“Căn cứ vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh khác nhau, nhiệm vụ chủ tuyến của em đúng là có chút khác biệt.” Trần San San nói, “Em không biết trò chơi của anh Đường Mạch và Phó thiếu tá có chịu ảnh hưởng từ nhiệm vụ chi nhánh trước đó hay không, lúc Phó thiếu tá đẩy em lên bờ, sau khi thấy hai anh biến mất em liền lập tức tìm một nơi để trốn.”
Trần San San sẽ không kiêu ngạo tự cho rằng mình có thể đi cứu Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Dựa vào thực lực của cô bé, lựa chọn tốt nhất chính là tìm một nơi ẩn náu, chờ Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tự mình tiến ra từ dòng sông ảo tưởng. Nhưng mà khi bốn người Đường Mạch gặp được Thần Sông ở giữa dòng sông ảo tưởng, Trần San San cũng nhận được nhiệm vụ chủ tuyến của mình—–
“Trở thành Thần Sông, điều kiện tiên quyết là không bại lộ thân phận của mình, trợ giúp người chơi giành được thắng lợi.”
Đúng vậy, người Trần San San phải hỗ trợ không chỉ có Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, mà là tất cả người chơi.
Trần San San có thể thấy toàn bộ sự việc phát sinh trên dòng sông ảo tưởng, nhưng thông tin cô bé có được cũng chỉ giống với bốn người Đường Mạch. Ban đầu cô bé cũng không biết dòng sông ảo tưởng tuân theo nguyên tắc “suy nghĩ là sẽ đạt được”. Cô bé không thể bại lộ thân phận của mình, bất kể là ai, cho dù là Đường Mạch đoán được thân phận của cô bé, nhiệm vụ cũng sẽ lập tức thất bại.
Nhiệm vụ này nhìn qua có phần khó khăn, Trần San San chỉ là người chơi Hắc tháp tầng ba, bốn người Đường Mạch lại là Hắc tháp tầng năm. Xác suất bị bốn người bọn họ phát hiện có thể rất cao. Nhưng mà cái này đối với Trần San San cũng chỉ là một trò chơi đơn giản.
Trần San San suy đoán: “Do mức độ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh của em rất cao, cho nên mới có một nhiệm vụ chủ tuyến đơn giản như thế. Nhưng nhiệm vụ của em không chỉ yêu cầu không được để các anh phát hiện, mà còn phải giúp các anh thông quan trò chơi. Cho nên em chỉ có thể dưới những tình huống không trái với quy tắc trò chơi của Hắc tháp, cố hết sức ám chỉ cho các anh. Vì thế khi người ngoại quốc tóc vàng kim kia đưa ra yêu cầu, muốn biết phải làm thế nào để giết anh Đường Mạch cùng Phó thiếu tá, em liền biết cơ hội đã đến rồi. Sự tồn tại của Trứng Gà tây, có thể khiến các anh phát hiện dị thường của ảo ảnh trên sông.”
Nhớ lại như thế, Đường Mạch cũng phát hiện một tia không đúng. Hắn yên lặng nhìn cô bé trước mắt, nói: “Sau khi David đưa ra yêu cầu, em cố ý. . . . . .chờ thật lâu, sau đó mới đem sợi dây kia quấn lên tay hắn.”
Trần San San trầm mặc một lát: “Phải.”
Đường Mạch khẽ thở dài.
Chuyện mà Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đoán được, Trần San San cũng có thể đoán được.
Hai lần ảo ảnh đã khiến hai người Đường Mạch sinh ra hoài nghi đối với dòng sông ảo tưởng, Đường Mạch cố ý nói câu “Sợi dây kia hẳn là có bảy sắc cầu vồng cùng viền ren” sau khi David đưa ra yêu cầu “nối một sợi dây giữa mình và Trần San San”. Hắn nói như vậy là để David nghĩ về điều đó, nghiệm chứng suy luận “Suy nghĩ là đạt được”. Nhưng mà nếu sau khi David đưa ra yêu cầu, Thần Sông lập tức đem gã và Trần San San nối với nhau thì Đường Mạch căn bản sẽ không có cơ hội tính kế David.
Trần San San biết Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhất định sẽ động tay động chân vào cái yêu cầu cuối cùng, cho nên cô bé cố gắng kéo dài thời gian trong phạm vi năng lực của mình, khiến Đường Mạch có cơ hội dẫn dụ David.
Đường Mạch thấy cái vòng tay mã não đỏ kia trên cổ tay Pitt, Trần San San đương nhiên cũng thấy.
Nhưng mà cô bé làm ra bộ dáng cái gì cũng chưa xảy ra, nếu không phải do Phó Văn Đoạt tâm tư nhạy bén, phát hiện ra điều không đúng, có thể Trần San San thật sự sẽ đem chuyện này giấu sâu xuống vĩnh viễn.
Người chết không thể sống lại, kỳ thật bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Phó Văn Thanh có từng đi tìm qua cha mẹ mình, nhưng cậu bé không tìm được. Trước khi Jacks quay về Thượng Hải, Đường Mạch cũng đã từng nhờ hắn giúp mình đến khu Phổ Đông nhìn xem, có lẽ có thể phát hiện bóng dáng của nhóc mập. Nhưng trong lòng Đường Mạch rõ ràng, xác suất sống sót của nhóc mập có lẽ cũng chẳng cao lắm.
Ngày đó khi địa cầu online, nhân loại tổng cộng có 6, 6 tỷ người biến mất, nhưng hồi quy giả lại chỉ có ba mươi lăm vạn(350 000) người.
Xác suất có thể tính là 1/18000, hy vọng càng nhiều thì càng thất vọng. Cho nên Đường Mạch chưa từng hy vọng điều gì.
Đến loại thời điểm này, Trần San San cũng sẽ không khóc, cô bé gật đầu với Đường Mạch, ý bảo mình vẫn tốt. Đường Mạch hé miệng, cũng không biết nên nói cái gì. Đúng lúc này, một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng xoa đầu Trần San San. Cô bé sửng sốt trong phút chốc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đối phương.
“. . . . . .Phó thiếu tá.”
Thần sắc Phó Văn Đoạt lãnh đạm, bình tĩnh nói: “Tuy rằng em không tham gia hình thức Grab Six được, nhưng trước mắt xem ra, Hắc tháp cực kỳ coi trọng nguyên tắc ‘cố gắng công tháp’. Tìm thời gian, cùng nhau tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng bốn với tiểu Thanh đi. Hai em cùng nhau tổ đội, độ khó khăn sẽ không quá lớn, khả năng sinh tồn cũng cao hơn.”
Trần San San hơi mở to mắt, cô bé vội vàng dùng sức gật đầu: “Vâng.”
Không có thời gian để bi thương, cũng không có thời gian để bản thân đắm chìm trong thống khổ.
Phó Văn Đoạt không an ủi cô bé, dùng giọng điệu bình thường nhất giúp Trần San San cho qua chuyện này, khiến cô bé trông về tương lai. Trần San San cũng không cảm thấy đối phương thiếu tình người, lý trí của cô bé sẽ không khiến cô bé tự rối rắm rồi muốn tách khỏi mọi người. Ngay một giây khi hai người ngoại quốc kia bị giết chết, cô bé đã hoàn toàn buông bỏ được rồi.
Bốn người rất nhanh đã bàn bạc xong, nửa giờ sau, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt xuất phát đến bên dưới Hắc tháp, trực tiếp tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng sáu. Bên kia, Trần San San cùng Phó Văn Thanh sẽ nghỉ ngơi hai ngày, tìm thời gian mở ra trò chơi công tháp.
Trần San San bình tĩnh phân tích: “Nếu phải công tháp tầng bốn, kỳ thật Lí Diệu của Thiên Tuyển cũng là một đồng đội thích hợp. Anh Đường Mạch, Phó thiếu tá, giá trị vũ lực của em và tiểu Thanh không cao. Lí Diệu cũng đang là người chơi Hắc tháp tầng ba, cùng chị ta tổ đội công tháp là lựa chọn tốt nhất của bọn em.”
Đường Mạch gật đầu.
Việc này không nên chậm trễ, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt giao hai đứa nhỏ cho Thiên Tuyển, lên đường đến Cố Cung.
Sắc trời dần tối, một mảnh mây đen dày đặc từ phía chân trời trôi tới, làm cho bầu trời vốn nên sáng sủa một tí bỗng tối sầm. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt lấy tốc độ cực nhanh chạy trên ngã tư đường, hai người luôn luôn kề sát vách tường, thỉnh thoảng dừng lại bước chân. Có người chơi vội vàng lướt qua bọn họ trên đường, cực kỳ nhanh nhẹn mà tránh né những người chơi khác xung quanh.
Càng tới gần Hắc tháp, người xuất hiện càng nhiều.
Có hai tiếng bước chân mỏng manh hiện lên ở gần đó, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt nghiêng người trốn vào trong một ngõ nhỏ tối om. Lưng Đường Mạch dính sát vào vách tường ẩm ướt, hắn ló đầu ra, nheo mắt lại. Chỉ thấy một nam một nữ tay cầm vũ khí chạy ngang qua công viên Bắc Hải, vòng qua chỗ ngoặt rẽ vào một con đường khác.
Đường Mạch thấp giọng nói: “Lâu lắm rồi không gặp qua nhiều người như vậy ở Bắc Kinh.”
Phó Văn Đoạt: “Sau khi hồi quy giả xuất hiện, người chơi địa cầu càng thêm cẩn thận hơn, rất ít ra ngoài, lại càng không tụ tập xung quanh Hắc tháp. Nhưng ngày mai chính là ngày 10 tháng 6 rồi, ” Dừng một chút, anh nhìn về phía Đường Mạch: “Nếu hôm nay không có ai thông quan Hắc tháp tầng năm, 6 giờ sáng mai, Hắc tháp sẽ cưỡng chế tất cả người chơi tiến hành công tháp.”
Đường Mạch nhướng mày: “So với bị cưỡng chế công tháp, không bằng tìm một phó bản rồi tiến vào tị nạn trước?”
Phó Văn Đoạt cong môi:” Trò chơi khó nhất vĩnh viễn là trò chơi công tháp.”
Đường Mạch cũng cười.
Trước khi rời khỏi Thượng Hải, Đường Mạch từng thảo luận qua với Lạc Phong Thành, hai người đem trò chơi Hắc tháp đại khái chia ra làm ba loại.
Loại thứ nhất, là trò chơi công tháp. Đây chính là kiểu Hắc tháp tôn sùng nhất, được nó tạo ra ba quy tắc thép rồi công bố khắp nơi, báo cho người chơi toàn cầu biết, cần phải tuân thủ.
Loại thứ hai, chính là phó bản. Loại trò chơi này chia làm phó bản bình thường, phó bản khác cùng phó bản hiện thực. Phó bản bình thường là như trò chơi “Giết chết Bill” trước kia Đường Mạch từng chơi, phó bản khác thì là “Trò chơi cờ tỷ phú của Mario”, phó bản hiện thực là “Trò chơi của Thợ Giày Sắt”. Ba phó bản này có một điểm chung là có thể kích phát bất cứ lúc nào, như bước vào một địa điểm, hoặc là đạt tới một điều kiện nào đó là có thể tiến vào trò chơi.
Loại thứ ba, là phó bản tập kết. Dựa theo thời gian địa điểm mà Hắc tháp quy định, người chơi chỉ cần đi đến nơi đó đúng giờ là nhất định có thể tham gia trò chơi.
Đây là tin tức Lạc Phong Thành có được.
Nửa năm trôi qua, Đường cũng phát hiện được một điều: các phó bản của Hắc tháp lấy trung tâm là tòa Hắc tháp của từng thành phố, tạo thành bản đồ hình ngôi sao, phóng từ trong ra ngoài. Càng tới gần Hắc tháp thì nơi kích phát phó bản càng nhiều. Giống như những ngôi sao xung quanh mặt trăng vậy, càng đến gần “mặt trăng”, tỷ lệ kích phát phó bản càng cao.
Có người chơi lục tà lục tục rời khỏi phụ cận Hắc tháp.
Dư quang Đường Mạch thoáng lướt đến tháp đồng hồ cách đó không xa, thời gian chỉ 5 giờ 35 phút.
Còn có hai mươi lăm phút, chỉ cần trước 6 giờ bọn họ chạy đến bên dưới Hắc tháp, mở ra trò chơi công tháp là có thể khiêu chiến Hắc tháp tầng sáu.
Hai người cũng không sốt ruột, bởi vì vẫn có những người chơi lén lén lút lút chạy ra từ mấy khu gần Hắc tháp.
Trong ngõ nhỏ ẩm ướt tối đen, Đường Mạch bỗng nhiên nói: “Không ngờ anh còn biết an ủi người khác.”
Phó Văn Đoạt hơi nghiêng người, nhìn về phía thanh niên đứng bên cạnh. Anh nhướng mày: “An ủi người khác?”
Đường Mạch: “An ủi San San ban nãy còn gì?”
Phó Văn Đoạt nghiêm túc suy tư trong chốc lát: “Vậy cũng coi là an ủi sao.”
Đương nhiên rồi.
Đường Mạch trả lời trong lòng.
Phó Văn Đoạt cũng nâng mắt, nhìn thời gian trên tháp đồng hồ: “Em ấy không cần an ủi.”
Trần San San quả thật không cần an ủi, cô bé tuy còn nhỏ, vẫn biết mình đang làm gì, cũng biết mình cần làm gì. Nhưng từ nhỏ Đường Mạch cũng không hay ở cùng nhiều người, hắn lớn như vậy rồi cũng chỉ có hai người bạn. Vậy nên trong nhất thời hắn không nghĩ ra lời an ủi cô bé, không ngờ Phó Văn Đoạt bộ dáng lãnh đạm cả quá trình, vậy mà có thể thẳng thắn nói ra lời an ủi người khác.
Giống như nghe được tiếng lòng của Đường Mạch, Phó Văn Đoạt nói: “Trước kia khi ở trong quân đội, người chết là việc thường xuyên. Khi làm nhiệm vụ, khi huấn luyện, đều có thể phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Đương nhiên trong quân đội cũng có bác sĩ, nhưng vẫn có rất nhiều người sau khi chịu thương tích trong chiến tranh liền xuất ngũ.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt nói: “Tôi có mấy người lính tốt, nhưng họ lại không thể chịu được đả kích khi thấy đồng đội chết trước mắt mình, vậy nên xuất ngũ.”
Đường Mạch trầm mặc một lát: “Anh thì sao?”
“Chơi game để phát tiết?”
Đường Mạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Ánh mắt tối đen của Phó Văn Đoạt chăm chú đặt trên người hắn, khóe miệng cong lên: “Đánh bài Brit là một phương pháp phát tiết không tồi đâu.”
Đường Mạch nhịn không được nở nụ cười: “Đem đối thủ đánh cho không còn mảnh giáp?”
“Không đủ phát tiết sao?”
Đường Mạch không còn lời nào để nói. Quả thật cũng rất sảng khoái, nếu không hắn cũng sẽ không chơi trò này lâu như vậy.
Phó Văn Đoạt đút tay vào túi, ngoắc cái lấy ra khẩu súng lục màu bạc. Lúc trước khi hai người ra tay với David và Pitt, Đường Mạch đã đưa khẩu súng này cho Phó Văn Đoạt, bây giờ Phó Văn Đoạt lấy nó ra, ném cho Đường Mạch. Đường Mạch nâng tay tiếp lấy súng, thuần thục nhét vào túi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người chuẩn bị tốt vũ khí tùy thân.
5 giờ 55 phút, Đường Mạch hạ giọng: “Đi?”
“Được.”
Một giây khi sắp lao từ ngõ nhỏ ra ngoài, một bàn tay từ sau giữ chặt cổ tay Đường Mạch. Đường Mạch ngẩn người, quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt.
“Thời gian có vẻ không kịp rồi, chờ sau khi đi ra từ tầng sáu. . . . . .Thì lấy dị năng của tôi?”
Hai mắt mở to, Đường Mạch kinh ngạc nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, thật lâu sau, Đường Mạch quay đầu nhìn tháp đồng hồ phía sau.
Còn lại ba phút, bọn họ chạy từ đây đến chân Hắc tháp chỉ cần một phút đồng hồ.
Đường Mạch quay người lại, cười nhẹ: “Được.”
Giây tiếp theo, trong ngõ nhỏ tối tăm, thanh niên tóc đen kéo cổ nam nhân xuống, đặt trên môi anh một nụ hôn nhẹ.
Buông đối phương ra, Đường Mạch nhíu mày: “Quả nhiên, không thể tạm thời phục chế dị năng của anh được.”
“. . . . . .”
Phó Văn Đoạt ngẩn ra trong nháy mắt, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc, nghe thấy lời của Đường Mạch, anh nhìn thanh niên trước mặt mình, môi hơi nóng lên. Cảm xúc trong lòng rất kỳ lạ, có phần bất đắc dĩ, lại có phần nhịn không được muốn cười, chính là từ tận đáy lòng muốn cười. Nhưng thời gian thật sự không còn kịp, anh cũng không có cách nào khác nói thêm.
Đường Mạch giữ chặt cổ tay anh, lôi kéo anh đi ra khỏi ngõ nhỏ: “Không kịp nữa, đi thôi.”
Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn bóng dáng thanh niên, sau một lúc lâu, anh bật ra một tiếng cười từ trong cổ họng: “. . . . . .Ừ.”
Hai bóng người lấy tốc độ cực nhanh chạy đến bên dưới Hắc tháp.
Thời gian không còn nhiều, Đường Mạch trực tiếp nói trong lòng: “Lựa chọn mở ra Hắc tháp tầng sáu, tổ đội cùng người chơi Phó Văn Đoạt.”
Hai người lẳng lặng chờ đợi trò chơi công tháp bắt đầu, ai ngờ qua vài giây, một giọng trẻ con trong trẻo đồng thời vang lên bên tai hai người—–
“Ding dong! Số liệu dị thường, người chơi xin công tháp thất bại.”
Đường Mạch soạt quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng đang nhìn hắn.
Hai người đồng loạt: “. . . . . .”
Vcl tại sao lại công tháp thất bại được, không phải Hắc tháp thích nhất người chơi công tháp sao!