tới câu nói kia.
『Ding dong! 498 160 000 người chơi thành công tiến nhập trò chơi. . . . . .』
『Đang lưu trữ trò chơi. . . . . .』
『 liệu trò chơi. . . . . .』
『ông tin người chơi. . . . . .』
『Lưu trữ thành công. . . . . .』
『Tải thành công. . . . . .』
『Tiến nhập thành công. . . . . .』
『Ding dong! Ngày 18 tháng 11 năm 2017, hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi.』
Đường Mạch cả kinh nói: “Đang lưu trữ trò chơi, lưu trữ thành công. . . . . .” Hắn ngẩng đầu, “Nói cách khác, ngay từ đầu, vào thời điểm kia Hắc tháp đã lưu trữ toàn bộ thông tin của Trái Đất, chỉ chờ có người thông quan Hắc tháp tầng sáu, nó sẽ đọc lưu trữ, sau đó toàn thể nhân loại sẽ cùng nhau tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng bảy?”
“. . . . . .Chính Trái Đất là tầng bảy của Hắc tháp?”
Mọi người lâm vào trầm mặc.
Vài phút sau, Nguyễn Vọng Thư nhận lấy một cái đồng hồ điện tử từ tay một thành viên của Thiên Tuyển, đưa cho mọi người: “Có lẽ chính là như vậy.”
Mọi người vừa cầm lấy đồng hồ thì thấy.
Quả nhiên, thời gian mà cái đồng hồ điện tử này biểu hiện đúng là ngày 18 tháng 11 năm 2017.
Mộ Hồi Tuyết: “Thảo nào, điều này có thể giải thích vì sao động vật trên toàn cầu đều biến mất, chỉ còn lại con người. Là do Hắc tháp chỉ cần nhân loại tiến vào trò chơi, không cần những động vật khác. Cũng có thể giải thích tại sao sau khi động vật biến mất toàn bộ, hệ thống sinh thái của địa cầu vẫn không hỏng. Bởi vì nơi chúng ta sống trong tám tháng qua kỳ thật là một môi trường do Hắc tháp tạo ra, tất cả hệ thống sinh thái đều nằm dưới sự thao túng của Hắc tháp. . . . . . Không ngờ nó có thể sáng tạo ra cả một Trái đất.”
Mọi người đều che che giấu giấu về tòa Hắc tháp, Phó Văn Thanh theo bản năng nói: “Nhưng mà Hắc tháp đã nói đây là trò chơi cuối cùng.”
Phó Văn Đoạt: “Ừ, nhưng nó cũng nói, từ hôm nay trở đi mỗi ngày sẽ giảm hơn hai ngàn tòa Hắc tháp trên bầu trời. Chỉ cần Hắc tháp biến mất, mọi dấu vết con người cùng dân cư tại nơi nó tọa lạc cũng sẽ bị xóa sổ. Tổng cộng một vạn năm nghìn tòa Hắc tháp, mỗi ngày hai ngàn, nói cách khác, sau bảy ngày nếu không tìm được năm tòa Hắc tháp giấu kho báu và chiếm đóng chúng, mọi dấu vết nhân loại trên Trái đất sẽ biến mất toàn bộ.”
Nguyễn Vọng Thư chau mày nói: “Những động vật khác thì sao? Chỉ hủy diệt nhân loại, sinh vật khác thì sao?”
Đường Mạch nói: “. . . . . .Chẳng lẽ từ đầu tới cuối, đối tượng nó khảo nghiệm không chỉ có con người sao.”
Mọi người đều tự tập hợp thông tin thành một danh sách. Đến lúc này, ai cũng sẽ không giấu diếm riêng mình. Đường Mạch nói cho mọi người chuyện ở Hắc tháp tầng sáu, lúc này Nguyễn Vọng Thư mới hiểu được, vì sao lại có nhiều người chơi cao cấp chết trong nhiệm vụ chủ tuyến của trò chơi như vậy.
Kẻ giết chết những người chơi đó không phải quái vật, mà chính là con người.
Chỉ có con người, mới có thể giết con người.
Sau khi nghe xong, Trần San San tổng kết: “Cho nên bây giờ chúng ta thật ra đã ở trong trò chơi công tháp của Hắc tháp tầng bảy rồi. Trò chơi này là kiểu truy tìm kho báu, toàn cầu sở hữu hơn một vạn năm nghìn tòa Hắc tháp, chúng ta phải tìm ra năm tòa từ trong đó. Nhưng mà cũng không tồi, người chơi trên toàn thế giới đều có thể tham gia, cho nên đây cũng không phải trò chơi một người, nó giống trò chơi hợp tác hơn.”
Mộ Hồi Tuyết nghĩ nghĩ: “Chỉ là tìm được cũng chẳng thể làm gì. Không có gì bất ngờ xảy ra thì mỗi tòa Hắc tháp hẳn sẽ đều có người đi chiếm đóng, những tòa Hắc tháp trụ tại nơi không thể tiếp cận hẳn cũng không phải Hắc tháp chứa kho báu. Nếu không thì con người căn bản không thể tiến công chiếm đóng những Hắc tháp ở nơi rừng sâu núi thẳm, hoặc ở sâu trong sa mạc được. Nhưng nan đề chân chính là, sau khi tìm được Hắc tháp, còn phải đánh hạ Hắc tháp.”
Không hề nghi ngờ, lấy thói quen của Hắc tháp, nó sẽ không bắt đầu với việc “đưa tòa Hắc tháp chứa kho báu đến nơi nhân loại không thể tìm thấy, khiến nhân loại không thể xuống tay”. Năm tòa Hắc tháp kia nhất định là ở nơi con người có thể chạm tới, thậm chí rất có khả năng là ở khu có số lượng người chơi lớn.
Nhưng mà tìm được rồi cũng không thể dùng, sau khi tìm được còn phải tiến công chiếm đóng Hắc tháp, đánh bại Người bảo vệ.
Đường Mạch: “Cho nên người chơi cao cấp phải cố hết sức tiến công chiếm đóng thật nhiều Hắc tháp, nghĩ ra biện pháp tìm được Hắc tháp chứa kho báu thật sự.” Dừng một chút, hắn nói: “Chuyện này, tôi có một manh mối. Mọi người đều biết hình thức Grab Six rồi, Hắc tháp đã cho tôi và Phó Văn Đoạt một manh mối về tầng bảy.”
Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt, hai người liếc nhau, Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tòa tháp khởi đầu của vạn vật, tòa tháp nơi hai hướng song song đổ về. Đây là manh mối Hắc tháp viết trên giấy cho tôi và Đường Mạch.”