Đúng như lời Vân Thanh, Tiêu Hòa muốn thu phục Hồng Thanh, là chuyện vô cùng dễ dàng.
Ái tình, thời điểm không ai cho, muốn có còn khó hơn lên trời, thì sẽ vì nó mà làm ra những chuyện cực kỳ điên cuồng. Nhưng chỉ cần chiếm được, liền sẽ thổi tan hết mây mù sương giá, trong trẻo khoáng đạt như ngày xuân thức tỉnh.
Tiêu Hòa cởi bỏ toàn bộ khúc mắc, không có lo âu cùng sợ hãi, cuộc sống quả thật tiêu diêu tự tại, hưởng thụ vô bì.
Tu chân không năm tháng, rất nhiều tu sĩ sẽ khủng hoảng với sự cô đơn hiu quạnh, nhưng điều đó không nằm trong phạm vi của Tiêu Hoà.
Có Vân Thanh kề bên, có Hồng Thanh ở cạnh, Tiêu Hòa chỉ cảm thấy một ngày mười hai canh giờ quá ngắn, căn bản không đủ dùng, sao lại cảm thấy thời gian gian nan.
Những ngày tháng bình yên cũng làm tu vi Tiêu Hòa tăng nhanh như gió, ngắn ngủi sáu năm quang cảnh, hắn trưởng thành, trở thành một thiếu niên ưu tú, cũng là người nổi bật trong lớp đệ tử mới.
Thiên hàng chi thể không phải đùa, tuy đời này đã định không cách nào thăng thiên, nhưng muốn đứng trên đỉnh cao của thế giới này thì không khó.
Nhiều năm sống ở Hoa Vân tông, Tiêu Hòa kết giao khá nhiều bằng hữu, như cả nhóm Thụy Tâm sư huynh nay đã kết thành một khối với hắn, thỉnh thoảng cùng đến Yêu giới chơi thì nhất định không say không về. Còn có Nguyên Phong chân nhân lúc trước rất bài xích hắn, tuy giờ ông cũng vẫn chán ghét, nhưng đệ tử quan môn(1) ông mới thu nhận thì sùng bái Tiêu Hòa như sùng bái thần tượng.
Nguyên Phong chân nhân thầm vặn tay tức giận, giận đệ tử mình không có mắt, sao lại sùng bái cái tên không học tốt kia.
Nhưng cố tình Tiêu Hòa ưu tú làm ông nghiến răng nghiến lợi, tỷ thí tu vi đứng nhất thì thôi, ngay cả thi lý thuyết thuật pháp cũng nhiều lần ẵm hạng đầu.
Nguyên Phong chân nhân cũng đắng lòng hối hận lắm, nếu lúc đó ông thu nhận hắn, hiện tại sẽ đắc ý biết bao, ài…
Một lần Tiêu Hòa mang theo các sư đệ ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa trở về Thanh Loan sơn liền bắt gặp nam tử hồng y đứng trong rừng trúc.
Là Hồng Thanh a.
Tiêu Hòa cười híp mắt đi qua, từ phía sau ôm lấy người.
Hồng Thanh ngẩn ra, quay đầu liền tiến vào đôi mắt hắn, tiếp theo cúi đầu ngậm môi hắn.
Tiêu Hòa sợ đối phương làm ẩu ở ngay rừng trúc, vội vàng nói: “Phải làm trong phòng.”
Hồng Thanh hôn hắn một cái, cười nói: “Không có ai, ở đây luôn đi.”
“Không được, không được!” Tiêu Hòa phản đối “Kết giới nơi này không phòng ngự được mấy vị sư thúc, nếu như họ đến…”
Hồng Thanh cởi y phục hắn ra, vừa hôn vừa nói: “Không đâu, y đã tăng mạnh kết giới, lần này Hồng Sương sẽ không xông vào được.”
Hồng Thanh nói tùy ý, Tiêu Hòa lại giật mình.
“Làm sao ngươi biết?”
Nghe Tiêu Hòa hỏi, Hồng Thanh cũng sững sờ.
Tiêu Hòa không để tâm đối phương làm gì mình nữa, hắn ngửa đầu nhìn Hồng Thanh, gấp gáp hỏi: “Vân Thanh nói cho ngươi sao?”
Hồng Thanh nhíu mày: “Không phải.”
“Vậy…” Hai mắt Tiêu Hòa sáng lấp lánh “Xảy ra chuyện gì?”
Hồng Thanh nhìn dáng vẻ sốt ruột kia, không nhịn được hôn một cái mới nói: “Không biết tại sao, trong đầu tự dưng nhảy ra đoạn ký ức này.”
Hắn ta nói vậy, Tiêu Hòa càng thêm kích động: “Còn nhớ chuyện gì khác không? Còn nữa không?”
“À…” Hồng Thanh trầm tư một chút, nói tiếp: “Nhớ được mấy ngày trước các ngươi làm trong rừng trúc, từng làm trong linh tuyền, từng làm trong phòng bế quan… A, lần đó ngươi ở tư thế cưỡi…”
Thấy hắn ta càng nói càng kỳ cục, Tiêu Hòa mặt đỏ ké vội vàng đánh gãy: “Sao chỉ nhớ mấy việc này…” Bất quá không thể không nói, hắn ta nhớ rất đúng…
Hồng Thanh cắn lỗ tai hắn: “May mà ta nhớ được, bằng không đã bị ngươi lừa gạt, ta mặc kệ, ngươi phải theo ta, hôm nay liền làm trong rừng trúc! Ta làm cho người ngươi dính đầy lá trúc! Làm ngươi kêu đến lũ chim cũng thấy xấu hổ…”
Tiêu Hòa không dám để hắn ta nói tiếp, dứt khoát đứng dậy lấp kín mồm hắn ta.
Đương nhiên cuối cùng hai người họ không có làm trong rừng trúc này.
Ngày thứ hai, Tiêu Hòa tỉnh lại ở trong ngực Vân Thanh.
Bởi vì hắn gối đầu lên cánh tay đối phương, nên Vân Thanh dù đã tỉnh, vẫn không đứng dậy, chỉ cầm quyển sách tùy ý lật lật.
Tiêu Hòa tỉnh lại liền nhìn thấy y, tâm tình sung sướng, vừa muốn mở miệng, Vân Thanh liền nhìn hắn cười cười: “Tối hôm qua rất kịch liệt, ngươi nên ngủ tiếp một chút.”
Là kịch liệt không phải dạng thường… Tiêu Hòa hơi đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng trong lòng có việc nên không ngủ tiếp được, mau mau báo với Vân Thanh: “Sư tôn, Hồng Thanh có ký ức, hắn nhớ rất nhiều chuyện.”
Vân Thanh như cười như không nhìn hắn.
Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái.
Vân Thanh tiến đến bên tai hắn thì thầm vài tiếng.
Tiêu Hòa bỗng dưng trợn to mắt: “Người… Người cũng nhớ chuyện tối qua.”
“Phải, nhớ vô cùng rõ, hắn chỉ… ngươi liền…”
Nghĩ tới chuyện hoang đường tối qua, Tiêu Hòa liền cảm thấy không còn mặt mũi sống trên đời này, hắn vội ho nhẹ một tiếng, cản lời Vân Thanh.
“Chuyện này… Đây là chuyện tốt nhỉ, hai người… ký ức hai người trùng điệp.”
“Ừ, là chuyện tốt.” Vân Thanh không trêu chọc hắn nữa, hôn trán hắn một cái, nói “Nhờ có ngươi.”
Thời gian sáu năm, Tiêu Hòa chưa bao giờ ngừng điều trị bệnh trạng một hồn hai niệm của y, mà giờ rốt cuộc cũng có chút hiệu quả, trông hắn còn vui mừng hơn cả chính bản thân Vân Thanh.
Thời gian tươi đẹp nhìn như không có điểm cuối, nhưng những chuyện nên tới vẫn sẽ tới.
Khúc nhạc đệm này đối với mọi người là rất bình thường, duy chỉ có hắn không ứng phó kịp.
Lạc Phi rời đi sáu năm… trở về…
Đám người Thụy Tâm quan hệ rất tốt với Lạc Phi, hơn nữa vẫn thường liên hệ trong sáu năm qua, nên tin tức Lạc Phi sắp quay về truyền ra, mấy người bọn hắn liền lên kế hoạch đón gió tẩy trần cho đối phương.
Tiêu Hòa vì sự kiện vào sáu năm trước, từ khi Lạc Phi đi xa vẫn chưa từng liên lạc với y, ngẫu nhiên đêm khuya nằm mộng, nhớ tới chuyện đó, hắn cũng nhanh chóng đè ép các ý niệm xuống.
Theo thời gian trôi qua, một vài ký ức sẽ dần phai nhạt, mới đầu hắn nghĩ nên nói chuyện với Lạc Phi một chút, nhưng hiện tại, hắn chỉ hy vọng đối phương triệt để quên đi chuyện này.
Cũng vì thế, Tiêu Hòa không dám liên hệ với Lạc Phi, hắn sợ một khi liên hệ, liền đào bới việc này ra.
Hắn tình nguyện nó vĩnh viễn bị phong kín, cả đời không bị người nhắc lại.
Nhưng nay Lạc Phi trở về, hắn còn có thể trốn tránh sao?
Nhìn Tiêu Hòa xuất thần, Thụy Tâm hỏi: “Tiểu Hòa, chúng ta định buổi tối sẽ đến Hoa Hương lâu mở tiệc tẩy trần cho Lạc Phi, lúc đó ngươi đừng nói là không rảnh nhá.”
Tiêu Hòa mấp máy môi, đúng là tính nói mình có việc thật.
Thụy Tâm lập tức nói: “Tuy rằng đã xa cách nhiều năm, nhưng thật ra đối với tu sĩ, sáu bảy năm chớp mắt cái liền qua. Trước đây hai ngươi có quan hệ rất tốt, sau cũng thành sư huynh đệ đồng môn, nghe nói mấy năm qua tu vi hắn tăng tiến cực nhanh, quan hệ mấy anh em chúng ta vốn là đoạn không được, cố gắng giữ gìn mới phải.”
Thụy Tâm là người tinh ý, nhìn ra thái độ Tiêu Hòa có chút bài xích nên mới nói lời này.
Hắn lo Tiêu Hòa trẻ tuổi, tâm lượng mỏng, chỉ vì tách ra một thời gian liền xa lánh bạn tốt thì thật đáng tiếc.
Thuỵ Tâm đã nói đến vậy, nếu Tiêu Hòa vẫn từ chối thì có chút không phải, đành nhắm mắt đồng ý.
Thụy Tâm rời đi, cả buổi chiều Tiêu Hòa đều thấp thỏm bất an.
Vân Thanh buổi sáng có việc ra ngoài, buổi chiều trở lại Thanh Loan sơn, liền nhìn thấy Tiêu Hòa ngồi đờ ra trong phòng.
Hiện Tiêu Hòa đã hai mươi hai tuổi, nhưng vì hoàn cảnh sinh hoạt quá mức đơn thuần nên tính cách vẫn rất đơn thuần, nói trắng ra là không thể che giấu tâm sự.
Lúc vui vẻ thì rất rõ ràng, lúc có chuyện phiền muộn cũng không che lấp được.
Vân Thanh đứng ở đằng xa nhìn hắn, trong đầu suy đoán đối phương đang lo lắng việc gì.
Sau đó… y nghĩ đến tin tức vừa rồi ngẫu nhiên nghe được.
Lạc Phi trở về.
Ánh mắt Vân Thanh hơi tối đi, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Y biết Tiêu Hòa từng thích tiểu tử kia, nhưng đã nhiều năm như vậy, Tiêu Hòa chân chính yêu ai, y biết, cũng rất rõ ràng, nên không cần thiết hiểu lầm cái gì.
Về phần sự bất an của Tiêu Hòa lúc này, phỏng chừng là gặp lại người cũ, sẽ có phần lúng túng.
Vân Thanh đi tới, khẽ gọi hắn một tiếng: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tiêu Hòa nghe thấy giọng nói của y, bỗng dưng chấn kinh, sau lưng cứng đờ cả, nhưng rất nhanh quay đầu lại, điều chỉnh diễn cảm, nói: “Không… Không có gì.”
Tiếp theo lại cười nói: “Sư tôn về rồi.”
Không che giấu còn đỡ, che giấu ngược lại càng khiến Vân Thanh lưu tâm.
Bất quá Tiêu Hòa không nhận ra hành động vụng về của mình không che giấu nổi người khác, nên vẫn đang cật lực dời đề tài.
Vân Thanh suy nghĩ một chút, cũng không truy hỏi.
Có một số việc, không cần hỏi rõ, dù là người yêu thân mật nhất thì cũng nên có chút không gian riêng tư.
Đổi đề tài, Tiêu Hòa tự sao lãng bản thân, không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Hiện tại hắn đã ở bên sư tôn, chuyện đã qua thì cho qua đi.
Hắn chưa từng yêu Lạc Phi, còn chuyện phát sinh tối hôm đó đã không cách nào cứu vãn, ảo não cũng vô dụng.
Nếu Lạc Phi muốn tính toán, hắn sẽ nói lời xin lỗi. Đối phương nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, hắn chỉ có thể làm vậy.
Đến tối, Tiêu Hòa dứt khoát thẳng thắn với Vân Thanh: “Sư tôn, Lạc Phi trở về, bọn Thụy Tâm sư huynh đề nghị chúng ta cùng mở tiệc đón gió tẩy trần cho ca ấy, nên buổi tối ta sẽ không dùng bữa trong điện.”
Hắn thẳng thắn nói ra, làm mây mù xoay vần trong lòng Vân Thanh suốt một buổi trưa tản đi không ít.
“Được, đi đi, đừng uống quá nhiều, về sớm một chút.”
Tiêu Hòa gật đầu liên tục: “Nhất định sẽ không say.”
Vân Thanh lại dặn dò: “Nếu như có chuyện, lập tức liên lạc với ta.”
Tiêu Hòa đồng ý: “Rõ rồi.”
Mãi đến lúc vượt qua ranh giới, Tiêu Hòa mới nhìn thấy Lạc Phi trong đám người.
Kỳ thực thời gian hắn và Lạc Phi tiếp xúc rất ngắn, lại qua chừng ấy năm, mỗi người đều trưởng thành, khi gặp lại thật sự có phần bỡ ngỡ.
Bỡ ngỡ đến mức Tiêu Hòa có chút không quen thanh niên cao to trước mặt này.
Lạc Phi cũng đang nhìn hắn, thời gian ngắm nhìn còn dài hơn, sáu năm chia xa, không có ngày nào mình không nghĩ đến hắn, nhưng buồn cười là, đối phương đã hoàn toàn quên mất mình.
Thật xinh đẹp, so với trong trí nhớ, Tiêu Hoà cao lên một chút, càng đẹp hơn rất nhiều.
Đẹp đến khiến trái tim ẩn ẩn đau đớn.
Mãi đến khi Tiêu Hòa nhìn sang, Lạc Phi mới thu liễm ánh mắt, cười nói: “Tiêu Hòa, đã lâu không gặp.”
Lạc Phi cười sang sảng tự nhiên, trong nháy mắt Tiêu Hòa nhớ lại bóng dáng thiếu niên dương quang nhiệt tình kia, lòng không khỏi khẽ động, chào hỏi hắn ta: “Lạc Phi ca, đã lâu không gặp.”
Vấn đề hắn lo lắng, toàn bộ đều không phát sinh.
Mấy huynh đệ bọn họ đi tới Hương Hoa lâu, kêu hầu nhi tửu, đám người Thụy Tâm còn không biết xấu hổ muốn trái ôm phải ấp một phen.
Dĩ nhiên Tiêu Hòa không có hứng thú, mà Lạc Phi cũng từ chối hảo ý của Thụy Tâm.
Thụy Tâm cười híp mắt xỏ xuyên hắn ta: “Tiểu Phi nhi, đừng nói hiện tại ngươi vẫn là xử nam nha!”
Lạc Phi không hề khó chịu, chỉ khẽ mỉm cười, đuôi mắt quét qua Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa cảm thấy chột dạ không tên.
Lạc Phi không để ý, nhấc chén rượu lên, nói: “Nào nào nào, nhiều năm không gặp, hôm nay ta chỉ muốn cùng các sư huynh không say không về!”
Nói xong, uống cạn chén.
Đám người Thụy Tâm tửu lượng thường thường, sau cùng say đến người ngã ngựa đổ.
Tửu lượng Lạc Phi từ thời niên thiếu đã rất tốt, rèn luyện nhiều năm, nay tửu lượng cực cao, uống vô cùng nhiều mà mặt vẫn không đổi sắc.
Tiêu Hòa tu vi cao nên cũng đỡ, mặc dù hơi choáng váng, nhưng không tới mức say bất tỉnh nhân sự.
Bất quá trong phòng oanh oanh yến yến, Tiêu Hòa không chịu được nữa, nhân cơ hội tìm cớ ra ngoài, hít gió lạnh tỉnh táo một chút.
Chỉ là chân trước vừa ra, chân sau Lạc Phi cũng theo đến.
Tiêu Hòa nhìn thấy đối phương đầu tiên là ngẩn ra, Lạc Phi liền mở miệng: “Tiêu Hòa, hiện tại ngươi… và Vân Thanh chân nhân ở bên nhau sao?”
Tiêu Hòa sững sờ, nhưng việc này không phải bí mật gì, bèn gật đầu: “Phải.”
Lạc Phi cười cười: “Trước đây ngươi luôn ngưỡng mộ y, hiện tại cũng là đạt được sở nguyện.”
Tiêu Hòa lờ mờ cảm thấy Lạc Phi có chuyện muốn nói, nhưng không hiểu sao hắn không muốn nghe, thẳng thừng đổi đề tài: “Lạc Phi ca, bọn Thụy Tâm sư huynh cũng uống nhiều rồi, chúng ta trở về thôi.”
“Được.” Lạc Phi đáp lời thẳng thắn, nhưng ngay lúc Tiêu Hòa xoay người định đi, thình lình mở miệng: “Tiêu Hòa, ngươi có từng nghĩ tới không, người nhà ngươi hiện đang ở nơi nào?”
-Hết chapter 58-