Đi Trong Sương Mù

Chương 87: Diêm Vương (Hết quyển 2)



Ngày hôm sau, Lâm Tái Xuyên trở lại Cục Công an thành phố đi làm. Tín Túc không giác ngộ tư tưởng chính trị cao đến mức mùng Hai đầu năm còn yêu nghề kính nghiệp đi làm nên nằm mềm oặt trong ổ chăn, ngủ nướng không chịu dậy.

Mãi đến khi tiếng chuông di động của cậu vang lên trong phòng, Tín Túc nhìn tên người gọi, mặt lập tức trở nên lạnh lùng, vẻ thoải mái cùng mãn nguyện nháy mắt không còn. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, xuống giường, không báo cho Lâm Tái Xuyên, một mình ra khỏi nhà.

Người đi đường trong khu nhà tình cờ ngang qua cậu không nhịn được mà ngoái đầu lại. Người bình thường ăn Tết đều mặc những màu tươi sáng vui vẻ mà cậu mặc một thân áo khoác gió dáng dài màu đen, làn da trắng bệch không giống người thường, mặt vô cảm, lãnh đạm, lại mang theo vẻ tiêu điều.

Cậu rũ mắt, bước chân vội vã, giống như khách lạ không thuộc về nhân gian.

Tín Túc lái xe gần hai giờ đến địa phận Phù An. Đây là khu vực giáp ranh với Phù Tụ, trình độ phát triển kinh tế còn khá lạc hậu, tình hình an ninh cũng tương đối hỗn loạn. Cách Cục Công an thành phố một khoảng, nơi này tự nhiên mang ưu thế "Trời cao, Hoàng đế ở xa".

Tín Túc dừng xe ven đường, đi qua một mặt đường buôn bán trên phố không sạch sẽ lắm, đi vào một quán bar nhỏ ngoài cửa không để biển hiệu.

Bartender trước quầy hỏi cậu: "Ngài muốn gọi gì?"

Tín Túc nhẹ giọng nói: "Một ly cocktail Florida, không thêm đá".

Bartender kia ngầm hiểu, mỉm cười, "Được. Chờ ngài đã lâu".

Bartender dẫn Tín Túc đi vào phía sau quán bar, nơi có một tủ rượu cao lớn, cũ kỳ, bầy một loạt các chai rượu đủ nhãn hiệu. Bartender đi vào bên cạnh tủ trưng bày, dùng sức đẩy về phía phải. Tủ trưng bày kia liền di chuyển một đoạn. Sau tủ rượu còn có một cánh cửa thoát hiểm có khóa vân tay.

Tín Túc dùng ngón trỏ phải đặt lên vùng cảm ứng mở khóa, "tích" một tiếng.

Sau khi đẩy cửa ra, bên trong là một căn phòng rất rộng, sáng sủa. Bàn tròn, sô pha, đèn chùm treo trên cao... Chỉ cần liếc nhìn đã thấy vàng son lộng lẫy, vẻ xoa hoa đắt tiền hoàn toàn khác với trong quán bar khi nãy. Trong phòng, lúc này đã có mười mấy người, cả nam và nữ, tuổi thoạt nhìn đều xấp xỉ 40.

"Diêm Vương!"

Có người nhìn thấy Tín Túc đi vào liền đứng lên. Vài người khác lại ngồi yên tại chỗ, không động đậy. Từ lúc Tín Túc vào cửa, người trong phòng giống như chia thành hai phe có ranh giới rõ ràng.

Một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, nhìn Tín Túc bằng đôi mắt nhắm hờ một nửa, giọng lười biếng: "Đã lâu không gặp, Diêm Vương".

Tín Túc tiện tay kéo một chiếc ghế đệm ngồi xuống, mặt lạnh nhạt, nói: "Người đến đủ rồi thì bắt đầu đi".

Người vừa nói chuyện khi nãy cũng gật gật đầu, "Anh Sinh không đến nên bắt đầu đi".

Người này vỗ tay thật mạnh hai cái, hai người mặc áo blouse trắng từ cửa ngách đi vào. Sau khi đứng lại, một trong hai người mở miệng, nói: "Chúng tôi nghiên cứu phát minh ra một loại ma túy kiểu mới, cải tiến từ phần tử hóa học vốn có của Diacetylmorphine, giai đoạn đầu tạo ra sản phẩm có tính gây nghiện hơn. Chỉ cần hút một ít là có thể sinh ra ảo giác và khoái cảm tinh thần mãnh liệt. Kết quả thí nghiệm với bên ngoài đều là một lần là nghiện. Hiện còn đang ở giai đoạn làm thí nghiệm hàng loạt, chuẩn bị chính thức tung ra thị trường. Giá thành có thể gấp 4 đến 5, hoặc thậm chí nhiều hơn giá heroin trên thị trường hiện nay".

Nói xong, người này lấy một túi bột phấn từ trong túi ra, ném lên bàn, "Nếu ai cảm thấy hứng thú có thể thử xem".

Người đàn ông ngồi đối diện Tín Túc hơi cau mày, hai ngón tay cầm túi bột mỏng lên, "Ha" một tiếng: "Đúng là thứ tốt. Thứ này có tên chưa? Heroin số 6 à?"

"Còn chưa có tên chính thức".

"Khả năng cai nghiện thế nào?"

Người mặc áo blouse trắng kia đẩy mắt kính, cười nói: "Trên cơ bản không có khả năng. Tính ỷ lại và phụ thuộc của loại ma túy kiểu mới này mạnh hơn so với heroin số 5".

"Khi nào có thể tiến hành sản xuất hàng loạt?"

"Đại để cần 2 đến 3 tháng".

Dừng một chút, người mặc áo blouse trắng kia lại nói: "Để có thể đi đến bước sản xuất quy mô lớn, tính cẩn thận thì phỏng chừng cần đầu tư ít nhất 20 triệu chi phí nghiên cứu".

Người đàn ông ngồi đối diện Tín Túc hơi dựa lưng về sau, nhìn người từ khi vào vẫn luôn nhìn di động chằm chằm chưa thèm ngước lên, hỏi: "Diêm Vương thấy thế nào?"

Tín Túc giống như cuối cùng cũng nghe thấy một câu tiếng người, bỏ di động xuống, nhìn lướt qua mọi người trong phòng, vẻ mặt cười như không cười, mở miệng, "Không phải mọi người đã quyết định phương án rồi à? Tôi không hiểu kinh tế thị trường là gì, nào có tư cách soi mói trước mặt các vị tài giỏi ở đây".

Cậu đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, hơi rũ mí mắt, giọng lạnh xuống: "Tôi còn tưởng họp có chuyện gì quan trọng. Sau này, mấy cuộc họp nhàm chán, không có gì thú vị thì không cần gọi tôi".

Nói xong, cậu không để ý bất kì ai, quay người đi thẳng ra khỏi phòng.

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, mãi đến khi cánh cửa sau tủ rượu đóng lại, mấy giây sau mới có người chửi một câu: "Mẹ nó!"

"Thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh dám ở trước mặt mấy đàn anh chúng ta tỏ vẻ cái mẹ gì! Từ sau khi Chu Phong Vật chết, nó quản chuyện gì trong tổ chức? Nếu không phải nể nó là Diêm Vương...."

Một người đàn ông khác cười nhạo một tiếng: "Hiện giờ Diêm Vương chỉ dựa vào tiền vốn ông chủ Chu để lại. Để xem nó còn ngạo mạn như vậy được bao lâu. Tống Sinh sớm muộn gì cũng nhổ cái đinh trong mắt này ra. Đến lúc đó, muốn nó chết thế nào, nó phải chết như vậy!"

Người đàn ông vừa rồi ngồi cạnh Tín Túc lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh thì nói thẳng mấy lời này trước mặt Diêm Vương đi. Vừa rồi, Diêm Vương chưa đi, sao không thấy mấy người ở đây đánh rắm, ỉu xìu kẹp chặt đuôi làm gì?"

Người này đi qua, vỗ vỗ bả vai người vừa chửi, giọng mỉa mai: "Sự thật chính là kể cả cậu có ý kiến gì với Diêm Vương, hiện giờ cũng đành nhịn nhục làm trâu làm ngựa trước mặt cậu ta. Bằng không, cậu lấy súng chỉ vào Diêm Vương thử xem?"

Bọn họ đương nhiên không dám ở trước mặt Diêm Vương nói mấy lời này. Người lúc trước bất kính đối với Diêm Vương hiện giờ thi thể còn chưa tìm được đâu.

Một nửa người theo Tín Túc rời đi. Những người còn lại trong phòng người nào người nấy sắc mặt âm trầm.

Cùng thời gian, đội điều tra hình sự Cục Công An thành phố.

Trong văn phòng Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên ngồi trên ghế ở bàn làm việc, tay cầm di động, hiếm thấy đang xử lý việc riêng. Màn hình di động của anh dừng lại ở giao diện chọn hoa. Sau đó, thông báo cuộc gọi đến nhảy ra chiếm trọn màn hình.

Lâm Tái Xuyên giật mình, ấn nghe điện thoại, "Xin chào".

Phía bên kia giọng nói sang sảng: "Ăn Tết vui vẻ, đội trưởng Lâm. Đồ cậu nhờ tôi tìm năm ngoái, giờ có tin tức rồi đây. Không phải tôi nói, báo chí 14 năm trước thật sự là đồ cổ. Cậu tìm mấy thứ đó làm gì? Tôi chạy tìm khắp ở mấy thư viện đều không có hồ sơ lưu lại. Thời điểm cuối năm, tôi vất vả lắm mới có thông tin từ chỗ một vị giáo sư già khoa Thời sự. Mùng Hai Tết còn mặt dày tới cửa chào hỏi, mang toàn bộ ba mươi tờ báo hàng ngày của tháng ba năm đó về cho cậu đây".

Mười bốn năm trước, cha mẹ Tín Túc tử vong. Tín Túc khi đó 9 tuổi.

Tín Túc nói với anh, "người lớn trong nhà" từng dẫn cậu đi qua vòm cầu Cao. Nếu Tín Túc không nói dối, chuyện cậu trải qua sau đó nhất định có liên quan đến cha mẹ cậu.

Phía chính phủ kết luận nguyên nhân tử vong của cha mẹ Tín Túc là do vụ cháy ngoài ý muốn. Lâm Tái Xuyên muốn điều tra thông tin liên quan đến đám cháy kia nhưng thời gian đã quá lâu rồi. Vụ cháy năm đó bị coi là sự cố ngoài ý muốn, không để lại bất kì dấu vết nào.

Khi đó internet còn chưa phát triển, không phải thời đại chỉ việc nhỏ xíu cũng có thể lên tìm kiếm nóng trên Weibo. Mười mấy năm trước, tin tức cơ bản đều được đăng trên báo giấy. Nhưng báo chí những năm 00 hiện giờ rất khó tìm. Khi đó, vụ án Hà Phương đang ở giai đoạn kết thúc bận rộn nhất. Lâm Tái XUyên chỉ đành nhờ một vị cảnh sát đàn anh về hưu tìm giúp. Người này tìm hộ suốt mấy tuần mới trả lời.

"Cảm ơn anh. Làm phiền anh rồi". Lâm Tái Xuyên thấp giọng nói, "Lúc nào tôi qua lấy thì tiện cho anh?"

Đối phương nói: "Giờ tôi lập tức đến đội điều tra hình sự đây. Đã lâu không quay lại. Cậu chuẩn bị mở cửa cho tôi đi!"

Ngắt cuộc gọi, Lâm Tái Xuyên vừa đi xuống tầng đã nhìn thấy vị cảnh sát già gần 60 tuổi ôm theo một tập báo cũ nhanh chân đi đến.

Lâm Tái Xuyên tiến lên, lễ phép gật đầu, nói: "Đàn anh!"

"Báo chí tháng 3 đều ở đây. Không thiếu một tờ". Vị cảnh sát già nhìn anh, hỏi, "Sao cậu đột nhiên muốn tìm báo chí mười mấy năm trước? Định khởi động lại vụ án cũ nào à?"

Lâm Tái Xuyên khẽ lắc đầu: "Không phải."

Dừng một chút, anh giải thích: "Là lý do cá nhân của tôi".

Vị cảnh sát già cũng không hỏi nhiều, kiên quyết từ chối lời mời lên văn phòng của Lâm Tái Xuyên, vội vã đến, lại vội vã đi.

Lâm Tái Xuyên đành phải trở lại văn phòng một mình. Anh tìm tờ báo ngày 29, một hôm sau ngày xảy ra đám cháy kia.

Đây là báo hàng ngày của thành phố Phù Tụ, các việc phát sinh ngày hôm trước đều được ghi lại và đăng ở số báo ngày hôm sau. Mà trang báo hôm 29, ở vị trí dễ thấy nhất ghi một hàng chữ rõ ràng, tiêu đề: "Một khu dân cư Phù An hôm qua phát sinh đám cháy lớn, khiến 13 người tử vong, 26 người bỏng nặng. Nguyên nhân phát sinh đám cháy còn đang điều tra".

Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên ngưng lại. Anh đọc kĩ bài báo kia một lượt từ đầu đến cuối. Nhưng trong bài viết chỉ đơn giản giới thiệu tình hình khu dân cư và tình hình thương vong của đám cháy, không có thêm thông tin gì khác.

Thời gian xảy ra đám cháy đối chứng được thời gian cha mẹ Tín Túc tử vong là đúng, không có vấn đề gì.

Lâm Tái Xuyên theo bản năng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Anh rũ mắt suy nghĩ một lát, tìm được tờ báo phát hành ngày 28, nhanh chóng nhìn lướt qua toàn bộ. Sau đó, ánh mắt anh hơi dừng lại.

Nội dung ngắn gọn trong mục "Thời tiết hôm nay" trên góc phải, có hai hàng chữ: "Nhiệt độ thấp nhất 2°, nhiệt độ cao nhất 16°, gió Nam cấp 3-4, trời quang".

Không đúng...

Lâm Tái Xuyên gần như nháy mắt nhớ tới, mấy tháng trước, Tín Túc nhẹ nhàng bâng quơ nói với anh, "Cha mẹ tôi chết trong một ngày mưa". Nhưng ngày 28 tháng 3, hôm xảy ra đám cháy, thời tiết căn bản không mưa!

Anh lập tức nhíu mày, thần kinh ở sâu trong óc gần như nhảy lên.

Chẳng lẽ cha mẹ Tín Túc không phải qua đời vào ngày 28, hôm xảy ra đám cháy?

Lâm Tái Xuyên nhìn chằm chằm mấy dòng chữ kia, trong lòng anh đột nhiên hình thành suy đoán khó tin. Anh cầm mấy tờ báo trong xấp báo cũ, tìm được báo chí ngày hôm trước đó.

Ngày 27, không mưa, không gió, nhiều mây.

Lại trước một ngày. Ngày 26, thời tiết gió to, mưa lớn, kèm sấm sét.

Hết chương 87

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv