Tên chương : 你赶紧拿走傅闻夺的异能呀!
Editor : Mia
? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ? ?
Dưới ánh trăng đỏ, Triệu Hiểu Phỉ đang giúp Lý Diệu rửa sạch miệng vết thương, một bên ngắm trộm Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Bỗng nhiên, cô phát hiện biểu cảm của hai người này trở nên kì lạ. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là phức tạp, cuối cùng thế nhưng lại có chút thẹn quá thành giận.....
A ? Thẹn quá thành giận ?
Triệu Hiểu Phỉ kì quái nhìn thêm vài lần.
Người chơi cấp bậc cao đều kì lạ như vậy sao .....
Triệu Hiểu Phỉ cũng không biết, chỉ trong ngắn ngủi một giây, nội tâm Đường Mạch hiện lên cực kì nhiều ý tưởng. Ngàn ý tổng kết đến cuối cùng, hóa thành một ý nghĩ giản dị trong lòng Đường Mạch : Ai có thể đưa cậu cái đồng hồ giả này để cậu đá trở về phế tích sắt thép được không !
Xấu hổ là không thể tránh khỏi, nhưng Đường Mạch bằng tốc độ ánh sáng làm mình bình tĩnh lại. Cậu căng da đầu không liếc nhìn Phó Văn Đoạt một cái, hỏi trong lòng : "Cướp đoạt đạo cụ Phó Văn Đoạt sở hữu, không cho phép anh ấy sử dụng là cái gì ? Nếu ta lấy tất cả đạo cụ của anh ấy, sau khi ta đoạt được dị năng, lại trả về cho anh ta. Như vậy kết quả sẽ thế nào ?
Đường Mạch biết Đồng hồ chân lý khẳng định đã nghe thấy, không mở miệng.
Dựa theo cách nói của Đồng hồ chân lý, cướp đi đạo cụ của Phó Văn Đoạt là được, không cần hủy bỏ những đạo cụ đó. Sau khi Đường Mạch lấy được dị năng, lại đem đạo cụ trả về cho Phó Văn Đoạt, không phải Phó Văn Đoạt tiếp tục sử dụng sao ? Hoặc là, cậu có thể mất đi dị năng của Phó Văn Đoạt, bởi vì cậu không phải ăn sạch sẽ không trả tiền ? Nếu là như vậy, vậy không sao cả. Dị năng của Phó Văn Đoạt mặc dù quan trọng, nhưng bọn họ càng muốn biết câu ghi chú kia nghĩa là gì.
Đồng hồ chân lý vĩ đại đoán được suy đoán của Đường Mạch : "ngươi sẽ không mất đi dị năng của hắn, bởi vì ngươi đã đoạt được nó. Nhưng ngay khoảng khắc ngươi lấy đi đạo cụ hắn sở hữu, đạt được dị năng của hắn, theo luật nhân quả tuần hoàn, những đạo cụ này không bao giờ thuộc về kẻ xâm nhập Hắc tháp Phó Văn Đoạt nữa. Cho dù ngươi trả lại cho hắn, hắn cũng không sử dụng được, những đạo cụ đó chỉ chính ngươi có thể sử dụng."
Quả nhiên không có khả năng đơn giản như vậy.
Phó Văn Đoạt vẫn luôn an tĩnh đứng bên cạnh, chỉ là Đường Mạch không thể nào bỏ qua sự tồn tại của anh. Cho nên cậu cũng hoàn toàn không biết, giờ phút này Phó Văn Đoạt mặt vô biểu tình nhìn Đồng hồ chân lý, cũng không hề liếc nhìn Đường Mạch một cái, ánh mắt của anh có chút lơ đãng, không biết suy nghĩ cái gì.
Đường Mạch không rõ lời nói trong lòng của mình có bị Phó Văn Đoạt nghe thấy không, cậu do dự nửa ngày, vẫn không thể mở miệng hỏi vấn đề "Giao phối là có ý gì". Cậu nói : "Phương pháp cướp đi đạo cụ anh ấy sở hữu, có thể đoạt được dị năng của anh ấy, đối với những người khác cũng áp dụng được sao ?"
Đây là vấn đề thứ hai, theo lý thuyết Đồng hồ chân lý không cần phải trả lời.
Nhưng có thể bởi vì biết mình sắp bị làm thành cái bồn cầu thúi của Ông Già Noel, Đồng hồ chân lý bất chấp tất cả, trả lời miễn phí : "Không cần thiết. Áp dụng đối với kẻ xâm nhập Hắc tháp Phó Văn Đoạt, là bởi vì hắn có nhiều đạo cụ phẩm chất hi hữu."
Đường Mạch bỗng nhiên cảm giác mình đã đoán được phương pháp sử dụng chính xác dị năng của mình, nhưng cậu vẫn còn chút hoang mang. Đồng hồ chân lý không còn trả lời vấn đề của hắn nữa, thậm chí Schrodinger đang nổi giận ở một bên mắng : " Ê ê ê, các ngươi lũ con người một người so với một người còn tham lam vô sỉ hơn. Các ngươi đã hỏi vài cái vấn đề rồi, không được hỏi nữa ! Các ngươi xéo mau cho ra, cút khỏi rừng rậm sắt thép mau đi !"
Đồng hồ chân lý không hé răng nữa, phảng phất như trở thành một chiếc đồng hồ bình thường, kim giây an an tĩnh tĩnh mà báo giờ.
Đường Mạch xoay người chuẩn bị trở về, vừa vặn Phó Văn Đoạt cũng xoay người. Ánh mắt hai người đối diện trên không trung, đồng thời sửng sốt. Giây tiếp theo, Đường Mạch lấy lý trí tuyệt đối ngăn chặn phức tạp quỷ dị trong lòng. Không thể nào miêu tả cảm xúc bằng lời, hai người trầm mặt một lát, Đường Mạch nói trước : "hẳn là có thể rời đi rồi."
Sau một lúc lâu, Phó Văn Đoạt gật đầu nói : ".... Ừ."
Đường Mạch : ".........."
Phó Văn Đoạt : "........."
Con mẹ nó, đây là chuyện gì vậy !
Lý Diệu và Triệu Hiểu Phỉ đều không rõ giữa Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã xảy ra cái gì, bốn người đứng trên đĩa bay rộng lớn trên cao, chờ đợi trò chơi Hắc tháp kết thúc. Thương thế của Lý Diệu do mình tạo ra, Đường Mạch ngồi xổm xuống, hỗ trợ đắp thuốc, kiểm tra. Phó Văn Đoạt đứng một bên, cúi đầu nhìn sau gáy Đường Mạch.
Anh chậm rãi nhíu mày, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Năng lực liên tưởng cường đại kì ba của Phó Văn Đoạt nhớ tới một sự kiên, nhưng rất nhanh sau đó anh mau chóng phủ nhận : Cậu ấy không biết sinh nhật của mình.
Năm phút sau, Đường Mạch đứng lên. So với kiến nghị xấu hổ của Đồng hồ chân lý, giờ phút này anh càng quan tâm : "Sao chúng ta còn chưa rời khỏi trò chơi ?"
Mọi người cũng cảm thấy kì lạ.
Triệu Hiểu Phỉ : "không phải đã hoàn thành trò chơi rồi sao ?"
Schrodinger ở một bên chỉ huy quản gia trung niên khuân vác vật liệu sắt thép, căn bản không quan tâm đến bọn họ. Bốn người chơi đứng trên đĩa bay cao cao đợi năm phút, một trận mùi hương tanh tưởi từ nơi xa ập vào trước mặt. Mùi hương quen thuộc này làm cho người chơi ngay lập tức cảnh giác nhìn về phía trước, chỉ thấy một lão nhân lôi thôi ăn mặc rách rưới nghiêng ngả lảo đảo đi từ nơi xa tới.
Ngửi được mùi hương này, quản gia trung niên hưng phấn chạy nhanh tới.
Sau khi lão nhân đến gần, Schrodinger vênh váo tự đắc mà nhảy lên trên đầu của hắn. Lão nhân ngoan ngoãn cúi đầu, đối với Schrodinger một tiếng "Thưa ngài". Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, lão nhân liền đưa một cây dù nhỏ viền ren màu hồng nhạt đưa cho Schrodinger. Ai cũng không chú ý tới khi nào Schrodinger đưa cây dù nhỏ cho lão nhân. Schrodinger sau đó liền ném cây dù nhỏ cho Đường Mạch.
Đường Mạch tiếp lấy cây dù, ước lượng một chút liền phát hiện căn bản không có gì thay đổi, chỉ một điểm thay đổi là .....
Đường Mạch : "........."
Vì cái gì trên cán dù lại có thêm một viên bảo thạch lớn !
Schrodinger hừ một tiếng : "Nếu không phải quy định trò chơi của Hắc tháp đề ra khen thưởng, loại con người khốn khiếp vô sỉ như ngươi kiếp sau cũng không thể được ngài Schrodinger vĩ đại ta tự hạ mình chế tác đạo cụ cho. Ta biết ngươi hiện tại cực kì cảm động, cảm động đến muốn khóc, nhưng đối với ngài Schrodinger vĩ đại ta mà nói, chế tác cái loại dù nhỏ này của ngươi quả là vũ nhục thanh danh. Các ngươi mau đi nhanh cho ta, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa !"
Một âm thanh trẻ con thanh thúy đúng lúc vang lên :
"Leng keng ! người chơi Phó Văn Đoạt, Đường Mạch thuận lợi hoàn thành 'trò chơi trốn tìm của Schrodinger', thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ tư (hình thức bình thường)."
"Leng keng ! người chơi Lý Diệu ...... thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ ba (hình thức bình thường)."
"Leng keng ! người chơi Triệu Hiểu Phỉ ...... thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ hai (hình thức bình thường)."
Giây tiếp theo, một ánh sáng chói mắt sáng lên trước mặt mọi người. Ngay khi Đường Mạch một lần nữa mở mắt ra, ba người bọn họ đã trở về phía dưới tòa Hắc tháp ở bên kia Cố Cung Bắc Kinh. Ba người không hề do dự, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mỗi người một bên, đỡ người trọng thương suy yếu Lý Diệu, chuẩn bị rời khỏi địa phương dễ gây chú ý này. Chỉ là khi Đường Mạch vừa đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại.
Phó Văn Đoạt cũng dừng bước chân lại, kinh ngạc xoay người nhìn về tòa Hắc tháp to lớn phía sau.
Thân thể Lý Diệu cứng đờ, quay đầu nhìn tòa tháp màu đen đang lập lòe ánh sáng màu sắc rực rỡ, đồng tử run rẩy."
"......... thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ tư !"
"Leng keng ! Trung Quốc khu 3 người chơi Mộ Hồi Tuyết thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ tư !"
"Leng keng ! Trung Quốc khu 3 người chơi Mộ Hồi Tuyết thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ tư !"
Sau khi thông báo toàn cầu ba lần, ánh sáng rực rỡ kia cũng không dừng lại, bởi vì ngay sau đó, ai cũng chưa nghĩ đến, Hắc tháp lại liên tục thông báo thêm hai tin tức.
"Leng keng ! Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Phó Văn Đoạt, người chơi chính thức Đường Mạch thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ tư !"
"Leng keng ! Châu Âu khu 1 người chơi chính thức Lena · Jophoth, Talent · Visek thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ tư !"
Hai tin tức liên tiếp nhau, đánh người chơi toàn cầu một cái trở tay không kịp.
Nhưng sau lúc này đây, mới là bắt đầu chân chính.
"Leng keng ! Thông báo phiên bản đổi mới. ngày 18 tháng 5 năm 2018, Hắc tháp 4.0 online."
Đột nhiên tất cả kết thúc không kịp phòng ngừa, giọng nói rơi xuống, tòa tháp đen không ngừng lập lòe khôi phục bình tĩnh. Nhưng ngay sau đó, cả thế giới sôi trào. Người chơi bình thường không rõ chân tướng khẩn trương thấp thỏm vì phiên bản mới, người chơi đã biết về sự tồn tại lại của người chơi tàng hình, thậm chí biết về bảng xếp hạng thời gian, trầm mặc nhìn về phía tòa Hắc tháp.
Thượng Hải, Maskiva, New York, Đông Kinh, Luân Đôn ......
Thành thị sớm đã hoang vu, người chơi may mắn còn tồn tại ít hơn bao giờ hết. nhưng mà bọn họ biết, rất nhanh sau đó nhân loại sẽ ngênh đón một đợt tăng trưởng cực đại. Chỉ là sau khi quãng thời gian tăng trưởng ngắn ngủi qua đi, nhân loại sẽ một lần nữa đầu hàng, hay là vẫn sẽ bình tĩnh như hiện giờ, ai cũng không biết.
Nga, quảng trường Đỏ ở Maskova.
Một người vạm vỡ mặc kiện áo khoác thật dày, đạp một người trẻ tuổi diện mạo tuấn tú trên tường. Vách tường nháy mắt bị người nọ đạp ra một lỗ lớn. trên mặt người chơi trẻ tuổi đều là thần sắc hoảng sợ, hắn sợ hãi cực kì, tay chân lúng túng bò về phía sau, người cao lớn giống như gấu đen bước về phía hắn.
Trên cổ người trẻ tuổi là một con số kim sắc, năm chữ số.
『93134』
"Không có khả năng, vì cái gì, vì cái gì trên địa cầu sẽ còn tồn tại nhân loại cường đại như vậy ! Các ngươi không phải đều là thịt heo sao ...."
Người vạm vỡ thô bạo nắm cổ áo thanh niên, đem hắn quăng trên tường. nhanh sau đó khi hắn chuẩn bị bị đánh lần nữa, chênh lệch thực lực cường đại như vậy làm cho người trẻ tuổi không có suy nghĩ phản kích, hắn ném tiểu đao sắc bén trong tay, ôm chặt chân người cao lớn, khóc rống xin tah. Nắm tay của người cao lớn dừng lại, hắn trầm mặc hồi lâu, một âm thanh khàn khàn vang lên từ trong áo khoác thật dày : "Cậu nói, gϊếŧ nữ nhân Trung Quốc đứng đầu bảng xếp hạng thời gian kia, có thể .... Làm sống lại một người ?"
Người trẻ tuổi lem luốc khóc thút thít nói : "Đúng vậy, gϊếŧ chết người chơi hạng nhất bảng xếp hạng thời gian, có thể tùy ý làm sống lại một người chết trong phó bản. Tôi nói hết tin tức cho anh rồi, cầu xinh anh, tha cho tôi một mạng đi. Cầu xin anh ......"
Nhưng ngay khi người trẻ tuổi lem luốc vừa mới nhẹ nhàng thở ra, một nắm đấm dữ dội hướng tới. Người chơi trẻ tuổi xinh đẹp mở to cặp mắt long lanh, biểu tình may mắn trên mặt còn chưa tan đi, đầu hắn đã bị đấm vỡ thành bãi máu. Người cao lớn cọ máu trên quần áo, chậm rãi đi ra khỏi đống nhà nhỏ.
Ở ngõ nhỏ bên cạnh nhà nhỏ có ba cổ thi thể, tựa hồ vừa mới chết chưa bao lâu. Bọn họ một đám mờ mịt nhìn về không trung, trên cổ là một vết thương màu xanh lục. Một đao chết.
Bắc Kinh, Cố Cung.
Ánh mắt Đường Mạch trầm xuống. Vì nắm chặt thời gian, Phó Văn Đoạt khiêng Lý Diệu lên, ba người tìm được một địa phương ẩn nấp để dừng chân.
Lý Diệu : "vết thương của tôi đã ổn, nửa tiếng nữa có thể tự hành động. Tôi phải về căn cứ, tìm thủ lĩnh."
Đường Mạch gật gật đầu : "Ngày mai chúng tôi tới Thiên Tuyển."
Lý Diệu : "Được."
Ba người tại đống nhà nhỏ đường ai nấy đi.
Rất nhanh sau đó, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tìm được chỗ ẩn nấp của Trần San San và Jacks. Trần San San gặp mặt liền nói : "Thế nào, các anh không có bị thương chứ." Cô gái nhỏ quan sát hai người Đường Mạch cẩn thận, sau khi phát hiện cũng không có nhiều vết thương nặng, cô bé nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó biểu tình nghiêm túc : "Mộ Hồi Tuyết thông qua Hắc tháp tầng thứ tư, bảy ngày sau phiên bản 4.0 rất có thể có liên quan đến người chơi trong suốt. Anh Đường Mạch, Phó thiếu tá, lần này các anh công tháp là trò chơi như thế nào, có tin tức hữu dụng gì không ?"
Đường Mạch hé miệng, dự định nói kĩ càng tỉ mỉ sự tình gặp được lần này cho Trần San San. Nhưng cậu bỗng nhiên dừng lại, trong đầu vang lên một câu. Trên mặt Đường Mạch nháy mắt đỏ lên, cậu cực kì lý trí mà ngăn chặn tia quẫn bách này, bình tĩnh nói : "Trò chơi công tháp lần này là phó bản bốn người, chỉ là trong đó tụi anh gặp một quái vật Hắc tháp, hắn ngụy trang thành người chơi xen lẫn bên trong tụi anh. Hắn là Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái Grea ∙ Sussεメ."
Trần San San cả kinh : "Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái ?!"
Đường Mạch gật đầu : "Đúng vậy, Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái, hắn gọi là Grea, thực lực phi thường khủng bố ....."
Kế tiếp, Đường Mạch cẩn thận kể lại một lần phó bản lần này hai người gặp phải. Hai người trước mắt đều có thể tín nhiệm được, Đường Mạch không hề giấu giếm, có một số việc cậu cần Trần San San tham mưu. Có dị năng "Siêu trí tuệ" tồn tại, nói không chừng Trần San San có thể từ những việc nhỏ không đáng kể suy đoán được một ít thứ khác.
Trần San San sau khi nghe xong, hỏi : "dị năng của Phó thiếu tá xác thật rất quan trọng, anh Đường Mạch, anh có thể biết được câu ghi chú kia là tốt nhất. Đồng hồ chân lý trả lời như thế nào ?"
Đường Mạch : "............"
Phó Văn Đoạt : "............."
Nhận thấy được tia không đúng Trần San San : "..... ???"
Thần kinh thô Jacks : "Vậy thì nhanh lên đi. Đường Mạch, thì là dị năng của cậu là như vậy. Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào đâu, ngay cả tiến sĩ Lạc tôi cũng không nói. Cậu mau lấy dị năng của Phó thiếu tá đi, dị năng này thực sự quá quan trọng !"
.... Cái loại người nhìn không hiểu không khí xung quanh như anh rốt cuộc làm sao sống đến bây giờ vậy !!!
? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ? ?
Tác giả có lời muốn nói :
Jacks : "Tôi nói sai gì sao ?" vò đầu
Đường Đường : .......
Lão Phó : ..........
Lão Phó : từ từ đã, tôi cảm thấy cậu ấy nói rất đúng.
Đường Đường : ..... ?!!!