Đi Xem Mắt

Chương 41



Thật sự không rõ ý đồ của bạn học Doãn Việt khi đếnđây, Bình Phàm không tin hắn đến nhà người khác để trả thù mình.

Dù sao, hắn không phải người như vậy, về điểm này,Bình Phàm vẫn có thể vỗ bộ ngực nhỏ nhà mình để bảo đảm.

Nói không nhiều, lập tức ăn cơm. Nhà Bình Phàm âmthịnh dương suy, phần lớn là phái nữ, cho nên lúc đầu trên bàn cơm như có mấyngàn con vịt đang kêu cạp cạp, người nghe mà có định lực kém một chút thì nộilực tuyệt đối sẽ bị tổn thất năm sáu thành.

Chết ngay lập tức.

Vốn đang lo lắng người luôn yêu thích yên tĩnh nhưDoãn Việt sẽ chịu không nổi, không ngờ khi thờ ơ liếc mắt dò xét, mặt người tavẫn không đổi sắc, bình tĩnh tự nhiên.

Bình Phàm thở dài một hơi, nhưng rồi lại bắt đầu phỉnhổ mình thở dài. Hắn là bạn trai trước, rốt cuộc còn phải lo lắng cái gì?

Tim gan a, ngươi biến dạng rồi sao! ! !

Bình Phàm ngồi thẳng tắp, bắt đầu giả bộ không quantâm, một lòng chỉ muốn ăn cơm.

Tôm luộc, trứng chiên, thịt kho tàu, đậu hủ nhồi thịt,cà xào, cá kho.

Mặc dù đều là vài món ăn gia đình, nhưng sắc hương vịđều đủ cả, làm cho ai ngồi trên mâm cũng chảy nước miếng rầm rầm.

Bình Phàm gắp một miếng thịt cho vào miệng. Thịt tươimới, hương vị ngon miệng, tay nghề của anh rể gần đây tiến bộ không tồi.

Mấy vị phụ nữ trong nhà cũng ý thức được điều này,không hổ là người một nhà, lập tức giương mắt, nhìn về phía nữ vương đang ngồitrên ngai vàng – chị họ, rồi lại nhìn anh rể vừa gắp thức ăn cho vợ vừa rơi támgiọt mồ hôi to đùng từng đợt bên cạnh, trong mắt chỉ có một ý, hoàn thành xuấtsắc nhiệm vụ! ! !

Giờ phút này, mấy vị đồng chí phái nam ngồi tại chỗrơi mười sáu mười sáu hột mồ hôi to xuống đất.

Tâm tình bạn học Doãn Việt vẫn tạm thời giữ vững ổnđịnh.

Anh rể ra sân xong, phụ nữ trong nhà Bình Phàm nhấttrí đồng ý đem lực chú ý chuyển sang người mới - Doãn Việt.

Lập tức, tám bà cô bốn bà dì bắt đầu liên hoàn oanhtạc, nhằm vào tình hình cụ thể của Doãn Việt đặt ra vô số câu hỏi. Họ tên làgì, nhà có mấy người, đất có mấy mẫu, học tiểu học được mấy năm loại xuất sắc,trung học có đánh nhau không, vào đại học thi lại mấy lần, không gì không đủ,toàn bộ đều phải khai báo rõ ràng. Trận chiến kia, hiển nhiên chính là mười đạipháo liên thanh bắn khắp mọi nơi, cảnh tượng hoang tàn, ngay cả Bình Phàm cũngbắt đầu hơi run rẩy.

Đàn bà nhà mình, quả nhiên không coi thường.

Trước tình cảnh mọi người đều bị dọa sợ đến mức phátsốt này, không ngờ Doãn Việt lại triển khai phong độ của một đại tướng, hoàntoàn, từ đầu, luôn luôn không thấy một tia luống cuống, có thì trả lời, đơngiản rõ ràng tóm tắt nhưng không mang tính nói cho có lệ, chân thành làm chođám mẹ vợ cảm thấy đây là chàng rể tốt.

Thông qua.

Cơm xong là tiết mục giải trí truyền thống của nhàBình Phàm —— đánh bài.

Vốn Bình Phàm muốn ra sân, dù sao mỗi lần đều thua mộtchút tiền đã quen, chủ yếu mọi người vui là được. Nhưng ngại Doãn Việt làkhách, cho nên đành nhường cho hắn lên trước.

Này vừa lên liền thảm, phụ nữ nhà Bình Phàm từ đó trởđi yêu chết Doãn Việt.

Không chỉ vì hắn thua một số tiền lớn, hơn nữa là vìphương thức hắn thua tiền.

Bình Phàm thua tiền là vì thua không có chút kỹ thuậthàm lượng nào, là một tay bài mới, mọi người đều có thể thắng.

Mà bánh bao Doãn Việt thua tiền là thua vô cùng đẳngcấp, đầu tiên là đấu trí so dũng một hồi, đến khi cao trào thay nhau nổi lênthì mới thua, chiến đấu đến khi người ta cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ lâng lâng,trở về chỗ cũ cũng vô cùng thỏa mãn.

Bánh bao mềm dễ nhai không có ý nghĩa, bánh bao phảidùng sức để nhai mới được trầm trồ khen ngợi.

Bánh bao họ Doãn hoàn toàn làm nhà Bình Phàm nổi lửa,đến nỗi sau bữa cơm tiễn khách, một đám phụ nữ nhà Bình Phàm đứng thẳng ở cửa,nhìn Doãn Việt, hai mắt đẫm lệ, trên mặt tràn ngập mong đợi: tiểu Doãn à, cuốituần sau không gặp không về, p/s: nhớ mang theo nhiều tiền mặt nha.

Ra khỏi nhà chị họ, nhìn bầu trời đầy sao, Bình Phàmhít sâu một cái, sau đó bước nhanh về phía trước, đoạt mệnh chạy như điên.

Đáng tiếc hai chân ngắn củn kia làm sao so được vớiDoãn Việt chân dài.

Ba bước hai bước đã bị đuổi kịp.

Tuy hôm nay chung sống bảy tám giờ, nhưng đó là có mọingười, lúc này hai người đi riêng, vẫn khó tránh khỏi hơi lúng túng.

"Thân thể đã khỏe hẳn chưa?" Doãn Việt hỏi,đường nét hòa tan trong bóng đêm, tăng thêm một tia nhu hòa.

"Ừ." Bình Phàm gật đầu, ánh mắt tránh né,phảng phất như mình đã làm việc gì đó trái với lương tâm.

Thử nghĩ xem, quả thật khó chịu.

Không muốn trầm mặc tiếp tục bao trùm, Bình Phàm quyếtđịnh lấy dao sắc chặt dây rối, lấy dũng khí lớn như hộp chocolate, nói:"Em cho là, lần trước chúng ta đã nói rõ."

Bầu trời bị đèn nê ông nhuốm màu, bóng đêm đậm nhạtkhông đều, trong gang tấc, giọng nói Doãn Việt truyền đến, tịch mịch mà đẹp đẽgiống như nước chảy trên đồng cỏ: "Có nhiều thứ, anh không rõ lắm, cho nênmuốn hỏi cho rõ."

"Anh hỏi đi." Bình Phàm quyết định đem vấnđề duy nhất này giải quyết.

"Sở dĩ chia tay, là vì anh bỏ em lại một mình rồixuống núi, không gọi điện đúng hạn cho em sao?" Doãn Việt cũng không làmcho giới đàn ông thất vọng.

Thật ra thì, Bình Phàm không phải tức giận, mà là biai.

Bi ai vì hai ý nghĩa ẩn sau lưng chuyện này: Doãn Việtđối với mình, không để tâm chút nào.

Không hơn.

Chỉ có thế.

"Em, có muốn nghe anh giải thích không?" DoãnViệt hỏi.

Bình Phàm muốn nói không, nhưng ngẩng đầu, nhìn vàocặp mắt thâm thúy của Doãn Việt, nháy mắt, lồng ngực sinh ra lưu luyến.

Tơ hồng liên miên.

Có lẽ, chỉ vì muốn nán lại với Doãn Việt hai phút,Bình Phàm đồng ý với hắn.

Ở bên bồn hoa chung cư, Bình Phàm cảm thấy tim mìnhdao động.

"Em đã từng hối hận chưa?" Doãn Việt hỏi.

"Tạm thời, chưa có." Bình Phàm nói đúng sựthật, bởi vì trước giờ cuộc sống của cô đều thường thường thuận thuận trôi qua,không gặp chuyện gì chấn động lòng người. Duy nhất ngoài ý muốn chính là gặpDoãn Việt.

Cho dù đau, cũng là vết thương đẹp.

Cho nên, cô không hối hận.

"Trong đời anh có hai chuyện hối hận, trong đó,một chuyện chính ngày đó anh không đi gặp một người." Đầu thu, khí trời cũngđược gọi là rét lạnh, Doãn Việt thở ra có chút khói trắng, không biết sao, từmiệng hắn thổi ra lại có cảm giác sạch sẽ.

"Người đó là bạn học trong trường cảnh sát vớianh, bọn anh người giường trên người giường dưới, mỗi đêm đều nói chuyện phiếm,huấn luyện, đi học, cả ngày ở chung một chỗ, cộng thêm tính tình hợp nhau, nênđã trở thành bạn vô cùng tốt, so cha mẹ còn thân hơn."

"Cậu ấy đối với anh vô cùng tốt, mỗi lần huấnluyện, có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nếu không có cậu ấy cứu giúp, nhấtđịnh anh đã sớm chết, cho nên, cậu ấy cũng là ân nhân cứu mạng của anh."

"Vốn anh cho là cả đời cứ tốt đẹp trôi qua nhưvậy, nhưng khi tốt nghiệp lại phát sinh biến cố, cha anh chưa có sự đồng ý củaanh đã ghi tên anh vào danh sách điều đến Bắc Kinh. Cậu ấy rất tức giận, cộngthêm những chuyện hiểu lầm khác, cậu ấy đã cùng anh quyết liệt một hồi rồi mộtmình bỏ đi Vân Nam, làm cảnh sát chìm."

"Nhớ đêm đó, bọn anh uống rượu, gây gỗ với nhau,hai bên đều bị thương không nhẹ. Khi tỉnh lại, cậu ấy đã mang hành lý bỏđi."

"Hai người đều muốn giữ thể diện, không muốn chủđộng liên lạc với đối phương. Anh nghĩ qua một thời gian sẽ tốt thôi, không ngờnăm tháng sau, bên kia truyền đến tin, cậu ấy nhận nhiệm vụ, nằm vùng bọn buônma túy, nhưng lại mất liên lạc với tổ chức."

"Người trong ngành ai ai cũng biết, tình huốngnhư thế, nhất định là lành ít dữ nhiều. Những người đó không đao thì kiếm, đổmáu hung tàn không cần phải nói. Anh không muốn buông tia hy vọng, vẫn đợi...Chẳng qua, từ khi cậu ấy mất tích đến nay, đã được hai năm, không biết đến cuốicùng, cậu ấy có tha thứ cho anh hay không."

"Ngày đó, anh nhận được điện thoại của PhươngNhan, nói là biên giới Vân Nam phát hiện một thi thể bị tàn phá, mà trong quầnáo có tín vật của cậu ấy..."

Doãn Việt nói rất nhiều, âm sắc vô cùng tốt, nghe đếnlỗ tai cũng thấy hưởng thụ, chẳng qua là, càng về sau, vượt qua cảm giác ảm đạmchính là nồng đậm đau thương.

Làm người ta không đành lòng.

"Anh đi, là vì..." …nhận tử thi. Bình Phàmnói không nên lời, ngày thường nói không có cảm giác gì, nhưng hôm nay, mấy chữnày phảng phất là con dao tàn khốc nhất thế gian.

Cô sợ làm Doãn Việt bị thương.

Doãn Việt gật đầu, vẻ kiên nghị sáng ngời dập dờntrong không khí: "Tính cách của anh là thế, rất nhiều lời không nói ra,khiến cậu ấy hiểu lầm. Thật ra hôm nay nghĩ lại, ngày đó nếu anh giải thích rõràng thì sẽ không xảy ra chuyện đó. Nhưng hết lần này tới lần khác anh chỉ trầmmặc, nên hôm nay... rất có thể là sinh tử cách biệt. Chẳng qua, mặc kệ thế nào,anh cũng muốn giải thích với cậu ấy, cho dù, đối mặt với thi thể của cậu ấy.Anh chỉ muốn tình bạn giữa bọn anh không có gì phải tiếc nuối."

Từng nét trên mặt Doãn Việt đều rõ ràng, con ngươi sâuthẳm che đậy một tầng tinh khiết.

Không phải là đơn thuần vô tri, chẳng qua là tinhkhiết.

Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình rất vô lực, côrất muốn an ủi Doãn Việt, nội tâm vô cùng lo lắng, nhưng không có cách nào, kìmlòng không được lại làm chuyện ngày thường có chết cũng không dám làm —— nắmlấy tay hắn.

Động tác nhẹ nhàng, ấm áp.

Doãn Việt cúi đầu, nhìn cánh tay Bình Phàm đang nắmlấy tay mình. Trắng nõn, khéo léo, rất chói mắt, nhưng mà...

Nhưng mà...

"Lúc ấy xuống núi rồi, anh lập tức đến Vân Nam,đợi mấy ngày, rốt cuộc đợi đến khi có kết quả kiểm nghiệm DNA, không phải cậuấy."

Lúc này Bình Phàm mới hiểu, vì sao sau nhiều ngày côvào viện Doãn Việt mới lộ diện.

Thì ra là, như thế.

Đang sợ sệt, mu bàn tay lại được một bàn tay ấm áp baotrùm, khô ráo sạch sẽ, giống như chủ nhân của nó.

"Nhiều lần gọi điện thoại cho em nhưng đều tắtmáy, trở lại mới biết tin em nằm viện... Thật xin lỗi."

"Không có gì." Bình Phàm giãy dụa muốn rúttay ra, nhưng Doãn Việt không đồng ý.

Khí lực đàn ông rất lớn.

Chỉ cần hắn muốn.

Bình Phàm rối loạn tinh thần, đầu óc hỗn độn, tìm kiếmđề tài khắp nơi: "Theo như anh nói, vậy, vậy còn, còn một chuyện hối hậnlà chuyện gì?"

Chủ ý là muốn giải tỏa không khí lúng túng mập mờ bâygiờ, không ngờ lời này vừa nói ra, Doãn Việt lại ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt ấy, lúc chìm lúc nổi.

Này, làm thế nào để chuẩn bị a.

Bình Phàm gấp đến độ lưng tiết ra mồ hôi, đỉnh đầutruyền lới tiếng hô to của chị họ trên lầu mười lăm: "Ôi chao, Bình Phàm,em và tiểu Doãn chưa về sao? Vừa hay, chúng ta chơi cả đêm, mau lên đây! !!"

Giọng nói vang tận trời xanh, thức tỉnh vô số ngườiđang chìm trong mộng trong chung cư.

Hai người chỉ có thể đi vào, rốt cuộc chơi mạt chượccả đêm.

Đêm hôm đó, anh rể rơi nước mắt, rầm rầm như dòng suốinhỏ.

Bởi vậy, hai người xem như làm hòa. Dù sao lý do ngàyđó Doãn Việt bỏ cô lại thật sự quá quang minh chính đại. Bình Phàm cảm thấy,nếu như mình không tha thứ thì đó mới là chân đứng không vững.

Dĩ nhiên, nguyên nhân sâu xa hơn chính là, không nỡ.

Không nỡ, Doãn Việt người này, không nỡ, ánh mắt củahắn nhìn mình.

Có lẽ, có lẽ, có lẽ, Doãn Việt cũng để ý cô.

Con gái khi yêu, chỉ có một số ít là kiên cường quyếttuyệt, ngừng không qua lại với người kia nữa. Rất đáng tiếc, Bình Phàm thuộcvề đại đa số loại còn lại.

Cứu vãn một chút xíu, cô sẽ gặp quay đầu lại.

Đồng chí Mộc Mộc lại nhắc nhở đúng lúc: "Mặc dùlần này không có quan hệ gì với Phương Nhan, nhưng lần sau khó tránh sẽ không.Xin cậu đó, đi hỏi cho rõ ràng đi, nếu không sau này không biết còn bao nhiêuhiểu lầm xảy ra nữa. Bà cô của tôi ơi, cho dù cậu không vì mình mà suy nghĩ,thì cũng vì người xem chúng tớ... phải bỏ công suy nghĩ a."

"Tớ sẽ hỏi rõ." Bình Phàm đáp ứng cái rẹt.

Đồng ý là phải làm liền. Đêm đó Doãn Việt tới đón,Bình Phàm ngồi bên cạnh, suy tư một hồi lâu, rốt cuộc lấy dũng khí lớn như cụcchocolate, hỏi: "Lần trước anh nói, Phương Nhan đã trở lại rồi hả?"

"Ừ." Vẻ mặt Doãn Việt, quan sát bước đầu,không có gì khác thường.

Chocolate tan chảy, Bình Phàm không hỏi nữa.

Sau đó, đồng chí Mộc Mộc tiếp tục khích lệ: "Tớnói cậu sao cứ luẩn quẩn phía trên vậy, cứ trực tiếp hướng phần thắt lưng đixuống, đánh thẳng Hoàng Long a! ! !"

Bình Phàm run lên, Mộc Mộc à Mộc Mộc, thời kỳ hài hòa,H là không thể có a.

Nhưng khích lệ vẫn có hiệu quả, một ngày đi xem phim,lúc chờ mở màn, Bình Phàm lấy dũng khí to như đòn chả chocolate, hỏi: "Gầnđây Phương Nhan có liên hệ với anh không ?."

"Gần đây cô ấy có một số việc trong nhà, tươngđối bận, chỉ ăn vài bữa cơm." Dựa vào ánh đèn sáng bóng như đầu mấy vị lạtma trong rạp chiếu phim, xem ra, vẻ mặt Doãn Việt cũng không có gì khác thường.

Đòn chả chocolate bể nát, Bình Phàm cũng không tiếptục hỏi nữa.

Sau, đồng chí Mộc Mộc nổi giận: "Mộ Bình Phàm,nếu cậu không hỏi rõ ràng, bổn cô nương sẽ tự giơ song đao buộc thằng nhãi DoãnViệt kia nói Hmm! ! !"

Hiệu quả uy hiếp khổng lồ, ngày hôm sau đi ăn cơm,Bình Phàm lấy dũng khí to như bánh gatô chocolate loại lớn, hỏi: "PhươngNhan... Cô ấy cùng anh... Cùng anh..."

Lần này chưa nói xong, Doãn Việt đã chủ động nói:"Cô ấy xử lý xong mọi chuyện, trở về Singapore rồi."

Bánh gatô chocolate bể nát, Bình Phàm cũng không tiếptục hỏi nữa.

Gì kia, yêu xa không có kết quả, Bình Phàm tin bọn họquả thật không có chuyện gì.

Mộc Mộc giận đến gần bước sang trạng thái niết bàn,không thèm quản chuyện này nữa.

Thiếu Phương Nhan, cô cùng Doãn Việt phát triển rấtthuận lợi. Lúc Doãn Việt không có nhiệm vụ thì căn bản mỗi ngày đều gặp mặt, ăncơm xong liền đi bộ, đi dạo tiêu cơm.

Vùng quanh đây cũng không lớn, đi tới đi lui cũng chỉcó một cảnh sắc quen thuộc, nhưng Bình Phàm lại chưa bao giờ cảm giác phiền.

Nguyên nhân rất lớn, là bởi vì người đi bên cạnh.

Cùng Doãn Việt ở chung một chỗ, làm bất cứ chuyện gìcũng đều mới mẻ.

Đứng bên cạnh hắn, chính là vui vẻ.

Có thể, đây chính là cảm giác khi yêu.

Lần đầu tiên trải qua ý nghĩa chính xác của từ nắm taylà lúc trong nhà sách. Ăn xong món ăn Vân Nam, hai người đi dạo tới nhà sách.Bình Phàm tới chỗ nữ tác giả mình thích lật lật mấy quyển tiểu thuyết tình yêu,Doãn Việt ở một bên lẳng lặng phụng bồi, thỉnh thoảng, khi cô muốn lấy sáchtrên cao thì hắn sẽ chủ động hỗ trợ.

Bình Phàm là một con mọt sách, vừa thấy sách mìnhthích liền dừng không được, lúc này quên mất mọi chuyện xung quanh, chui đầuvào.

Lúc ngẩng đầu thì đã hơn nửa giờ trôi qua, dụi dụimắt, ngẩng đầu, lại thấy Doãn Việt vẫn chờ ở bên, nhìn mình, trong mắt là cảmột khay ôn nhu.

Cả kinh, cô không khỏi lui về sau một bước, lưng đụngphải giá sách.

Giá sách to đương nhiên sẽ không có việc gì, Bình Phàmvì quán tính mà ngã về phía trước.

May mắn được Doãn Việt đỡ lấy mới không bị thương.

Chẳng qua là này nắm tay rồi thì cả đêm Doãn Việt cũngkhông buông ra nữa.

Một đường nắm tay ra khỏi nhà sách, đi về nhà, cho đếnkhi Bình Phàm vào phòng rồi mới buông ra.

Tiễn Doãn Việt, Bình Phàm dựa lưng vào cửa, bàn tay bịcầm cả đêm, vì sao giờ nhìn lại lại giống như móng heo kho tàu thế.

Mặc dù trước kia Doãn Việt cũng nắm tay qua mấy lần,nhưng lần này lại là nắm cả đêm a. Thời gian rất lâu, ngay cả trứng gà cũng đãnở.

Hơi kích động, hơi hưng phấn, đây tuyệt đối là tầngtầng lớp lớp.

Cả đêm Bình Phàm cũng không rửa tay, sắp đi tắm còncầm một cái bao ni lông bọc lại, ngay cả sáng hôm sau cũng dùng cái tay kia cầmgiấy vệ sinh cùng hoa cúc nho nhỏ tiếp xúc thân mật, không để nó bẩn.

Mộc Mộc biết được chuyện này, chẳng qua chỉ cười nhạt:"Hôn cũng hôn rồi, còn giả bộ à?"

Bình Phàm không để ý, trong lòng rất vui mừng. Ngàyhôm sau gặp ai cũng cười khúc khích, làm cho hiệu trưởng sợ đến nỗi vội vàng vềphòng làm việc bảo vệ bồn hoa, làm cho Đổng Tiểu Dưa sợ đến nỗi ăn ít đi mộtcái bánh bí đỏ.

Cứ ngất ngất như vậy cho tới trưa thì mới có chútthanh tỉnh.

Nguyên nhân là vì lúc đi vệ sinh nghe thấy các đồngnghiệp đàm luận về chuyện của mình và Doãn Việt.

Nói, nhà vệ sinh nữ đã được ghi nhận là nơi phát sinhđại thảm án thứ hai sau QQ ở Trung Quốc. Bình Phàm đang buông thả nỗi buồn tồntại bên trong, càng lúc càng tăng nhanh, vượt qua luôn tốc độ vận hành của thânthể thì nghe tiếng cô giáo Trương cùng cô giáo Lý.

"Ôi chao~, cô thấy bạn trai của cô giáo Mộchưa?"

"Thấy rồi, bộ dạng thật không sai nha."

"Nghe nói điều kiện gia đình cậu ta rất được,công việc cũng tốt."

"Đúng đấy, tôi còn loáng thoáng nghe nói cha cậuta là quan chức."

Nghe thấy bạn trai nhà mình được tán dương, trong lòngBình Phàm vẫn vui sướng hài lòng.

Nhưng tiếp theo, tình huống bắt đầu biến chuyển.

"Cô nói xem, tại sao cô giáo Mộ lại may mắn nhưvậy?"

"Tôi cũng nghĩ thế, điều kiện của cô giáo Mộ cũngbình thường thôi mà."

"Không phải là tôi không phúc hậu, tôi lo cậu tachỉ nhất thời vui vẻ, thấy mới mẻ thôi."

"Tôi cũng nghĩ thế, người già trong nhà khôngphải đã nói phải môn đăng hộ đối sao, cô giáo Mộ cùng cậu ta, quả thật khôngquá xứng a."

Nghe thấy họ hạ thấp bản thân mình, trong lòng BìnhPhàm bắt đầu tổn thương.

Lời của đồng nghiệp không phải là cố ý ác ý. Nhưng thìra đại đa số người xung quanh đều nghĩ, mình và Doãn Việt, quả thật không quáxứng đôi.

Điểm này vừa mới bắt đầu mình đã biết rồi mà, BìnhPhàm trấn an mình như vậy.

Chẳng qua lúc tan học, nhìn Doãn Việt đang đứng trướcnhà trẻ chờ mình, đột nhiên cô cảm thấy có chút không thể chịu được những ánhmắt bên cạnh.

Nhớ khi còn bé đến nhà ông bà chơi, lăn lộn trong đốngrơm rạ một vòng, đầu tóc quần áo dính đầy vụn rơm, vừa động một cái da thịtliền đau nhói, muốn gỡ nhưng không tìm ra nó ở đâu —— giống như những ánh mắtnày.

Thật ra thì lúc rời khỏi rồi nghĩ lại, Bình Phàm cũngbiết là mình đa tâm, người bên cạnh không nhàm chán đến mức vô duyên vô cớ côngkích mình.

Nhưng mà, tự mình nghĩ nhiều.

Chẳng qua cái loại mũi nhọn mang lại cảm giác bối rốinày, vẫn có.

Bởi vì có mấy cái gai rơm rạ kia nên lúc ngồi lên xeDoãn Việt cô không còn vui mừng giống như thường ngày. Tuy ngoài mặt không lộra cái gì, nhưng trong lòng lại đang hỗn loạn. Doãn Việt nói gì thì phải quamột lúc thật lâu sau mới lọt vào tai cô được.

Doãn Việt không hề qua loa, nhìn một cái liền thấy côkhác thường: "Sao vậy?"

Bình Phàm lắc đầu, dừng hai ba phút mới nói: "Saunày, đừng đến nhà trẻ đón em nữa."

Nói ra khỏi miệng, cô mới giật mình mình có chút tùyhứng .

Nhưng ván đã đóng thuyền, chỉ có thể nắm chặt bàn tayđầy mồ hôi đợi Doãn Việt phản ứng.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, người xe đi đường phía trướcgiống như thủy triều tuôn ra, huyên náo không chịu nổi, nhưng bên trong xe vẫnyên lặng gần như bị đè nén.

Lúc Bình Phàm cảm thấy cổ họng mình sắp trướng to đếnnơi, Doãn Việt trả lời.

"Được."

Không có ý gì tức giận, cũng không có manh mối của sựtức giận.

Nhưng, cũng không phải lạnh nhạt.

Không khí lại bắt đầu không thích hợp.

Lúc Bình Phàm sinh ra ý muốn nhảy xuống xe, Doãn Việtnói: "Hôm nay anh muốn ăn cơm em nấu, được không?"

Có thể, dĩ nhiên có thể.

Bình Phàm vì muốn chuộc tội, lập tức đồng ý.

Lúc này hai người tới siêu thị, mua nguyên liệu nấuăn, Doãn Việt chịu trách nhiệm đẩy xe, Bình Phàm chịu trách nhiệm lựa thức ăn.

Cái loại cảm giác này, Bình Phàm không thể không thừanhận, rất ấm áp.

Thật ra thì, Doãn Việt cũng tồn tại một loại ấm ápthuộc về gia đình.

Như vậy, vừa nhìn liền biết người đàn ông này chấtlượng thật tốt. Đối với chuyện này, Bình Phàm nửa ấm áp nửa ưu thương.

Chọn xong, cùng đi tiền trả, trong lúc đó, Doãn Việtvô tình nắm lấy tay Bình Phàm.

Nhiệt độ lòng bàn tay vừa phải, quần áo mang hơi thởmới mẻ, cánh tay cường tráng, từng thứ từng thứ đều phù hợp với người trongmộng của Bình Phàm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv