Đối với BìnhPhàm mà nói, cuộc sống đợi chờ hôn nhân quả thực giống như Như Ca trong bài hát"Ngày giải phóng là ngày trời nắng" .
Bởi vì kế hoạch sau khi kết hôn liền có con nên saukhi thương nghị với Bình Phàm, Doãn Việt liền chuẩn bị bán căn nhà ban đầu, mộtlần nữa đổi sang căn nhà hơn trăm mét vuông cách nơi làm việc của Bình Phàmkhông xa. Tìm người quen, tu sửa lại chuẩn xong, chỉ đợi đến ngày vào ở .
Con gái nha, cũng thích có phòng mới quần áo mới. Mỗilần Bình Phàm đi dạo phố thấy có đồ trang trí nào đẹp liền mua, vội vàng đếnnổi không thể chờ, chạy về đặt trong nhà mới.
Doãn Việt luôn cười cô giống như một đứa bé không biếthiện thực, cái gì cũng mơ mộng.
Nhưng Bình Phàm cảm thấy, vì đây là nơi sau này cùngchung sống với Doãn Việt, nó nhất định phải được chuẩn bị chu đáo.
Đầu mùa xuân, băng tuyết đã tan, vạn vật hồi sinh,toàn bộ đều là điềm tốt, mọi chuyện vẫn tiến hành thông thuận đến lạ lùng,giống như ông trời đem toàn bộ lực lượng giúp bọn họ hoàn thành. Mua dụng cụthì rút thăm trúng cái giá để dụng cụ tám ngàn, mua tủ lạnh còn rút được máygiặt, ngay cả đi siêu thị mua một xấp giấy cũng rút trúng một hộp băng vệ sinhkhông gian bảy độ.
Vẫn là dùng ban đêm.
Đủ loại – chuyện gì cũng tốt làm cho Bình Phàm từ từđem cái kiếp kia để ra sau ót, chuyện hôn sự của mình quan trọng hơn.
Bận đến mù mắt, không thể làm gì hơn là đi tìm phù dâu– bạn học Mộc Mộc hỗ trợ. Đáng tiếc vừa đi thì lại phát hiện, Mộc Mộc cùngTrang thập tam công tử đang ôm một quyển notebook huyết chiến tam quốc giết lẫnnhau.
Người thua đi rửa chén.
Cho tới bây giờ Mộc Mộc luôn yêu thương Miêu Trảo củamình, không muốn nó dính nửa giọt nước. Không ngờ ngoài núi còn có núi lớn hơn,Trang thập tam công tử càng yêu quý tay của mình, chưa bao giờ đụng đến việcnhà, nói nguyên văn theo lời Mộc Mộc là "Đoán chừng hắn đi đại tiện xongcũng chẳng dùng tay để lau".
Cảnh tượng quá mức xấu xa, Bình Phàm không muốn nghĩnữa, vội vàng kéo Mộc Mộc ra cửa, nhưng Trang thập tam ngăn cản.
"Tôi sẽ giúp hai người rửa chén, đượckhông?" Bình Phàm đã tới gần trạng thái cầu khẩn.
Trang thập tam cùng Mộc Mộc đều trầm trồ khen ngợi,Bình Phàm cắn răng đem chén rửa sạch, kéo Mộc Mộc đi lần nữa. Trang thập tamlại tới ngăn cản: "Một tuần này cô không nên ra khỏi cửa."
Đây mới là nguyên nhân hắn ngăn cản.
Bình Phàm cắn răng: tại sao không nói trước kia rửachén.
Trang thập tam và Mộc Mộc mặc kệ cô, tiếp tục đánh tamquốc.
Bình Phàm thầm giận, tông cửa xông ra ngoài. Lúc đóngcửa còn loáng thoáng nghe thấy lời của Trang thập tam công tử: "Một thángnày, cô không nên ở nhà đó."
Chẳng lẽ muốn tôi ra khách sạn ngủ sao? Bình Phàmkhông để trong lòng, ngày đó cô đi thử lễ phục.
Bình Phàm cũng không phải là đứa trẻ thích xoi mói.Thử hai lần, cảm thấy thích hợp rồi quyết định luôn, nhân viên cửa hàng âm thầmvui vẻ, khen cô là cô dâu dễ thương lượng nhất từ trước tới nay.
Dù là như vậy, sau khi về nhà, cô vẫn mệt mỏi đaulưng, nhưng vẫn cố gắng làm cơm, đợi Doãn Việt về nhà.
Nhưng chờ mỏi chờ mòn vẫn không thấy người về, chỉđành ăn một mình, nằm trên giường chơi máy tính, hốt hoảng, lại ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác trên trángiống như có con sâu nhỏ vuốt ve, ngứa.
Mở mắt, phát hiện Doãn Việt đang hôn trán mình.
Đầu xuân, khí trời trở nên ấm áp bao trùm mọi nơi. Bêncổ hắn có chút mùi mồ hôi, không nặng, hỗn hợp với mùi kem cạo râu, có loại gợicảm đặc biệt.
Gợi cảm, lại thấy gợi cảm, Bình Phàm phát hiện mìnhbiến thành xấu xa.
"Sao trễ như thế mới trở về? Bận lắm sao, em đichuẩn bị cơm tối cho anh." Bình Phàm ngồi dậy, xoa xoa mắt, giọng nói tấtcả đều phát ra từ lỗ mũi, có chút dễ thương.
Còn chưa ngồi dậy, đã bị Doãn Việt đè xuống.
Thân thể hắn cứng ngắc, Bình Phàm từ từ cảm nhận đượcđây không phải là dạng cứng ngắc lúc dục vọng đột kích, đó dường như mang theomột loại sợ hãi.
Hôm nay Doãn Việt không giống với ngày thường, mặc dùngày thường hắn làm cho người ta có cảm giác không phải là người rắn rỏi gì, nhưngcái loại sợ hãi này rất ít khi xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với Bình Phàm hỏi thăm, Doãn Việt không nóigì, động tác duy nhất chính là ôm lấy cô, thật chặt, giống như buông lỏng mộtchút cô sẽ biến mất.
Hỏi liên tiếp ba bốn lần, Doãn Việt vẫn không nói,Bình Phàm chỉ có thể nói ra trường hợp xấu nhất: "Chẳng lẽ anh gạt em rabên ngoài tìm khác người con gái khác, làm họ có thai rồi?"
Cho dù Doãn Việt đầy bụng tâm sự, vẫn nhịn không đượccười lên.
"Anh không muốn nói thì em cũng không hỏi, nhưngem muốn nói cho anh biết, mặc kệ chuyện gì xảy ra, em đều ở bên cạnh anh."So với Doãn Việt, giờ phút này Bình Phàm nho nhỏ núp trong chăn nhưng kiên địnhcùng quyết tâm trong mắt lại khó tìm được trên người đàn ông mét tám.
Cô chính là cô, đã nhận một người đàn ông thì sẽ đitheo hắn vĩnh viễn - Mộ Bình Phàm.
Doãn Việt yên lặng nhìn cô, thật lâu thật lâu, cho đếnkhi bên trong cặp mắt hóa thành mật ngọt, cuối cùng, mới đưa môi đặt trên đỉnhđầu của cô, hôn….
Thật sâu.
Hôn tiến vào nội tâm cô, đồng dạng cũng thật sâu.
Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng DoãnViệt lại lựa chọn che giấu. Hôm sau, Bình Phàm đi làm, tan việc, đi ra ngoài đidạo phố đều được Doãn Việt đưa đón, hơn nữa lại không để cho cô ở nhà một mình.Nếu Bình Phàm tan làm sớm thì nhất định cô phải đến nhà cha mẹ chờ, đợi hắn đónvề.
Bình Phàm cảm thấy không khí có một loại hơi thở căngthẳng.
Nhưng nếu đã nói không hỏi vậy thì không thể hỏi. NhưngBình Phàm tin Doãn Việt, hắn sẽ không hại mình, cho nên cô cũng hợp tác mọichuyện.
Nhưng mà giấy không bao được lửa, chân tướng sự việcthì ra lại đến từ các đồng nghiệp nhiệt tình yêu thương bát quái ở nhà trẻ.
Ngày hôm đó Bình Phàm đang chuẩn bị lên lớp, bỗng nghethấy cô giáo Lý nói: "Thật thê thảm, thật là không có nhân tính."
Cô giáo Trương nói tiếp: "Mấy tên buôn lậu thuốcphiện này đều là người dùng đao kiếm gây đổ máu, làm sao mà có tính ngườiđược."
Cô giáo Lý tò mò: "Vì sao tôi không thấy đăng lênbáo nhỉ?"
Cô giáo Trương dạy: "Còn không phải là sợ làm xãhội khủng hoảng sao, cho nên tạm thời giữ bí mật, nhưng mà bạn trai của Tiểu Mộkhông phải cũng cùng một đại đội à? Nên biết."
Nói lời này, Bình Phàm đã đi đến cửa, kết quả dướichân chuyển một cái, vẫn vòng trở lại.
Chân tướng chính là, vợ con một thành viên trong đạiđội đều bị giết, bước đầu hoài nghi có liên quan đến một tập đoàn buôn lậuthuốc phiện gần đây mà bọn họ phá huỷ.
Còn nghe nói, bọn họ chết rất thê thảm, khi sống cònbị ngược đãi.
Đứa bé kia, mới chỉ năm tuổi.
Bỗng nhiên Bình Phàm nhớ lại, trong đám đồng nghiệpcủa Doãn Việt có một người tên Đại Mạnh, trong nhà có một bé trai năm tuổi.
Chẳng lẽ là Đại Mạnh?
"Nghe nói hôm nay là ngày cử hành tang lễ, bạntrai cô có phải cũng đi, đúng không?"
Đối mặt với đồng nghiệp hỏi thăm, Bình Phàm cái gìcũng nói không nên lời, chỉ có thể vội vã lên lớp.
Vì tâm sự nặng nề nên đang dạy lại tự dưng dừng lạinhiều lần, trong đầu chỉ nghĩ đến người nhà Đại Mạnh.
Đại Mạnh là một người đàn ông tốt, rất thật thà, dađen sẫm, mở miệng chính là "Vợ tôi" "con tôi", cả ngày cườivui hỉ hả, chịu thiệt cũng không để trong lòng, có người gọi liền lập tức chạytới hỗ trợ, là một người đủ mười phần tốt.
Cô được Doãn Việt đưa đến ăn cơm cùng đồng nghiệp củahắn. Trong bữa cơm đã gặp bé trai cùng người mẹ xinh đẹp của nó, người một nhàrất ngọt ngào, chỉ ao ước được sát bên cạnh nhau.
Bình Phàm rất hy vọng đó chỉ là một tin tức giả.
Ngàn vạn lần không nên để cả nhà Đại Mạnh gặp chuyệnkhông may.
Lúc tan việc, theo lẽ thường thì Doãn Việt sẽ tới đóncô. Bình Phàm an lòng: Doãn Việt không đi đưa tang, chứng tỏ đồng nghiệp khôngxảy ra chuyện gì.
Mới vừa yên tâm, lại nghe Doãn Việt nói: "Ngườithân của một người bạn mất, anh muốn đi đưa một đoạn đường, tối nay em về nhàcha mẹ ngủ, đừng đợi, sáng mai anh tới đón em."
Tâm vừa mới thả lỏng lại chìm xuống lần nữa, giống nhưlà sợi dây bị cắt đứt, "Phựt" một tiếng rơi vào nước giếng lạnh nhưbăng, một chút phập phồng cũng không có.
Thật lâu sau, Bình Phàm mới trả lời lại một câu:"Nhà Đại Mạnh đã xảy ra chuyện thật sao?"
Đáp lại cô là sự trầm mặc, Bình Phàm ôm tia hy vọngcuối cùng, hy vọng Doãn Việt có thể trách mình nói hưu nói vượn, nhưng cuốicùng chỉ đợi được một tiếng thở dài ngắn ngủi: "Em cũng biết ."
Toàn thân Bình Phàm lạnh như băng.
Đi đến nhà tang lễ, rất nhiều người đã tới, đại đa sốlà mặc cảnh phục.
Ngay giữa đại sảnh đặt hai cỗ quan tài thủy tinh, nằmbên trong, chính là vợ con Đại Mạnh.
Đại Mạnh quỳ trước quan tài thủy tinh, một người đànông cao mét tám sáu trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã gầy thành da bọc xương.Hắn quỳ không nhúc nhích, giống như tượng gỗ.
Bình Phàm biết, người đàn ông cười rộ lên để lộ hàmrăng trắng, híp mắt từ đó đã không còn nữa.
Không khí rất trang nghiêm, hiện trường không ít ngườihu hu khóc òa lên. Bình Phàm nhìn người mẹ vẫn xinh đẹp như cũ nằm trong quantài thủy tinh kia, còn có đứa bé hoạt bát nằm đó, vành mắt đỏ lên, nước mắtnhịn không được lăn xuống.
Doãn Việt cái gì cũng không nói, chẳng qua nắm chặttay cô.
Lúc lễ đưa tang kết thúc, một người phụ nữ trung niênbỗng lao ra, bắt lấy Đại Mạnh, hung hăng đánh hắn, trong miệng còn gào khóc:"Con của tôi, cháu của tôi! ! ! Cũng tại mày, đều là mày gây họa, tao chỉcó một đứa con gái, một đóa hoa đều giao cho mày ... Nhưng mày lại hại nó bịđâm mười sáu dao, còn có cháu của tao, nó mới năm tuổi, một ngày trước nó cònquấn tao đòi mua kẹo cho nó, vì sao hôm nay lại không còn thở ... Ban đầu taobiết công việc của mày nguy hiểm, cho nên không chịu đem con gái giao cho mày,nhưng Đại Mạnh mày bảo đảm sao hả, nói ai cũng không thể làm thương tổn mộtcọng tóc gáy của nó, còn bây giờ thì sao? Bây giờ tại sao nó lại nằm ở đâykhông nhúc nhích? Mày là tên khốn kiếp, mày một tên lường gạt! Mày đem bọn họtrả lại cho tao! ! !"
Vô số người chung quanh vội vàng lao tới kéo người phụnữ trung niên ra.
Đại Mạnh giống như bùn gỗ nặn ra, tùy ý để mẹ vợ đánh,ánh mắt cũng không chớp một cái.
Mặc cho ai nhìn cũng đều thấy được, Đại Mạnh muốn bảovệ vợ con của mình, nếu như có thể thì hắn cũng tình nguyện chết cùng bọn họ.
Nhưng tàn khốc chính là, bọn họ đi, mà hắn còn đây.
Doãn Việt vẫn nắm chặt tay Bình Phàm, khí lực rấtlớn, thậm chí làm lòng bàn tay cô đọng máu bầm.
Từ nhà tang lễ trở lại, trên đường Doãn Việt vẫn luôntrầm mặc, cái loại trầm mặc này làm Bình Phàm cảm thấy rất vô lực, bởi vì chínhcô cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Đại Mạnh và Doãn Việt là anh em tốt, Doãn Việt làngười trọng tình cảm, gặp chuyện như vậy, bi thống nhất định là không còn từnào để tả.
Đừng nói Doãn Việt, ngay cả Bình Phàm cũng khổ sở đếnăn không ngon.
Cả nhà hạnh phúc như vậy, cứ thế bị chia rẻ.
"Là bọn anh sơ suất." Trải qua trầm mặc hồilâu, rốt cuộc Doãn Việt cũng mở miệng: "Đầu năm diệt một hang ổ, làm chobọn chúng tổn thất nghiêm trọng. Lúc ấy Đại Mạnh cùng anh kết hợp bắt bọn NhịĐương Gia lại. Tập đoàn sau lưng bọn chúng rất có thế lực, mặc dù vẫn biết bọnchúng hung ác, nhưng nhất thời lại không đề phòng. Lúc ấy bọn anh đang mở tiệc,Đại Mạnh nhận được điện thoại, là tiếng kêu cứu của vợ cậu ấy, nghe thấy âmthanh bên kia, mặt mày cậu ấy trắng bệch. Những người đó cầm lấy điện thoại củavợ cậu ấy gọi cho cậu ấy, nói cậu ấy về nhà, ở đó có một lễ vật nho nhỏ cho bọnanh ... Lúc bọn anh chạy tới, đã chậm..."
Mặc dù Doãn Việt không nói cái gì, nhưng Bình Phàm vẫncó thể tưởng tượng ra cảnh tượng máu me lúc đó.
Người ở chỗ này, trong lòng cũng sẽ không sống tốtnổi.
Ngoài bi thương, Bình Phàm bỗng nhiên ý thức được mộtvấn đề —— lúc ấy Đại Mạnh và Doãn Việt lập công đầu, liên lạc với sự bảo vệ quámức của Doãn Việt gần đây, cô lập tức hiểu ra một ít chuyện.
Chỉ cần một ánh mắt, Doãn Việt liền nhìn thấu lòng cô.
"Vốn là, anh không muốn làm em lo lắng, cho nênvẫn gạt em."
"Mục tiêu kế tiếp của bọn họ, có thể là em, đúngkhông?" Lúc Bình Phàm nói, cô mới phát hiện cổ họng mình có chút run lên.
Thủ đoạn của những người đó, cô đã thấy, có thể đâmmười sáu dao lên người một phụ nữ.
Bất kỳ một người nào có chút nhân tính thì sẽ khônglàm chuyện như vậy.
Mà người không có nhân tính, so với thây ma (Zombie)còn đáng sợ hơn.
Mà mục tiêu kế tiếp của bọn họ, chính là cô.
Rõ ràng là mùa xuân, Bình Phàm vẫn nhịn không đượcrùng mình một cái.
"Không ai có thể thương tổn em." Doãn Việtôm lấy cô, thật chặt, làm cho toàn bộ hơi ấm của mình chuyển hết lên người BìnhPhàm: "Anh sẽ không để bọn họ thương tổn em."
Bình Phàm gật đầu, cằm mổ thóc trên bả vai của hắn.
Cô phải tin tưởng hắn.
Bởi vì người đàn ông này, là người sẽ đi cùng cô suốtcuộc đời.
Biết chân tướng, vì mình, vì Doãn Việt, Bình Phàm càngthêm cẩn thận, lúc nào cũng để ý, trên đường chỉ cần nhìn thấy người lạ có chútkỳ quái liền lập tức cảnh giác, nhưng mỗi lần đều chứng minh đó chẳng qua chỉlà mình nghi ngờ.
Tinh thần tập trung cao độ nhiều tuần lễ, vẫn như cũkhông thấy có động tĩnh gì, Bình Phàm mới hơi an tâm một chút.
Có lẽ, bọn người kia cảm thấy mục đích thị uy để trảthù đã đạt được, không cần hại cô nữa.
Tư tưởng hơi thả lỏng, hơn nữa hôn lễ đã định, khôngthể nào cả ngày cứ trốn ở nhà, cô dâu vẫn có không ít chuyện phải chuẩn bị.Bình Phàm không thể cứ trốn miết trong hang ổ, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài,nhưng cô đều đi cùng bạn, đến những chỗ nhiều người.
Chắc bọn họ cũng không dám động thủ ở đây.
Cuộc sống giống như mọc cánh, một chút "Xônxao" bay đến trước mắt cô. Ngày đó, Bình Phàm và Doãn Việt cầm hộ khẩu đếncục dân chính làm thủ tục kết hôn.
Trong ấn tượng, kết hôn hẳn là chuyện đại sự, nhưngmấy cái thủ tục chỉ làm thoáng qua một cái, liền cầm được giấy hôn thú trêntay. Bình Phàm không ngờ lại đơn giản như vậy, nhất thời có chút thẫn thờ.
Đang muốn đi ra ngoài, đại não nhất thời rút ngắn, độtnhiên hỏi: "Cái đó, làm chứng nhận ly hôn cũng ở đây sao?"
Một câu nói đùa làm cho nhân viên đang làm việc nhịnkhông được bật cười.
Còn Doãn Việt bên cạnh mặt đen đã đen y như Bao Chửng.
Bình Phàm cảm thấy mình có thể viên mãn, giấy hôn thúcầm trên tay còn nóng hổi mà đã nghĩ đếnviệc lấy giấy chứng nhận ly hôn.
Y theo tình hình trong nước Trung Quốc, cầm giấy hônthú mà vẫn chưa làm tiệc cưới long trọng thì hai người vẫn phải đi làm.
Bình Phàm thấy Doãn Việt không để chứng nhận vào bao,sợ hắn làm mất, liền muốn hắn đem giấy chứng nhận cho mình, đợi về nhà rồi đưalại.
Nhưng làm sao Doãn Việt cũng không chịu, Bình Phàm éphỏi hồi lâu hắn mới sâu kín nói ra một câu: "Anh sợ em cầm đi đổi lạithành giấy chứng nhận ly hôn."
Bình Phàm quyết định độn thổ.