Dị Tủng

Chương 32: Trăm dao băm xác (3)



Tổ trọng án bắt đầu điều tra từ các đồng nghiệp của Hách Mỹ Lệ, lúc 5 giờ chiều họ sẽ đến phòng công tác Niên Hoa.

Phòng công tác Niên Hoa có ba lầu, lầu một là khu vực hướng dẫn, lầu hai và ba là nơi học sinh học tập.

Họ vừa bước vào phòng công tác Niên Hoa, bảo vệ Tần Thọ liền ngăn lại hỏi: "Mấy cô muốn vào học?"

Hoàng Tử Vi lấy thẻ cảnh sát ra nói: "Tổ trọng án, chúng tôi đến để điều tra một vụ giết người."

Bảo vệ Tần Thọ thấy là cảnh sát nói: "Cảnh sát, mời mọi người theo tôi."

Tần Thọ dẫn họ đến phòng chờ ở lầu hai, Tần Thọ đi vào văn phòng hiệu trưởng.

Chờ khoảng 10 phút, Tần Thọ với một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi đến.

Anh bước vào phòng chờ nói với họ: "Cảnh sát, mấy cô muốn điều tra chuyện gì?"

Dạ Phàm Linh nói: "Hiệu trưởng, chuyện là thế này. Giáo viên dạy múa Hách Mỹ Lệ đã xảy ra chuyện, chúng tôi muốn tìm người thân với cô ấy để tìm hiểu."

Hiệu trưởng Trần Thụy gật đầu: "Hách Mỹ Lệ? Đúng là mấy ngày nay không thấy cô ấy đến, quan hệ tốt với giáo viên Đặng Tân Tinh dạy mỹ thuật."

Trần Thụy nói xong dẫn họ đến phòng mỹ thuật ở lầu ba.

Trong phòng mỹ thuật, Đặng Tân Tinh đang dạy các học sinh phác họa.

Trần Thụy gõ cửa phòng, rồi đi vào phòng học nói nhỏ vào tai Đặng Tân Tinh.

Đặng Tân Tinh dừng bút, nói với học sinh: "Mấy em cứ vẽ xong đi, chút nữa cô quay lại sẽ kiểm tra."

Cô theo Tần Thụy đi ra, Trần Thụy nói: "Tân Tinh, đây là cảnh sát tổ trọng án, họ tìm cô để hỏi về Hách Mỹ Lệ."

Đặng Tân Tinh và Hách Mỹ Lệ là chị em tốt, không giấu nhau điều gì.

Hai người đồng thời tốt nghiệm trường nghệ thuật, sau đó cùng nhau đến phòng công tác Niên Hoa làm giáo viên.

Phòng công tác Niên Hoa là do nhiều người hùn vốn mở ra, trong đó có Đặng Tân Tinh và Hách Mỹ Lệ.

Hai người đều có sự nghiệp riêng của mình, cảm thấy sau này sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Đặng Tân Tinh ghen tị với Hách Mỹ Lệ, bất luận là ở trường học hay ngoài xã hội Hách Mỹ Lệ đều được rất nhiều chàng trai theo đuổi.

Cô tự hỏi tại sao lại không bằng Hách Mỹ Lệ?

Tuy bề ngoài họ là bạn bè, nhưng trong lòng Đặng Tân Tinh tự biết.

Cái gì mà bạn bè tốt, chỉ là công cụ để lợi dụng lẫn nhau.

Hách Mỹ Lệ vì muốn từ chối những người theo đuổi kia, lấy Đặng Tân Tinh làm bia đỡ đạn.

Mỗi lần cô ấy dẫn Đặng Tân Tinh giới thiệu cho người thích cô ấy, việc này với Đặng Tân Tinh khác nào chế giễu.

Có lần Đặng Tân Tinh không nhịn nổi cơn giận, liền bỏ Hách Mỹ Lệ lại một quán bar đầy đàn ông.

Đám đàn ông kia đều trêu ghẹo Hách Mỹ Lệ, sau đó táy máy tay chân với Hách Mỹ Lệ.

Hách Mỹ Lệ biết sắp có chuyện, hét lên cầu cứu với Đặng Tân Tinh.

Đặng Tân Tinh giả vờ không biết chạy ra khỏi quán bar, cuối cùng Hách Mỹ Lệ bị đám đàn ông đó vấy bẩn.

Trong lòng cô ấy hận Đặng Tân Tinh, hận cô thấy chết không cứu.

Hách Mỹ Lệ hiếu thắng, chuyện gì cũng muốn đứng nhất, lần thi đấu này cô ấy chắc chắn không bỏ qua.

Cuộc thi khiêu vũ sẽ diễn ra vào ngày 15 tháng 3, Hách Mỹ Lệ biến mất, Đặng Tân Tinh gọi điện thoại thì điện thoại đã tắt máy.

Mấy ngày nay mí mắt cô giật liên tục, liền biết Hách Mỹ Lệ xảy ra chuyện rồi.

Hai người mặc dù có mâu thuẫn, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra cho người khác xem.

Người khác cho rằng họ là chị em tốt, thật ra bên trong hận chết đối phương.

Đặng Tân Tinh nhớ ngày 9 tháng 2, họ cùng nhau đi mua hai cái váy liền in hoa.

Hai người đều thích kiểu váy này, nên mỗi người mua một cái.

Hách Mỹ Lệ chán ghét Đặng Tân Tinh, vì thế cô ấy đã cắt cái váy của cô.

Có lần Đặng Tân Tinh muốn lấy váy ra mặc, thì đã thấy nó bị cắt hư.

Cô lúng túng cực kì, khi Hách Mỹ Lệ đi ngang qua cô đã cười.

Mâu thuẫn của hai người tăng lên, Đặng Tân Tinh nghĩ ra một cách.

Cô cố ý đưa hình ảnh, địa chỉ, điện thoại của Hách Mỹ Lệ lên web hẹn hò.

Khoảng thời gian này Hách Mỹ lệ đều bị đàn ông quấy rối, mỗi ngày đều có người tìm tới nhà.

Không thể thoát khỏi cuộc sống như vậy, Hách Mỹ Lệ thật sự muốn đào một cái hố để trốn.

Cô ấy luôn bị theo dõi trên đường về nhà khi mặc váy.

Mỗi lần Hách Mỹ Lệ quay đầu nhìn, đều không thấy ai.

Trong lòng rất sợ, nhưng không dám nói.

Cho tới bây giờ mỗi ngày khi cô ấy về nhà, đều có ánh mắt theo sau cô ấy, vài lần cô ấy đều đi đến nhà của đồng nghiệp.

Đặng Tân Tinh cắn môi nói: "Hách Mỹ Lệ nói với hiệu trưởng, sau đó hiệu trưởng muốn mỗi ngày vì tiện đường nên tôi hãy về cùng cô ấy, thật ra tôi mới là người không muốn ở cùng cô ấy. Luôn có người đi theo chúng tôi, cô ấy rất cảnh giác và lo sợ."

Dạ Phàm Linh nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Như vậy đi, cô sắp hết giờ làm. Hôm nay cô về nhà, chúng tôi sẽ theo sau, để xem ai là người theo dõi cô."

Đặng Tử Tinh nói: "Tôi hơi sợ."

Hoàng Tử Vi: "Có chúng tôi ở đây, cô yên tâm."

Sau khi Đặng Tân Tinh hết giờ làm, tổ trọng án bí mật đi theo sau cô.

Cô vừa ra khỏi phòng công tác Niên Hoa, ánh mắt kia liền xuất hiện.

Đặng Tân Tinh trên đường về nhà, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cho đến khi cô đến ngã tư, một ông chú thô tục cao khoảng 175cm đi theo cô.

Bước chân của cô càng nhanh, hắn cũng nhanh.

Đặng Tân Tinh cảm giác được, cô chạy.

Ông chú thô tục phía sau cũng chạy theo, lúc này Dạ Phàm Linh ở trước ngã tư chặn hắn, phía sau có Hoàng Tử Vi chặn đường.

Đặng Tân Tinh sợ hãi trốn phía sau Dạ Phàm Linh, ông chú thô tục muốn quay lại, Hoàng Tử Vi đã chặn đứng đường của hắn.

Ông chú thô tục muốn lách qua kẻ hở bên phải của Hoàng Tử Vi để chạy, mới đi được hai bước, Hoàng Tử Vi đã nghiêng người đá hắn nằm một đống.

Miệng hắn đầy đất, muốn đứng dậy đánh nhau với Hoàng Tử Vi.

Dạ Phàm Linh không cho hắn cơ hội ra tay, chưa kịp đứng dậy đã bị tra còng vào tay.

Ông chú thô tục hét: "Cảnh sát có thể bắt người bừa bãi à, mấy người bắt tôi làm gì!!!"

Hoàng Tử Vi nói: "Lén lút theo dõi cô ấy làm gì, còn không phải một lần."

Ông chú thô tục cúi đầu: "Tôi không có sở thích gì, chỉ là thích nhìn trộm và theo dõi con gái."

Ông chú thô tục bị dẫn về tổ trọng án.

Dạ Phàm Linh lấy ra hình của Hách Mỹ Lệ hỏi: "Anh có theo dõi cô ấy không?"

Ông chú thô tục gật đầu: "Tôi có, nhưng tôi không có làm gì cả."

Dạ Phàm Linh: "Luôn đi theo cô ấy?"

Ông chú thô tục lắc đầu: "Mấy ngày nay không có, tuần trước thì vẫn theo. Tôi phát hiện cô ấy với một người đàn ông hẹn hò trong tiệm trà, tôi ở xa không nhịn được muốn đè cô ấy."

Hoàng Tử Vi đập bàn: "Bỏ cái sự dung tục đó đi! Tôi hỏi anh, là tiệm trà nào?"

Ông chú thô tục: "Đường Trung Hoàn, tiệm trà Tương Tư Thụ."

Ngày 14 tháng 3 năm 2010, lúc 8h20 tối.

Trong một của hàng thực phẩm trên đường Tân Giang, bà chủ Trương Huệ Linh đang chuẩn bị lấy đồ uống cho khách từ tủ lạnh.

Khi cô mở tủ lạnh ra, có một vật hình tròn lăn ra khỏi tủ lạnh.

Nó lăn tới chân cô, cô cúi đầu nhìn, đồ uống trong tay rơi hết xuống đất.

Một cái đầu đầy máu ở dưới chân cô, cô ngất xỉu tại chỗ.

Khách mua đồ uống hét lên: "Có ai không, có người ngất xỉu."

Chủ mấy tiệm bên cạnh đều chạy đến, có người sẵn tiện gọi luôn 120.

Đầu phụ nữ, không có mắt, tai.

Sau khi giám định là đầu của Hách Mỹ Lệ, bởi vì bị nhét trong tủ lạnh, nên máu bị đóng băng.

Đầu đã được luộc qua nước sôi, mắt và tai bị hung thủ dùng dao cắt ra.

Ngày 15 tháng 3 năm 2010, 10h20 sáng.

Tổ trọng án muốn đến tiệm trà Tương Tư Thụ để điều tra, Hoàng Tử Vi nhận được điện thoại của mẹ Hách Mỹ Lệ.

Bà bên kia sợ hãi hét: "A...thịt....cứu....."

Chưa nói hết, điện thoại đã cúp.

Hoàng Tử Vi nói với Dạ Phàm Linh đang lái xe: "Đi tới nhà Hách Mỹ Lệ, cụ bà chắc gặp chuyện rồi."

Dạ Phàm Linh vội vàng quay đầu xe, chạy tới nhà Hách Mỹ Lệ.

Khi hai người đến cửa nhà Hách Mỹ Lệ, cửa đang mở, người ở bên trong nằm trên sopha.

Cụ bà bị sợ ngất xỉu trên ghế, hai người đỡ bà đưa đến bệnh viện.

Bệnh viện nhân dân Triều Dương cơ sở 1.

Bác sĩ đi ra nói với họ: "Bà ấy bị lên máu, chắc đã nhìn thấy thứ gì đó kích thích."

Cụ bà đã nhìn thấy cái gì?

Ba tiếng sau cụ bà tỉnh dậy.

Kim truyền dịch trên tay, bà dụi mắt nói: "Tôi đang ở đâu?"

Dạ Phàm Linh ngồi bên cạnh bà nói: "Bác đang ở bệnh viện, khi chúng cháu đến bác đã ngất xỉu."

Cụ bà sợ hãi nắm tay Dạ Phàm Linh: "Có người muốn hại tôi, hại tôi......"

Lúc này, Hoàng Tử Vi đang cầm canh gà đi vào, để một bên.

Hoàng Tử Vi nghe thấy cụ bà nói liền hỏi: "Bác, là ai muốn hại bác?"

Lúc này cụ bà khóc, nói rằng là bà đã hại con gái mình.

Dạ Phàm Linh nói: "Bác đừng vội, từ từ nói."

Trong trí nhớ của bà, có rất nhiều đàn ông đến nhà tìm Hách Mỹ Lệ, ngày 3 tháng 10 vào buổi trưa có một người đàn ông che mặt, giọng nói nhẹ nhàng, tìm Hách Mỹ Lệ.

Hách Mỹ Lệ lúc đó không có ở nhà, cụ bà nói: "Mỹ Lệ vẫn chưa tan làm."

Hắn hỏi nơi làm việc của Hách Mỹ Lệ, sau đó rời đi.

Khoảng 10 giờ sáng hôm nay hắn lại xuất hiện, hắn cầm một cái nồi nhỏ đứng trước cửa, gõ cửa 5 cái rồi đi.

Cụ bà nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra không có ai, dưới đất có một cái nồi.

Trên nồi còn dán một tờ giấy: một món quà từ con gái của bà.

Cụ bà đem cái nồi nhỏ vào nhà, để trên bàn.

Bà mở nắp, nhìn thấy trong nồi nước dùng đỏ tươi, một trái tim nổi lềnh bềnh.

Trong đó còn có cải trắng và đậu phụ.

Cụ bà liền bối rối, nhớ tới số điện thoại của tổ trưởng Hoàng lưu trong điện thoại, khi bà đang định nói với Hoàng Tử Vi, thì có một khúc ruột được ném từ trên xuống, nên hét lên:

"A...thịt....cứu...."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv