Tên chương : 我的失败,在于我拥有了不属于真理的感情。
Editor : Mia
? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ?
Lúc trước, Triệu Hiểu Phỉ dùng son môi vẽ một tấm bản đồ phòng trên lầu hai, trước khi rời đi cô đã cởϊ áσ khoác của mình, vẽ bên ngoài một tấm bản đồ đại khái. người chơi nữ bình tĩnh dứt khoát đặt áo khoác xuống đất, cẩn thận đếm từng hành lang vừa đi qua, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Chúng ta đại khái chỉ có mấy cái hành lang này chưa đi qua, sau đó cũng không thể đi ngược lại, Schrodinger trốn trong mấy cái hành lang này?"
Quy tắc trò chơi điều thứ ba : cửa phòng được bố trí ở hai bên hành lang, một người chơi chỉ có thể ở trên hành lang đi một lần. Khi có người chơi đi qua hành lang, lúc ấy ở trên hành lang sẽ lưu lại dấu chân của con người, có dấu chân của con người hành lang bị cấm tiến vào lần nữa.
Quy tắc này trông có vẻ phức tạp, nhưng thực ra nó hạn chế người chơi không thể quay lại lối cũ.
Không thể đi lần thứ hai qua hành lang, vì vậy một khi người chơi đưa ra lựa chọn, rất có thể sẽ dẫn tương lai của chính mình đi vào ngõ cụt (mọi thứ trên đường đều có dấu chân). Mới chỉ là ván đầu tiên, mọi người còn chưa rõ lắm về bản đồ của lâu đài sắt thép, không thể tránh khỏi có một số lối sai khi đi qua tầng hai, dẫn đến không có khả năng đi vào một số phòng.
Lý Diệu tán đồng nói, "Khẳng định là mấy phòng này. Chúng ta chỉ vừa mới xuống tầng một, ở tầng một, chúng ta đều đi trên một tuyến đường, không gặp quá nhiều ngã rẽ, nói cách khác trong tầng một chúng ta không đưa ra bất kì sự lựa chọn nào, càng không thể có lựa chọn sai. Nếu Đồng hồ chân lý đã nói chúng ta khẳng định không tìm được Schrodinger, đã nói lên Schrodinger trốn ở mấy hành lang khác trên tầng hai."
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn còn một vấn đề.
Triệu Hiểu Phỉ sắc mặt khó coi: "Kì thật đối với những con đường chúng ta vừa đi .... tôi nhớ cũng không phải chính xác."
Giọng nói rơi xuống, còn lại mấy người cũng đều lộ vẻ mặt xấu hổ. Đường Mạch cũng nhấp nhấp môi, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. khi đối diện với cặp mắt đen nhánh kia , Đường Mạch lập tức bình tĩnh xuống.
Phó Văn Đoạt nhìn hắn,âm thanh trầm thấp vang lên: "Tôi nhớ rõ."
Mọi người xoát quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt tiếp nhận son môi trong tay Triệu Hiểu Phỉ, ở trên bản đồ tầng hai thuận lợi mà vẽ ra một con đường uốn lượn.
Anh từ đỉnh hình thoi thứ sáu bắt đầu vẽ, đó là phòng bếp. Tiếp theo, anh thần sắc bình tĩnh mà vẽ tiếp từng đoạn hành lang năm người đã đi qua, thậm chí còn đánh dấu ra vị trí hơn 80 phòng bọn họ đã tiến vào, ở cửa phòng vẽ một cái điểm đỏ nhỏ. Triệu Hiểu Phỉ xem đến trợn mắt há mồm, chờ đến khi Phó Văn Đoạt vẽ đến chỗ bọn họ đang đứng, cô nhận lại son từ Phó Văn Đoạt, trầm mặc một lúc lâu, hoài nghi nói : "..... Anh xác định không có vẽ sai chứ ?"
Phó Văn Đoạt nhướng mày.
Đường Mạch: "Anh ấy vẽ chính xác rồi."
Triệu Hiểu Phỉ nửa tin nửa ngờ mà nhìn bọn họ.
Triệu Hiểu Phỉ không biết, nhưng Phó Văn Đoạt đã chỉnh sửa bản đồ của cô ấy ở một số điểm m làm cho bản đồ thô này chính xác hơn nhiều. Trong căn phòng tối đen như mực, Schrodinger nhìn chằm chằm bản đồ trong tay Triệu Hiểu Phỉ, tức giận đến trợn tròn mắt to, thở phì phì mà phát ra từng tiếng hừ ngọt ngào.
Bản đồ này thực sự là một bản đồ thu nhỏ Pháo đài thép của Schrodinger, ngay cả bản thân Schrodinger cũng có thể không vẽ nó chính xác như vậy!
Sau Địa cầu online, tố chất thân thể người chơi đều được nâng cao. Nhưng mà nhớ rõ chính mình đã đi qua cái gì là một chuyện, muốn ngay tại không gian kín này vẽ ra một bản đồ chính xác, quan trọng phải có một giác quan nhạy bén với không gian. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi cuối đội ngũ, Đường Mạch nhỏ giọng nói : "Trên tầng hai thật sự chỉ có bốn hành lang chúng ta chưa đi qua?"
Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn hắn.
Đường Mạch vừa rồi phi thường khẳng định mà nói anh vẽ bản đồ tuyệt đối chính xác, hiện tại lại đi dò hỏi tính chính xác của anh.
Phó Văn Đoạt trong mắt xẹt qua một tia ý cười không dễ phát hiện : "Thực sự, chỉ có bốn hành lang."
Đường Mạch giải thích: "Tôi tin tưởng anh, nhưng nếu nói chỉ có bốn hành lang, tôi cảm thấy có chút không thích hợp."
"Không đúng chỗ nào."
Đường Mạch: "Anh có cảm thấy..... Schrodinger trốn trong bốn hành lang kia không?"
Phó Văn Đoạt dừng lại, ba người phía trước còn đang đi. Anh lẳng lặng nhìn Đường Mạch, nhẹ giọng nói: "Không cảm thấy."
Đường Mạch đột nhiên cười: "Tôi cũng không cảm thấy."
Đường Mạch chưa bao giờ nghi ngờ bản đồ của Phó Văn Đoạt có phải là không chính xác hay không, hắn đối với người này tin tưởng tuyệt đối. Phó Văn Đoạt quả nhiên không làm cho hắn thất vọng. Loại bản đồ này đối với anh hoàn toàn không phải là một thử thách, không cần tố chất thân thể sau địa cầu online, anh cũng có thể vẽ ra. Lúc trước khi làm nhiệm vụ, anh một mình đi đến căn cứ quân sự bí mật vô cùng phức tạp, đi vòng vào bên trong, sau đó cẩn thận vẽ sơ đồ căn cứ, còn đánh dấu phòng thí nghiệm, khống chế vị trí hoàn toàn chuẩn xác, bản đồ chính xác đến hoàn mỹ.
Tuy nhiên, nếu bản đồ thật sự giống như Phó Văn Đoạt vẽ, mọi thứ liền càng thêm kì quái.
Đường Mạch đi theo ba người Triệu Hiểu Phỉ , cúi đầu trầm ngâm.
hành lang tầng một so với tầng hai đơn giản hơn rất nhiều, không có quá nhiều lối rẽ, gần như là một hình chữ nhật ngay thẳng. Phòng phân bố ở hai bên hành lang, năm người chơi dọc theo hành lang đi nửa vòng, lại tìm được mười một phòng. Triệu Hiểu Phỉ đi đàng trước dừng lại bước chân: "Nơi này lại có một cái cầu thang?"
Mọi người lấy ra tấm bản đồ, so sánh hai tầng.
Lý Diệu đưa ra kết luận: "Cầu thang này là cầu thang lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy đi."
Khi ở tầng hai, năm người chơi tổng cộng nhìn thấy hai cái cầu thang. Đường Mạch đưa ra quyết định, không chọn cầu thang thứ nhất, mọi người từ cầu thang thứ hai đi xuống, tiến vào tầng một, tiến vào phòng của Đồng hồ chân lý.
Triệu Hiểu Phỉ : "Chúng ta đi lên cũng vô dụng. Trên hành lang chỗ nào cũng có dấu chân. Vòng này trò chơi sẽ kết thúc. Tầng một hành lang còn chưa đi xong, chúng ta trước hết đi xong tầng một đi.
Mọi người đi vài bước, Đường Mạch quay đầu, kỳ quái hỏi: "Victor?"
Trong hành lang sắt thép đen nhánh, một người đàn ông eo lưng thẳng tắp mà đứng bên bức tường. Phó Văn Đoạt nhìn bên trái bức tường, sau đó lại nhìn bên phải bức tường. Lông mày của anh nhíu chặt hơn, đột nhiên, anh ngẩng đầu đi đến bên cạnh Đường Mạch. Đường Mạch sửng sốt, không biết anh muốn làm gì. Phó Văn Đoạt lại cúi đầu, áp môi vào tai anh, nhỏ giọng nói ra một câu chỉ có hai người nghe được.
Đường Mạch thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Mười phút sau, năm người chơi dọc theo tầng một hành lang đi xong một vòng, lại đến được phòng của Đồng hồ chân lý.
Triệu Hiểu Phỉ dùng son môi để hoàn thành bản đồ của tầng một, nói: "Tầng một thực sự đơn giản hơn nhiều so với tầng hai. Nó chỉ là một hành lang hình chữ nhật bình thường. Tổng cộng có 29 phòng. Chúng ta đều đã xem qua, không tìm thấy Schrodinger. Schrodinger khẳng định ở trên tầng hai, trong mấy cái hành lang chúng ta chưa đi vào kia."
Greya cười: "My lady, tôi không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy. "
Không nói đến Grea, ngay cả chính Triệu Hiểu Phi cũng cảm thấy câu trả lời quá đơn giản. Trò chơi công tháp có thể đơn giản như vậy sao?
Đương nhiên cũng không phải không có khả năng. Nếu không có năng lực trinh sát mạnh mẽ của Phó Văn Đoạt, không có Đồng hồ chân lý lộ ra manh mối "Các ngươi đã không có khả năng tìm được Schrodinger", họ sẽ không bao giờ có được thông tin hiện tại. Mặt khác, họ gặp phải những phát minh rất nguy hiểm trong một số căn phòng, chỉ cần sức mạnh của họ không đủ, họ sẽ bị gϊếŧ bởi những phát minh đó.
Hơn nữa bản đồ của tầng hai thật sự quá phức tạp, người bình thường nếu đi ở bên trong, không thể có khả năng đi đến tầng một, cũng sẽ lãng phí một lượt chơi.
Triệu Hiểu Phỉ nghĩ nghĩ: "Dù sao chúng ta đã tìm hơn một trăm phòng, còn thiếu mấy cái phòng. Còn có hai lần cơ hội, lượt thứ hai của trò chơi, chúng ta trực tiếp đi tìm những căn phòng kia một lần. Tóm lại còn có vòng thứ ba trò chơi, không cần lo lắng thất bại."
Cái kiến nghị này phi thường hợp lý, Lý Diệu gật gật đầu. Cô vốn định đồng ý với cách nói của Triệu Hiểu Phỉ, nhưng cô bỗng nhiên nhớ tới dặn dò Nguyễn Vọng Thư, lén lút nhìn về phía Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Vừa nhìn, Lý Diệu lập tức sửng sốt.
Đường Mạch hướng cô lắc lắc đầu.
Lý Diệu vẻ mặt khó hiểu.
Đường Mạch thở dài. Lý Diệu không phải Phó Văn Đoạt, chuyện phức tạp như vậy, Lý Diệu không có khả năng bằng mấy cái ánh mắt liền hiểu ý của hắn.
Triệu Hiểu Phỉ : "Hiện tại chúng ta trực tiếp lên lầu hai xem những căn phòng kia sao?"
"Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tìm lại Đồng hồ chân lý một chút."
Triệu Hiểu Phỉ kỳ quái mà nhìn về phía Đường Mạch, kinh ngạc hỏi: "Anh muốn tìm Đồng hồ chân lý? Anh tìm nó làm cái gì."
Đường Mạch thần sắc bình tĩnh: "cửa phòng của Đồng hồ chân lý đối diện cầu thang, nếu đã quyết định bắt đầu lượt thứ hai trò chơi, có thể bắt đầu từ căn phòng này. Từ phòng này cũng có thể trực tiếp lên lầu hai."
"...... Cũng không phải không được."
Lý Diệu giải quyết dứt khoát: "Đi thôi."
một vòng trò chơi này đã khẳng định thất bại, từ chỗ nào bắt đầu lượt thứ hai trò chơi, tựa hồ cũng không có bất luận cái gì khác biệt. Đường Mạch cầm đèn pin, đứng ở phía trước đội ngũ, tay phải cầm chốt cửa làm từ sắt thép. Hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, trong phút chốc, màu lam quang mang từ trong phòng sáng lên, bao phủ năm người chơi. Chờ bọn họ mở mắt ra, đã bị cố định trên mặt đất, hai chân vô pháp nhúc nhích.
Một đạo trầm ổn giọng nữ bình tĩnh mà vang lên: "Hoan nghênh đi vào thế giới Đồng hồ chân lý. Ta là vĩ...... Vĩ...... Vĩ đại......"
Đồng hồ chân lý: "......"
Như thế nào mẹ nó lại là các ngươi a a a!!!
Đồng hồ chân lý trăm triệu không nghĩ tới, đám nhân loại độc ác này, còn không có bắt đầu lượt thứ hai trò chơi trốn tìm, cư nhiên lại chạy đến chỗ của nó. Hành lang là không thể tiến vào lại, nhưng phòng thì có thể. Đồng hồ chân lý trầm mặc mà nhìn năm người chơi trước mắt, năm người chơi cũng đều ngẩng đầu, mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nó.
Năm người đối diện không một tiếng động.
Đồng hồ chân lý: "......" Quy tắc bảo hộ tuyệt vời!
Sau một lúc lâu, Đồng hồ chân lý tận lực làm âm thanh chính mình nghe phi thường bình tĩnh: "Kẻ xâm nhập Hắc tháp, các ngươi lại muốn làm cái gì. Những gì ta biết toàn bộ đều nói cho các ngươi rồi, ta đã phải bị Ngài Schrodinger vĩ đại làm thành các loại đồ vật, tặng cho các vị đại nhân khác. Các ngươi nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy sao?"
Ngữ khí này nghe thế nào lại giống một oán phụ .....
Lý Diệu nói: "Chúng ta chỉ là quyết định lấy phòng này của ngươi làm kết điểm, kết thúc lượt đầu trò chơi. Lại lấy nơi này làm khởi điểm, bắt đầu lượt thứ hai trò chơi" ai rảnh tự nhiên không có việc gì tìm việc tới đánh ngươi.
Đồng hồ chân lý buồn bực cực kỳ: "Ngay thời điểm các ngươi đi vào lại phòng này một lần nữa, các ngươi xác thực đã thua lượt đầu trò chơi."
Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp đúng lúc vang lên:
"Leng keng! 'trò chơi trốn tìm của Schrodinger' lượt thứ nhất trò chơi kết thúc."
"lượt thứ hai trò chơi bắt đầu!"
Tiếng cười vui sướng khi có người gặp họa ngọt ngọt mềm mềm của mèo đen ở trong phòng đắc ý quanh quẩn : "ha ha ha, các người một đám người chơi ngu xuẩn ! các ngươi không có khả năng tìm được ta đâu, các ngươi sẽ trở thành đồ vật của ta ! Đồng hồ rác rưởi, ngươi mau đem đám nhân loại vô sỉ này đuổi ra ngoài đi, ta đã gấp đến mức không chờ nổi mà muốn đem bọn hắn nhét vào kho hàng của ta, ta muốn đem bọn hắn toàn bộ làm thành cái bồn cầu thúi, đưa cho Ông già Noel!"
(bé mèo có chấp niệm với bồn cầu thúi thiệt sự =)))))))
Hai người chơi nữ mặt đen một nửa.
Lý Diệu siết chặt ngón tay, tính toán rời đi phòng này liền trực tiếp lên lầu, vọt vào mấy cái phòng bọn họ chưa vào kia.
Đồng hồ chân lý ngoan ngoãn mà nói: "Vâng, Ngài Schrodinger vĩ đại, ta đây liền đem đám nhân loại này đuổi ra ngoài."
Nhưng mà giây tiếp theo, một đạo thanh âm vang lên: "Ai nói chúng ta muốn đi ra ngoài?"
Đồng hồ chân lý đột nhiên sửng sốt.
Trong phòng tối, mèo đen nhỏ cũng đang ngơ ngác mà chớp chớp mắt, mờ mịt mà nhìn nhân loại kia.
Trong căn phòng phong bế bằng sắt thép, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đứng phía trước năm người chơi, Đường Mạch hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn đồng hồ lớn kia, chém đinh chặt sắt hỏi: "Chúng ta tiến vào thế giới của ngươi, có phải hay không lại có thể mở ra một vòng trò chơi Đồng hồ chân lý ? Trở thành chân lý, hoặc đánh tan chân lý."
Đồng hồ chân lý: "Nhưng các ngươi đã biết đáp án, Kẻ xâm nhập Hắc tháp."
Đường Mạch lại hỏi: "Chúng ta có thể lại chơi một ván không?"
Đồng hồ chân lý căn bản không rõ hắn muốn làm cái gì: "...... Có thể."
Không chỉ có là Đồng hồ chân lý, Lý Diệu, Triệu Hiểu Phỉ cũng không hiểu Đường Mạch muốn lãng phí thời gian ở chỗ này vì cái gì. Grea như suy tư gì mà nhìn bóng dáng Đường Mạch, mèo đen nhỏ dùng hai móng kéo đầu, ở nào đó trong phòng gắt gao nhìn chằm chằm cái ót của Đường Mạch, tựa hồ muốn nhìn ra hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu.
Bỗng nhiên, Schrodinger nhìn thấy Phó Văn Đoạt khóe miệng hơi hơi gợn lên. Mèo đen nhỏ bỗng nhiên trợn cho hai mắt xanh lục, nó nhanh chóng nói : "Đồng hồ chân lý, ngươi mau đem bọn họ đuổi ra đi, không được bọn họ hỏi......"
"Ván đề của ta là, lượt thứ hai trò chơi bắt đầu, tính đến hiện tại." giọng nói của Đường Mạch và mèo đen nhỏ cùng nhau vang lên, hắn bình tĩnh mà nhìn cái đồng hồ lớn trước mặt, "Đồng hồ chân lý, Chúng ta đã thua lượt thứ nhất của trò chơi sao ?"
Không khí trong nháy mắt an tĩnh lại.
trong phòng của Đồng hồ chân lý, Triệu Hiểu Phỉ cùng Lý Diệu kinh ngạc mà nhìn Đường Mạch. Grea cũng có chút kinh ngạc, hắn cầm đoản trượng nhẹ nhàng chạm mặt đất. Ai cũng không phát hiện đoản trượng của hắn vô cùng thần kỳ mà bị căn phòng này hạn chế, có thể tùy ý trên mặt đất chuyển động.
Nhưng lúc này đây, Đồng hồ chân lý cư nhiên không có trả lời.
Đây là lần đầu tiên cái đồng hồ này trầm mặc lâu như vậy. thân chuông màu lam của nó run rẩy rất nhỏ lấy mắt thường khó có thể phát hiện, mèo đen nhỏ tê tâm liệt phế tiếng hô rít gào dựng lên: "Không được trả lời hắn! Ngươi cái đồng hồ thất bại rác rưởi, ngươi không được trả lời hắn! Ta không cho phép ngươi trả lời hắn!!!"
Nếu có mắt, giờ phút này Đồng hồ chân lý khẳng định sẽ nhìn lên trời, "ánh mắt" của nó mạnh mẽ xuyên thấu qua vách tường sắt thép, thấy được nhà phát minh vĩ đại nhất của thế giới Hắc tháp - Schrodinger.
Ba giây sau, Đồng hồ chân lý dùng giọng nữ bình tĩnh không chút phập phồng, từng câu từng chữ nói : "Ngài Schrodinger vĩ đại, ta là một cái sản phẩm thất bại, nhưng không có nghĩa những hiểu biết và những chân lý trên thế giới ta biết đều thất bại. Thất bại của ta là, ta có những tình cảm không thuộc về chân lý. Chỉ cần có người hỏi ta vấn đề, ta liền nhất định sẽ trả lời. ta không thể nói dối, hơn nữa vấn đề hắn hỏi là một vấn đề bình thường. Nếu ta nói dối, những kẻ xâm nhập Hắc tháp này liền đánh tan chân lý, bọn vẫn như cũ vẫn sẽ biết được đáp án. Ngài cũng hiểu rằng, bọn họ hỏi ra vấn đề này, có nghĩa là bọn họ đã biết làm thế nào để thông qua trò chơi."
Mèo đen nhỏ gầm lên: "Đồng hồ rác rưởi vô dụng !!!"
Trên mặt lớn của Đồng hồ chân lý, kim giờ kim phút kim giây lại lần nữa lộc cộc chạy. Nó phảng phất như không nghe thấy tiếng rít rào của Schrodinger, dùng giọng điệu vững vàng mà vô cảm từng câu từng chữ nói ----------
"Hoan nghênh đi vào thế giới của Đồng hồ chân lý. Ta là Đồng hồ chân lý vĩ đại, vì Ngài Schrodinger vĩ đại báo giờ chuẩn xác. Kẻ xâm nhập Hắc tháp, các ngươi tổng cộng có năm cơ hội ra vấn đề. Trở thành chân lý, hoặc đánh tan chân lý. Đối với vấn đề vừa rồi của các ngươi," Đồng hồ chân lý tựa hồ "nhìn" về phía Đường Mạch, nó lạnh lùng mà trả lời: "Đáp án của ta là,"
"Giờ này khắc này, hết hạn đến bây giờ, Kẻ xâm nhập Hắc tháp, các ngươi đã thua lượt thứ hai của trò chơi trốn tìm."
? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ?
Tác giả có chuyện muốn nói: Hiểu Bôn vũ đoàn, vui vẻ ngày lễ!