Đường Mạch không trả lời anh ta, thanh niên mặt búp bê còn nói lại một lần nữa, ngữ khí thành khẩn: “Đường Đường, đoán trúng là tôi thật sự sẽ đưa xúc xắc cho cậu mà.”
Trên khuôn mặt trắng trẻo là một nụ cười tươi, khiến người ta chói mắt vô cùng.
“Ngay từ đầu tôi đã nghĩ, tại sao Ninh Tranh lại tham gia trò chơi này.” Đường Mạch nhìn Bạch Nhược Dao cùng Ninh Tranh đang đứng trong cùng một ô vuông, bình tĩnh nói: “Người chơi muốn tham gia phó bản này phải là người đã từng nhận được nhánh cây thông Noel. Người chơi địa cầu và hồi quy giả vừa mới trải qua một hồi đại chiến, phần lớn người chơi sẽ không lựa chọn tiến vào một phó bản nguy hiểm như vậy, cho nên có thể tham gia, đều là những người nổi bật trong các người chơi.”
Đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hoặc cực kỳ tin tưởng vào thực lực của mình.
Bạch Nhược Dao cười đến nheo lại hai mắt: “Nói tiếp đi.”
Đường Mạch: “Bất kể là người chơi chính thức, ngạch quân dự bị hay là khách lén qua sông, kẻ địch chung của bọn họ vẫn là hồi quy giả. Hoàn cảnh của hồi quy giả trong phó bản này sẽ rất nguy hiểm. Nhưng Hắc tháp nói, tổng cộng có ba hồi quy giả tiến nhập trò chơi. Hai người khác tạm thời không nói, Ninh Tranh. . . . . .”
Giọng nói dừng lại, Đường Mạch nhìn về phía thanh niên trẻ đang đứng một bên, Ninh Tranh cũng trầm mặc nhìn hắn. Hắn tiếp tục nói: “Ninh Tranh là một người cẩn thận, kể cả xác suất nguy hiểm đến tính mạng chỉ có 3/10, hắn cũng sẽ không tham dự.”
Vậy nên ở đại chiến bóng né, rõ ràng Ninh Tranh có cơ hội lấy lại quả táo của mình, thậm chí mở ra phần thưởng của Eva. Nhưng sau khi ra khỏi đường cao tốc, gã lại lựa chọn rời đi mà không quay đầu lại, trực tiếp từ bỏ phần thưởng.
Đường Mạch: “Ban đầu tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, về sau lại vừa khéo, tôi, anh, cùng Ninh Tranh được phân vào cùng một nhóm. Dựa theo tính cách của anh, kể cả khi anh không biết Ninh Tranh thì cũng sẽ cố ý khiêu khích hắn. Nhưng vừa rồi anh chỉ nói chuyện với tôi và hai người chơi khác, cố tình lảng tránh Ninh Tranh, cho nên tôi đoán hai người đã sớm quen biết nhau.”
Bạch Nhược Dao cười cười nhìn Đường Mạch, không nói một câu nào, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy độ cong khóe miệng của anh ta giương cao thêm vài phần, dường như đã bị đoán trúng tim đen.
Đường Mạch sờ sờ xúc xắc sáu điểm trong tay: “Trước khi trò chơi bắt đầu, anh tìm đến hắn để bắt tay hợp tác. Thủ đoạn đơn giản là vừa dụ dỗ vừa đe dọa.” Đường Mạch cúi đầu suy tư, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu lên: “Anh rất mạnh, nhưng Ninh Tranh là hồi quy giả đứng trên Bảng xếp hạng thời gian, phó bản mà hắn tham gia nhiều hơn rất nhiều so với anh, anh không có thứ gì có thể thu hút hắn. Dụ dỗ là không thể, cho nên là. . . . . .Đe dọa? Anh tóm được nhược điểm nào của hắn rồi, Bạch Nhược Dao.”
“Bộp bộp bộp—-“
Ở giữa ô vuông, thanh niên mặt búp bê không hề keo kiệt mà vỗ tay.
“Đường Đường, cậu hiểu tôi như vậy, suýt chút nữa là tôi nghĩ cậu thích thầm tôi rồi. Nhưng mà cậu cũng hiểu Ninh Tranh. . . . . .Cậu thật sự là một nam nhân đa tình.” Bạch Nhược Dao nhíu mày, “Làm sao bây giờ, tôi đưa xúc xắc cho cậu nhé?”
Đường Mạch từ chối cho ý kiến, hắn cũng không thiếu xúc xắc 6 điểm, hơn nữa lời nói từ miệng Bạch Nhược Dao, một dấu chấm cũng không thể tin.
Quả nhiên, giây tiếp theo, thanh niên mặt búp bê giơ tay lên: “Nhưng mà thật đáng tiếc, Đường Đường, tôi cũng muốn tặng cậu xúc xắc lắm, nhưng bây giờ tôi không có xúc xắc 6 điểm.” Nói xong anh ta quay đầu về phía ông già Noel, “Ta nhận thua.”
Ông già Noel rất nhiệt tình mà theo dõi cuộc đối thoại của nhóm Đường Mạch, ông ta giống như đoán được cái gì, bất đắc dĩ nói: “Aiya bọn nhỏ các ngươi vì sao đều thiện lương như vậy, không muốn động thủ với bạn bè mình, mỗi lần quyết đấu chưa kịp làm gì thì đã kết thúc rồi. Được thôi, ông già Noel thích nhất là những đứa trẻ thật thà tốt bụng, lấy xúc xắc của ngươi đi.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì lấy đi viên xúc xắc may mắn 1 điểm từ trong chiếc tất.
Đường Mạch đoán đúng, anh ta sẽ đem xúc xắc 6 điểm tặng cho Đường Mạch. Nhưng mà thật không may mắn, anh ta đã không còn xúc xắc 6 điểm nữa rồi, đương nhiên không có khả năng biến ra thêm một cái để đưa cho Đường Mạch.
Bạch Nhược Dao trở về chỗ cũ, mở to mắt nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch coi như không thấy anh ta. Hắn bình tĩnh nhìn Ninh Tranh đang đứng giữa ô vuông, thấy đối phương nhảy trở về điểm xuất phát, chấm dứt ván chơi của mình.
“Đường Đường?”
Đường Mạch cho Bạch Nhược Dao ăn bơ, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng tay nắn nắn viên xúc xắc của mình, đại não nhanh chóng suy nghĩ.
Bạch Nhược Dao cùng Ninh Tranh rốt cuộc muốn làm gì?
Nếu ở trong những phó bản khác, sự hợp tác của hai người này quả thật có thể uy hiếp tới Đường Mạch. Nhưng thật rõ ràng, phó bản của ông già Noel cấm bạo lực, cơ hội đấm nhau duy nhất của bọn họ là khi ở trên võ đài may mắn.
Lần đầu Bạch Nhược Dao kích phát võ đài, anh ta không chọn Đường Mạch mà chọn cô gái trẻ kia.
Bây giờ anh ta cố ý đổi xúc xắc với Ninh Tranh, chính mình lấy xúc xắc 1 điểm. . . . . .Mục đích của anh ta là gì? Làm như vậy bọn họ được lợi lộc gì chứ. Ở trong một phó bản mà giết người thì mình cũng chết theo, hai cái tên sợ chết này định đối phó với hắn như thế nào?
Trong lòng Đường Mạch trào dâng một tia dự cảm không rõ. Siêu tư duy khiến hắn đánh hơi được mùi gì đó không đúng, nhưng là mặc dù hắn có sử dụng tư duy logic đến đâu thì cũng không thể hiểu nổi trong đầu tên bệnh thần kinh kia chứa cái gì, cũng không có cách nào đặt mình vào vị trí đó mà đoán.
Sau khi nhắm mắt thật lâu rồi thở dài nhẹ nhõm, Đường Mạch cười lạnh lắc đầu.
Phương pháp để đối phó với kẻ điên, chính là không để ý đến hắn, không đem hắn coi là người. Dù sao thì đến lúc đó âm mưu nham hiểm của đối phương cũng sẽ tự nhiên ngửa bụng bơi ra thôi.
Nhưng chân tướng đến còn nhanh hơn Đường Mạch nghĩ.
Khi đến lượt Bạch Nhược Dao tung xúc xắc, anh ta không chút do dự đem xúc xắc ném vào phòng thứ sáu. Đường Mạch thấy một màn này thì mí mắt hơi co rút, hắn nhìn Bạch Nhược Dao nhảy vào ô vuông, thấy đối phương vẫy vẫy tay với mình: “Đường Đường, đến đây quyết đấu không nào?”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Ông già Noel đã từng nói qua, trên võ đài quyết đấu, người chơi không thể giết chết đối thủ của mình, nếu không sẽ bị ông già Noel trừng phạt. Như vậy chính là sẽ không thể tránh khỏi thương tích.
Đường Mạch mặt không cảm xúc đi đến ô vuông thứ sáu, đem xúc xắc của mình ném vào chiếc tất Giáng Sinh. Viên xúc xắc tinh tế vừa mới rời tay, còn chưa rơi xuống đáy tất, một thân ảnh màu đen đã nhanh chóng vụt đến, vèo một cái nhằm về phía thanh niên mặt búp bê đang đứng giữa căn phòng.
Bạch Nhược Dao kinh ngạc “A” một tiếng, sau đó nghiêng người né đòn tấn công bất ngờ của Đường Mạch.
Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ từ bên hông, lạch cạch một tiếng mở ra, lấy bề mặt dù đánh văng Bạch Nhược Dao. Lớp vải hồng nhạt của dù cứ như sắt thép, Bạch Nhược Dao theo bản năng đưa tay ra đỡ, khi va chạm với mặt dù thì cảm thấy một cỗ áp lực nặng như núi đè xuống. Cái cây dù này không yếu như bề ngoài của nó.
Bạch Nhược Dao cười: “Đường Đường cậu chơi nghiêm túc hả?”
Trả lời Bạch Nhược Dao chính là mũi dù vô cùng nhọn.
Chiêu thức của Đường Mạch sắc bén, ập đến như gió, cây dù nhỏ trên không trung múa may chỉ để lại tàn ảnh mờ ảo. Khi thì mở ra phòng ngự, khi thì cụp lại tấn công, Bạch Nhược Dao không ngừng né trái né phải, nghiễm nhiên rơi xuống thế hạ phong.
Đường Mạch chưa từng nghĩ tới chuyện nhận thua. Quả thật, dưới tình huống không thể sử dụng dị năng và đạo cụ, tố chất thân thể cùng kỹ xảo chiến đấu của hắn còn hơi kém Bạch Nhược Dao. Nhưng bây giờ hai người có thể sử dụng đạo cụ.
Bạch Nhược Dao hiển nhiên là một người chơi không thường dùng đạo cụ, mà thường dùng ngoại vật (kiểu mấy cái kỹ năng chiến đấu ấy).
Lại thêm một đòn tấn công xé toạc không khí, ánh mắt Bạch Nhược Dao trở nên lạnh lùng, cổ tay vừa động, dao con bướm màu bạc đã nháy mắt bay ra từ trong tay áo. Song đao bay lên không trung, Bạch Nhược Dao nghiêng người đá vào chuôi dao, hai con dao bạc đồng loạt bay về phía Đường Mạch. Đường Mạch lập tức xòe ra cây dù nhỏ ngăn lại, dao nhỏ để lại hai vệt trắng trên tán dù rồi bay trở lại trong tay Bạch Nhược Dao.
Ngón cái Bạch Nhược Dao đảo một cái, lạch cạch đem hai con dao hợp làm một. Anh ta nhìn Đường Mạch, cười hì hì: “Đường Đường, tôi cũng có chút hứng thú rồi đấy.”
Ngay sau đó, hai người căn bản không có một tia do dự, cùng nhau nhắm đến đối phương.
Sau hai tiếng, võ đài của ông già Noel tổng cộng có mười trận quyết đấu, chín trận trước hoàn toàn không thể đánh đồng với trận chiến này. Sự chênh lệch thực lực giờ phút này đang thể hiện vô cùng sâu sắc. Cô gái trẻ bị Bạch Nhược Dao cướp đi xúc xắc lúc này đã không thể dùng thị lực tầm thường của mình để theo dõi động tác của Bạch Nhược Dao và Đường Mạch, cô ta nghĩ mà sợ hãi nuốt nước miếng, lúc này mới hiểu được ban nãy Bạch Nhược Dao hoàn toàn chỉ là trêu đùa mình, không đặt mình vào mắt.
Ở hai nhóm kia, Phó Văn Đoạt và mấy người Mộ Hồi Tuyết cũng đã chú ý tới cuộc chiến bên này.
Phó Văn Thanh có chút căng thẳng: “Chị San San, không phải chị nói chỉ dựa vào tố chất thân thể cùng đạo cụ, anh Đường Mạch sẽ không phải đối thủ của cái tên bệnh thần kinh kia sao. Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Hô hấp của Trần San San cũng gấp gáp hơn vài phần, cô bé không hiểu biết lắm về phương diện chiến đấu này, cũng không thể cho Đường Mạch lời khuyên. Nhưng cô bé lựa chọn tin tưởng Đường Mạch: “Anh Đường Mạch chắc chắn có phán đoán riêng của mình.”
Phó Văn Đoạt đứng khoanh tay, cách một lớp màng sáng đỏ lẳng lặng nhìn trận quyết đấu kịch liệt này.
Đường Mạch hoàn toàn không nương tay, Bạch Nhược Dao cơ hồ cũng dốc hết toàn lực. Dao con bướm màu bạc cùng cây dù nhỏ màu hồng không ngừng va chạm nhau, phát ra âm thanh ‘bang bang bang’. Ông già Noel xem cực kỳ chăm chú, chỉ còn thiếu nước hô to “Cố lên cố lên” thôi.
Dao con bướm sắc bén cắt qua cánh tay Đường Mạch, quần áo của hắn bị rạch nát ở nhiều chỗ, tay áo hoàn toàn rơi khỏi cánh tay. Máu đỏ chảy xuống theo làn da, tí tách rơi trên mặt đất, dích trên cả một cánh tay của Đường Mạch. Bạch Nhược Dao cũng có thương tích, nhưng tình huống tốt hơn Đường Mạch nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi một giai điệu《 MERRY CHRISTMAS 》vui vẻ vang lên trong không trung, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Ngay cả ông già Noel cũng kinh ngạc nói: “Đây là. . . . . .A! Đã hết giờ rồi!”
Không sai, mỗi trận quyết đấu trên võ đài của ông già Noel chỉ có thời hạn là năm phút.
Thời gian vừa hết, Đường Mạch còn muốn đánh thêm một đòn nữa nhưng Bạch Nhược Dao đột nhiên dừng lại trước, Đường Mạch đoán được ý đồ của anh ta, lạnh lùng quan sát.
Ông già Noel nói: “Ài, ca này hơi khó nha. Hai đứa nhỏ các ngươi đều cực kỳ xuất sắc, trong năm phút đồng hồ mà vẫn không phân thắng bại. Vậy thì chỉ có thể để ông già Noel đưa ra một quyết định công bằng thôi. Ta chính là ông già Noel có tinh thần dân chủ nhất vương quốc, đề nghị nào của bọn nhỏ ta cũng sẽ nghe theo. Theo ý ta, ván này hẳn là đứa nhỏ kia th. . . . . .”
“Ta nhận thua.”
Giọng nói của ông già Noel khựng lại, ông ta ngẩn ra nhìn Bạch Nhược Dao. Sau một lúc, ông ta thu hồi cánh tay đang chỉ vào Bạch Nhược Dao của mình, khàn khàn cười: “Hóa ra là vậy à. Được, nếu chính đứa nhỏ ngươi nhận thua, vậy đứa nhỏ kia là người thắng lợi.”
Bạch Nhược Dao xoa xoa vết máu trên cổ do cây dù nhỏ tạo thành, cười tủm tỉm đi đến bên người Đường Mạch, vươn tay lấy ra viên xúc xắc 1 điểm từ trong chiếc tất sau lưng hắn.
Đường Mạch rõ ràng thắng, sắc mặt lại trầm xuống.
Đường Mạch: “Tôi và anh có thù oán rất nặng.”
Là câu khẳng định, không phải nghi vấn.
Lời này cư nhiên là nói với Bạch Nhược Dao, anh ta sửng sốt một lát, mới cười hì hì: “Hình như không có mà, nhưng mà Đường Đường này, cậu không cảm thấy thật nhàm chán sao.”
Đường Mạch: “Nhàm chán gì?”
Bạch Nhược Dao: “Ngày nào cũng rất nhàm chán. Trò chơi, phó bản, công tháp. . . . . .Cậu đáng yêu như vậy, chỉ có thể tìm cậu chơi đùa thôi.”
Đường Mạch liếc mắt nhìn anh ta, lấy đi xúc xắc của mình rồi xoay người rời đi.
Bạch Nhược Dao vô tội buông tay.
Đừng bao giờ đi đoán quy luật vận hành não bộ của người thần kinh, Đường Mạch không thể lý giải nổi động cơ của Bạch Nhược Dao. Cẩn thận mà nghĩ, quan hệ giữa hai người quả thật không đến mức như thù giết cha. Bạch Nhược Dao để ý đến Đường Mạch là vì ban đầu quanh thân hắn bao trùm mấy cỗ tử khí dày đặc, nhưng hắn vẫn không chết. Sau đó Đường Mạch còn bức anh ta đến mức phải tự chặt cánh tay mình, từ đó về sau Bạch Nhược Dao liền nhớ kỹ Đường Mạch.
Mà Đường Mạch sở dĩ dùng que diêm lớn với Bạch Nhược Dao, buộc anh ta phải chặt tay là do Bạch Nhược Dao cướp Hoa Mặt Trăng của hắn.
Lúc đó trên Hành lang Đá quý chỉ còn ba người chơi. Đường Mạch, Bạch Nhược Dao cùng Phó Văn Thanh.
Bạch Nhược Dao cùng Phó Văn Thanh muốn thông quan thì hoàn toàn không cần Hoa Mặt Trăng, nó chỉ là phần thưởng thông quan của bọn họ thôi. Nhưng Đường Mạch muốn thông quan thì phải đem Hoa Mặt Trăng tới phòng ngủ của Vương Hậu Hồng Đào. Cho nên ở giây phút cuối cùng, Bạch Nhược Dao đột nhiên làm phản cướp đi Hoa Mặt Trăng của Đường Mạch, bởi vậy mà nhận được hai phần thưởng.
Anh ta cướp của Đường Mạch chứ không cướp của Phó Văn Thanh rõ ràng là yếu hơn, đây là xuất phát từ hứng thú cá nhân của anh ta. Đồng thời anh ta cũng để lại một đường sống cho Đường Mạch, chỉ cần Đường Mạch cướp đi Hoa Mặt Trăng của Phó Văn Thanh là được, lúc ấy hắn có thể thuận lợi thông quan.
Nhưng Đường Mạch lại không lấy đi phần thưởng của cậu nhóc, hắn có Trứng Gà tây, có thể load lại trò chơi.
Bạch Nhược Dao cả đời này sẽ không bao giờ biết được, vì sao lúc trước Đường Mạch có thể đoán trúng ý đồ của anh ta, khiến anh ta rơi vào đường cùng. Nhưng điều này cũng không ngăn cản anh ta quyết định quấn lấy Đường Mạch, khiến cuộc sống của mình bớt “nhàm chán”.
Đường Mạch đi về chỗ cũ, đã thông suốt quan hệ chém giết nhau giữa mình và Bạch Nhược Dao.
“Người thần kinh có tư duy rộng mở, trẻ con thiểu năng thì sống vui hơn bình thường.” Đường Mạch cười lạnh tổng kết.
Vừa lúc Bạch Nhược Dao trở về vạch xuất phát, nghe thấy Đường Mạch tựa hồ nói cái gì, anh ta chạy lại: “Hì hì, Đường Đường cậu vừa nói gì đó?”
Đường Mạch ngoài cười trong không cười: “Khen anh thông minh.”
Dừng một chút, Đường Mạch bổ sung: “Lại còn biết giữ lời.”
Bạch Nhược Dao bị những lời này của Đường Mạch chọc cười, anh ta ra vẻ nghiêm túc: “Tôi cực kỳ biết giữ lời hứa, chờ lần sau tôi có xúc xắc 6 điểm, nhất định sẽ đưa cho cậu.”
Đường Mạch thà tin rằng Phó tiểu đệ không sợ Phó Văn Đoạt còn hơn là tin những lời này của anh ta.
Bạch Nhược Dao sẽ thật sự đưa xúc xắc cho Đường Mạch sao?
Ánh mắt Đường Mạch đảo qua anh ta cùng Ninh Tranh.
Không, bọn họ muốn giảm bớt sức lực phải tiêu hao khi chiến đấu.
(Hai người kia muốn làm Đường Mạch hao mòn thể chất để về sau đánh nhau cho dễ)
Đường Mạch không có cửa thắng, vì hắn đánh không lại Bạch Nhược Dao. Mà Bạch Nhược Dao cũng không hẳn là đánh được Đường Mạch, bằng chứng chính là trong năm phút hai người vẫn không phân thắng bại, mặt khác, anh ta bây giờ cũng không muốn đánh bại Đường Mạch. Anh ta muốn khiến Đường Mạch bị thương.
Đánh địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Đây là những gì Đường Mạch đoán được về ý định của Bạch Nhược Dao.
Không cần nghi ngờ, loại sự tình này chắc chắn là việc một tên thần kinh có thể làm ra, hơn nữa tổn thất của Bạch Nhược Dao cũng chưa đến mức tám trăm, nhiều nhất là bốn trăm thôi. Cuộc buôn bán này cực kỳ có lời.
Trong phó bản của ông già Noel cấm giết người, nhưng ra ngoài phó bản thì sao?
Một khi Đường Mạch bị trọng thương, không thể hồi phục trong thời gian ngắn, khi đó chính là cơ hội của Bạch Nhược Dao.
Trước mắt chuyện duy nhất Đường Mạch có thể làm là lặng lẽ quan sát việc này, mau chóng thông quan phó bản. Nhưng mà rất nhanh, Ninh Tranh lại đem xúc xắc ném vào ô thứ sáu, gã nhìn Đường Mạch: “Ta chọn hắn.”
Đường Mạch im lặng đi tới ô vuông.
Ninh Tranh không giống Bạch Nhược Dao, gã rất muốn chiến thắng trận quyết đấu này, cho nên gã không ném xúc xắc vào ô 6 ngay từ đầu, mà trước tiên ném tới ô thứ năm, rồi mới nhảy một bước lên ô thứ 6. Nhưng gã vẫn chọn Đường Mạch.
Đường Mạch lấy xúc xắc ra: “Ngươi không giống Bạch Nhược Dao, ta có thể sẽ thắng.”
Thực lực của Ninh Tranh rất mạnh, nhưng cái mạnh đó chủ yếu nằm ở dị năng. Đã không có dị năng, gã cùng Đường Mạch ai thắng ai thua cũng rất khó nói.
Ninh Tranh trầm mặc một lát: “Cho nên bây giờ ta và ngươi đều là 6 điểm.”
Ngụ ý là: Kể cả thắng hay thua thì gã cũng không bị thiệt.
Đường Mạch thầm nghĩ: Hóa ra đây là nguyên nhân ngươi cùng Bạch Nhược Dao đổi xúc xắc cho nhau.
Đường Mạch nở nụ cười: “Ta rất tò mò, rốt cuộc Bạch Nhược Dao đã quơ được nhược điểm gì của ngươi mà ngươi giúp anh ta như vậy.”
Trong đại chiến bóng né, Ninh Tranh thân làm gián điệp ba phe, chuyện này vẫn hiện rõ trong đầu Đường Mạch. Nhược điểm gì mà có thể khiến một người nghĩa vô phản cố (*) luôn cẩn thận giữ mạng phải đi làm việc cho một tên thần kinh, kể cả khi việc đó có đe dọa tới tính mạng của mình?
(*) Nghĩa vô phản cố: nôm na là làm việc nghĩa thì không bao giờ được lùi bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Ninh Tranh không nói gì, gã đem xúc xắc bỏ vào tất, tiếp theo xoay người bắt đâu công kích Đường Mạch. Ban đầu thế công của gã cũng không dữ dội lắm, tựa hồ chưa dùng hết toàn lực. Thế rồi Bạch Nhược Dao đưa tay lên miệng tạo thành hình cái loa: “Ninh Ninh, ngươi phải cố gắng trở nên mạnh mẽ đi!”
Khóe mắt Ninh Tranh giật một cái, trở tay lấy ra một con dao găm đỏ thẫm đâm về phía Đường Mạch.
Sau năm phút, Ninh Tranh cùng Đường Mạch vẫn không phân cao thấp, sau một lúc suy nghĩ, Đường Mạch mở miệng: “Ta nhận thua.”
Ninh Tranh nhìn hắn một cái: “Ta sẽ không nhận ân tình của ngươi.”
Đường Mạch cười: “Ta có nói cần ngươi cảm kích à?”
Nói xong, hắn lấy đi xúc xắc 6 điểm của mình.
Trong trò chơi nhảy lò cò của ông già Noel, người chơi có thể đem xúc xắc ném vào ô vuông nào cũng được, thậm chí có thể ném vào ô 6 ngay lượt đầu tiên để mở ra võ đài may mắn. Nhưng khi trận quyết đấu kết thúc, bất kể là thắng hay thua, người chơi đều được tính là game over, chấm dứt ván chơi này.
Ngoài ra, thua trận quyết đấu, ván chơi của người chơi cũng chấm dứt.
(Giải thích: Ở đây nghĩa là kết thúc thời gian quyết đấu mà người chơi vẫn chưa đấm nhau xong hoặc xong sau khi thời gian kết thúc thì bất kể thắng hay thua cũng sẽ chấm dứt lượt chơi và đến phiên người khác. Và nếu đang vẫn trong năm phút, người mở ra võ đài thua trận quyết đấu thì lượt của người đó cũng kết thúc.)
Đường Mạch nhận thua, là để cho Ninh Tranh có thể tiếp tục lượt chơi. Mặt ngoài hắn nói “Không cần Ninh Tranh cảm kích”, khóe miệng lại hơi nhếch lên, bình tĩnh đi về nơi xuất phát.
Kế tiếp, Bạch Nhược Dao cùng Ninh Tranh thay nhau ra trận, làm tiêu hao thể lực của Đường Mạch.
Thời gian trò chơi quá ngắn, lại không ngừng giao chiến cùng cao thủ, trên người Đường Mạch không thể tránh khỏi xuất hiện rất nhiều vết thương. Phó Văn Đoạt đứng ở nhóm kia lẳng lặng nhìn chuyện này, tầm mắt lạnh lùng quét về phía Bạch Nhược Dao. Thanh niên mặt búp bê cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của người kia, nghĩ rằng Phó Văn Đoạt muốn chào hỏi cùng anh ta, đành nâng tay lên vẫy vẫy với Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nở nụ cười, đôi môi mỏng cong lên, anh vươn tay phải lau môi dưới của mình.
Tại nhóm thứ ba, Phó tiểu đệ hít sâu một hơi: “Anh. . . . . .Anh họ giận rồi!”
Trần San San: “? ? ?”
Phó Văn Thanh sợ hãi đến mức da đầu run lên, dục vọng sống cực kỳ mãnh liệt: “Anh thật sự giận rồi! Xong đời rồi, thật kinh khủng, thật đáng sợ, chị San San chúng ta làm sao bây giờ, sau khi rời khỏi phó bản chúng ta có thể làm bộ như không quen anh ấy không? Em không muốn gặp anh ấy trong cái trạng thái đấy đâu! ! !”
Trần San San vốn định nói “Kể cả Phó thiếu tá tức giận thì cũng đâu phải tại em”, bỗng nhiên, một âm thanh máy móc chói tai vang lên.
Tiếng máy móc vang lên khắp cả không gian, tất cả người chơi đều đồng loạt quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Chỉ thấy trước địa bàn của nhóm người chơi tung ra “2” và “5”, một thân ảnh màu đen vững vàng rơi xuống trước mặt ông già Noel, hai chân đặt trên ô vuông thứ chín. Ai cũng không biết nữ nhân này đã nhảy hết các ô rồi đến trước mặt ông già Noel từ khi nào. Có lẽ là do động tác của cô ta quá nhanh, một khi nắm bắt được kỹ xảo, liền có thể bay nhanh đến nổi vượt qua giải thích của khoa học và vật lí học.
Nghe được tiếng máy móc quen thuộc vang lên đúng lúc, Mộ Hồi Tuyết nháy mắt trở nên thất thần. Hai tay cô ta chống đất, trên trán có một vết thương đang chảy máu, vết thương đó là do sợi kẹo dẻo ở phòng thứ năm tạo thành. Mộ Hồi Tuyết ho khan một tiếng, máu trên trán chảy xuống che đi tầm nhìn của mắt. Cô ta đưa tay lau khô máu, đứng thẳng lên rồi ngẩng đầu nhìn ông già Noel cao lớn đầy thủ đoạn trước mắt.
“. . . . . .Ta thắng?”
Ông già Noel ngây người thật lâu, khóe miệng cong lên nở một nụ cười: “Đứa nhỏ của ta, đương nhiên là ngươi thất bại rồi.” Nụ cười của ông già Noel tràn ngập nham hiểm cùng giả dối, nhưng mà ông ta vẫn phải duy trì bộ dáng hiền lành và tiếc nuối thay cho người chơi, thành ra mặt của ông ta nhìn qua hơi buồn cười.
Mộ Hồi Tuyết cũng đoán được là sẽ như thế. Cô ta khởi động thân thể một chút: “Cho nên ta thua ở đâu vậy?”
Từ phòng thứ nhất đến phòng thứ chín, cô ta đều thuận lợi vượt ải, không thừa bước chân trên một ô vuông nào, cũng thành công né tránh công kích của đống kẹo. Cuối cùng cô ta nhảy được vào phòng thứ chín.
Mộ Hồi Tuyết nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ đi vào phòng thứ chín không tính là giành được thắng lợi? Hay là, ta còn phải nhảy trở về nơi xuất phát?”
Ông già Noel: “Không, đứa nhỏ, phải dựa theo trình tự chính xác, không trái với quy tắc trò chơi rồi tiến vào căn phòng thứ chín này thì mới được tính là thông quan.”
Mộ Hồi Tuyết: “Ta không làm trái quy tắc trò chơi, cũng đã tiến vào phòng thứ chín rồi.”, Mộ Hồi Tuyết xoa cằm, “Quả nhiên, trình tự chính xác không đơn giản như vậy.”
Nói xong, cô ta xoay người nhìn về phía sau lưng mình.
Đằng sau, tám con số khổng lồ lơ lửng trên không trung.
Trên tám ô vuông đều chia ra những con số đối ứng với mình, những con số đó rất to và đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Mộ Hồi Tuyết chính là nhảy theo trình tự lần lượt của tám con số này, từng bước nhảy đến ô thứ chín.
Mộ Hồi Tuyết cười nhẹ: “Cũng thú vị đấy.”
Lời nói vừa dứt, cô ta thế nhưng không hỏi lại ông già Noel nữa, tự mình nhảy trở lại nơi xuất phát.
Ông già Noel đã chuẩn bị sẵn sàng để khiến người chơi này nhục nhã, ai ngờ đối phương lại quay đầu bước đi, ông già Noel theo bản năng nói: “Đứa nhỏ, ngươi không muốn hỏi thêm gì sao?”
Mộ Hồi Tuyết: “Ta hỏi thì ngươi sẽ trả lời sao?”
Ông già Noel: “. . . . . .Không.”
Hắc y nữ nhân cười nhe răng: “So~”
Chân giẫm hai ba bước, Mộ Hồi Tuyết nhảy về vạch xuất phát.
Ông già Noel: “. . . . . .”
Trong không gian trắng xóa là một mảnh yên tĩnh.
Trần San San không ngừng suy tư về đoạn đối thoại vừa rồi của Mộ Hồi Tuyết và ông già Noel, hai nhóm kia bởi vì chỉ có thể nghe được giọng nói của ông già Noel, không nghe được tiếng của Mộ Hồi Tuyết nên tin tức thu hoạch được không nhiều bằng nhóm Trần San San.
Nhưng cùng thời khắc đó, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Bạch Nhược Dao, Ninh Tranh. . . . . .Đồng loạt ý thức được: “Trình tự không đúng!”
Đường Mạch quay đầu nhìn về phía trước.
Chín con số khổng lồ lơ lửng trong không khí, ban đầu người chơi chính là dựa theo trình tự của chín con số này để ném xúc xắc, nhảy ô. Nhưng mà vừa rồi Mộ Hồi Tuyết đã thất bại.
Đường Mạch tin rằng với thực lực của Mộ Hồi Tuyết, cô ta không có khả năng làm trái quy tắc, cho nên chỉ có thể là đi nhầm trình tự.
Vậy trình tự chính xác là gì?
Ông già Noel thấy Mộ Hồi Tuyết quay về chỗ cũ thì cực kỳ buồn bực. Ông ta cao giọng xả giận: “Ê, bọn nhỏ, ông già Noel phải nhắc nhở các ngươi, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi Phố Buôn Bán Kỳ Thú sẽ đóng cửa. Nhưng các ngươi một đứa cũng chưa thông quan. Các ngươi thật sự là đám nhóc kém cỏi nhất ta từng dẫn dắt!”
Chỉ còn lại nửa tiếng?!
Các người chơi ồ lên một loạt.
Tầm mắt của Phó Văn Đoạt dừng lại ở chín con số trên không trung, cuối cùng anh đi đến vạch xuất phát, chuẩn bị bắt đầu lượt chơi. Bên kia, Bạch Nhược Dao ra vẻ khoa trương trợn to mắt: “A, chỉ còn lại có nửa tiếng. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, nếu không thông quan trò chơi thì tôi sẽ chết ở nơi này hả? Hì hì, vậy thì Deer, Đường Đường cùng Phó thiếu tá sẽ chôn cùng tôi rồi, à đúng rồi còn có Ninh Ninh. . . . . .Đừng nhìn ta như vậy, ta không quên ngươi đâu Ninh Ninh. Chúng ta cùng chết ở trong này, cảm giác rất không tồi nha.”
Ninh Tranh: “. . . . . .” Gã đột nhiên muốn làm phản, cho tên bệnh thần kinh này một cái tát.
Cô gái trẻ không có nhiều băn khoăn như vậy. Cô lo lắng cực kỳ. Cô đã sớm phát hiện trong nhóm, mình là người yếu nhất, thậm chí hoàn toàn không thể đem so sánh với ba người kia.
Mỗi nhóm nhiều nhất sẽ thông quan ba người.
Bất kể là như thế nào, cô cũng không có khả năng thông quan. Cô nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải chết ở trong này sao?
“Hợp tác đi, thế nào?”
Tiếng cười khiến người ta chán ghét của Bạch Nhược Dao đột nhiên dừng lại, anh ta nhìn về phía Đường Mạch, một lát sau cười: “Đường Đường, cậu vậy mà muốn hợp tác cùng tôi? Tôi rất. . . . . .” Vui.
“Tôi nói, chúng ta hợp tác cùng nhau đi. . . . . .Thế nào?”
Ý cười trên mặt Bạch Nhược Dao nháy mắt rút sạch, Ninh Tranh thì nhíu mày.
Cô gái trẻ kinh ngạc nhìn Đường Mạch, chỉ chỉ bản thân: “. . . . .Anh nói tôi? Chúng ta hợp tác?!”
Bạch Nhược Dao thản nhiên nói: “Đường Đường, gu chọn đồng minh của cậu hình như không được tốt cho lắm.”
Đường Mạch không thèm nhìn anh ta, nghiêm túc nhìn cô gái trẻ: “Tên kia trước mắt là hồi quy giả mạnh nhất Bắc Kinh, Ninh Tranh- đứng trên Bảng xếp hạng thời gian. Còn anh ta tên Bạch Nhược Dao, thực lực không hề kém so với Ninh Tranh.”
Dừng một chút, hắn nói: “Có bọn họ, cô không thể trở thành một trong ba người thông quan trò chơi, rất không may đó là, tôi cũng không định hy sinh để cô được thông quan. Cho nên. . . . . .Hợp tác không? Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy dỗ nhất (*), trước đây tôi không thừa nhận câu nói này, bây giờ tôi cảm thấy, tiểu nhân đúng là làm cho người ta phiền lòng.”
(*) Khổng Tử từng nói: Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất, gần gũi thì họ thiếu tôn kính, cách xa thì họ oán giận. (trải nghiệm riêng của ông ấy thôi nha mọi người)
Bạch Nhược Dao ồn ào: “Đường Đường, cậu đừng có tưởng rằng tôi không biết cậu đang nói tôi.”
Thanh niên tóc đen thần sắc bình tĩnh, ánh mắt của hắn rất khiến cho người khác tin tưởng, hắn cong cong môi.
“Này, hợp tác không?”
Hốc mắt cô gái trẻ nóng lên. Đồng tử cô ta rung động, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch, giây tiếp theo, cô gắng sức nói: “Được, hợp tác!”
Đường Mạch nhẹ nhàng cười.