Trần San San không phát hiện sự mờ ám giữa Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, cô bé suy tư một lát rồi nói: “Có thể nhớ rõ chuyện phát sinh khi đang hôn mê, lại không nhớ gì về phần thưởng của Eva. Hắc tháp vậy mà cũng có thể làm đến mức này. . . . . .”
Giọng nói dừng lại, cô bé ngẩng đầu: “Anh Đường Mạch, so sánh trước và sau khi hôn mê, anh có cảm thấy biến hóa gì không?”
“Thực lực hình như mạnh hơn trước.” Dừng một chút, Đường Mạch bổ sung: “Thực lực tổng quát.”
Về phần này, Đường Mạch không hề giấu diếm đồng đội của mình. Loại tăng cường thực lực này không phải là đạo cụ hắn đột nhiên chiếm được, cũng không giống khi đón nhận dị năng, mà là: “Thị lực của anh hình như tốt hơn. Thử nhìn ra ngoài cửa sổ xem, Phó Văn Đoạt, anh có thể nhìn đến đâu?”
Phó Văn Đoạt đi đến bên cửa sổ: “Trên cái biển quảng cáo màu trắng cách năm km kia là mẫu điện thoại mới nhất của Huawei.”
Đường Mạch: “Anh có nhìn rõ tên người phát ngôn ở góc dưới bên phải không?”
Phó Văn Đoạt nheo lại hai mắt, anh yên lặng nhìn một lát: “Hơi mơ hồ. Nhưng tôi khá ấn tượng với ngôi sao ca nhạc trên đó, sau khi biết tên hắn, tôi có thể nhận biết đó là gì.”
Chính là, nếu không biết thứ kia là gì, Phó Văn Đoạt cũng không dám nói mình nhìn rõ nó.
Đường Mạch nhìn về phía anh: “Tôi có thể nhìn rõ. Không quá rõ ràng, nhưng có thể nhận biết từng chữ cái.”
Phó Văn Đoạt: “. . . . . .Giống nhánh cây Noel?”
Trần San San cũng nói: “Sự thăng cấp này giống với lần nhánh cây Noel đó?”
Đường Mạch cười lắc đầu: “Cũng có thể, nhưng anh cảm giác không đơn giản như vậy. Bây giờ anh cảm thấy năm giác quan của mình đã được tăng cường, năng lực phản ứng, tốc độ cũng được nâng cấp ở một điểm nào đó. Về phương diện thực lực khác. . . . . .”
Giọng nói dừng lại, Đường Mạch nghiêng đầu nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh mình. Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, Phó Văn Đoạt cong môi, Đường Mạch cũng nở nụ cười.
Phó tiểu đệ vẻ mặt mơ hồ đứng một bên: “Hả, phương diện thực lực khác làm sao? Anh Đường Mạch, sao anh không nói?”
Trần San San cười: “Sau tòa nhà này có một sân bóng rổ, hay là vào đó thực chiến một chút?”
Cầu còn không được!
Bốn người rất nhanh đi vào sân bóng rổ, Đường Mạch bỏ cây dù nhỏ qua một bên, Phó Văn Đoạt cũng vô hiệu hóa vũ khí trên tay mình. Hai người đứng hai đầu của sân bóng rổ, ăn ý liếc nhìn nhau, giây tiếp theo, chỉ nghe tiếng xé gió vèo vèo, hai bóng đen va chạm vào nhau với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy, chấn động cả mặt đất, khung rổ của sân bóng rung lên phát ra âm thanh ong ong.
Cấp bậc chiến đấu này không phải thứ mà một người có tố chất thân thể kém như Trần San San có thể nhìn được, nhưng cô bé không từ bỏ. Cô nhóc mở to hai mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm giữa sân bóng. Chỉ thấy sau cuộc va chạm ngắn ngủi, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt trao đổi vị trí, Đường Mạch một tay chống đất, trượt ba bước về sau mới giữ vững được thân hình. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Phó Văn Đoạt.
Tốc độ cùng sức mạnh của Đường Mạch quả thật tăng lên một cách đáng kể!
Trên gương mặt trầm ổn của Phó Văn Đoạt hiếm khi lộ ra một tia chờ mong, anh rất kỳ vọng vào cuộc chiến kịch liệt sắp tới.
Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên: “Lần nữa?”
“Được!”
Ngay sau đó Đường Mạch lại vọt tới. Hắn làm như muốn đấm một quyền vào ngực Phó Văn Đoạt, nhưng trong nháy mắt khi hai người tiếp xúc, hắn lại quét chân về phía dưới Phó Văn Đoạt. Hai tay Phó Văn Đoạt ngăn lại một đòn này, tay trái như sét đánh, trong chớp mắt bắt lấy cánh tay Đường Mạch. Đường Mạch rất nhanh đã thoát khỏi, tung ra một cú móc trái.
Việc chiến đấu tay không bằng tốc độ cùng sức mạnh cực hạn đã tạo nên một vẻ đẹp hoang dã của bạo lực.
Tiếng đánh bình bịch vang lên không ngừng, bởi vì hai bên đều dùng mười phần công lực nên không thể tránh khỏi việc phải lăn lộn trên mặt đất. Đột nhiên, thân hình của Phó Văn Đoạt trở nên quỷ mị, từ đằng sau dùng tay ghì trên cổ Đường Mạch, tay kia thì đè vào gáy hắn. Trong nháy mắt đó Đường Mạch thật sự đã cảm nhận được hơi thở tử vong đang đến gần, hắn rõ ràng ý thức được chỉ cần Phó Văn Đoạt dùng sức một chút, cổ của hắn ngay lập tức sẽ bị đối phương vặn gãy.
Chiến đấu chấm dứt tại đây, Phó Văn Đoạt buông Đường Mạch ra, Đường Mạch khẽ ho khan hai tiếng, nhéo nhéo cổ.
“Vừa rồi là kỹ xảo chiến đấu gì vậy?”
Phó Văn Đoạt nói ngắn gọn: “Lỏa giảo.”
Đường Mạch chưa từng nghe qua loại kỹ xảo đánh tay đôi này, nhưng so với mấy kỹ năng trước đó thì chiêu này rõ ràng khó hơn, cho nên lúc trước Phó Văn Đoạt đương nhiên sẽ không dạy hắn. Hắn cũng không biết lỏa giảo là một kỹ xảo có sức sát thương rất lớn trong nhu thuật. Người bình thường sẽ lập tức bị khó thở sau khi bị ghì cổ họng, còn có thể dễ dàng hôn mê, bị chiêu này làm cho hôn mê trong những giải đấu chính quy cũng có khối người.
(*) Nhu thuật: là một danh từ gọi chung cho nhiều môn phái võ thuật cổ truyền của người Nhật. Nhu Thuật xuất nguồn từ giai cấp võ sĩ samurai xưa ở Nhật Bản dùng tay không để tự vệ và chống cự lại đối thủ có võ trang hay không võ trang. (Nguồn: Wikipedia)
Phó Văn Đoạt không nghĩ tới lần tỉ thí này Đường Mạch vậy mà có thể khiến anh dùng loại sát chiêu này, anh nghĩ nghĩ rồi quyết định từ giờ về sau không nhắc tới nó nữa, miễn phải việc bị Đường Mạch nhớ kỹ.
Đường Mạch phát hiện thực lực của mình vẫn kém Phó Văn Đoạt một bậc. Hắn quả thật mạnh hơn so với trước kia, nhưng nếu thật sự chiến đấu thì vẫn không bằng Phó Văn Đoạt.
Bốn người trở lại phòng, Đường Mạch tổng kết: “Trước mắt xem ra, phần thưởng của Eva nghiêng về phía tăng cường tố chất thân thể hơn, cũng có thể nói là phiên bản nâng cấp của nhánh cây Noel.”
Phó Văn Thanh nghĩ nghĩ: “Phần thưởng của Eva là một quả táo, ấy, đây có điểm giống quả bình an.”
Nói như vậy, thật đúng là có thể có quan hệ với nhánh cây Noel.
(Editor: Theo một quan niệm phương Tây thì ngày lễ Giáng Sinh là sinh nhật của Chúa nên ông già Noel đi phát quà từ bữa tiệc cho mọi người (mình nghe cái này ở đâu ý nhỉ hmmm), vậy nên đám Đường Mạch mới nói có khi nhánh cây Noel và phần thưởng của Eva có liên quan tới nhau, vì hai thứ này đều liên quan tới Chúa, chắc z)
Trong tiềm thức của Trần San San cảm thấy cái phần thưởng này sẽ không đơn giản như vậy. Người chơi trên toàn thế giới đạt được phần thưởng này nhiều nhất không vượt quá hai mươi, nếu chỉ để thưởng cho người chơi cao cấp một vé tăng cường tố chất thân thể, Hắc tháp sẽ không cố ý làm đến mức tạo ra một trò chơi Eva kéo dài trong bảy ngày như vậy.
Nhưng trước mắt lượng thông tin của bọn họ có hạn, chỉ có thể đoán đến đấy.
Đường Mạch hôn mê bảy ngày, có nhiều chuyện cũng không rõ ràng. Trần San San giải thích cho hắn thế cục của thành phố Bắc Kinh bây giờ: “Sau khi Từ Quân Sinh chết, hồi quy giả thu liễm rất nhiều. Trong bảy ngày này, đúng là có rất nhiều người chơi bị giết, hoặc là bị xóa sổ trong phó bản, nhưng ngoài ý muốn là số người chơi chết đa phần là người chơi chính thức có thực lực yếu kém, hơn nữa người cũng không nhiều.”
Điều ấy cũng có thể giải thích, Đường Mạch nói: “Từ Quân Sinh có thể coi là hồi quy giả mạnh nhất Bắc Kinh. Cái chết của con nhóc đó có thể coi là một lời cảnh báo. Người chơi địa cầu cũng không có yếu như trong tưởng tượng của bọn họ, cho nên bọn họ không dám giết người trắng trợn như trước nữa.”
Nhưng số người chơi đã chết cũng không hề ít.
Sau khi trở lại địa cầu, hồi quy giả vẫn bị trói buộc bởi thời gian trên bảng xếp hạng, bọn họ như trước không phải người chơi thật sự.
Muốn chân chính đạt được tự do, xóa đi con số màu vàng trên cổ, bọn họ nhất định phải loại bỏ người chơi địa cầu. Giết người chính là phương thức đơn giản nhất, nếu không phải đám Đường Mạch dùng phương pháp nhanh nhẹn dứt khoát giết chết Từ Quân Sinh, uy hiếp phe của hồi quy giả thì bây giờ thế cục của Bắc Kinh có lẽ còn ác liệt hơn nhiều.
Hiện giờ giữa hai phe đang tồn tại một thế cân bằng vi diệu.
Hồi quy giả phải loại bỏ người chơi địa cầu, đây là phương thức sinh tồn mà Hắc tháp cho bọn họ. Nhưng bọn họ cũng sẽ không giết người tùy ý, loại đối lập này đạt đến trình độ mà cả hai bên đều có thể chấp nhận, thậm chí, hồi quy giả còn bị vướng trong hoàn cảnh xấu. Bởi vì bọn họ không có tổ chức to lớn gì, phần lớn là hành động một mình, hơn nữa lúc nào cũng bị người đứng trên bảng xếp hạng uy hiếp.
Đường Mạch khoanh tay, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ trên cánh tay. Hắn rũ mi trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ninh Tranh đâu?”
Đúng vậy, Ninh Tranh đâu?
Từ Quân Sinh đã chết, Ninh Tranh chính là hồi quy giả mạnh nhất Bắc Kinh.
Hồi quy giả đã thấy sự thật (là người chơi địa cầu không hề yếu), những người thông minh sẽ không hành động một mình như trước nữa. Nhận thấy đẳng cấp của tổ chức Thiên Tuyển cùng Phó Văn Đoạt cao như vậy, bọn họ sẽ trở nên đoàn kết hơn chút. Có lẽ sẽ không hòa thuận quá mức, nhưng Ninh Tranh hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của mình, nhân cơ hội sáng tạo một tổ chức hồi quy giả mạnh mẽ, chống lại người chơi địa cầu. Điều này sợ là cũng đã có rất nhiều hồi quy giả nghĩ đến.
Nhưng mà. . . . . .
Trần San San: “Không có tin tức của Ninh Tranh.”
Đường Mạch có chút kinh ngạc, hắn theo bản năng nhìn về phía Phó Văn Đoạt, muốn có được đáp án khẳng định từ đối phương: “Hoàn toàn không có tin tức?”
Phó Văn Đoạt: “Không có.”
Sắc mặt Đường Mạch thay đổi.
Hoàn toàn không có một chút tin tức. . . . . .Chỉ cần cùng tiếp xúc với người khác là chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Chẳng lẽ Ninh Tranh đã loại bỏ đủ người chơi địa cầu, thoát khỏi thân phận hồi quy giả của mình rồi?
Cùng lúc đó, tại đường vành đai 6 phía tây Bắc Kinh, trong một xưởng quần áo bỏ hoang.
Sắc trời tối dần, một tia sáng lóe lên sâu bên trong nhà xưởng, rất nhanh, một thân ảnh màu trắng đã xuất hiện. Ninh Tranh mặc một cái áo khoác trắng, trên áo khoác dính đầy những vết máu. Sau khi trở lại, việc đầu tiên gã làm là nắm chặt vũ khí, cảnh giác quan sát bốn phía, sau khi xác định không có gì khác thường, gã mới lạnh lùng bước ra khỏi nhà xưởng.
Ngay khi vừa bước ra ngoài đại sảnh, Ninh Tranh xoay người, phóng một con dao vào bên trong nhà xưởng.
Cạnh cửa lớn của xưởng quần áo, một thanh niên cao gầy mặt búp bê nghiêng người tránh đi một dao này, anh ta khoa trương hô: “Ấy, mới vừa gặp mặt đã động thủ, sao lại hung dữ như vậy cơ chứ.”
Miệng chậm rãi cười toe toét, thanh niên mặt búp bê mở to mắt nhìn người trước mặt, hai tay anh ta cắm trong túi quần, nhìn cổ của Ninh Tranh, cười nói: “Hì hì, mới đi ra từ phó bản sao? Con số không có kìa, đã loại bỏ đủ người rồi hở?”
Có thể che giấu hơi thở không để mình phát hiện, Ninh Tranh biết, tuyệt đối không thể khinh thường cái tên nhìn qua như bị thần kinh này. Gã cho tay vào túi áo, nắm chắc đạo cụ giấu bên trong đó.
Ninh Tranh lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Ngươi không biết tên ta?” Thanh niên mặt búp bê nhếch môi, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Một tuần trước, trên đường vành đai 3, ngươi bắt tay cùng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. . . . . .Bọn họ vậy mà không nói tên của ta cho ngươi?”
Ninh Tranh không trả lời, nhưng gã bày ra vẻ mặt ‘Ngươi quan trọng lắm à mà bọn họ phải nói tên ngươi’.
Bạch Nhược Dao: “. . . . . .”
Anh ta chẹp chẹp hai tiếng, lầm bầm “Không sợ một tuần trước mình cũng đến quấy rối sao”, rất nhanh anh ta lại ngẩng đầu lên cợt nhả với Ninh Tranh: “Bây giờ biết tên ta cũng chưa muộn. Bạch Nhược Dao, là bạn siêu siêu tốt của Đường Đường, cũng là kẻ địch lớn nhất, ta rất muốn giết cậu ấy nha, còn có Phó Văn Đoạt nữa.”
Đôi đồng tử của Ninh Tranh co lại, nhưng gã vẫn bày ra bộ dáng không cảm xúc lúc trước: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn tốt. . . . . .Ngươi không muốn giết bọn họ sao?”
Ninh Tranh nắm chặt tay, xoay người bước đi.
Bạch Nhược Dao không đuổi theo gã, nhưng đứng đằng sau cười hì hì: “Ninh Tranh, đứng thứ 62 trên bảng xếp hạng, vậy mà lại hèn nhát như thế, về sau ta kêu ngươi Nhát Nhát được không?”
Bước chân Ninh Tranh khựng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu.
Tiếng cười phía xa của Bạch Nhược Dao như tiếng chuông đồng rỉ sắt, đáng ra phải êm tai, nhưng nó cứ cót két đâm vào tâm Ninh Tranh, khiến gã bắt đầu bực. Nhưng gã nhịn xuống. Gã không muốn liên quan quá nhiều tới người chơi địa cầu, gã chỉ muốn sống sót, sống sót đến cuối cùng.
Nhưng ngay khi gã sắp khuất khỏi con đường, tiếng cười của Bạch Nhược Dao ngừng lại. Anh ta mở miệng, giọng nói khàn khàn có sức hút: “Ê, nghe nói ngươi có một em gái song sinh nhỉ? Hì hì, ẻm có thật sự tồn tại không ta. . . . . .”
Ninh Tranh đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía thanh niên mặt búp bê đang đứng ở xa.
Ba ngày sau.
Tuy rằng Đường Mạch không nhớ rõ khi mình hôn mê đã trải qua những gì, nhưng theo thời gian, phần trí nhớ mất đi cũng dần trở lại đầu hắn. Hắn khẳng định với Phó Văn Đoạt: “Phải công tháp.”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh hỏi: “Đây là tin tức Hắc tháp cho sao?”
Đường Mạch lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ, nhưng tiềm thức nói cho tôi biết, chỉ có công tháp thì mới biết được thêm nhiều chân tướng. Hơn nữa anh cần phải nhanh chóng công tháp, thoát khỏi thân phận khách lén qua sông.”
Hồi quy giả cần loại bỏ người chơi địa cầu để đạt được tự do, trở thành người chơi được Hắc tháp công nhận. Nhưng mà tình huống của khách lén qua sông cũng không khá hơn là bao. Khách lén qua sông tham gia phó bản lúc nào cũng bị Hắc tháp ngấp nghé rồi hãm hại. Khách lén qua sông mạnh như Phó Văn Đoạt còn tốt, rất nhiều khách lén qua sông thực lực không mạnh đã bị BOSS Hắc tháp ăn thịt ngay từ đầu.
Quái vật Hắc tháp thật sự sẽ ăn thịt người, bọn nó chưa bao giờ nói đùa.
Phó Văn Đoạt tỉnh bơ cười cười: “Được.”
Trận chiến trên đường vành đai 3 khi ấy, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là người chiến thắng cuối cùng. Nhưng từ đó về sau, mối quan hệ hợp tác giữa bọn họ và Thiên Tuyển đã đổ vỡ, hai bên không liên hệ qua lại với nhau nữa. Đường Mạch cũng không định đem tin tức về phần thưởng Eva của mình nói cho đối phương, hắn nghĩ xem khi nào thì đi khiêu chiến Hắc tháp tầng năm, trước đó phải chuẩn bị như thế nào.
Trong màn đêm tối đen, Phó Văn Đoạt tựa vào cửa sổ, quay đầu nhìn thanh niên trong phòng. Tay trái Đường Mạch chống cằm, tay phải cầm một cái bút, hắn vẽ lên giấy một cái bản đồ tổng quát của Bắc Kinh, còn khoanh thêm mấy vòng tròn trong đó.
Những điểm đó đều là những nơi có thể kích phát phó bản ở Bắc Kinh, những phó bản thực tế.
Năm phút sau, Đường Mạch ngẩng đầu: “Bao giờ San San và tiểu Thanh về?”
Phó Văn Đoạt: “Chỉ là một cái phó bản bình thường thôi, lấy thực lực của hai đứa nó, qua hai ngày nữa hẳn là có thể đi ra.”
Đường Mạch gật gật đầu.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt chưa từng để Trần San San cùng Phó Văn Thanh dựa dẫm vào mình, hai đứa trẻ cũng là những người chơi mạnh. Tuy rằng vũ lực không cao, nhưng tư duy của Trần San San cùng dị năng trị liệu của Phó tiểu đệ, ở trong trò chơi của Hắc tháp có khi còn quan trọng hơn cả vũ lực. Đặt trong một tổ chức, hay là một nhóm, bọn họ chắc chắn sẽ là thành viên cốt cán.
Đường Mạch sẽ không đưa Trần San San thông quan mỗi trò chơi cùng mình, sẽ không lúc nào cũng chú ý và bảo vệ cô bé, cũng như Phó Văn Đoạt sẽ không luôn luôn dắt Phó Văn Thanh sau người.
Hai đứa trẻ cần có cơ hội để dần trở nên tự lập.
Trong lòng Đường Mạch đã nghĩ ra mấy địa điểm, hắn tính toán đợi Trần San San trở về, hai người thương lượng một chút, xác định phó bản tiếp theo mà bốn người tiến vào sẽ là cái nào.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió mỏng manh truyền qua cửa sổ, phát ra những tiếng vù vù.
Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn Đường Mạch, ngón tay anh gõ gõ lên thành cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang chống cằm của Đường Mạch, hình như đang suy tư gì đó. Ngay khi anh vẫn đang cân nhắc thật lâu là có nên mở miệng không thì bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, Đường Mạch cũng ngẩng đầu. Phó Văn Đoạt đã lấy ra phi tiêu nhỏ từ trong túi áo, vèo một cái bắn thủng cửa sổ, phi tiêu bay ra ngoài.
Tiếng thủy tinh vỡ vang vọng khắp tòa nhà, người ngoài cửa sau khi tránh phi tiêu, cực kỳ bất mãn mà cười: “Ê ê, mỗi lần gặp mặt đều chào hỏi như vậy, Đường Đường, Phó thiếu tá, hai người đối xử với bạn bè như vậy sao?”
Ngữ khí tỉnh bơ thản nhiên, nhưng khi tránh phi tiêu người này lại lén lút thở phào, xác định cái phi tiêu này không phải cái thứ khốn nạn Filipitz kia.
Đường Mạch đứng lên, nắm chặt cây dù nhỏ treo bên hông, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên mặt búp bê- người mà lẽ ra không nên xuất hiện ở đây. Hắn lạnh như băng hô lên tên người kia: “Bạch Nhược Dao.”
Bạch Nhược Dao nở nụ cười, ý tứ sâu xa nói: “Hóa ra cậu còn nhớ tôi hả, Đường Đường.”
Đường Mạch nghe được cái giọng điệu cợt nhả của anh ta, không hiểu nổi hôm nay đối phương lại bị làm sao. Nhưng người thần kinh cũng có thú vui riêng của người ta, hắn không có hứng thú đi đoán tâm tư của Bạch Nhược Dao.
Trong tòa nhà, Bạch Nhược Dao chỉ có một người, Đường Mạch thì có hai.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt cũng chưa động thủ, hai người cực kỳ bình tĩnh, đứng trong phòng thản nhiên nhìn thanh niên mặt búp bê ngoài cửa. Bạch Nhược Dao không có khả năng giết được bọn họ, nhưng nếu anh ta dám đến, chứng tỏ đã chắc chắn rằng mình có thể rời đi. Cho nên Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không định ra tay.
“Anh muốn gì?”
Bạch Nhược Dao vẻ mặt chân thành: “Tôi muốn cậu đó, Đường Đường.”
Phát hiện vẻ mặt của Phó Văn Đoạt trầm thêm vài phần, Bạch Nhược Dao cho rằng anh ăn vạ, nên quyết định hào phóng công bằng: “Hì hì, tôi cũng có chút muốn (giết)anh đấy, Phó thiếu tá.”
Đường Mạch không để ý tới lời đùa giỡn của tên thần kinh này, tay hắn chỉ mân mê cán của cây dù nhỏ, ý tứ cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Bạch Nhược Dao nhún nhún vai: “Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè sao?”
Đường Mạch quét mắt nhìn anh ta, thiếu chút nữa cầm dù xông đến.
Nói cho anh biết cái đồ mặt búp bê, ai là bạn bè của anh!
Bạch Nhược Dao cũng không tức giận, nhưng anh ta lùi về sau nửa bước, hơn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, cười nói: “Cái phó bản tập kết hôm qua Hắc tháp tuyên bố khá thú vị nha. Đường Đường, cậu đi không?”
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đã sớm định đi phó bản đó, nhưng Đường Mạch lạnh lùng hỏi lại: “Liên quan gì đến anh?”
“Hì hì, bởi vì tôi cũng đi mà.”
Đường Mạch: “. . . . . .” Hắn đột nhiên muốn ở nhà nằm nghỉ không đi nữa.
Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Cậu tới đây chỉ để hỏi cái này?”
Bạch Nhược Dao không trả lời, anh ta bắt chước giọng nói của Hắc tháp, dùng thanh âm bình thản không dao động nói: “Ding dong! Phó bản tập kết giới hạn mở ra. Địa điểm trò chơi: Phố Buôn Bán Kỳ Thú tại Vương quốc dưới lòng đất, phần thưởng trò chơi: không biết, BOSS trò chơi: Ông già Noel. 6 giờ 6 phút sáng ngày 6 tháng 6, thỉnh người chơi đi đến phía đông Thiên Đàn, tham dự trò chơi. . . . . .”
Giọng nói dừng lại, nụ cười trên môi Bạch Nhược Dao càng thêm sáng lạn.
“Đường Đường, Phó thiếu tá. Tới không?” Dừng một chút, anh ta cười hì hì, lại nói: “Đúng rồi, phải nói là. . . . . .”
“Có dám tới không?”
Trung Quốc, Quảng Châu, bên cạnh sông Châu Giang, tại tháp Quảng Châu.
Giữa đêm đen, một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, tỏa xuống những tia sáng lấp lánh.
Đây là tòa tháp cao thứ hai trên thế giới, tháp Quảng Châu được thiết kế theo chiều xoay và thon gọn, khiến cho tòa tháp có được một vòng eo mảnh khảnh, cũng hay được gọi là vòng eo của Quảng Châu. Đứng từ dưới nhìn lên, hoàn toàn không thể thấy hết chiều cao của tòa tháp này, cơ hồ chạm đến mặt trăng. Nhưng mà ai cũng không biết, giờ khắc này, ngay tại đỉnh của tòa tháp thon gọn kia, một bóng người cao gầy buộc tóc đuôi ngựa đang đứng tại điểm cao nhất của đầu ăng-ten, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn ánh trăng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.
Mộ Hồi Tuyết vươn tay, hứng lấy ánh trăng. Trong đôi mắt cô ta phản chiếu thứ ánh sáng nhợt nhạt kia, trên cổ là sáu chữ số màu vàng.
Cơn gió lạnh như băng đem áo khoác da màu đen của cô ta thổi bay phất phới, cô ta giống như không biết lạnh, cũng không cảm thấy khó thở khi đang ở một độ cao thế này, cứ như vậy đứng ở đỉnh tháp ngắm nhìn mặt trăng. Qua hồi lâu, cô ta dùng tiếng Quảng Đông thấp giọng nỉ non một câu “Cùng nhau ngắm trăng được không” rồi chậm rãi thu hồi cánh tay.
Cô ta lại đứng ngắm trong chốc lát, tựa hồ đã ngắm chán rồi, Mộ Hồi Tuyết rất muốn nằm xuống phơi tí ánh trăng, nhưng cô ta phát hiện tòa tháp này căn bản không có nơi nào cho mình nằm xuống. Cô ta buồn bực nhìn xung quanh, trừ mũi cột ăng-ten dưới chân, quả thật không có nơi nào để cô ta có thể nằm thưởng trăng, nếu cô ta không chê thì cũng có thể nằm xuống ngay bây giờ, chỉ là sẽ bị mũi ăng-ten xuyên thủng người thôi.
Hiện tại cũng không có cách nào đi tóm lấy cổ áo của người thiết kế, chất vấn rằng tại sao ngươi không thiết kế một cái sân thượng để ngắm trăng, tại sao ngươi có thể mất nhân tính như vậy. Cực kỳ bất đắc dĩ, Mộ Hồi Tuyết thở dài, bỗng nhiên cả người ngả về phía sau.
Sự việc xảy đến quá bất ngờ, chỉ thấy một thân ảnh màu đen rơi vụt xuống từ đỉnh tháp Quảng Châu. Tại độ cao 600 mét, dưới mười lăm giây đau quặn bụng, Mộ Hồi Tuyết nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ phút giây được ánh trăng bao phủ này. Khi khoảng cách với mặt đất chỉ còn năm mươi mét, cô ta rút roi từ bên hông ra, cổ tay dùng sức, sợi roi bền dẻo vài cái quật nát tường thủy tinh, bắn vào phòng cuốn lên một cái trụ xi măng.
Mộ Hồi Tuyết khẽ quát một tiếng, mượn lực bay trong không trung nửa vòng, vững vàng rơi xuống đất.
Cô ta đem roi gắn lại bên hông, nâng bước định rời đi. Nhưng mới đi được nửa bước cô ta đã dừng lại, cũng chẳng quay đầu mà nói với người ở phía sau. Mới nói được hai chữ thì cô ta nghĩ tới một tháng trước, khi mình nói tiếng Quảng Đông đối phương nghe không hiểu. Vậy nên cô ta lại mở miệng: “Đừng đi theo ta, hôm nay ta sẽ rời Quảng Châu.”
Trong gió đêm hiu quạnh, năm người chơi đang trốn sau một công trình đồng loạt sửng sốt. Năm người đó bao gồm cả hồi quy giả và người chơi địa cầu.
Mộ Hồi Tuyết đút hai tay trong túi áo, cất bước rời khỏi tháp Quảng Châu. Cô ta đi được một trăm mét, vẫn phát hiện có người đi theo. Cô ta nhướng mày: “Muốn ta giết các ngươi sao?”
Năm người kia đồng loạt dừng lại bước chân, không biết có nên di chuyển tiếp hay không.
Mộ Hồi Tuyết ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, cô ta bỗng nhiên nở nụ cười. Đó là một nụ cười phát ra từ sự vui sướng tận đáy lòng, giống như lưng đeo một cái ba lô nặng nhọc, gian khổ lết trên sa mạc ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đã tìm được ốc đảo, sắp được giải thoát. Không quan tâm tới sự sống chết, đối với Mộ Hồi Tuyết, cô ta quan tâm đến sự tự do và hòa thuận hơn.
Cô ta cười nói: “Ta đi Bắc Kinh tìm người giết ta, các ngươi không cần đi theo ta đâu.”
Năm người bị chấn động bởi những lời này của cô ta, nhất thời giật mình tại chỗ, chờ đến lúc phản ứng lại, vừa ngẩng đầu, người đã sớm biến mất.
Ta đi Bắc Kinh.
. . . . . .Tìm người giết ta.
Những lời này nghe thì toàn vẻ giễu cợt, nhưng năm người này lại cảm thấy Mộ Hồi Tuyết không có một ý tứ đùa giỡn nào. Cô ta thật sự rất muốn tìm được một người, cầu mong người kia chấm dứt sinh mệnh của mình. Thậm chí còn không thể chờ thêm được nữa.