20
Nếu lúc này có một câu chuyện, gọi là "Gặp lại bạn trai cũ cặn bã, anh ta còn trở thành cấp trên của mình là một loại trải nghiệm gì", có lẽ là câu chuyện phù hợp nhất với tôi lúc này.
Nhưng đoạn thoải mái từ chức hoặc lập mưu trả thù, chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết.
Hiện tại ba mẹ tôi đã nghỉ hưu, tôi không thể tùy hứng từ chức, để họ nuôi tôi, hơn nữa tôi trừ làm giáo viên ra, không có kinh nghiệm làm việc khác, tìm kiếm một công việc ổn định cũng không dễ.
Ít nhất là ngay bây giờ, tôi cần công việc này.
Thật ra đối với việc Tô Khải tới nơi này làm việc, tôi ngoại trừ có chút ngoài ý muốn, cũng không có cảm giác gì khác.
Dù sao vị trí này của tôi, cơ hội tiếp xúc với tổng giám đốc gần như bằng không, công ty lớn như vậy, thậm chí ngày thường gặp nhau cũng hiếm.
Vì vậy, tôi vẫn bình tĩnh đi làm.
Mẹ tôi vì lo lắng tôi sẽ đắm chìm trong nỗi đau của cuộc hôn nhân trước đó, mấy tháng qua đã tích cực sắp xếp xem mắt cho tôi.
Tôi vì để bà an tâm, liền đi hết.
Chỉ là mạng lưới của bà quá rộng, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ gặp phải một vài người kỳ quái.
Nhưng từ một góc độ khác, nó cũng mang lại một số niềm vui cho cuộc sống.
Hôm nay lúc ăn trưa, tôi nói chuyện phiếm với cô đồng nghiệp Nhàn Tại trong căng tin, cô ấy hỏi tôi gần đây xem mắt như thế nào.
Tôi thở dài, cười nói: "Hôm qua gặp một người, biết trước kia mình là giáo viên tiếng Anh, cậu có biết anh ta hỏi mình cái gì không?"
“Cái gì?".
"Anh ta nói muốn thi một nghiên cứu sinh tại chức, hỏi mình có thể dạy kèm tiếng Anh miễn phí cho anh ta không."
"Phụt!!" Nhàn Tại không nhịn được,trực tiếp phun đồ uống ra, vừa lúc đoàn người đi ngang qua bên cạnh bàn, một người trong đó dừng chân.
"Đây là loại người gì vậy ha ha ha ha ha...."Nhàn Tại cười xong lại cảm khái, "Chỉ là, ngay cả Lục Xu cậu mà cũng ly hôn, mình thật sự không rõ chồng cũ của cậu nghĩ như thế nào, rốt cuộc đàn ông thời nay muốn lấy loại người nào làm vợ? Thiên Tiên sao?"
Tôi cười cười, uống một ngụm canh, "Củ cải rau xanh, ai cũng muốn yêu đi."
"Mình hiểu." Nhàn Tại chậc chậc hai tiếng, "Đã ăn cơm trắng rồi, nên muốn ăn thử cám luôn...." Cô ấy đột nhiên im lặng.
Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, kết quả là cô ấy đã căng thẳng đến nỗi đứng dậy.
"Xin chào Tô tổng."
Tôi theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, thần sắc của anh ta, có chút kinh ngạc, cũng có chút phức tạp.
Có lẽ cũng không ngờ lại gặp được tôi ở chỗ này.
Nhàn Tại liều mạng dùng tay túm lấy tôi, nhiều người nhìn như vậy, tôi cũng đứng lên.
"Xin chào, Tô tổng."
Anh ta sửng sốt.
Một đám người bên cạnh cũng chào hỏi theo.
Chung quanh lập tức trở nên náo nhiệt, có rất nhiều người muốn xoát độ tồn tại trước mặt cấp trên, tôi kéo Nhàn Tại, hai người bưng mâm cơm, đi tới bên kia.
21
Sau đó, tôi không gặp lại Tô Khải trong công ty.
Một vài ngày sau đó là cuộc họp nửa năm của công ty, ngoài việc tổng kết và khen thưởng, mỗi bộ phận phải chuẩn bị chương trình.
Bộ phận đã sắp xếp từ lâu để tôi và một đồng nghiệp nam khác có kỹ năng khiêu vũ thực hiện một điệu nhảy đôi.
Thời gian gấp rút, đã lâu rồi tôi không nhảy, đồng nghiệp nam cũng giỏi hơn tôi vì vậy tôi đã quyết định cải biên lại cách khiêu vũ mà tôi đã dùng để tham gia thời còn học đại học, biến nó thành một vũ điệu của hai người.
Mẹ tôi còn không biết bây giờ Tô Khải là tổng giám đốc công ty tôi, nghe được tôi muốn biểu diễn khiêu vũ, cũng hưng phấn tìm lại trang phục dự thi năm đó.
Đó là một chiếc váy khiêu vũ màu xanh lấp lánh.
Tôi đã thử, vẫn còn mặc được.
"Con gái mẹ thật đẹp, tựa như thiên tiên hạ phàm." Mẹ tôi xúc động.
Ngày biểu diễn, đứng trên sân khấu, tôi thực sự rất hạnh phúc.
Tốt nghiệp đại học, sau khi gả cho Tô Khải, đi làm rồi tan tầm, củi gạo dầu muối.
Hầu như tôi không nhảy múa nữa, đã rất lâu rồi tôi không đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Điệu nhảy này rất vui vẻ, đồng nghiệp nam phối hợp cũng rất tốt, rất là ăn ý.
Sau khi xuống sân khấu, hai chúng tôi vừa đi vừa nhìn lại sự ăn ý trên sân khấu, trò chuyện rất vui vẻ.
Thẳng đến khi có người hô một tiếng "Tô tổng".
Tôi quay đầu lại, Tô Khải đứng ở lối vào hậu trường, nhìn về phía tôi.
Không biết vì sao, anh ta một mình lẻ loi đứng ở nơi đó, lại cảm giác có chút đơn độc.
Mà thần sắc trong mắt anh ta, quá tối, tôi không thấy rõ lắm.
Cũng không quan tâm.
Tôi quay lại, đi ra bằng cánh cửa khác.
22
Sau cuộc họp nửa năm, tôi trở nên nổi tiếng trong công ty.
Thậm chí có mấy chị lớn nhiệt tình ở phòng bên cạnh đến hỏi tôi có bạn trai không.
Tôi thành thật nói với họ, tôi đã ly hôn.
Chị lớn tỏ vẻ kinh ngạc, càng nhiệt tình hơn, nói nhất định sẽ giúp tôi tìm một người đàn ông tốt.
Tôi mỉm cười nói cảm ơn.
Tôi cũng nhận được tin tốt.
Khu phát triển thành phố muốn mở một trường tiểu học thực nghiệm mới, đã đăng thông báo tuyển dụng giáo viên.
Một tuần sau, công ty đã sắp xếp một chuyến đi đến các trường tiểu học miền núi để thăm hỏi.
Khi lần đầu tiên tôi đến, tôi đã tham gia một khóa học, đồng nghiệp biết tôi có kinh nghiệm làm giáo viên, vì vậy lần này tôi cũng đề nghị để tôi đi.
Chỉ là tôi không ngờ, Tô Khải cũng tới.
Bọn trẻ ở trường còn nhớ rõ tôi, bé nào cũng gọi “Cô Lục Cô Lục” mãi.
Tôi rất hạnh phúc, gửi đồ ăn vặt cho các bé, lúc dạy tiếng Anh, tôi cho các bé chơi trò đại bàng bắt gà con, tôi làm gà mẹ, một đồng nghiệp nam làm đại bàng, đổ mồ hôi đầy đầu đang mệt mỏi không chịu nổi muốn uống nước, Tô Khải vẫn luôn nói chuyện với hiệu trưởng, đột nhiên đi tới.
"Mệt rồi sao, tôi sẽ thay cậu một lát." Anh ta nói với đồng nghiệp nam.
Đồng nghiệp nam thụ sủng nhược kinh, ngu ngơ gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi quay đầu lại, nói với cô gái nhỏ phía sau: "Em muốn làm gà mẹ không?"
Đôi mắt cô bé phát sáng nói muốn.
"Cô Lục đi uống chút nước, những cục cưng này sẽ giao lại cho em, phải bảo vệ tốt bọn họ đấy."
Dứt lời, tôi mỉm cười vẫy tay chào bọn nhỏ, đi đến lớp học.