Đi Trong Sương Mù

Chương 70: Trên thế gian này không có người thứ hai có thể mang Tín Túc trở về



Tác giả: Thương Nghiên

Trên thế gian này không có người thứ hai có thể mang Tín Túc trở về

"Tín Túc ——!"

"Đội trưởng Lâm!"

Trong tiếng hô lớn của cảnh sát khác, bóng dáng Lâm Tái Xuyên cạnh đường quốc lộ cũng lao xuống, đuổi theo dấu Tín Túc, biến mất trong bóng đêm đen kịt. Anh từ trên không, lao thẳng xuống biển, ống tay áo ngược chiều bay lên, đập vào mặt. Gió đêm như lưỡi dao sắc lạnh rít gào, như cắt đứt màng tai, vọng thẳng vào trong não.

Thình thịch!

Từ mặt đường cao 20 mét lao xuống nước cảm giác không khác gì rơi xuống mặt xi măng. Mặt nước sinh ra lực chấn động suýt chút nữa khiến anh vỡ tan xương sườn toàn thân cùng nội tạng. Cả người anh đau mỏi, tay chân giãy dụa trồi lên khỏi mặt nước, dồn dập hít sâu một hơi, sau đó, không hề chùn bước, lần nữa chui vào trong nước biển.

Bóng đêm hôm nay sâu vô cùng. Nước biển quá tối, không thể nhìn thấy gì. Duỗi tay, không nhìn rõ ngón. Lâm Tái Xuyên chỉ có thể dựa vào vị trí đại khái của Tín Túc khi rơi xuống, suy đoán địa điểm cậu có thể xuất hiện, sau đó, chậm rãi tìm kiếm dưới nước.

Nhưng tốc độ chìm của chiếc ô tô 500 cân so với một người nhanh hơn rất nhiều. Lâm Tái Xuyên vốn đến chậm một bước, không thể tìm được chiếc ô tô kia. Trừ phi, Tín Túc có thể tự mình thoát ra khỏi xe, vậy còn có một tia hi vọng.

Lâm Tái Xuyên lặn xuống nước biển lạnh giá, cảm giác áp lực nước xung quanh tăng dần, dòng nước mềm mại nhưng chết người từ bốn phương tám hướng tụ lại, giống như tảng đá lớn đè nặng, ép lên phía trước và phía sau lồng ngực, khiến tim phổi của anh đau đớn co rút không thôi. Mái tóc đen nhánh phiêu du trong nước, trong miệng thoát ra một chuỗi bọt khí, hai cánh tay bơi xuống phía dưới, đôi chân dài đong đưa qua lại. Anh nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng Tín Túc.

Không chỗ nào không có nước. Nước vờn qua tai, nhẹ nhàng lướt qua người, như nọc độc của con rắn động, lạnh giá, không có ý tốt.

Trong một mảnh tối tăm, Lâm Tái Xuyên mờ mịt nghĩ: Rốt cuộc, Tín Túc ở đâu? Tín Túc còn có ý thức không? Một mình có thể tự cởi đai an toàn không? Bị nhốt trong xe một mình, Tín Túc có thấy sợ hãi hay không?

"Tín Túc, em đừng sợ...", Lâm Tái Xuyên nghĩ: "Chỉ cần em có thể thoát ra được, anh nhất định sẽ tìm được em!"

Chỉ cần em có thể thoát ra, anh nhất định sẽ cứu được em...

Tín Túc.........

Thời gian giống như trôi qua rất nhanh, nhưng lại giống như bị kéo dài đến vô hạn. Lâm Tái Xuyên bất giác đã lặn được một phút. Dưỡng khí trong cơ thể ngày càng ít. Cảm giác cháy bỏng từ yết hầu bắt đầu lan dần đến tim phổi. Tiếng tim đập mạnh mẽ, rõ ràng, từng tiếng như muốn phá tung lồng ngực. Nhưng anh không thể bỏ dở giữa chừng. Chỉ cần anh lùi về sau một bước, anh sẽ không thể nắm được tay Tín Túc.

Nhỡ đâu, Tín Túc đang chờ anh thì sao?

Ngoại trừ anh, trên thế gian này, không còn người thứ hai có thể mang Tín Túc trở về.

Gương mặt tuấn tú đẹp trai của Lâm Tái Xuyên vì thiếu ô xy trở nên hơi biến dạng. Tim anh đập thình thịch như sấm. Anh gian nan thở ra hơi cuối cùng trong lồng ngực, tiếp tục lặn sâu xuống dưới!

Vùng biển này gần như sâu không lường, giống cái miệng khổng lồ của một con quái vật, cắn nuốt tất cả mọi thứ rơi xuống, chỉ có đi mà không có về. Áp suất chỗ nước sâu gần như muốn xé rách da thịt Lâm Tái Xuyên. Anh chịu đựng đau đớn của cả áp lực nước và cảm giác thiếu ô xy cùng lúc nhưng không hề từ bỏ ý định, tiếp tục lần mò, tìm kiếm. Nếu anh bỏ cuộc thì sẽ không còn ai có thể cứu cậu.

Người như Tín Túc, không nên chết lúc này, không nên chết thay anh, lại càng không nên chết ở nơi này.

Lưỡi hái Thần Chết như đến gần từng bước. Nước biển như thể dần tràn vào trong đầu Lâm Tái Xuyên khiến anh cảm thấy choáng váng, tê mỏi. Thần kinh như bị ăn mòn, võng mạc bắt đầu lập lòe quang ảnh màu trắng. Lúc phổi anh vì thiếu ô xy nghiêm trọng, sinh ra cảm giác đau nhức thì tay phải bất ngờ chạm phải một cánh tay...

Lâm Tái Xuyên không hề suy nghĩ, nắm chặt cánh tay kia, kéo người đến bên mình, một tay ôm vào ngực, dùng hết tia lý trí và sức lực cuối cùng trong cơ thể, ra sức bơi đi trong làn nước...

"Khụ khụ...... Khụ, khụ khụ!!"

Lâm Tái Xuyên vừa ngoi lên khỏi mặt nước liền vì phổi chịu thay đổi lớn của áp suất mà ho không ngừng. Từ yết hầu đến phổi đều đau nhức, nóng như lửa đốt, khoang miệng đầy mùi máu tươi. Anh thở hổn hển, dùng sức kéo người trên tay đến phía trước, lại phát hiện bản thân không nâng được hai má lạnh ngắt của người kia.

Ngón tay anh run lên bần bật, không chỉ ngón tay mà cơ bắp trên cả người cũng do cố gắng quá sức trở nên cứng đờ, không chịu khống chế mà co rút.

"Hô......"

"Hô..."

Chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Rốt cuộc, nhờ áp lại gần nhau, Lâm Tái Xuyên mới thấy được gương mặt Tín Túc. Anh duỗi tay kiểm tra hơi thở và mạch đập của Tín Túc, trong lòng bình tĩnh lạ thường. Anh nghĩ: Không có ý thức, không có hô hấp, có mạch đập rất yếu.

"Anh sẽ không để em xảy ra chuyện".

Lâm Tái Xuyên hơi hé môi Tín Túc ra, một dòng nước nhỏ dọc theo khóe môi cậu chảy xuống dưới, hòa vào mặt biển, không để lại chút dấu vết nào.

"Anh nhất định sẽ không để em chết, Tín Túc..."

Lâm Tái Xuyên dùng đôi môi ướt át đang run lên chạm vào môi Tín Túc để truyền khí cho cậu. Mùi máu tươi lan tràn trên bốn cánh môi. Anh không ngừng hôn đôi môi lạnh băng của Tín Túc, cố gắng truyền dưỡng khí từ miệng mình đến trong cơ thể cậu, cố gắng khiến lồng ngực xẹp lép vì thiếu ô xy có thể cong lên...

Ngay sau đó, Lâm Tái Xuyên di chuyển người Tín Túc, anh đưa tay ôm lấy sống lưng thon gầy của cậu từ phía sau, tay trái nhanh chóng tóm lấy ngón tay bên phải, ôm cậu trong ngực, ra sức ép lồng ngực của cậu, một chút, lại một chút.

"............"

Thời gian vài giây kia như kéo dài vô tận trong bóng đêm mịt mờ cùng tuyệt vọng chết chóc. Cơ thể yên lặng trong lồng ngực Lâm Tái Xuyên cuối cùng cũng có phản ứng. Cả người Tín Túc co rút dữ dội, từ miệng và mũi ọc ra ngụm nước biển lạnh như băng.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ ——"

Tín Túc hai mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng kịch liệt bất thường, nước biển từ tóc mái đen nhánh, từ lông mi dài rậm không ngừng chảy xuống. Cậu bắt đầu có hô hấp mỏng manh, mạch đập cũng dần ổn định hơn nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Lâm Tái Xuyên ra sức ôm lấy người Tín Túc. Hai người bị vây giữa mặt biển rộng lớn, bốn phương tám hướng không một đường ra.

Ngâm mình trong nước biển mùa đông giống như bị vô số chiếc vòi lạnh lẽo quấn quanh, mang đến cảm giác lạnh thấu xương vô cùng rõ ràng.

Lâm Tái Xuyên ý thức được bọn họ cần lên bờ ngay lập tức, nếu không, nước biển lạnh lẽo sẽ mang đi nhiệt độ cơ thể hai người họ. Bọn họ có thể sẽ không chết chìm ngay nhưng nhiều khả năng tay chân vì bị mất nhiệt quá đà trở nên cứng đờ. Đến khi đó, đến khả năng giãy giụa tìm đường sống cũng không có!

Tiếng còi cảnh sát mơ hồ vang lên phía xa xa. Toàn bộ cảnh sát của đội điều tra hình sự trên đường quốc lộ đang đổ ra tìm kiếm như kiến bò trên chảo nóng. Mọi người ra sức dùng đèn pin cường độ ánh sáng mạnh nhưng không thể xuyên thấu màn đêm dưới vực sâu. Chỉ được nửa đường đã bị màn đêm cắn nuốt, căn bản không chiếu đến bóng hai người trên mặt biển.

Ngụy Bình Lương lòng nóng như lửa đốt tay cầm di động rít gào trên đường quốc lộ: "Nhân viên cứu hộ đi bằng hai chân thì có tác dụng mẹ gì! Đến lúc đó làm sao lên được bờ? Mọc cánh bay lên à? Bảo bọn họ cho thuyền cứu nạn đến đây! Chuẩn bị dụng cụ kích tim và chăn bông! Trong vòng 5 phút, ông đây muốn thấy người sống ——"

20 mét dưới đường quốc lộ, Lâm Tái Xuyên môi đông lạnh, trắng bệch, khóe môi đã biến thành cùng màu với da mặt.

Anh giơ hai tay nâng mặt Tín Túc, giọng nỉ non: "Tín Túc, em có thể nghe thấy, đúng không? Anh biết em có thể nghe thấy anh nói chuyện. Anh là Lâm Tái Xuyên... Nơi này quá lạnh, đừng ngủ ở đây".

Lâm Tái Xuyên khẽ dựa trán vào trán Tín Túc, lông mi run rẩy, gần như cầu xin: "Em đừng ngủ ở đây. Chúng ta về nhà ngủ tiếp, Tín Túc... Tỉnh lại đi... Tỉnh đi..."

Hầu kết Lâm Tái Xuyên hơi chuyển động. Anh nhắm mắt lại. Sợi tóc đen nhánh ướt át dán vào thái dương. Một giọt nước từ gò má anh lăn xuống dưới, nhìn giống một giọt nước mắt.

"............"

Cơ thể Tín Túc có thể yếu đuối nhưng tinh thần của cậu vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần có thể khiến cậu khôi phục một sợi thần trí của bản thân là có thể như độc tố lan tràn đến mọi ngóc ngách trên người, giúp cậu đoạt lại quyền điều khiển cơ thể.

Giọng Lâm Tái Xuyên không ngừng thì thầm bên tai cậu, như tiếng gọi đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn. Ngón tay buông thõng của cậu hơi động đậy, mí mắt khẽ run run mấy cái, như thể cố gắng chống lại áp lực ngàn cân, cố gắng nâng lên.

Tín Túc chậm rãi mở mắt.

"...... Lâm Tái Xuyên?"

Lâm Tái Xuyên cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tín Túc. Sau đó, anh thấy, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh, sâu thẳm kể cả màn đêm cũng không thể che giấu.

Tín Túc lại khẽ gọi một tiếng: "Tái Xuyên."

"......" Lâm Tái Xuyên không chớp mắt, chăm chú nhìn cậu một lúc lâu. Sau đó, anh bật cười một tiếng, hai tay dùng sức ôm lấy cậu, lẩm bẩm: "Em không sao... Thật tốt quá!"

Tín Túc cảm giác tri giác của mình có thể còn chưa hồi phục. Cả người thế mà không cảm nhận được đau ở đâu. Cậu khẽ ho khan hai tiếng, dùng giọng hơi nghẹn ngào, nói: "Bọn họ có ba chiếc xe. Một chiếc rơi xuống biển. Một chiếc đâm vào vách núi. Người trong xe hẳn không ra được".

Lâm Tái Xuyên ngẩn ra, sau đó thấp giọng dò hỏi: "Bọn họ nổ súng bắn em trước sao?"

Tín Túc khẽ gật đầu, gần như không thể nhìn thấy, "Ừm".

Tín Túc bình tĩnh căn bản không giống với người vừa trở về từ cửa Âm phủ. Cậu giống như đã sớm quen việc dẫm nửa chân vào cái chết, suy nghĩ rõ ràng đâu vào đấy, nói: "Những người đó hẳn nhằm vào anh mà đến. Sau khi ra khỏi Cục Công an thành phố không lâu lắm, tôi phát hiện sau xe bị người bám theo. Hẳn bọn họ không phát hiện người trong xe là..."

"Chuyện này để sau lại nói", Lâm Tái Xuyên nhẹ nhàng cắt ngang cậu, "Mấy người Hạ Tranh biết hai chúng ta ở dưới này chắc chắn sẽ lập tức phái đội cứu hộ đến đây tìm kiếm cứu viện. Nhưng không biết lúc nào bọn họ mới tìm đến được đây. Trước mắt, em đừng nói nữa, giữ gìn thể lực một chút".

Tín Túc khẽ gật đầu một cái.

Màn đêm đen kịt che giấu cảm xúc cực kỳ phức tạp, khó hiểu trên mặt cậu. Lúc bị chiếc xe đâm nghiêng, cậu đã đoán được ý đồ của tên sát thủ đó, biết được tuyệt đối không được để bị nhốt trong xe. Gần như ngay khi chiếc xe lật khỏi đường quốc lộ, cậu đã giãy giụa cởi đai an toàn, mở cửa xe, nhảy ra. Sau đó, cậu bị nước biển bao phủ. Tín Túc thực hiện một loạt phản ứng này chỉ dựa vào bản năng muốn sống. Trong tình huống này, cậu căn bản không kịp tự hỏi sau khi rơi xuống nước, cậu sẽ phải làm thế nào vì cậu không biết bơi.

Hiện giờ, cậu có thể "đầu chưa bị nước vào", tỉnh táo lại cho thấy thời gian bị ngạt nước tuyệt đối không quá ba phút.

Lâm Tái Xuyên là nhảy xuống theo cậu!

Thậm chí, anh chỉ cần do dự thêm một giây đồng hồ, anh sẽ không thể cứu được cậu từ trong biển.

Cho nên, đó là một loại tín niệm thế nào có thể khiến Lâm Tái Xuyên không hề do dự nhảy xuống từ độ cao mấy chục mét, sau đó, giữa biển sâu mênh mông tìm được cậu?

Thời niên thiếu không hiểu chuyện, Tín Túc cũng từng có những mong chờ không thực tế như vậy. Cậu đã từng ảo tưởng sẽ có người vươn tay kéo cậu một cái, giải cứu cậu khỏi nơi như địa ngục, đưa cậu trở lại nhân gian. Cậu từng cầu cứu những người xung quanh. Nhưng những người đó hoặc vờ như không thấy, hoặc lạnh nhạt thờ cơ, còn có người tỏ vẻ thương hại mang đầy ác ý với cậu. Người đó đứng ở nơi cao, bố thí một chút "ân huệ" cho cậu. Sau đó, cậu không còn ý niệm yếu đuối, hoang đường như vậy nữa.

Cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy sẽ có ai đó "cứu rỗi" cậu. Nhưng trong khoảnh khắc này, khối băng ăn sâu bén rẽ trong lòng Tín Túc hình như tan ra một chút.

Lâm Tái Xuyên một mình đến đây, kéo cậu đang chết ngạt dưới đáy biển, mang cậu lên khỏi mặt nước.

Tín Túc rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đã rung động. Giống như có thứ gì đó nóng bỏng lần đầu rót vào trong máu cậu, làm sinh ra một loại tình cảm mơ hồ nhưng ấm áp.

Mà ngọn nguồn của cảm xúc này là Lâm Tái Xuyên.

Trích đoạn chương sau:

Tín Túc vươn hai tay ôm lấy anh. Cậu cúi đầu, mặt để sát vào hõm cổ anh, "Thật ra, tôi còn rất nhiều việc còn chưa làm xong. Nhưng nếu hôm nay, có thể cùng anh chết ở đây, với tôi mà nói đại để cũng là một kết cục rất tốt. Hơn nữa, hình như tôi có hơi rung động với anh. Lâm Tái Xuyên, anh nghe thấy không?"

Hết chương 70

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv