Vứt bỏ tất cả, chỉ vì muốn ở bên cậu.
Lời của Tiêu Hòa khiến Phàn Thâm chấn động vô cùng.
Nếu thật sự gì cũng không cần, nếu thật hết thảy đều không để ý, vậy… còn thứ gì khiến hắn phải diễn kịch nữa?
Từ bỏ quân quyền, từ bỏ gia tộc, từ bỏ đế quốc Ngân Hà, một Tiêu Hoà không phải đệ nhất Nguyên soái, một Tiêu Hoà hoàn toàn bất chấp mọi thứ, phải chăng sẽ trở thành Tiêu Hoà của riêng mình.
Giả thiết này, Phàn Thâm nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hôm nay nó như một chiếc bánh gatô ngọt ngào, tản ra mùi thơm ngây ngất, không ngừng kích thích thị giác vị giác của y, dẫn dụ y nếm thử.
Tiêu Hòa thoáng cái thông suốt, tóm lấy đầu dây cung, muốn rèn sắt khi còn nóng: “Tôi không đùa đâu, tôi là thật lòng. Phàn Thâm, tôi lập tức tuyên bố từ chức, tôi có thể giao mọi thông tin trong quang não cho cậu, ngay bây giờ, tuyệt không do dự.”
Tiêu Hòa luôn khổ não với đoạn ký ức không cách nào giải thích trước đây, bởi vì từ đầu đến đuôi đều là một trò lừa gạt phản bội, khả năng tẩy trắng bằng không.
Nhưng hiện tại, Tiêu Hòa đột nhiên nghĩ ra.
Hắn không cần giải thích, hoàn toàn không cần.
Hãy để quá khứ trở thành quá khứ, chỉ cần Phàn Thâm còn yêu hắn, chỉ cần Phàn Thâm không nguyện từ bỏ hắn, vậy hắn sẽ buông xuống tất cả, vứt bỏ mọi vinh quanh cùng gánh nặng trên người, một thân một mình, dùng ‘Tiêu Hòa’ này yêu y bồi y, chậm rãi bước vào lòng y lần nữa, để y thật lòng tin tưởng hắn.
Huống chi Tiêu Hòa không có hứng thú với những vật ngoài thân kia, nên quả thật có thể buông hết thảy.
Cách làm quyết tuyệt như vậy, trăm phần trăm gây xúc động lòng người.
Tiêu Hòa không cầu quyền lợi địa vị, không có thế lực và tranh đấu chính trị, như còn lừa gạt Phàn Thâm làm chi?
Không có lợi ích liên luỵ, nguyện ý bồi bên y, ngoại trừ tình yêu, không có khả năng nào khác.
Đây là biện pháp duy nhất Tiêu Hòa có thể nghĩ ra để giải quyết tình cảnh khốn khó này.
Nhưng phải nói, hắn làm đúng rồi!
Phàn Thâm không khỏi động tâm.
Khát vọng không cách tiêu tan của y, vẫn luôn là Tiêu Hòa.
Nếu hắn thật sự chịu buông bỏ tất cả, y nguyện đón nhận hắn thêm lần nữa.
Nhưng… y sẽ không bị lừa chỉ bởi vài câu nói.
Phàn Thâm nhìn hắn chằm chặp, giọng điệu không có chút độ ấm: “Ta sẽ trao quân quyền Nguyên soái số 1 của anh cho cấp dưới thuộc hạm đội, tôi sẽ tuyên bố với cả đế quốc anh chính thức xuất ngũ, tôi sẽ đoạt vị trí cao nhất kia, kế tiếp làm suy yếu thế lực của Tiêu thị…”
“Không thành vấn đề!” Tiêu Hòa thẳng thắn nói “Tôi lập tức trao quyền cho cậu ngay.”
Nhờ quang não, Tiêu Hòa biết rõ về mấy quy trình này, hắn chỉ lo Phàn Thâm đổi ý, không thèm suy xét gì cả, nhanh nhẹn tiến hành thao tác.
Phàn Thâm không chút biến sắc, song trái tim đập nảy cực nhanh, hận không thể thoát ra khỏi lồng ngực.
Kỳ thực y không để tâm nguồn tài nguyên trong tay Tiêu Hòa, y không thiếu những thứ đó, mà dù không có, y cũng có thể tự mình đạt được.
Hắn căng thẳng, bất an, chỉ là lựa chọn của Tiêu Hòa.
Nếu Tiêu Hòa làm được, y đồng ý thử tin tưởng hắn.
Nhưng đồng thời, lại sợ đây là ván cờ khác của hắn.
Một cái bẫy không tiếc tự đoạn vây cánh hòng khiến y buông lơi cảnh giác.
Phàn Thâm sốt sắng, Tiêu Hòa càng khẩn trương hơn.
Mắt thấy con đường chữa trị có hi vọng, Tiêu Hòa hận không thể nhanh hơn một chút, đừng nói hắn không chịu trách nhiệm, thực sự đâu có gì cần hắn phải phụ trách.
Đừng nói chỉ là một thế giới hư cấu, dù ở đời thực, tuy hắn không thể vì Phàn Thâm vứt bỏ cha mẹ người thân, nhưng tuyệt đối có thể vì y mà đổi công việc.
Hai người yêu nhau vốn nên có sự trả giá và nhượng bộ, hắn cam tâm tình nguyện.
Thời điểm chính thức trao quyền bằng miệng, Tiêu Hòa đột nhiên khựng lại.
Sự do dự của hắn, Phàn Thâm đặt trong mắt, cảm thấy trái tim mình ngưng đập.
Nhưng tiếp theo Tiêu Hòa liền mở miệng, hắn nhìn Phàn Thâm, mắt không chớp lấy một cái: “Lý Lưu Vân kia thật sự là bạn đời của cậu?” Giọng có chút lạnh.
Phàn Thâm khẽ cau mày, Tiêu Hòa ép hỏi: “Hai người thật sự sắp kết hôn? Cậu thích hắn? Yêu hắn à?”
Liên tục truy hỏi khiến Phàn Thâm tỉnh ngộ, con tim gần như ngừng trệ lại bắt đầu nhảy bang bang.
“Phàn Thâm, tuy tôi đồng ý buông bỏ mọi thứ vì cậu, nhưng ít nhất cậu phải cho tôi một thân phận và hoàn cảnh công bằng, nếu chỉ có thể làm một tình nhân lén lút, tôi thà chết cũng không đồng ý.”
Trong một ngày mà được nghe quá nhiều lời đẹp, Phàn Thâm có loại cảm giác không thật.
Mà vẻ ngẩn ngơ của Phàn Thâm làm Tiêu Hoà căng thẳng vô cùng.
Moá! Phàn Thâm anh đừng có quá trớn a! Ở trong thế giới tinh thần của mình cùng một mảnh vỡ tinh thần quá trớn, rốt cuộc anh muốn cái lông gì a!
Tiêu Hòa tức đến đau gan, mắt trợn trừng với Phàn Thâm, rất có khí thế nếu đối phương không bàn giao rõ ràng hắn liền đánh nhau với y ngay.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, cánh tay Phàn Thâm vung lên, nắm lấy hông hắn kéo hắn lại đây, cúi đầu dùng sức mà hôn.
Tiêu Hòa mở to mắt.
Phàn Thâm tách mở hàm răng hắn, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, nóng bỏng kịch liệt hôn hít lấy hắn.
Vui sướng nơi lồng ngực đã không cách nào diễn tả được bằng lời, con tim đập nhảy kịch liệt đã không cách nào dùng lý trí khống chế.
Phàn Thâm thiết thiết thực thực cảm nhận được tình ý của Tiêu Hòa, xác thực, không có bất kỳ giả tạo.
Hy vọng xa vời nhiều năm, tuyệt vọng nhiều năm, ngờ đâu mảnh thổ nhưỡng kia bỗng nhiên nở đầy đoá hoa rực rỡ.
Phàn Thâm chỉ muốn không ngừng hôn hắn, không ngừng nhấm nháp mùi vị ngọt ngào của hắn
Nụ hôn vừa kết thúc, Tiêu Hòa bị hôn đến đầu óc choáng váng, nhưng vẫn rất có nguyên tắc, thế nên sau khi hồi thần câu đầu tiên chính là: “Mau nói cho tôi biết quan hệ giữa hai người.”
Tiếng nói Phàn Thâm trầm thấp, bởi nhuốm tình mà khàn khàn, gợi cảm mê người: “Cậu ấy đã cứu tôi, là bạn tốt của tôi, chỉ thế mà thôi.”
Tiêu Hòa không cam lòng: “Nhưng cậu ta nói là sắp kết hôn với cậu.”
Phàn Thâm không hề tức giận, dịu giọng: “Lưu Vân biết chuyện trước kia của chúng ta, hắn lo cho ta…”
Không cần nói thêm, Tiêu Hòa cũng biết.
Tuy còn hơi tức giận, nhưng không khó lý giải.
Lúc đó Lý Lưu Vân chỉ muốn kích hắn, không phải có gì gì đó với Phàn Thâm.
Làm rõ điều này, Tiêu Hòa liền an tâm.
“Được, tôi tin cậu.” Tiêu Hòa nói rồi, nhanh nhẹn tiến hành quy trình trao quyền.
Giao ra binh quyền của mình, giao ra địa vị của mình, nếu là người bình thường tuyệt đối sẽ không cam tâm, nhưng Tiêu Hòa thì cảm thấy thoải mái vô cùng.
Một tử cục có đường ra, còn gì đáng vui hơn điều đó chứ.
Tiêu Hòa dùng ròng rã một ngày bàn giao hết mọi sự vụ.
Quay lại chỗ ở của Phàn Thâm, Tiêu Hòa mệt đến không muốn cử động.
Không bao lâu sau, Phàn Thâm trở về.
Vừa vặn Tiêu Hòa từ phòng tắm đi ra, thấy y, nhướng mày cười nói: “Bữa tối muốn ăn gì?”
Phàn Thâm không đáp, nhanh chân bước qua, ôm lấy hắn cúi đầu hôn.
Hương vị sạch sẽ mát lạnh sau khi tắm gội tựa như trúc xanh sau cơn mưa xuân, thon dài thẳng tắp nhưng mỹ lệ tinh tế.
Gian nhà chỉ có hai người, hôn hôn một chốc bầu không khí trở nên nóng bỏng.
Tiêu Hòa vốn chỉ khoác hờ chiếc áo tắm, trong lúc bất giác cổ áo mở ra, lỏng lẻo hở hang.
Phàn Thâm luồn tay vào, chạm được da thịt ấm áp như ngọc, cảm thấy bàn tay cũng không nỡ dời đi.
Tiêu Hòa bị khơi gợi tình dục, hai chân không tự chủ vòng qua, thanh âm nhỏ nhẹ khó nhịn: “Phàn… Thâm…”
Chỉ là khẽ gọi tên, cũng đã mời gọi.
Phàn Thâm hôn cổ hắn, dùng tay tạm thoả mãn hắn, vừa nói: “Chờ tôi tắm một lát.”
Tiêu Hòa khó dằn nổi: “Làm… làm trước đã…”
“Không cần tắm?”
Tiêu Hòa vòng tay qua cổ y, đến gần thủ thỉ vào tai y: “Lát nữa cùng nhau tắm… Ưm… A…”
Sau cùng là một tiếng kêu rên thoả mãn vì được lấp đầy.
Nhàn rỗi không có chuyện làm đi quyến rũ người ta, kết cục chính là —— không xuống giường được.
Tiêu Hòa thỏa mãn đến không muốn nhúc nhích.
Trước đó tuy cũng hàng đêm triền miên, nhưng không thể hôn môi, trong lòng Tiêu Hòa luôn thấy tiếc nuối.
Mà hiện giờ không cần băn khoăn gì, hắn muốn hôn liền hôn, muốn hôn mãnh liệt thì hôn mãnh liệt, muốn hôn nhẹ nhàng thì hôn nhẹ nhàng, muốn vừa động vừa hôn thì vừa động vừa hôn, muốn vừa sờ mó vừa hôn thì vừa sờ mó vừa hôn…
Tóm lại… đãi ngộ của Tiêu thỏ từ ‘đồ chơi’ bị bắt nạt bị nô dịch biến thân tới tấp, thành hoàng đế dương dương tự đắc.
Muốn nhanh cũng nhanh muốn chậm cũng chậm, muốn khoái cảm thế nào liền khoái cảm thế đó, sau cùng kết cục chính là… eo mỏi lưng đau muốn chết.
Hai người lỡ mất bữa tối, tới hơn chín giờ, Phàn Thâm sai người đưa bữa khuya tới.
Tiêu Hòa định xuống giường, Phàn Thâm đã chặn lại ôm ngang hắn lên.
Ôm thẳng tới bàn ăn, sợ hắn đau, còn lót đệm mềm lên ghế ngồi.
Đãi ngộ trước sau khác biệt như vậy, Tiêu Hòa dứt khoát không muốn nhớ nữa.
Hai người dùng cơm, đến lúc gần xong, Phàn Thâm đột ngột hỏi một câu: “Giờ anh đã vứt bỏ tất cả, nếu tôi chọn trả thù anh, anh sẽ làm gì?”
Phàn Thâm hời hợt hỏi, lại khiến Tiêu Hòa giật cả mình.
Ý tứ câu này là…
Đúng đấy, hiện Tiêu Hòa đã không còn giá trị lợi dụng, nếu Phàn Thâm thù dai, muốn trả đũa, có thể dễ dàng xô hắn vào vực sâu không đáy.
Dù sao Tiêu Hòa từng làm chuyện quá đáng như vậy, dù sao từng đối xử y tàn nhẫn như vậy, nếu…
Nhưng cả chết hắn còn không sợ nữa là.
Tiêu Hòa chợt bình tâm lại, giương mắt nhìn Phàn Thâm, nói từng chữ từng chữ một: “Nếu hiện tại cậu vứt bỏ tôi, tôi liền chết tại đây.”
Dù sao nhiệm vụ kkông thành công, nếu giao ra tất cả vẫn không khiến Phàn Thâm nguôi ngoai, vậy cũng chỉ có con đường chết này.
Thù hận to hơn nữa, hắn dùng mạng để bồi thường, vậy đã đủ chưa.
Quyết tuyệt đến thế, khiến con ngươi Phàn Thâm co rụt lại.
Tiêu Hòa không né tránh, vô cùng chăm chú vô cùng kiên định nhìn đối phương.
Phàn Thâm cảm giác nơi tim đang phun trào luồng nhiệt, ánh mắt y không khỏi nhu hoà hơn, thanh âm cũng thong thả hơn: “Tôi không nỡ, Tiêu Hòa, tôi chỉ muốn anh.”
Tiêu Hòa đứng lên, cách một bàn ăn hôn môi y: “Tôi cũng vậy… Phàn Thâm, tôi chỉ muốn sống bên cậu.”
Sau bày tỏ nỗi lòng với nhau là cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào đến khiến cả thế giới đều trở nên rực rỡ tươi sáng.
Tiêu Hòa lại bắt đầu những tháng ngày nhàn nhã tự tại, không có băn khoăn không có đề phòng, hắn có thể lại là chính mình, dễ dàng sống chung với Phàn Thâm.
Ước chừng lại hai tháng trôi qua vẫn gió êm sóng lặng, không nổi lên xung đột hay mâu thuẫn gì.
Tiêu Hòa cân nhắc tình cảm giữa mình và Phàn Thâm càng ngày càng ổn định, thêm một thời gian nữa hẳn là có thể nói thật mọi chuyện ra rồi.
Đang suy tính thời cơ thích hợp nhất, Tiêu Hòa bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đây là sao vậy?
Không chờ Tiêu Hòa kịp phản ứng thì đã ngã xuống, hôn mê.
Nhưng rất nhanh… hắn liền tỉnh lại.
Song địa điểm cũng thay đổi.
Tiêu Hòa đã đi qua ba thế giới, nhưng chưa từng bị Tần Túc gọi tỉnh lần nào.
Lần này là vì sao?
Tiêu Hòa vẫn còn trong cơn ngỡ ngàng.
Giọng nói của Tần Túc đã vang lên: “Tiêu tiên sinh, vì chuyện quá mức khẩn cấp, bất đắc dĩ tôi mới gọi anh tỉnh lại.”
Tiêu Hòa nhìn anh ta: “Sao vậy?”
“Máy giám sát báo động, tình trạng mảnh vỡ nhân cách của cậu chủ trong thế giới tinh thần anh đang ở cực kỳ suy yếu.”
“Cái gì?” Tiêu Hòa kinh ngạc hỏi ngược.
“Không thể nào, trạng thái của Phàn Thâm rất tốt, ảnh…”
“Nhưng máy móc sẽ không sai.” Tần Túc đẩy mắt kính, mặc dù người khác không thể thấy tâm tình nơi đáy mắt kia, nhưng ngón tay khẽ run chứng tỏ anh ta đang căng thẳng và lo lắng “Cứ tiếp tục như vậy, mảnh vỡ nhân cách này sẽ biến mất. Dù cậu chủ có thể tỉnh dậy cũng sẽ vĩnh viễn mất đi một loại cảm giác.”
Nghe nói như thế, cả người Tiêu Hòa căng thẳng, hỏi dồn: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh giải thích rõ cho tôi đi!”
“Các mảnh vỡ nhân cách đều tải trọng một phần tinh thần cậu chủ, phương pháp điều trị của chúng ta là khiến cách mảnh vỡ nhân cách thức tỉnh, chủ động hoà vào nhân cách chủ, nhưng trong thế giới tinh thần lần này, mảnh vỡ nhân cách cực kỳ suy yếu, đã gần kề trạng thái hủy diệt. Giả sử mảnh vỡ bị biến mất, nhân cách chủ sẽ mãi mãi mất đi một phần… mãi mãi không thể hoàn chỉnh.”
“Nhưng không thể nào, tôi luôn ở cạnh Phàn Thâm, tình trạng anh ấy rất tốt, không có chút khác thường nào, sao có thể suy yếu chứ?” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng đáy lòng Tiêu Hòa đang dâng lên từng đợt khí lạnh.
Một suy đoán hỏng bét dần dần thành hình, nhưng Tiêu Hòa căn bản không dám tin tưởng.
Song Tần Túc không cho hắn cơ hội trốn tránh: “Tiêu tiên sinh, anh khẳng định đó là cậu chủ ư?”
Một câu nói, khiến trái tim Tiêu Hòa rơi xuống vực sâu không đáy.
-Hết chapter 71-