Địa Cầu Online

Chương 143: Người đứng thứ 89 trên Bảng xếp hạng thời gian ~



Mặt trời lặn dần, ánh chiều tà cuối cùng đang từ từ biến mất nơi đường chân trời xa xôi.

Ngay khi Jacks vừa lên tiếng, Đường Mạch liền dừng động tác. Sau khi thấy rõ người tới, hắn thu lại cây dù nhỏ về bên thắt lưng. Đường Mạch chưa từng nghĩ tới Jacks sẽ xuất hiện ở Bắc Kinh, hơn nữa còn đem theo cả Trần San San. Sau một thoáng kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn về phía cô bé thấp gầy bé nhỏ đã lâu không gặp này, đang nghĩ tới việc trước tiên cần phải tìm một chỗ nghỉ chân cho ba người bọn họ, nhưng khi hắn còn chưa kịp mở miệng, liền đã nghe thấy Trần San San lên tiếng: “Trước tiên chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này, nơi đây quá gần với Phó bản hiện thực ở cổng trường Bắc đại. Trời tối rồi, không đủ an toàn.”

Jacks gật gật đầu, Đường Mạch có chút hơi sững sờ.

Một lát sau, thân ảnh ba người biến mất trong con ngõ nhỏ hẹp. Đường Mạch tìm được một căn tứ hợp viện không người ở, ba người tiến vào nhà chính, Jacks lấy từ trong ba lô ra một chiếc đèn pin tiết kiệm năng lượng có công suất thấp. Anh ta mở đèn pin, ánh đèn lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng, độ sáng rất vừa phải vì có thể giúp Đường Mạch thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, nhưng sẽ không khiến người ở ngoài phát hiện dị thường.

Đường Mạch nhìn nhìn Jacks, sau đó lại nhìn sang San San. Tầm mắt hắn cố định trên người cô bé, suy tư hồi lâu, rốt cuộc hỏi: “Hai người bọn em……Tại sao lại ở nơi này?”

Thời điểm khi nhìn thấy Jacks và Trần San San, Đường Mạch thậm chí đã nghĩ tới đây có phải là một loại dị năng đặc biệt nào đó có thể làm thay đổi gương mặt, khiến kẻ thù thả lỏng cảnh giác hay không. Ví dụ nếu như muốn tấn công Đường Mạch, hắn nhất định sẽ phản công lại, nhưng nếu hắn nhìn thấy người đến là Jacks và Trần San San, hắn đương nhiên sẽ không xuống tay, ngược lại có khả năng sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội, một kích mà mất mạng. Nhưng Đường Mạch rất nhanh đã tự mình phủ nhận suy đoán này.

Biến thành mặt ai không biến, tại sao lại cố tình biến thành gương mặt của Jacks và Trần San San?

Hiện tại, người Đường Mạch quen thuộc nhất chính là Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh, nhiều hơn nữa cũng chỉ có thêm một tên Bạch Nhược Dao. Nếu thật sự là dị năng, hẳn là nên biến thành gương mặt của bọn họ mới đúng.

Bởi vì Đường Mạch hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao hai con người vốn dĩ nên ở Thượng Hải là Jacks và Trần San San lại đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh xa xôi này, cho nên mới lo xa một chút sự tình không đâu như vậy.

Jacks gãi gãi đầu, trả lời nói: “Thật ra không phải là chủ ý của tôi đâu, là San San nói hai người bọn tôi đến khu vực phụ cận cổng trường Bắc Đại có khả năng sẽ tìm được cậu. Em ấy nói cậu đã đi công tháp vào tháng 01 vừa rồi, Hắc tháp sẽ không cưỡng chế cậu đi công tháp nữa. Hơn nữa cậu vừa mới thông quan Hắc tháp tầng thứ ba tháng trước, trong khoảng thời gian ngắn cậu hẳn cũng sẽ không chủ động công tháp, cho nên cậu khẳng định vẫn còn ở tại Bắc Kinh. Thế nhưng gần đây xảy ra quá nhiều sự tình, cậu sẽ không ngồi chờ chết, rất có thể sẽ chủ động tiến vào phó bản, muốn gia tăng thực lực của bản thân mình. Hiện tại, Phó bản hiện thực nổi tiếng nhất Bắc Kinh chính là phó bản hiện thực ở cổng trường Bắc Đại này, San San cảm thấy có khả năng 30% cậu sẽ đi khiêu chiến phó bản này. Hai người bọn tôi chỉ cần chờ ở nơi này, rất có thể sẽ chờ gặp được cậu.” Dừng một chút, Jacks quay đầu nhìn về phía San San: “San San, trước đây em thực sự từng nói chúng ta chỉ có 30% cơ hội thôi đúng không?”

Trần San San bất đắc dĩ nói: “Quả thật em đã từng nói khả năng ấy chỉ có 30%, nhưng mà Jacks, việc anh Đường Mạch hỏi không phải cái này.”

Jacks có chút ngơ ngác: “Đường Mạch không phải đang hỏi tại sao chúng ta lại ở xuất hiện ở chỗ này đó sao?”

“Việc anh ấy muốn hỏi chính là, hai người chúng ta tại sao lại xuất hiện ở đây, ở Bắc Kinh xa xôi này.”

Jacks như bừng tỉnh đại ngộ.

Mấy tháng không gặp, Đường Mạch nhìn Trần San San chỉ ra sai lầm của Jacks, khóe miệng khẽ cong lên, cười thành tiếng. Nghe thấy hắn cười, hai người còn lại đồng thời quay sang nhìn hắn. Đường Mạch giải thích nói: “Hai người dường như đã có chút thay đổi rồi.”

Jacks: “Đúng vậy, Đường Mạch, cậu vậy mà cũng phát hiện ra được à? Tôi đã trở nên cường tráng hơn rất nhiều rồi. Tháng trước tôi vừa mới thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, đạt được một ít khen thưởng gia tăng thể chất. Nhưng San San lại không thay đổi gì cả, thật sự rất quái lạ, em ấy tham gia rất nhiều phó bản, cũng đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, thế nhưng tố chất thân thể của em ấy vẫn không tăng thêm chút nào.”

Đường Mạch biết nguyên nhân, nhưng hắn cũng không hề lên tiếng giải đáp vấn đề này.

“Chẳng lẽ ý cậu là tóc San San đã dài hơn trước?”

Sự thay đổi này ngay cả San San cũng không hề chú ý tới, cô bé sờ tóc mình, lẩm bẩm nói: “Hình như cũng có chút dài ra thật……”

Ba người đồng thời cười thành tiếng.

Sau khi Địa cầu online, đối với mỗi người chơi mà nói, sống một ngày như sống bằng một năm. Thời gian ba tháng trôi qua, không hề giống như ba tháng bình thường, mà ngược lại tựa như ba năm. Đường Mạch chỉ mới không gặp Jacks và Trần San San ba tháng, lại cảm thấy bọn họ như đã rất lâu rồi chưa gặp lại. Thế nhưng sau khi trải qua câu đùa vui của Jacks, ba người rất nhanh đã lại cảm thấy gần gũi hơn, không hề có khoảng cách.

Trần San San giải thích nói: “Là thầy Lạc bảo Jacks đem theo em tới tìm anh, anh Đường Mạch.”

Đường Mạch nhăn mày lại: “Lạc Phong Thành?”

Trần San San: “Đúng vậy, là thầy Lạc. Tháng trước, em và Jacks bắt đầu xuất phát từ Thượng Hải, trên đường tới Thiên Tân không cẩn thận liền tiến vào một phó bản, cho nên bị trì hoãn một chút thời gian. Sau khi chúng em tới Bắc Kinh lại nghe được việc tổ chức Thiên Tuyển dường như đang đuổi giết Phó thiếu tá. Tổ chức Thiên Tuyển rất lớn mạnh, em và Jacks chỉ có hai người, thế lực quá đơn mỏng, bọn em chờ thời điểm bọn họ đuổi giết các anh gắt gao qua đi, bọn em mới bắt đầu tìm kiếm anh.”

Đường Mạch không nghĩ tới San San vậy mà đã đến Bắc Kinh từ sớm như vậy. Hắn nói: “Sự tình liên quan đến tổ chức Thiên Tuyển tương đối phức tạp, anh hiện tại cũng không tiện giải thích rõ. Lạc Phong Thành muốn em tới đây làm gì?”

Chỉ có Trần San San, không có Jacks. Đường Mạch nghe ra được, người Lạc Phong Thành chân chính muốn đưa tới Bắc Kinh là ai.

Ngón tay Trần San San khẽ siết chặt, cô bé nghiêm túc nhìn Đường Mạch, nói ra ba chữ: “Người tàng hình.”

Hai mắt Đường Mạch khẽ mở lớn, rất nhanh hắn đã kịp bình tĩnh lại.

“Lạc Phong Thành bảo hai người các em mang tin tình báo gì tới đây?”

Không cần dông dài nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề mà trực tiếp hỏi tin tình báo, bởi vì hiện tại Đường Mạch đã biết rõ ý định của Lạc Phong Thành. Lạc Phong Thành nhất định đã phát hiện ra tin tức quan trọng gì đó liên quan tới Người tàng hình, cho nên mới bảo Trần San San ngàn dặm xa xôi tới đây. Tin tức này chắc chắn là thứ vô cùng quan trọng, hơn nữa tình thế tương đối khẩn cấp, Tổ chức Attack không thể xử lý được, cho nên mới phải giao cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.

Jacks ngồi một bên nghe được như lọt vào sương mù, anh ta không rõ Đường Mạch và Trần San San vừa rồi còn đang về vấn đề tóc cô bé đã dài ra, hiện tại làm sao đã lại đột nhiên liền tiến vào vấn đề chính rồi.

Trần San San thế nhưng vẫn đuổi kịp theo tiết tấu của Đường Mạch. Cô bé lấy ra một xấp hồ sơ dày cộp từ chiếc túi nhỏ mang theo bên mình. Đường Mạch lúc này mới phát hiện, chiếc túi mà Trần San San đeo trên người nhìn qua rất nhỏ, nhưng bên trong lại để tệp tài liệu dày đến 5cm. Bởi vì chỉ để tài liệu, cho nên chiếc túi đó mới nhỏ như vậy. Trần San San đưa tài liệu giao cho Đường Mạch: “Đây chính là những thứ mà thầy Lạc bảo em mang tới cho anh. Nhưng tất cả chỗ này chỉ là chữ trên mặt giấy, thứ thầy ấy chân chính muốn giao cho anh……anh Đường Mạch, là em. Những thứ em biết còn nhiều hơn gấp bội so với những gì được viết trong đây.”

Đường Mạch vừa tiếp nhận tài liệu đang chuẩn bị mở ra xem, nghe vậy hắn liền dừng động tác. Nhìn biểu tình chuyên chú nghiêm túc trên mặt cô bé nhỏ tuổi này, Đường Mạch chậm rãi nở nụ cười. Hắn dứt khoát để toàn bộ văn kiện sang một bên, nói: “Lạc Phong Thành rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì vậy?”

Trần San San nói với ngữ khí tràn đầy sự khẳng định: “Người tàng hình chính là hơn 6 tỷ người đã biến mất vào nửa năm trước kia.”

Kế tiếp, Trần San San dùng tốc độ cực nhanh thuật lại toàn bộ những tin tình báo mà Tổ chức Attack đã thu thập được, cùng Đường Mạch trao đổi tin tức. Cô bé vốn tưởng rằng Đường Mạch khẳng định không hề biết đến sự tồn tại của những thứ này, cho nên chuyện lớn chuyện nhỏ đều thuật lại tỉ mỉ, kĩ càng, cố gắng không bỏ sót bất kì tin tức nào. Nhưng sau khi chân chính nói ra mọi chuyện, cô bé mới phát hiện, những việc Đường Mạch biết được thực ra không hề ít.

“Người tàng hình là nhóm người nhân loại đã từng biến mất, bọn họ có một bảng xếp hạng, gọi là Bảng xếp hạng thời gian.” Đường Mạch tìm được một tờ giấy từ trong phòng, viết hết tất cả những tin tức quan trọng lên mặt trên, “Việc này anh đã biết rồi. Nhưng anh chỉ mới biết người chơi đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng đó tên là Mộ Hồi Tuyết, chứ chưa từng nghe nói qua về những người chơi mà em nhắc tới.”

Mộ Hồi Tuyết, Alex · Jonard, Richard · Mattson……

Trần San San đọc lại một lượt những cái tên kia, Đường Mạch lập tức viết hết chúng lên giấy. Thời điểm hắn vừa viết xong, thế nhưng lại phát hiện tổng cộng đã viết ra được hơn bốn mươi cái tên. Trong đó có 11 người Trung Quốc, 20 người Âu Mỹ, và một ít những cái tên Đông Nam Á và Đông Á.

Đường Mạch nắm chặt bút, ngón tay vừa lật, đuôi bút liền hạ xuống, nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn, phát ra tiếng lách cách đều đặn. Ánh  mắt hắn đảo qua một lượt trên 11 cái tên Trung Quốc xa lạ, cuối cùng liền dừng lại trước ba chữ “Mộ Hồi Tuyết”, Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía Trần San San: “Em cảm thấy bảng xếp hạng này có điểm nào khác lạ không? ”

Trần San San: “Có quá nhiều người Trung Quốc.”

Khóe miệng Đường Mạch khẽ cong lên: “Đúng vậy, người Trung Quốc có chút hơi nhiều.”

Dựa theo lời Bạch Nhược Dao, trên bảng xếp hạng thời gian tổng cộng có 100 người, Tổ chức Attack có được danh sách của 50 người xếp hạng đầu, trong đó vậy mà lại có đến 11 người Trung Quốc.

“Những cái tên này thực rõ ràng đều là tên của người Trung Quốc, cho dù có mấy cái là tên của người Hàn Quốc, hoặc là tên của người thuộc những quốc gia khác, thì người Trung Quốc chúng ta vẫn quá nhiều.” Người Trung Quốc chiếm tỉ lệ ¼ trên tổng số, Đường Mạch nhanh chóng động não suy nghĩ, trong nháy mắt hắn đã liên tưởng đến vô số loại khả năng, đột nhiên, hắn nói: “Tỷ lệ này bằng với tỷ lệ dân số Trung Quốc trên tổng dân số toàn thế giới?”

Jacks ở bên cạnh nghe được lời này liền có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Trần San San lại hai mắt sáng ngời, cô bé tiếp lời Đường Mạch: “Quả thật có chút khá tương tự. Hơn nữa anh Đường Mạch, bảng xếp hạng thời gian là một bảng xếp hạng giết người. Giết một người chơi bình thường, có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi. Giết một người sở hữu vòng thời gian trên cổ, ngoại trừ mười phút cố định, còn có thể đạt được một nửa thời gian của bọn họ. Nhưng cái này thật ra cũng không hề ảnh hưởng mấy.”

Trần San San vẽ ra một vòng tròn to trên giấy, sau đó lại vẽ thêm hai vòng tròn nhỏ trong vòng tròn to. Vòng tròn nhỏ thứ nhất viết “10 phút”, vòng tròn nhỏ thứ hai viết “10 phút +x phút”.

“Giết một người chơi bình thường có thể đạt được mười phút nghỉ ngơi, giết một người chơi sở hữu thời gian nghỉ ngơi có thể đạt được 10 phút + ½ X phút. Thế nhưng loại người chơi sở dĩ có thể đạt được X phút kia, cũng là vì hắn ta/cô ta đã  giết rất nhiều người. Xét đến cùng, số lượng thời gian mà mỗi người đạt được sẽ tương ứng với số người mà họ đã giết, hai thứ này sẽ có quan hệ tỷ lệ thuận với nhau.” Dừng một chút, Trần San San tiếp nói: “Loại người chơi như thế nào mới có thể đạt được càng nhiều thời gian nghỉ ngơi?”

Điểm này Jacks hiểu rõ: “Những người chơi lợi hại. Chỉ có những người sở hữu thực lực mạnh mẽ, thì mới đủ khả năng để giết hại những người chơi khác.”

Ai ngờ giây tiếp theo, Đường Mạch lại nói: “Thực lực mạnh mẽ không phải là yếu tố quan trọng nhất.”

Jacks sửng sốt: “Gì cơ? Vậy cái gì mới được coi là yếu tố chính?”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Trần San San, cô bé cũng yên lặng nhìn hắn. Ngón tay chậm rãi siết chặt lại, Trần San San thở dài, nói: “Xung quanh có đủ những người có thể giết được…… Đây mới là yếu tố quan trọng nhất để trở thành người chơi đứng trên bảng xếp hạng thời gian.”

Với cái đầu của Jacks, anh ta thật sự không thể hiểu hết ý tứ trong những lời này của Trần San San. Nhưng điều này cũng không quan trọng, bởi vì Đường Mạch và Trần San San đã đạt thành sự nhận thức chung.

Đường Mạch: “Những người đã biến mất vào nửa năm trước gần như chiếm 90% tổng dân số trên toàn thế giới. So với bọn họ, đám người “may mắn còn sống sót” là chúng ta có thể được xem như hạt cát giữa sa mạc rộng lớn. Người Trung Quốc trên bảng xếp hạng thời gian nhiều như vậy, chứng tỏ mọi chuyện vẫn giống như trước khi địa cầu online, những người này tới từ rất nhiều nơi, cũng chính là……” Dừng lại trong chốc lát, Đường Mạch tiếp lời: “những người có thể giết được. Dựa theo tỷ lệ ¼ này, tôi thậm chí còn cho rằng, bọn họ có thể vẫn còn đang sống ở Trung Quốc.”

“Từ từ, sống ở Trung Quốc?!” Jacks hoảng sợ nói.

Đường Mạch: “Đúng vậy, bọn họ còn đang sống ở Trung Quốc. Nửa tháng trước, chúng ta bắt đầu dần nhận ra sự tồn tại của cái gọi là Người tàng hình. Thượng Hải có, Bắc Kinh có, Thiên Tân có…… Từ đó có thể mạnh dạn suy đoán, trên toàn thế giới cũng đã bắt đầu xuất hiện Người tàng hình. Có thể chắc chắn một việc, trước thời điểm nửa tháng kia, khẳng định không có người chơi may mắn còn sống sót nào bị Người tàng hình giết chết. Nếu không bất kể là Tổ chức Attack hay Phó Văn Đoạt, nhất định đã sớm phát hiện ra điểm khách thường này từ lâu.”

Trần San San bổ sung nói: “Sự xuất hiện của Người tàng hình chắc chắn có liên quan tới việc Mộ Hồi Tuyết khiến cho Hắc tháp đổi mới phiên bản. Trước đó, những người mà bọn họ giết chết để đạt được thời gian nghỉ ngơi hẳn không phải là 400 triệu người chơi may mắn còn sống sót là chúng ta đây. Những người bọn họ giết chết là hơn 6 tỷ người đã biến mất cùng bọn họ.”

Jacks ngồi bên cạnh nghe Đường Mạch và Trần San San nói chuyện liền như bị lạc vào mê cung, nhưng anh ta cũng mơ hồ phát giác ra hai người bọn họ dường như đã phát hiện ra một sự kiện gì đó rất quan trọng: “Cho nên…… Hiện tại rốt cuộc là thế nào?”

Cuộc thảo luận căng thẳng đột nhiên im bặt, Trần San San ngậm chặt miệng không nói chuyện nữa, cô bé nhíu chặt mày, dường như đang suy nghĩ một việc gì đó cực kỳ nghiêm trọng. Môi cô bé khẽ động, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ im lặng. Chuyện này cô bé thật không biết nên nói như thế nào, cô bé thậm chí còn không muốn nói ra, bởi vì cô bé đang rất lo lắng…… lo lắng rằng phỏng đoán của mình và Đường Mạch là chính xác.

Một giọng nam bình tĩnh bỗng nhiên vang lên: “Lạc Phong Thành cũng đã đoán ra được chuyện này rồi sao?”

Trần San San nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Đường Mạch.

Đường Mạch duỗi tay nhéo nhéo huyệt thái dương của mình.

…… Có một số việc nếu là sự thật, bọn họ nhất định sẽ phải đối mặt. Trốn tránh cũng không có tác dụng gì, tình thế đang rất nghiêm trọng.

“Thế giới của Người tàng hình đang tiến hành dung hợp với thế giới của chúng ta, cho nên bọn họ mới có thể khi thì xuất hiện, khi thì biến mất như vậy. Nhưng đến một ngày nào đó, thế giới hai bên nhất định sẽ hợp thành một. Mà trận hợp nhất này…… Có lẽ đã được coi là Hắc tháp phiên bản 4.0.”

Ầm vang một tiếng, tia chớp bạc cắt qua không trung, chiếu sáng bầu trời Bắc Kinh rộng lớn.

Sấm sét đánh xuống, mưa xuân theo đó rả rích từng cơn. Trong tứ hợp viện, Jacks đứng dậy đi đóng cửa sổ lại. Đường Mạch và Trần San San tiếp tục thảo luận  đề tài mới, hai người tiến trành trao đổi tin tức hai bên. Cuối cùng, Trần San San nhìn hàng chữ và số liệu dày đặc Đường Mạch viết trên giấy, nhịn không được hỏi: “Anh Đường Mạch, anh cảm thấy suy đoán kia của chúng ta có khoảng bao nhiêu phần trăm là đúng?”

Đường Mạch ngẩng đầu liền thấy dưới ánh sáng tối tăm mờ ảo và tiếng mưa rơi tí tách, cô nhóc nhỏ bé kia đang dùng cặp mắt đen như mực nghiêm túc mà nhìn mình. Hai mắt Trần San San khẽ động nhẹ, cô bé đã ngầm thừa nhận suy đoán của hai người bọn họ, nhưng cô bé vẫn không muốn tiếp thu thứ hiện thức tàn khốc sắp xảy đến này.

Không chỉ bởi vì cha mẹ đều ở thế giới kia, có lẽ đã sớm bị người giết hại từ lâu.

Mà càng là vì nếu 6 tỷ Người tàng hình kia xuất hiện, đối với Người chơi chính tức, Ngạch quân dự bị, và Khách lén quan sông bọn họ mà nói, đây thật sự là một tai họa khủng khiếp.

Đúng vậy, khả năng cao đó sẽ là đại họa, chứ chẳng phải một cuộc đoàn tụ vui vẻ nào cả.

Đường Mạch nhìn Trần San San, một lúc lâu sau, hắn nói: “Câu hỏi này, hẳn là em nên tự hỏi chính mình, chứ không phải hỏi anh.”

Đối với những suy đoán không có căn cứ, dị năng siêu trí tuệ có thể đưa ra phán đoán với độ chính xác tối đa là 50%. Đường Mạch sử dụng dị năng này, độ chính xác cao nhất có thể đạt được là 10%, còn Trần San San sẽ là 50%. Hơn nữa đã qua đi hơn nửa năm, cấp bậc dị năng của cô bé nhất định đã tăng lên, và tỷ lệ chính xác lúc này có lẽ đã càng nghịch thiên hơn trước.

Chỉ cần cô bé nói ra một con số, nó liền rất có khả năng là đáp án chính xác.

Trần San San mấp máy môi, do dự hồi lâu rồi nói: “Em cảm thấy…… Là 100%.”

Cô bé vừa dứt lời, một đạo sấm sét đã lại đùng đùng đánh xuống.

Môi Đường Mạch khẽ động nhẹ rồi lại mím chặt, hắn rốt cuộc cũng chỉ im lặng không nói gì.

Đường Mạch vừa mới hoàn thành xong một phó bản, Trần San San và Jacks cũng từ Thượng Hải bôn ba đến đây, sau khi đến Bắc Kinh lại vẫn luôn tìm kiếm Đường Mạch. Ba người đều cảm thấy mệt mỏi, Đường Mạch và Jacks thay phiên nhau gác đêm, mọi người yên ổn nghỉ ngơi một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, mưa đã ngừng hẳn.

Đường Mạch đi ra sân quan sát bốn phía, sau khi xác định không có người, hắn trở lại trong phòng: “Có thể đi được rồi.”

Trần San San gật gật đầu, bắt đầu thu dọn tài liệu và giấy tờ để lộn xộn trên bàn. Đường Mạch đi qua giúp đỡ cô bé một tay, hắn đem một số tài liệu không quá quan trọng để sang một bên, chuẩn bị trực tiếp thiêu hủy toàn bộ, tiết kiệm không gian. Mặt bàn rất nhanh đã được thu dọn sạch sẽ, Đường Mạch duỗi tay cầm một tờ giấy lên, đang chuẩn bị ném nó vào đống rác thì bỗng nhiên liền dừng động tác, hai mắt hắn mở lớn, kinh ngạc nhìn tới dòng chữ ở trên hàng trên cùng.

Tên họ: Bạch Nhược Dao……

Đường Mạch lập tức cầm lấy tờ giấy này, xem kĩ thông tin trên đó. Hắn rất nhanh đã xem xong toàn bộ nội dung ở mặt trên, tiếp đó hắn ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”

Trần San San đang muốn đốt lửa tiêu hủy tài liệu, nghe được lời này liền mờ mịt đi về phía Đường Mạch, sau khi thấy hàng chữ ở mặt trên tờ giấy, cô bé kỳ quái nói: “Hả, cái này tại sao lại ở chỗ này vậy. Tư liệu thầy Lạc đưa cho em là về người tàng hình, không có liên quan gì tới người này cả.”

Đường Mạch bắt được từ trọng điểm: “Em quen biết người tên Bạch Nhược Dao này à?”

Trần San San đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật gật: “Em không quen biết anh ta, nhưng em đã nghe thầy Lạc và Jacks nói qua vài lần, cho nên cũng có biết chút ít. Anh có quen biết anh ta ạ? Vậy anh có thể thử hỏi Jacks, anh ấy càng hiểu rõ về người này hơn em.”

Jacks vừa vặn đi tới, sau khi nghe Đường Mạch hỏi xong, sắc mặt anh ta lập tức trở nên cực kỳ cổ quái. Người đàn ông ngoại quốc thật thà chất phác này rất ít khi lộ ra loại biểu tình phức tạp như thế này, vừa tức vừa giận, nhưng đến cuối cùng lại vẫn là có chút bất lực không biết phải làm sao. Dưới cái nhìn đầy chăm chú của Đường Mạch và Trần San San, Jacks buồn bực thở hắt ra, nói: “Tôi thật sự rất rất chán ghét tên đáng giận ấy! Tôi ở Trung Quốc quen biết nhiều bạn bè như vậy, nhưng anh ta là Trung Quốc khiến người khác khó chịu nhất mà tôi từng gặp!”

Từ lời tự thuật của Jacks mà Đường Mạch mới biết được, Bạch Nhược Dao thế nhưng cũng đã nháo ra rất nhiều chuyện tại Thượng Hải.

Hai tháng trước, cũng chính là lúc khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vừa mới rời khỏi Thượng Hải đi Nam Kinh, tên thần kinh Bạch Nhược Dao này đã tới Thượng Hải. Ngày hôm sau, Hắc tháp tuyên bố Phó bản tập kết mới, ai cũng không hề chú ý rằng có một người thanh niên xa lạ mang gương mặt trẻ con cũng đã tiến vào phó bản này, sau đó bọn họ liền lần đầu tiên được nhìn thấy tên thần kinh hại người nhưng lại chẳng lợi ta này.

“Anh ta thật sự là một tên điên! Thời điểm khi chúng tôi đang chuẩn bị thông quan, rõ ràng ít nhất phải có đến  mười mấy người chơi có thể thành công, bao gồm cả anh ta. Thế nhưng anh ta cứ nhất định muốn đi tấn công Boss game, khiêu khích nó, làm cho 6 người chơi thông quan thất bại. Ngay cả anh ta tuy rằng đã thông quan trò chơi, nhưng anh ta cũng không hề đạt được chỗ tốt nào. Trong 6 người chơi thất bại kia, có hai người thuộc về một tổ chức Ngạch quân dự bị khá lớn mạnh ở Thượng Hải. Sau khi Phó bản tập kết kết thúc, tổ chức đó liền bắt đầu điên cuồng đuổi giết anh ta.” Jacks khi nói đến chuyện này vẫn còn cảm thấy vô cùng tức giận.

Những hành động của Bạch Nhược Dao không ảnh hưởng đến Jacks, Phó bản tập kết lần đó anh ta đã thuận lợi thông quan rồi, nhưng loại hành vi hại người mà chẳng lợi ta này của Bạch Nhược Dao thật sự khiến người khác không thể nào hiểu nổi, chỉ cảm thấy đối phương đúng là một tên điên.

Jacks tức giận bất bình nói: “Người chơi Thượng Hải đặt cho anh ta một biệt hiệu, gọi là Tên điên mang gương mặt trẻ con. Người tên Bạch Nhược Dao này thật sự là thần kinh không bình thường mà!”

Đường Mạch đã được lĩnh hội sâu sắc về sự điên rồ của Bạch Nhược Dao, nhưng hắn không có hứng thú muốn biết người này đã làm ra những chuyện gì tại Thượng Hải. Hắn càng muốn biết chính là: “Tất cả những thứ viết trong tài liệu này đều là thật sự sao?”

Jacks tiếp nhận tài liệu và đọc nó trong chốc lát.

“Đúng vậy, đây đều là thật sự. Sự tình liên quan đến Bạch Nhược Dao tiến sĩ Lạc không nhắc qua với San San, nhưng lại nói rất nhiều với tôi và Đường Xảo. Chỉ cần là con người liền nhất định sẽ lưu lại manh mối và dấu vết, phần tư liệu này là tiến sĩ Lạc bảo tôi và Đường Xảo đi tới một nơi ở Thượng Hải tìm ra đấy. Tiến sĩ nói với tôi, loại người như anh ta không giống với cậu, hành vi và tính cách của người tên Bạch Nhược Dao này rất kỳ quái, mà thực lực của anh ta lại mạnh đến mức khiến người khác cảm thấy không thể tin được. Người này không chỉ mạnh lên nhờ Hắc tháp, trước khi địa cầu online anh ta hẳn cũng đã rất lợi hại, kỹ năng chiến đấu cũng rất bài bản. Đối với người chơi mạnh như thế này, anh ta tuy rằng không thuộc về quân đội, nhưng chỉ cần anh ta sinh sống ở Trung Quốc, quốc gia khẳng định đã từng tiến hành điều tra anh ta. Thượng Hải có một nơi chuyên dụng để cất giữ những loại tư liệu bí mật, tôi và Đường Xảo tìm kiếm ở đó một ngày, liền tìm được phần tài liệu này.”

Nhìn những tin tức ít ỏi trên tài liệu, Jacks có chút áy náy: “Chỉ có chừng này thôi, rốt cuộc vẫn không biết người này là ai nữa.”

Bạch Nhược Dao, sinh năm 1993 tại Trùng Khánh Trung Quốc, trước khi địa cầu online đang sinh sống ở Trùng Khánh.

Trên tư liệu hoàn toàn không hề viết tóm tắt sơ lược về lý lịch cuộc đời của Bạch Nhược Dao, không biết anh ta học tiểu học, sơ trung ở đâu, cũng không biết anh ta học đại học ở nơi nào. Trong đó chỉ viết hai năm trước người này đột nhiên từ nước ngoài trở lại Trùng Khánh, từ đó về sau chơi bời lêu lổng, không hề đi làm.

Quốc gia nếu đã muốn điều tra một người, vậy thì không nên là cái dạng kết quả này.

Nếu thật sự tồn tại một người mà ngay cả quốc gia cũng không điều tra được, vậy thì anh ta không nên an an ổn ổn mà sinh sống trong nước, mà hẳn đã sớm bị trục xuất từ lâu rồi. Trừ phi……

Thân thể Đường Mạch cứng đờ. Hắn chợt nghĩ tới một cái đáp án không thể tưởng tượng được.

Hắn không đặt quá nhiều hy vọng vào suy đoán này, bởi vì nó quá khó tin. Một tên thần kinh như Bạch Nhược Dao sao lại có thể mang loại thân phận này được, anh hoàn toàn không giống.

…… Chẳng lẽ hắn đã đoán sai rồi?

Đúng vậy, nhất định là hắn đoán sai rồi.

Đường Mạch bình tĩnh lại, vo tròn tờ giấy kia, ném vào thùng rác. Trần San San trầm ngâm nhìn quả cầu giấy, dường như cũng đang nghĩ đến gì đó. Nhưng cô bé cũng không nhiều lời, chỉ bật lửa, nhìn đống giấy tờ và tư liệu bỏ đi bị thiêu rụi thành tro tàn.

Ba người chuẩn bị rời đi.

Jacks nhìn đống tư liệu bị thiêu hủy trong lửa đỏ, gãi gãi đầu, nhịn không được nói: “Tiến sĩ Lạc sao lại không thận mà bỏ cả tư liệu của tên Bạch Nhược Dao kia vào đây thế nhỉ.”

Bước chân Đường Mạch dừng lại trong chốc lát, rất nhanh hắn liền tiếp tục đi về phía trước.

Lạc Phong Thành là không cẩn thận hay cố tình đây? Câu trả lời cho hết thảy những điều này có lẽ không ai có thể biết được. Có lẽ từ hành vi nào đó của Bạch Nhược Dao mà Lạc Phong Thành đã suy đoán được anh ta có khả năng có quen biết với Đường Mạch, lúc này mới “Không cẩn thận” mà kẹp tư liệu của Bạch Nhược Dao ở trong đống tư liệu về Người tàng hình, ngàn dặm xa xôi mang thông tin tới cho Đường Mạch.

Đường Mạch mang theo Jacks và Trần San San thật cẩn thận rời khỏi tứ hợp viện, đi về phía khu Triều Dương.

Đêm qua khi Đường Mạch và Trần San San cùng nhau xem tư liệu, hắn đã tiến hành trò chuyện với Phó Văn Đoạt ở trong đầu mình, xác định trò chơi công tháp của bọn họ đã tìm được cửa đột phá.

Đối với Phó Văn Đoạt mà nói, Hắc tháp tầng thứ ba hình thức khó khăn có tính khiêu chiến nhất định, nhưng cũng chỉ là có tính khiêu chiến mà thôi.

Sự có mặt của Phó Văn Thanh và người chơi trung niên kia đã làm giảm đi độ khó của trò chơi công tháp lần này của Phó Văn Đoạt. Theo như suy đoán của Phó Văn Đoạt, tối đa ba ngày bọn họ liền có thể hoàn thành xong trò chơi công tháp này. Hắn và Đường Mạch đã hẹn gặp tại nhà của Phó Văn Thanh, vị trí cụ thể Phó Văn Đoạt đã sớm đánh dấu sẵn trên bản đồ và giao cho Đường Mạch từ trước.

Ai cũng không biết cái « Quá tam ba bận «   mà Tổ chức Thiên Tuyển nói tới lần trước là thật hay giả, cho nên dọc đường đi Đường Mạch luôn rất cẩn thận, tránh né sự do thám đến từ bọn họ. Đồng thời ba người cũng muốn tránh đi những người chơi vừa mới ra khỏi trò chơi công tháp. Đám người này phần lớn đều đang bị thương, bởi vì vừa trải qua một hồi đại chiến sinh tử, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hành vi xử sự có thể có chút cực đoan, mang hận ý đối với bất kì ai ở xung quanh mình.

Hai ngày sau, Đường Mạch dựa vào tin tức trên bản đồ liền tìm được khu biệt thư cao cấp mà Phó Văn Đoạt từng nhắc tới.

Trong thành phố ít có nơi nào có được thảm thực vật xanh tươi rậm rạp như ở đây. Cả một thảm cỏ xanh bao phủ toàn bộ khu đất, cây cối ngăn cách biệt thự,  giấu chúng ở nơi cực kỳ yên tĩnh. Ba người đi sâu vào trong, từ xa Đường Mạch đã nhìn thấy một căn biệt thự ba tầng. Dựa theo cách nói của Phó Văn Đoạt, nhà của Phó Văn Thanh là một trong những căn biệt thự ba tầng hiếm hoi trong khu vực này, ở phía ngoài biệt thự còn có một cây đào trăm tuổi.

Mấy ngày vừa rồi mưa xuân liên tiếp, trên những nhánh cây đã bắt đầu nở rộ những nụ hoa nhỏ màu hồng nhạt.

“Là nơi đó sao?” Jacks hỏi.

Đường Mạch gật gật đầu: “Hẳn là nơi này.” Dứt lời, hắn đi về phía trước, chuẩn bị nhìn xem bảng tên trên cổng sắt. Nhưng ngay khi hắn vừa bước tới trước cổng và ngẩng đầu lên nhìn bảng tên, ánh mắt hắn bỗng nhiên ngừng lại, động tác nhanh chóng rút ra cây dù nhỏ ở bên hông, lạch cạch một tiếng mở ra, che ở trước người mình.

Bang bang bang!

Tiếng kim loại dày đặc nện vào cây dù nhỏ, lực đạo cực lớn khiến cho Đường Mạch phải lùi về sau một bước. Hắn cúi đầu, phát hiện tất cả các cây châm thép dài 10cm toàn bộ đều cắm xuống đất, ngập sâu tận ba phân. Đường Mạch chợt cảm thấy có chút căng thẳng, không có thời gian để do dự, hắn móc ra một chiếc phi tiêu từ trong túi, cổ tay vừa động liền ném thẳng về phía trước.

Phi tiêu nhỏ xuyên qua khe hở của cổng sắt, vèo một tiếng bắn vào phía trong.

Ngay sau đó, một bóng đen đột ngột xuất hiện trong sân của căn biệt thự.

Hai mắt Jacks mở lớn, anh ta ném hai chiếc túi cho Trần San San: “Mau trốn đi, San San!”

Trần San San thuần thục nhận lấy túi xách, xoay người liền chạy, không lâu sau đã biến mất nơi ngõ nhỏ. Bên kia, Jacks nổi giận gầm lên một tiếng, một chân dùng sức đạp xuống đất, sau đó nhảy qua cổng sắt vọt vào trong sân biệt thự. Hai tay anh ta dùng sức bắt lấy bả vai của bóng đen kia, Đường Mạch cũng vừa tìm được cách tiến vào trong. Người nọ bị Jacks bắt được, xoay người nhìn về phía Jacks, trên mặt không có lấy một chút hoảng sợ nào.

Đường Mạch lúc này mới thấy rõ khuôn mặt đối phương.

Đây là một gã đàn ông trung niên mang dáng vẻ thô kệch, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, trên mặt gã là một vết sẹo xấu xí kéo dài từ trán đến khóe miệng, thật giống như một con rết đang bò trên mặt. Gã nhìn Jacks với ánh mắt thô bạo. Tầm mắt Đường Mạch hạ xuống phía dưới, sau đó dừng lại trên cổ gã. Lúc này gã đàn ông cười lạnh một tiếng, Đường Mạch trừng lớn hai mắt, vội la lên: “Cẩn thận, Jacks!”

Gã quát lớn một tiếng, hai tay gã vừa giơ lên, mấy chục cây châm bạc ngay lập tức liền xuất hiện trong không trung, toàn bộ đều đang hướng về phía Jacks. Jacks kinh hãi liên tục trốn tránh về phía sau, nhưng anh ta lại đang đứng quá gần gã đàn ông nên cánh tay trái vẫn bị hai cây châm bạc bắn trúng, máu tươi ngay tức khắc chảy xuống.

Gã đàn ông nhìn về phía cổ Đường Mạch, sau đó lại nhìn vào cổ Jacks rồi trào phúng nói: “20 phút?” Vừa dứt lời, hai tay gã nâng lên, lại là 20 cây châm bạc nữa. Mười cây châm nhắm thẳng vào Đường Mạch, mười cây còn lại bắn về phía Jacks đang bị thương ngã trên mặt đất, châm bạc phá gió lao đi, phát ra âm thanh vun vút.

Sắc mặt Đường Mạch trầm xuống, hắn không chút do dự chạy về phía trước đỡ lấy Jack rồi đem người lôi đi. Ngay khi Jacks vừa di chuyển, 10 cây châm bạc kia liền bắn thủng vị trí anh ta vừa đứng.

Jacks vội la lên: “Đường Mạch, gã có được 1462 phút!”

Đường Mạch vừa kéo Jacks chạy vội, vừa nói: “Tôi nhìn thấy rồi.”

Châm bạc của gã đàn ông như vô cùng vô tận, gã liên tục giơ tay lên, ngay sau đó châm bạc liền xuất hiện, che trời lấp đất lao đi trong gió như tên bắn, bức cho Đường Mạch và Jacks chỉ có thể không ngừng mà trốn tránh, không thể phản công lại.

Trong sân, tiếng cười mang theo sự châm chọc và mỉa mai của gã vang lên: “20 phút, sao tốc độ chạy của chúng mày lại bắt đầu chậm đi thế này.”

Vừa rồi chân Jacks bị một cây châm bắn thủng, tay phải Đường Mạch cũng bị trúng châm, ngón trỏ thiếu chút nữa đã bị cắt đứt. Hơn nữa hai người còn phải suy đoán hướng tấn công trong lần kế tiếp của châm bạc, tốc độ vì thế mà ngày càng chậm đi. Gã đàn ông kia dường như không hề để bọn họ vào trong mắt, tiếng cười cuồng vọng chưa bao giờ dừng lại.

Sự áp chế từ một phía này chỉ duy trì được khoảng năm phút, ngay sau đó, Đường Mạch bỗng nhiên bắt lấy được một cơ hội, hắn ngay lập tức dừng lại bước chân. Gã đàn ông không nghĩ tới Đường Mạch sẽ đứng lại, châm bạc bắn thủng mặt đất ở phía trước mặt hắn. Gã đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, Đường Mạch và Jacks liếc mắt nhìn nhau, hai người chia nhau từ hai bên trái phải xông lên đánh giáp công đối phương.

Gã đàn ông nâng tay lên, phẫn nộ nói: “Chúng mày là một lũ thịt theo không biết sống chết!”

Dứt lời, hai tay gãy đồng thời hạ xuống. Trong phút chốc, hàng chục chiếc châm bạc lập tức xuất hiện. Năm chiếc đâm về phía Jacks, mười chín chiếc nhắm thẳng vào Đường Mạch. Đường Mạch giơ cây dù nhỏ lên, châm bạc nặng nề nện lên mặt dù, khiến hắn ngã lùi về sau hai bước. Jacks ở phía bên kia đã tránh thoát được châm bạc, anh ta rống giận tung nắm đấm về phía gã ta.

Gã chật vật xoay người, né đi sự tấn công của Jacks.

Jacks ra quyền tốc độ cực nhanh, đối phương còn chưa kịp đứng vững thì đấm thứ hai đã nện xuống. Mỗi lần gã giơ tay lên, châm bạc còn chưa kịp bắn ra, nắm đấm của Jacks đã lại tới trước. Gã đàn ông dần biến sắc, ném xuống một câu “Lần sau sẽ lại tới giết chúng mày”, sau đó liền xoay người muốn chạy. Nhưng gã vừa mới chạy được một bước liền lập tức dừng lại.

Gã chậm rãi quay đầu, hoảng sợ nhìn về phía Đường Mạch.

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói chang, một cây dù nhỏ màu hồng nhạt đang đặt ở trước cổ họng gã. Đường Mạch giơ lên cây dù nhỏ, tay phải để ngang, cản lại đường chạy của gã. Tròng mắt gã khẽ động, ngay khi đối phương còn đang nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào thì Đường Mạch đã trực tiếp lật tay lên, một sợi dây cao su bắn ra từ lòng bàn tay hắn, cuốn lấy hai tay gã.

Gã đàn ông sợ hãi nói: “Đây là cái gì!”

Dây cao su nhanh chóng quấn chặt lấy người gã, gã ra sức giãy giục nhưng rốt cuộc vẫn không thể tránh thoát được nó.

Trần San San từ ngoài cửa đi vào. Ba người nhìn gã đàn ông xa lạ đã bị trói chặt dưới đất, sau đó đồng thời nhìn về phía con số đang phát sáng trên cổ họng gã.

Trần San San nghiêm tục niệm lại một lần con số này: “1456.”

Không sai, thời điểm vừa rồi khi lần đầu tiên nhìn thấy người này, con số lập lòe trên cổ gã là 1462. Hiện tại đã trôi qua 6 phút, con số ấy chỉ còn là 1456. Lúc trước Đường Mạch đã từng gặp được một người phụ nữ trung niên, trên cổ bà ta cũng xuất hiện một con số, nhưng nó ít hơn con số trên cổ người đàn ông này rất nhiều.

Trần San San: “Trong số những tin tức mà Tổ chức Attack thu thập được, con số lớn nhất xuất hiện trên cổ một người là 312, chứ không hề nhiều như thế này.”

Dứt lời, tầm mắt ba người đồng thời dừng lại trên gã đàn ông trung niên.

Ánh mắt Đường Mạch đanh lại, lạnh lùng nói: “Anh là ai?”

Sắc mặt gã ta tái nhợt, gã phát hiện mình không thể thoát khỏi sợi dây này, hơn nữa thực lực của Đường Mạch và Jacks lại quá mạnh, vượt ngoài sự tưởng tượng của gã. Nghe thấy Đường Mạch hỏi mình, trên mặt gã hiện lên một loạt các loại biểu tình phức tạp, cuối cùng gã nghiến răng nghiến lợi nói: “…… Tao là Lý Triều Thành.”

Nói xong lời này, Lý Triều Thành cam chịu nhắm chặt mắt lại, chờ đợi câu trả lời của ba người Đường Mạch. Thế nhưng gã đợi suốt 10s lại không nghe thấy bất kì động tĩnh nào, gã kỳ quái mở to mắt, chỉ thấy ba tên thịt heo này vẫn đang cảnh giác nhìn chằm chằm mình như cũ, tựa như không hề nghe thấy câu trả lời vừa rồi của gã.

Lý Triều Thành kinh ngạc nói: “Tao nói, tao là Lý Triều Thành.”

Jacks hỏi lại: “Lý Triều Thành là ai?”

“Chúng mày không biết tao là ai sao ?!!!” Lý Triều Thành không thể tin được mà hỏi lại.

Jacks đang định nói “Anh rất nổi tiếng hay sao mà chúng tôi phải biết đến anh”, thì Đường Mạch đã cản anh ta lại. Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Triều Thành, bình tĩnh nói: “Tôi nhớ rõ cái tên này, anh xếp hạng bao nhiêu.”

Lý Triều Thành cắn chặt răng nói: “Hạng 89.”

Lúc này ngay cả Jacks cũng đã hiểu được.

Người xếp thứ 89 trên Bảng xếp hạng thời gian, Lý Triều Thành!

Khó trách Lý Triều Thành lại kinh ngạc như vậy khi ba người Đường Mạch thể hiện bản thân không hề biết tới gã, gã là người được đứng trên Bảng xếp hạng thời gian. Đường Mạch chỉ biết tên của 50 người xếp hạng đầu, chứ không hề thu thập được thông tin của những người xếp đằng sau. Trong ba người chỉ có Jacks là có chút kinh sợ khi biết được thân phận của Lý Triều Thành, Đường Mạch và Trần San San đều mặt không đổi sắc, tựa như đã sớm biết đối phương là ai.

Nhưng Lý Triều Thành nhìn biểu tình trên mặt ba người bọn họ, sắc mặt đại biến, gã kinh hãi nói: “Không đúng, chúng mày không phải thịt heo! Thịt heo không thể lợi hại như vậy. Hơn nữa chúng mày vừa rồi là đang lừa tao, chúng mày căn bản không hề quen biết tao!” Gã nhìn Đường Mạch, ngữ khí run rẩy: “Không, chúng mày là ai, chúng mày rốt cuộc là ai!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv