Việc lớn, việc lớn nha. Bình Phàm cảm thấy bộ lòngmới hồi phục chưa được vài ngày của mình lại bắt đầu xoắn.
Cơ quan công an nước ta quả nhiên thần thông quảngđại, mới gọi một cú điện thoại mà người đã dịch chuyển tức thời .
Cái gì là thực lực của một nước? Đây chính là thực lựccủa một nước.
Đem vấn đề cảm thán này bỏ qua một bên trước đã, nói,bạn học Doãn Việt này đến đây gặp cô tột cùng là muốn làm cái gì?
Hơi khẩn trương cùng hơi kích động làm cho Bình Phàmsiết chặt chăn.
Ánh mắt Mộc Mộc ở một bên có chút đăm đăm, Bình Phàmhiểu, đứa nhỏ này cứ nhìn thấy suất ca sẽ như vậy.
Dĩ nhiên, ngoại trừ Trang thập tam công tử, nhìn thấyhắn, ánh mắt Mộc Mộc đỏ lên.
Thỏ nóng nảy muốn cắn người chính là ý này.
Lúc này Bình Phàm mới nhớ tới chuyện hình như Mộc Mộcchưa rõ lắm người đang trước mặt, ánh mắt nhìn cô đăm đăm này chính là DoãnViệt.
Giới thiệu sao, cảm thấy có chút khó khăn.
Giờ phút này, rốt cuộc nên coi Doãn Việt là bạn traitrước hay là bạn tới thăm?
Rối, rối a, vô cùng rối a.
May mà trước khi cô rối đến mức đau trứng thì DoãnViệt đã mở miệng. Giọng nói trầm thấp, từng chữ từng chữ phảng phất dường nhưdừng lại một chút: "Khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ, khá hơn rồi." Bình Phàm quyết định xemnhư một người bạn đến thăm mình.
Bạn Bình Phàm.
Không hơn, cô âm thầm cảnh báo chính mình, đừng đậploạn nữa tim ơi, đừng đập loạn nữa tim ơi.
Doãn Việt tiến về phía trước một bước, động tác khônglớn, không gây bất kỳ áp lực nào cho Bình Phàm.
"Vì sao bị bệnh ?" Doãn Việt hỏi.
Bình Phàm nằm đó, từ góc độ này nhìn lại, thân hìnhDoãn Việt cao thẳng tuấn tú hơn rất nhiều.
Thật là một cây dương liễu khỏe mạnh a.
"Ăn tầm bậy tầm bạ gì đó, tiêu chảy." MộcMộc cường lực sáp ~ vào, muốn cùng suất ca tiến hành tiếp xúc qua lời nói.
Bình Phàm đau tim, tuy nói lý do này rất thực, nhưngmà chẳng duy mỹ chút nào, là bạn tốt, tại sao có thể bán đứng nhau như thế?
Thật chẳng có nghĩa khí chút nào.
"Dù thức ăn có ngon cũng không nên ănnhiều." Doãn Việt nói.
Giọng nói kia, giống như hạt hoa sen tròn tròn, baoquanh bên ngoài là một tầng trách cứ thật mỏng, mà bọc bên trong, chính là nồngđậm thứ gọi là ân cần.
Những lời này rất mỹ vị, không chỉ vẻ bên ngoài, ngaycả bên trong còn tỏa ra hơi ấm lan vào lồng ngực.
"Tại sao ăn nhiều như vậy?" Doãn Việt hỏitiếp.
Mộc Mộc bị cảm động, lập tức đem hắn trở thành ngườimột nhà, không để ý bốn tám ba mươi sáu, bật thốt lên bắt đầu sự nghiệp bátquái của mình: "Chuyện nhỏ, bị bạn trai đá thôi."
Nói những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Mộc quảthật có chút xíu kiêu ngạo, dù sao bạn tốt nhà người ta thất tình nuốt thuốcngủ, còn bạn tốt nhà mình thất tình nuốt chocolate, như vậy rất khỏe mạnh rấtbảo vệ môi trường rất xanh biếc vô hại.
"Bạn trai?" Doãn Việt nói những lời này, mỗiâm tiết phát ra càng lúc càng trầm thấp, dấu chấm hỏi cuối cùng lòng vòng nơicổ họng, có chút gợi cảm.
Bình Phàm cảm thấy, cảm thấy bạn học Doãn Việt rất đặcbiệt, toàn thân cao thấp đều là mùi vị dương cương đàn ông, nhưng luôn luôn lộra một chút gợi cảm.
Làm cho người ta kinh ngạc, làm cho người ta bị mêhoặc.
Bình Phàm lơ đãng bị mê hoặc, đến nỗi không còn chú ýtới vị bạn tốt nguy hiểm bên cạnh kia.
Được phép buồn bực hai ba ngày, Mộc Mộc bát quái cóthừa, hừng hực thiêu đốt bùng lên, lúc này liền lên tiếng giải đáp nghi vấn:"Một tên họ Doãn bại hoại, ai nha~, không nhắc tới hắn nữa. Đúng rồi, anhlà ai? Vì sao tôi chưa từng nghe Bình Phàm nhắc tới bên cạnh cô ấy còn có mộtvị suất ca đến bực này?"
Hoa nở đẹp lắm, Bình Phàm cảm thấy mình có thể đi chếtrồi.
Doãn Việt vẫn thủy chung đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh nhưnước: "Tôi tên là, Doãn Việt."
Thế giới hoàn thành, Mộc Mộc cảm thấy mình có thể đichết rồi.
Mộc Mộc dù sao cũng là Mộc Mộc, sau 1 phút đồng hồthất thần mù mắt mất thính giác không khống chế được bản thân, liền như khôngcó việc gì hướng về phía ngoài cửa phòng bệnh không có một bóng người nói:"Bác sĩ chờ một chút, tôi lập tức tới ngay."
Sau đó, ve sầu thoát xác, chuồn mất, bỏ lại Bình Phàmmột mình đối mặt với gió thổi mưa giông trước cơn bão - Doãn Việt.
Không có nghĩa khí a, không có nghĩa khí a, Bình Phàmvì mình kết bạn không cẩn thận mà cảm thấy vô cùng bi thương.
Mặc dù ngoài mặt vẫn tĩnh táo dị thường, nhưng toànthân Doãn Việt lại tản ra nồng đậm khí lạnh làm cho Bình Phàm sợ hãi.
Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, cô đâu có làm sai điều gì,cho nên lưng không khỏi ưỡng thẳng lên.
Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn sàn nhà, chonên cô không biết giờ phút này vẻ mặt Doãn Việt như thế nào.
Khôngkhí trong phòng bệnh, rất cổ quái.