Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt hơi khựng lại bước chân, hai người liếc nhau, sau đó mặt không biến sắc tiếp tục đi theo sau tên lùn người dưới lòng đất, đi đến cục hải quan.
Trong đầu bọn họ, giọng nói của Hắc tháp vẫn vang lên.
“Trong nhiệm vụ chi nhánh, năm người chơi chia ra làm ba đội—— Đội hải quan, đội quái vật 1 và đội quái vật 2. Thỉnh chú ý—–“
“Thứ nhất, người chơi sẽ có thể thấy diện mạo của đồng đội, người chơi khác đội không thể phân biệt diện mạo của nhau.”
“Thứ hai, nhiệm vụ của đội hải quan là tìm ra vật phẩm bị đội quái vật 2 đánh cắp, tịch thu vật phẩm đó. Nhiệm vụ của đội quái vật 2 là bảo vệ thứ tốt mà mình trộm được, thành công mang nó đi. Nhiệm vụ của đội quái vật 1 là trợ giúp đội hải quan, làm một quái vật tốt bụng tuân thủ pháp luật.”
“Thứ ba, ở trong trò chơi, người dưới lòng đất và quái vật Hắc tháp đều là kẻ thù của năm người chơi.”
Khi Đường Mạch vừa nghe được có năm người chơi, trong lòng hắn lập tức căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt cũng nhìn lại hắn với ánh mắt nghiêm túc.
Trừ bọn họ ra, trò chơi công tháp lần này thế mà còn có những người khác tham dự!
Tổng cộng năm người!
Ngoài Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cùng Trần San San thì còn có thêm hai người chơi nữa.
Rồi đến khi Đường Mạch nghe được điều cuối cùng, năm người chơi tựa hồ đã là kẻ địch của nhau do nhiệm vụ của bọn họ trái ngược nhau, mà bây giờ người dưới lòng đất và quái vật Hắc tháp cũng là kẻ địch của bọn họ, Đường Mạch nghĩ thầm một tiếng không ổn. Nhưng mà không đợi hắn phản ứng lại, ngay khi Hắc tháp vừa thông báo xong, giây tiếp theo, chỉ thấy một nhân viên hải quan khác cũng giống người lùn chạy tới khiến sàn nhà kêu cót két, gã nói với tên người lùn đang dẫn bọn họ đi: “Báo cáo sếp, không tốt, có người chơi nhân loại trà trộn vào đây!”
Tên lùn cả kinh: “Ngươi nói cái gì?!”
Đường Mạch nắm chặt ngón tay, lạnh lùng nhìn tên lùn mới tới kia. Tên lùn đó báo với sếp mình, tên cấp trên thay đổi sắc mặt, gã nói “Ngươi đem A tiên sinh và B tiên sinh đang lười biếng này về dạy dỗ lại cho ta, bảo bọn họ làm việc nhanh lên”, sau đó xoay người chạy đi.
“Được!”
Tên lùn số 2 liếc mắt nhìn kỹ Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch, kỳ quái nói: “Còn dám lười biếng? Hôm nay nhiều quái vật xuất quan như vậy, còn có mấy tên người chơi đáng chết trà trộn vào đây nữa, vậy mà các ngươi cũng dám lười biếng? Từ từ, chẳng lẽ các ngươi chính là người chơi trà trộn vào đây?”
Hai mắt Đường Mạch nheo lại.
Phó Văn Đoạt thấp giọng hỏi: “Có nhân loại trà trộn vào đây à?”
Tên lùn nhỏ con kia liếc mắt nhìn bọn họ, lầm bầm một câu “Trông cũng không giống lắm”, sau đó vừa đi vừa nói: “Cũng không hẳn. Quốc vương bệ hạ vừa truyền lệnh xuống, vậy mà lại có mấy tên nhân loại chạy đến nơi này của chúng ta. Nghe nói vừa trà trộn vào đám quái vật, vừa trà trộn vào cục hải quan. Ầy, chắc chắn là điêu toa! Quan chức hải quan của chúng ta hùng dũng oai vệ như vậy, đám nhân loại bẩn thỉu đó làm sao có thể giả dạng thành? Chắc chắn ta chỉ cần liếc mắt một cái là đã phát hiện!”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi theo sau tên lùn này, thỉnh thoảng hùa theo hai ba câu.
Sau ba phút, ba người đi đến trước một cánh cửa cũ nát. Tên người lùn dùng sức đẩy cửa ra, một cơn gió ẩm ướt khác lại đập vào mặt, Đường Mạch tập trung nhìn. Chỉ thấy mười hàng ngũ dài đứng trước mặt bọn họ.
Trước khi mở cánh cửa này ra ai cũng không tưởng tượng được, một căn cứ hải quan làm từ gỗ đã cũ nát lại còn nhỏ này, sau khi mở ra thế mà lại rộng như vậy. Giống như những hàng người xếp dài chờ thanh toán ở siêu thị, trước mỗi hàng ngũ đều đặt một cái bàn cũ, trên mỗi bàn đều là một nhân viên hải quan đang ngồi. Vô số quái vật xếp trong hàng, chờ kiểm tra thân phận rồi về nhà.
Đường Mạch lấy tốc độ cực nhanh quét mắt nhìn mấy trăm con quái vật này, không phát hiện một tia dị thường nào.
Người lùn đưa bọn họ đến cạnh hai cái bàn đánh số 25 và 26, tức giận nói một câu: “Làm việc nhanh lên!” Nói xong liền quay đầu rời đi.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt mỗi người bước đến bên một cái bàn.
Hai người ngó sang quan sát cách làm của người dưới lòng đất bên cạnh trong vài giây, sau đó cúi đầu, Đường Mạch học theo tên bên cạnh, đẩy đẩy một cậu nhóc quái vật: “Làm gì đấy, đi qua đây, kiểm tra vật phẩm tùy thân!”
Cậu nhóc quái vật có cái đầu quạ đen ủy khuất khóc hu hu: “Các ngươi bắt nạt trẻ con!”
Phó Văn Đoạt ở bên kia lại phải đối phó với một tên quái vật trưởng thành cường tráng, con gấu chó này cơ hồ phải ép chặt cơ thể mình trong căn phòng, miễn cưỡng lắm mới có thể di chuyển được.
Hai người phát hiện những nhân viên hải quan dưới lòng đất này chính là thích bắt nạt kẻ yếu, gặp quái vật thực lực kém thì liền thô lỗ dùng cách bạo lực, đụng phải quái vật mạnh thì ra sức nịnh nọt cẩn thận. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu suy tư nhìn con quái vật gấu chó khổng lồ này, đối phương hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, khí nóng không chút khách khí phun lên mặt Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt nắm chặt tay phải. Qua nửa giây, anh thả lỏng tay, chậm rãi cong môi: “. . . . . .Mời đi qua, kiểm tra vật phẩm.”
Quái vật gấu chó nghênh ngang bước qua.
Hơn hai mươi cái bàn chen chúc trong phòng, có rất nhiều người dưới lòng đất và quái vật Hắc tháp ở đây, xung quanh đều là những tiếng trò chuyện ồn ào. Sau khi dần quen với công việc, Đường Mạch và Phó Văn Đoat lén lút dựa sát vào nhau.
Đường Mạch hạ giọng nói: “Trừ chúng ta và San San đang tạm thời không ở đây, còn có hai người chơi khác. Chúng ta và San San là tổ đội đi vào công tháp. Do số tầng chiếm đóng không giống nhau, lần này Hắc tháp tách chúng ta cùng em ấy ra, hẳn là vì để giảm độ khó trò chơi của em ấy, nhưng em ấy không có khả năng là kẻ địch của chúng ta.”
Phó Văn Đoạt đem đôi giày thối trả lại cho một con quái vật Hắc tháp, cũng không quay đầu lại mà nói khẽ với Đường Mạch: “Cho nên hai người chơi kia là đội quái vật 2, San San là đội quái vật 1.”
Trong nhiệm vụ chi nhánh lần này, mục tiêu của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là tìm ra vật phẩm bị đánh cắp, nhiệm vụ của đội quái vật 2 là thành công đánh cắp được vật phẩm đó. Đường Mạch và Trần San San là đồng đội, cho nên cô bé tuyệt đối không thể là đội quái vật 2, chỉ có thể là đội quái vật 1.
Đường Mạch: “Hai người chơi kia, tất cả đều là đội quái vật 2.”
Phó Văn Đoạt gật đầu: “Phải.”
Trước mắt đã xác định được đội hải quan là hai người Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, còn lại ba người chơi khác. Trần San San chắc chắn là đội quái vật 1, hai người chơi còn lại có thể cả hai đều là đội quái vật 2, hoặc một người là đội 2, một người là đồng đội của Trần San San, ở trong đội 1. Nhưng mà. . . . . .
Phó Văn Đoạt: “Đội quái vật 2 là kẻ địch của chúng ta. Hắc tháp rất công bằng, ở Trung Quốc trừ Mộ Hồi Tuyết ra, không người chơi nào có thể được Hắc tháp tán thành và ‘một mình làm đối thủ của hai người chúng ta’.” Trên thực tế, cho dù là Mộ Hồi Tuyết, có khi cũng chẳng nhận được đánh giá cao như vậy. Phó Văn Đoạt đưa ra kết luận: “Cho nên hai người kia ở cùng một đội, có khi bọn họ cũng tổ đội tiến hành công tháp.”
Ngón tay Đường Mạch gõ nhẹ trên mặt bàn: “Như vậy thì vấn đề đến rồi. . . . . .Thật rõ ràng, chúng ta hiện tại là nhân viên hải quan, chiếm ưu thế lớn, hai người chơi kia hẳn là sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu. Là do thực lực của bọn họ khiến Hắc tháp phải cho chúng ta ưu thế, nhờ ưu thế mới có thể đánh bại bọn họ. Hay là có biến cố gì đó chưa phát sinh.”
Đường Mạch vừa dứt lời, một giọng nam thô bạo chợt vang lên.
Giữa căn nhà gỗ, tất cả nhân viên hải quan cùng quái vật Hắc tháp đều đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía cái loa màu xanh gắn trên một góc trần nhà—-
“Này này này, thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp!”
“Tiên sinh cùng quý cô quái vật tôn kính, và cả những nhân viên hải quan trung thành của chúng ta nữa. Quốc vương bệ hạ vừa truyền lời, chúng ta vừa mới nhận được một tin đáng giận, vậy mà lại có người chơi trà trộn vào bên trong cục hải quan của chúng ta!”
Bọn quái vật ồ lên một trận.
“Đám người chơi chết tiệt này, bọn chúng đã được Hắc tháp vĩ đại che giấu diện mạo xấu xí cùng mùi hôi thối trên người rồi, chúng ta không thể tìm ra bọn chúng là ai. Nhưng không cần lo lắng, cục hải quan đã nhận được tình báo chính xác, tổng cộng có năm tên người chơi đáng ghét, bọn họ trốn trong những nhân viên hải quan và quái vật Hắc tháp.”
Lời nói vừa dứt, Đường Mạch nhận thấy người dưới lòng đất ngồi ở bàn số 24 bên trái soạt một cái quay đầu liếc mắt nhìn mình, tiếp theo lại nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Tất cả nhân viên hải quan đều cảnh giác nhìn đồng nghiệp của mình. Bọn quái vật cũng vậy.
Quái vật cường tráng kích động xoa tay: “Vậy mà lại có người chơi giả dạng thành quái vật bọn ta?” Tên quái vật này tham lam nuốt nước miếng cái ực: “Ta muốn tìm ra bọn chúng, ta muốn ăn bọn chúng!”
Trong loa, tên lùn kia vẫn đang nói: “Vì để thuận lợi tóm được năm tên nhân loại ghê tởm kia, từ giờ trở đi, cây cầu của hải quan dưới lòng đất sẽ bị phong tỏa. Hắc, đừng lo lắng, quái vật tôn kính, chúng ta cũng không phải là không cho các ngươi qua cửa về nhà, mà là không cho quái vật mới bước lên cầu.”
“Lấy danh dự của Quốc vương bệ hạ ra cược, nhân viên hải quan nhất định sẽ tìm ra những tên người chơi chết tiệt này!”
Đám nhân viên hải quan hô lớn: “Tìm ra nhân loại, ăn thịt bọn chúng!”
Bọn quái vật cũng giận dữ hét: “Tìm ra bọn chúng, ăn thịt bọn chúng!”
Tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt nheo mắt, một dự cảm không rõ nảy lên trong lòng. Đường Mạch vừa xoay người thì thấy, tên lùn cấp cao vừa nói chuyện trên loa phát thanh không biết đã đi ra từ chỗ nào, quát lên với đám người dưới lòng đất: “Đều lại đây cho ta! Bây giờ, ta phải tìm ra tên nhân loại dơ bẩn giấu trong lũ các ngươi. Nhân loại, ta cho các ngươi một cơ hội nữa, bây giờ bước ra đây, khà khà, ta cam đoan sẽ đem ngươi rán lên rồi ăn, để ngươi có một cái xác nguyên vẹn!”
Sắc mặt của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt dần trở nên nghiêm túc.
Giữa đám quái vật, Trần San San đứng ở giữa, không tiếng động nhẩm lại thông báo của Hắc tháp cùng những gì vừa nghe được từ tên người lùn kia. Bên cạnh cô bé, rất nhiều quái vật xoa xoa tay muốn bắt được người chơi, thảo luận xem nên ăn thịt người chơi theo cách nào.
Cô bé ôm cây kẹo que thật lớn trong lòng, cúi đầu nhắm mắt rồi bắt đầu tự hỏi trong lòng.
Mà ở cuối hàng, David và Pitt đã mơ hồ từ đầu. Sau bọn họ, hai nhân viên hải quan đóng lại cửa của cầu treo, khiến bọn họ vừa vặn đứng cuối đội ngũ.
David tóc nâu bất mãn nói: “Đây là có ý gì chứ, Hắc tháp vậy mà còn sắp xếp đối thủ cho chúng ta? Lần công tháp này vậy mà là trò chơi nhiều người?”
Pitt đảo con mắt màu xanh lam, hắn vuốt chuỗi vòng mã não đỏ trên cổ tay. Sau khi tự hỏi một lát, Pitt nở nụ cười âm trầm: “David thân ái của tôi, chẳng lẽ thế thì không tốt sao? Sau khi chuyển hóa thành người chơi chính thức, anh đã đánh mất sát ý của hồi quy giả mất rồi, còn muốn làm một người hiền lành yêu hòa bình hả? Anh bạn à, tôi cũng không muốn chơi một trò chơi nhàm chán đâu. Như thế này cũng rất tốt, không biết là loại người chơi nào dám trở thành đối thủ của chúng ta. Giết bọn họ đi, trò chơi này cũng thú vị phết đấy.”
David nói một cách châm chọc: “Pitt, đây chỉ là một nhiệm vụ chi nhánh thôi, nói không chừng chúng ta sẽ phải hợp tác với ba người chơi kia trong nhiệm vụ chủ tuyến đấy.”
Dân chơi Pitt không quan tâm lắm: “Chỉ cần giết bọn họ trước thì chẳng phải sẽ không cần hợp tác nữa sao?”
So với đồng đội của mình, David không thích giết người như vậy, nhưng gã cũng sẽ không ngăn cản. David sờ sờ cằm: “Tôi chỉ tò mò, nếu nói chúng ta cùng người chơi đội hải quan là đối thủ, vậy thì đội quái vật 1 kia. . . . . .Có tác dụng gì? Nếu ba đội người chơi không thể nhận ra thân phận đối phương, vậy thì tại sao Hắc tháp phải cố ý tạo ra đội quái vật 1, đội đó có năng lực làm được gì nhỉ?”