Giật mình tỉnh khỏi mộng, trán Tiêu Hoà thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn xoay người nhìn Phàn Thâm vẫn đang say ngủ, dần bình tĩnh lại, chỉ là lòng vẫn trống rỗng.
Tiêu Hòa ngồi dậy, giơ tay nhìn đồng hồ, trong lòng có quyết định.
Nếu được, hắn muốn nhanh chóng chữa khỏi cho y.
Hơn nữa… hắn muốn gặp y, muốn nhìn thấy một ‘y’ không tuyệt vọng như thế.
Giống như chỉ có làm vậy nội tâm hắn mới thật sự bình yên được.
Tuy hắn đã ở trong mơ ròng rã hai tháng trời, nhưng thực tế bất quá chỉ mới qua hai ngày.
Tiêu Hòa ước lượng một chốc, nhỏ em gái sẽ không ra khỏi phòng nghiên cứu nhanh như vậy, mà ba mẹ cũng không tới mức mới hai ngày đã gọi điện truy tìm hắn, vậy nên… hắn còn có thể ‘biến mất’ một hai ngày nữa.
Bởi vì trong lòng lo sợ cùng càng nghĩ càng sợ, Tiêu Hòa không muốn đợi nữa.
Hắn ấn nút truyền tin, âm thanh của Tần Túc truyền tới rất nhanh: “Ngài có nhu cầu gì sao?”
Tiêu Hòa nói: “Tôi muốn tiếp tục tiến hành chữa trị.”
Tần Túc ngẩn ra, nhưng nhanh chóng nói tiếp: “Được, xin ngài chờ một chút, tôi lập tức đến ngay.”
Gần như là vừa dứt lời Tần Túc liền xuất hiện trước mặt hắn: “Ngài có thể nghỉ ngơi thêm một lúc, về mặt thời gian cũng không cần gấp rút như thế…”
Tiêu Hòa ngắt lời anh ta: “Không sao, bắt đầu đi.”
Tần Túc thu lời, nghiêm túc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Được rồi, vô cùng cảm tạ sự phối hợp của ngài.”
“Ừm.” Tiêu Hòa đáp, nhưng tầm mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Phàn Thâm.
Đã không phải lần đầu tiên kết nối nên Tiêu Hòa cũng có đủ kinh nghiệm.
Mới đầu là hơi chóng mặt, sau đó sẽ thích ứng rất nhanh. Nếu phải miễn cưỡng miêu tả cảm giác này thì như là trạng thái vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài, không có uể oải, chỉ có tia mông lung buồn ngủ, cần một lúc để tỉnh hẳn.
Nhưng rất nhanh liền thích ứng.
Tiêu Hòa mở mắt ra, bỗng dưng bị một tia sáng cường độ mạnh quét qua làm hắn không khỏi híp mắt.
Ánh mặt trời rất mạnh, xuyên thấu qua rèm cửa không hề dày vừa vặn chiếu vào mặt hắn.
Tiêu Hòa ngồi dậy, đánh giá chung quanh một hồi, sau đó ngu người.
So với lần trước, lần tỉnh lại này cảnh tượng quả thực quá bình thường …
Một căn hộ đơn độc bình thường, có giường, bàn ghế cộng thêm một chiếc máy tính.
Tiêu Hòa mặc quần áo vào, đi xuống giường, lật xem xung quanh một lượt, cơ bản đã hiểu rõ tình huống.
Hình như lần này hắn đi tới một thế giới song song, trước mắt giống y như thế giới hiện thực, nhưng cụ thể có chỗ nào bất đồng hay không thì chưa thể xác định.
Đang lúc suy tư nên xuống tay từ đâu, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một bóng người khổng lồ quay lưng về phía mặt trời đứng ở đó.
Tiêu Hòa đưa mắt nhìn sang, còn chưa biết gì thì tiếng rống như sư tử hà đông của đối phương liền ùn ùn kéo tới.
“Tiêu Hòa! Tôi nói cho cậu biết, ba ngày nữa là hạn chót, nếu cậu còn không đóng tiền nhà thì mau mau phủi mông cút đi cho bà! Chỗ của bà không phải viện mồ côi, không có tiền thì ra đường mà ngủ, đừng có ở đây chiếm hầm cầu chết dí ở trỏng, bên ngoài còn một đống người xếp hàng chờ thuê đây!”
Tiêu Hòa:… Kịch bản đến quá nhanh, hắn đối phó không nổi a!
“Ngu, ngố, đần!” Khuôn mặt không thể nhìn rõ vẫn còn đang thét to “Thanh niên trai trẻ tụi bây ngoại trừ ôm cái máy tính còn có thể làm gì không hả? Cơm áo không lo, sức lực yếu kém, bây có chết đói cũng chả ma nào đến nhặt xác đâu! Đừng ngu người nữa, mau mau kiếm tiền đi, cả thảy sáu trăm đồng, một xu cũng không được thiếu! Thiếu thì mau chóng cuốn gói cho bà!”
Tiêu Hòa: “…”
Chủ nhà lớn giọng như đã thành thói quen, lại đây hùng hùng hổ hổ một trận, vứt tối hậu thư thuận tiện phát tiết một hồi rồi xoay người nhấc chân rời đi, căn bản chưa cho Tiêu Hòa cơ hội nói chuyện.
Bất quá Tiêu Hòa vẫn mừng thầm, thật muốn hắn mở miệng, hắn… cũng không biết nói gì.
Hoàn cảnh lần này xem ra hơi thảm a!
Nghe nữ sĩ chủ nhà to tiếng rống giận, Tiêu Hòa cơ bản đoán được hiện trạng của bản thân.
Lần này hắn là một tên quỷ nghèo đáng thương ngay cả sáu trăm đồng tiền thuê nhà cũng không đóng nổi?
Ba ngày… kiếm ra sáu trăm đồng, không khó lắm.
Bất quá… hắn đến đây không phải tìm kế sinh nhai mà là đến tìm người!
Thế giới xa lạ thoạt nhìn giống bối cảnh xã hội thế kỷ hai mươi mốt, rốt cuộc hắn phải đi đến đâu tìm Phàn Thâm!
‘Ùng ục ùng ục’ …
Được rồi, việc cấp bách bây giờ là, hắn đói.
Tiêu Hòa đứng dậy, lục lọi chung quanh một phen, 囧囧 chúa ơi.
Hắn thế mà bần cùng đến mức chỉ có mười mấy đồng tiền, đây thật sự không phải tiết tấu nhân vật chết đói trên giường, sau đó hắn xuyên tới?
Tuy ở hiện thực hắn cũng là tên tử trạch, nhưng thật không nhếch nhác thê thảm đến mức này a!
Quên đi… Vẫn là giải quyết vấn đề sinh hoạt trước đã.
Dù Tiêu Hòa là một trạch nam nhưng nếu không so với nhỏ em nhà mình, mức sống của hắn trong những tên cùng lứa cũng xem như không tệ.
Mà kỹ năng sinh tồn của hắn cũng nằm ở phương diện ‘trạch’ này.
Không thể tính là cao thủ vẽ tranh, cũng không thể nói là tay bút đỉnh cấp.
Nhưng hai thứ gộp lại một tháng nỗ lực cũng có chừng hai vạn vào túi, đối với tên trạch như hắn ăn ăn uống uống vui vui đùa đùa cộng thêm hiếu kính cha mẹ vẫn đủ.
Đây cũng là nguyên do cha Tiêu mẹ Tiêu không thèm quản hắn.
Dù sao thằng con mình cũng không tính là không có tiền đồ…
Tiêu Hòa cân nhắc tình trạng bản thân, cảm thấy cũng là theo nghề cũ tốt hơn.
Viết văn kiếm tiền ổn định nhưng tốn thời gian, không thể giải quyết vấn đề trước mắt.
Còn thức mấy đêm vẽ vài bức tranh hẳn không thành vấn đề.
Bất quá đây là một thế giới xa lạ, hắn không có sẵn tiếng tăm và nguồn mối, muốn kiếm mối lớn là không thể nào.
Mỗi nghề làm lâu đều có tâm đắc của riêng mình, hắn tìm tòi một lúc kiếm mấy mối nhỏ vẫn dễ dàng.
Đáng mừng cái là dù thế giới này có kỳ quái nhưng cơ bản độ tương tự cùng thế giới hiện thực cao nên Tiêu Hòa vẫn tìm thấy không ít thứ hắn quen thuộc.
Cũng đáng mừng là nguyên chủ cơ thể này dù là tên cặn bã sắp đói chết nhưng vẫn có chút của cải thiết bị, vậy nên Tiêu Hoà không cần lo không có bản vẽ cảm ứng.
Mất một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận được một công việc.
Đối phương yêu cầu một bức hình minh hoạ, hệ huyền huyễn, nam nhân vật càng suất(1) càng tốt.
Vì là ngựa mới(2) nên hắn không có tư cách đưa ra yêu cầu, chỉ có thể ra đồ trước, đối phương vừa ý sẽ ra tiền, không vừa ý thì ‘dẹp tiệm’.
Bất quá Tiêu Hòa vẫn rất tự tin, có phải ma mới(3) thật đâu chớ.
Hắn xắn tay áo bắt đầu làm việc, nhưng dần dần trầm mê vào đó.
Mới vừa tỉnh lại từ thế giới mộng ảo kia, trong đầu Tiêu Hòa đều là tư liệu sống.
Vốn định phác hoạ một nam nhân vật đẹp trai ngầu lòi mặc trang phục xa hoa, nhưng vừa đặt bút tay liền không thể khống chế.
Đàn hạc lơ lửng không trung khẽ nhếch đôi cánh, trong cung điện xinh đẹp lộng lẫy, Tinh linh tóc bạc chậm rãi quay đầu, thân hình tão nhã, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt xanh thẳm lấp lánh khiến ánh sao phải ảm đạm cúi mình…
Lúc Tiêu Hòa hoàn hồn trở lại đã là rạng sáng.
Nhìn tác phẩm trong tay, Tiêu Hòa nhếch miệng cười khổ.
Bức vẽ này, hắn không bán được.
Lan qua lăn lại ròng rã bảy tiếng, kết quả… là công toi.
Tiêu Hòa rời khỏi máy tính, quyết định ra ngoài lượn một vòng, tốt nhất là có thể tìm được siêu thị, mua chút cà phê hoà tan nạp điện cho não bộ.
Chỉ là hắn không nghĩ vừa bước ra khỏi cửa liền có chuyện xảy ra.
Một tiếng súng kinh thiên vang vọng, Tiêu Hòa ngẩn ra, theo bản năng tính chuồn trở về, nhưng mới chạy vài bước thì va phải một người.
Hương thơm dịu nhẹ tươi mát thoang thoảng, một giọng nói ngọt ngào mềm mại nhưng đầy căng thẳng vang lên bên tai hắn: “Làm ơn hãy thu nhận nó, nhất định phải chăm sóc nó thật tốt!”
Tiêu Hòa vừa muốn mở miệng, cúi đầu xuống thì nhìn thấy đứa bé trong lòng.
Đây là một bé trai vô cùng xinh đẹp đang yên tĩnh say ngủ, tựa như thiên sứ mỹ lệ trên trời giáng xuống.
Mà chân chính khiến Tiêu Hòa không cách nào dời mắt là… đường nét khuôn mặt này…
Dù cho thu nhỏ mấy lần hắn vẫn nhận ra.
Phàn Thâm, đây… là Phàn Thâm?!
-Hết chapter 23-
Chú giải:
(1) Suất là đẹp trai, ngầu
(2, (3) Ngựa mới, ma mới đều là chỉ người mới vào nghề