Đi Trong Sương Mù

Chương 167: Sáng nay em đi ra ngoài à?



Tác giả: Thương Nghiên

Sáng nay em đi ra ngoài à?

Buổi trưa, Lâm Tái Xuyên về nhà nấu súp gà trong nồi đất. Anh còn nấu một nồi cơm. Đến khi cơm chín thì Tín Túc đã ngủ một giấc trên giường.

Súp gà được hầm thành màu vàng đậm, vừa mở nắp mùi thơm đã xộc lên mũi. Trong nồi còn những bọt khí, trông rất hấp dẫn, Tín Túc nuốt nuốt nước bọt, cảm thấy cơn thèm ăn bị cơn sốt đánh bay đã quay trở lại. Cậu ngồi trên giường, chờ được Lâm Tái Xuyên cho ăn.

Lâm Tái Xuyên múc súp gà vào bát, còn gắp thêm hai miếng đùi gà mềm ngon nhất cho cậu.

Tín Túc thổi hai hơi cho nguội, cầm thìa nếm một ngụm nhỏ. Súp gà trên đầu lưỡi mịn như lụa, vị vừa ngọt vừa thơm, vị còn đọng trên đầu lưỡi một lúc lâu. Ăn đồ Lâm Tái Xuyên nấu đúng là một trải nghiệm tuyệt vời về vị giác. Tín Túc chưa ăn cơm đã húp liền hai bát súp gà.

Lúc này, Lâm Tái Xuyên đã ăn no. Anh nhìn Tín Túc ngồi trên giường chăm chú ăn không hề nghĩ ngợi gì khác, đột nhiên hỏi: "Sáng nay em ra ngoài à?"

"Khụ khụ... khụ khụ khụ khụ...!!"

Tín Túc vốn trong lòng có lỗi, vừa nghe câu này liền bị sặc. Cậu luống cuống lấy vội một tờ giấy lau miệng.

Tín Túc cứng người ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác sửng sốt hiếm thấy.

Làm sao Lâm Tái Xuyên lại biết được?

Cậu còn cố ý sắp xếp góc độ của giày trong tủ y hệt như trước khi cậu đi ra ngoài mà?!

Tín Túc có thể khẳng định quy trình của mình hoàn toàn không hề có sơ hở nào! Tuyệt đối, tuyệt đối không có bất kỳ khuyết điểm nào! Ý thức chống điều tra của cậu trong cả Cục Công an cũng có thể xếp hạng đầu!

Tín Túc bắt đầu nghi ngờ Lâm Tái Xuyên đã gắn định vị GPS gì đó trên người mình.

Lâm Tái Xuyên hoàn toàn trái ngược với Tín Túc. Anh bình tĩnh nói: "Lúc về nhà, bảo vệ hỏi anh, sao chúng ta lại lái hai xe về."

Tín Túc: "..."

Cậu nhớ đã dùng thịt bò mua chuộc Càn Tương lại quên không mua chuộc ông bảo vệ ở cổng khu nhà. Đúng là "sông có khúc, người có lúc".

Ông bảo vệ đó bình thường gặp cậu chẳng bao giờ nói gì cả! Hôm nay đột nhiên lại buôn chuyện với Lâm Tái Xuyên!

Tín Túc há miệng: "Em..."

Cậu im lặng vài giây, hiếm khi không biết nói gì.

Tín Túc vốn có tài ăn nói. Bình thường, cậu không cần chuẩn bị cũng có thể nói vo diễn thuyết một tiếng đồng hồ. Cậu chỉ không giỏi nói dối Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên xới nửa bát cơm nhỏ cho cậu. Anh đặt bát trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Em đi thăm bác Trần à?"

Tín Túc không thể nói với anh là sáng nay mình đến Tiết Sương Giáng giải quyết tai họa nên chỉ đành ậm ừ một tiếng, leo xuống bậc thang anh đưa: "Ừm... Chiều nay, em đến Cục Công an thành phố với anh."

Lâm Tái Xuyên liếc cậu một cái: "Cổ họng em hết khó chịu rồi à?"

Tín Túc nói: "Ừm."

Dù cổ họng có khó chịu hay không thì cũng không cản trở cậu tay chân lành lặn chạy ra ngoài.

Tín Túc ăn no lại nằm trên giường. Tâm trạng vui vẻ vì được uống súp gà vừa rồi lại bắt đầu trở nên âm u. Hơn nữa, cậu luôn cảm thấy Lâm Tái Xuyên đã đoán được gì đó. Chẳng qua anh không muốn ép buộc cậu phải miễng cưỡng thừa nhận nên giả vờ như không phát hiện ra điều gì. Thậm chí, anh còn chủ động tìm lý do cho cậu để duy trì vẻ hòa bình bên ngoài.

Tín Túc đột nhiên nhận ra, có lẽ trong lòng Lâm Tái Xuyên cũng hiểu rõ hai người họ sẽ đi đến bước nào. Thậm chí, anh còn hiểu rõ hơn cả cậu. Mặc dù anh không biết cậu định làm gì nhưng anh biết trong tương lai, cậu chắc chắn sẽ "làm gì đó".

Khi hai người ở bên nhau, nhìn bề ngoài, Tín Túc luôn là người thích dính lấy người khác hơn, dù sao cậu cũng là người nhỏ tuổi hơn. Trước mặt Lâm Tái Xuyên, cậu cũng hay lải nhải, làm nũng, động một tí là chạy đến văn phòng của anh nên trong mắt người ngoài, có vẻ Tín Túc là người chủ động nhiều hơn. Nhưng thực ra, người tạo ra, duy trì và có khả năng thay đổi toàn bộ cục diện từ đầu đến giờ luôn là Lâm Tái Xuyên.

Tín Túc khẽ nhắm mắt lại. Trong đầu cậu hiện ra một loạt suy nghĩ lung tung.

Cậu rất ít khi "nhìn về phía trước" bởi vì không phải ai cũng có cái gọi là "con đường phía trước". Cho nên, mỗi khi cậu cố gắng xây dựng một "tương lai", kết quả nhận được luôn là không như ý muốn...

Ăn cơm trưa xong cũng gần đến giờ làm buổi chiều, Tín Túc vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Lâm Tái Xuyên muốn cậu nghỉ ngơi ở nhà thêm một buổi chiều nhưng Tín Túc vẫn đi đến Cục Công an thành phố cùng anh.

Vừa vào văn phòng đội hình sự, cậu đã nhận được sự thăm hỏi nồng nhiệt từ các đồng nghiệp như Chương Phỉ, "Bé con Tín Túc, nghe đội trưởng Lâm nói cậu lại bị ốm à? Khỏe nhanh thế?"

Tín Túc giữ nụ cười trên mặt: "Sao chị lại nói là 'lại' bị ốm? Chẳng lẽ tôi hay xin nghỉ ốm lắm à?"

Tín Túc làm việc ở Cục Công an thành phố hơn nửa năm nhưng không nghỉ mấy hôm. Trừ khi sốt cao không bò dậy nổi khỏi giường, bình thường cậu không xin nghỉ. Chẳng qua vẻ ngoài của Tín Túc khiến người khác có cảm giác lúc nào cũng nửa sống, nửa chết, không có sức sống.

Tín Túc sắp xếp sơ qua bàn làm việc, tiện tay lôi một gói khoai tây chiên từ "kho hàng dự trữ" của mình, hỏi: "Vụ án Lý Đăng Nghĩa có tiến triển gì không?"

Hạ Tranh nói: "Đội trưởng Lâm đã nói với cậu về tình hình gia đình của Triệu Tuyết chưa?"

Tín Túc ngẩn người: "Gì cơ?"

Hạ Tranh nói: "Chúng tôi vừa điều tra ra, Triệu Tuyết và mẹ cô bé là Tố Hàm Ngọc đều mắc chứng rối loạn nhân cách thiếu cảm xúc."

Tín Túc trầm ngâm suy nghĩ vài giây: "Người thiếu cảm xúc, khó có thể đồng cảm với môi trường xung quanh. Điều này dẫn đến việc họ không hiểu những 'quy tắc' thông thường, thậm chí là luật pháp. Những người này thường có một bộ quy tắc xã hội riêng của mình, cũng chính là cái gọi là nhân cách chống đối xã hội. Hơn nữa, những người này thường thông minh một cách khômg bình thường. Cấu trúc não của người điên và thiên tài rất giống nhau."

Tín Túc sờ sờ cằm, "Triệu Tuyết mười một tuổi không nằm trong phạm vi nghi phạm giết hại Lý Đăng Nghĩa. Nhưng nếu cô bé là bệnh nhân tâm thần thì không chắc."

Hạ Tranh vỗ tay, "Cậu nói đúng. Sau khi phát hiện manh mối này, trưa nay, mấy người chúng tôi lại tăng ca ở Cục một lúc. Ban đầu đội trưởng Lâm cũng định tăng ca nhưng hình như anh ấy vội về nhà nấu cơm cho người nào đó nên đến giờ nghỉ trưa mấy phút đã vội vã đi rồi."

Tín Túc: "..."

"Người nào đó" tự giác nhận mình. May mà Tín Túc vốn là người không biết xấu hổ nên nghe những lời như vậy cũng có thể giữ được sắc mặt không đổi. Thậm chí, cậu còn ngồi trên ghế mỉm cười nhếch mép một tiếng rất ra vẻ cậy quyền thế. 

Hạ Tranh nói: "Triệu Tuyết có điện thoại riêng. Cô bé dùng số điện thoại cũ của Tố Hàm Ngọc. Bình thường, ngoài gọi cho bố thì cô bé chỉ gọi cho mẹ. Nhưng trong hai ngày Lý Đăng Nghĩa gặp chuyện, cô bé có cuộc gọi với một số điện thoại lạ. Hơn nữa, thông tin này bị xóa trên máy nhưng được nhân viên kỹ thuật của chúng ta khôi phục. Sau đó, chúng tôi tập trung điều tra lịch sử liên lạc giữa hai số điện thoại này. Truy ngược một năm về trước, phát hiện khoảng thời gian sau khi Triệu Hồng Tài chết, số điện thoại này thường xuyên liên lạc với Triệu Tuyết. Hơn nữa, phần lớn là do Triệu Tuyết chủ động gọi đi."

Dù Triệu Tuyết có thiên bẩm về tội phạm, để có thể lên kế hoạch một vụ trả thù hoàn hảo thì cô bé chắc chắn phải có một đồng phạm. Chỉ dựa vào một bé gái mười một tuổi, dù thế nào cũng không thể xử lý được thi thể của một người đàn ông trung niên khỏe mạnh. Nếu đồng phạm không phải người nhà của cô bé thì chính là "người thứ ba" chưa từng xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát.

Hạ Tranh nói: "Chúng tôi đã cho đồng nghiệp đi điều tra chủ sở hữu số điện thoại đó rồi. Chắc sẽ sớm có kết quả."

Chương Phỉ nhăn mày, có vẻ không muốn tin: "Một bé gái nhỏ sao có thể tàn nhẫn như vậy? Cách chết của Lý Đăng Nghĩa không phải người bình thường nào cũng chấp nhận được. Hơn nữa, nghe đội trưởng Lâm kể lại quá trình trò chuyện với Triệu Tuyết, tôi cảm thấy tình trạng tinh thần của Triệu Tuyết khá ổn định và bình thường, nói chuyện có đầu có đuôi, không giống người bệnh."

Phó đội trưởng Trịnh Trị Quốc nói: "Kẻ giết người chống đối xã hội nhỏ tuổi nhất trong nước mới chín tuổi đã có thể một mình gây ra vụ án rung động xã hội. Tuổi tác không thể nói lên điều gì. Chúng ta đã biết Triệu Tuyết mắc rối loạn nhân cách thiếu cảm xúc. Cô bé càng tỏ ra bình thường bao nhiêu thì càng bất thường bấy nhiêu."

Chương Phỉ nhất thời không lên tiếng.

Lúc này, tầng dưới bất ngờ truyền đến một loạt tiếng động ầm ĩ.

Chương Phỉ thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống dưới. Cô thấy bên dưới tòa nhà có rất nhiều xe cảnh sát đỗ nên nghi hoặc hỏi: "Đội phòng chống ma túy có chuyện gì vậy?"

Cảnh sát hình sự bên cạnh nói với cô: "Ồ, nghe nói đã tìm thấy mấy người giả thần giả quỷ ở thôn Đào Nguyên. Mấy chục hộ dân ở thôn Đào Nguyên đều được đưa từ phân cục đến để phối hợp điều tra. Nhiều miệng như vậy, mấy ngày nay họ có việc để bận rồi."

Tín Túc thầm nghĩ: "Mấy tên vô dụng đó hành động cũng nhanh nhỉ."

Những người đó quả nhiên đã làm theo lời Tín Túc, đẩy ra một "thủ phạm chính" để gánh tội, tự nguyện đến cửa Cục, để người của đội phòng chống ma túy không tốn nhiều công sức đã bắt được.

Tín Túc đã giao người vào tay đội phòng chống ma túy. Còn việc đội phòng chống ma túy có thể cậy ra manh mối gì từ miệng người này hay không đều tùy thuộc vào bản lĩnh của những cảnh sát trong đội phòng chống ma túy.

Cổ họng Tín Túc vẫn hơi đau. Cậu ăn hai miếng khoai tây chiên thì thôi. Cậu nhìn cảnh sát đi đi lại lại dưới tầng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi xuống dưới.

Mấy chiếc xe áp giải dừng ở cửa tầng đội phòng chống ma túy. Đội trưởng đội phòng chống ma túy, La Tu Diên, tự mình xuống chỉ huy, sắp xếp người dân thôn Đào Nguyên vào phòng thẩm vấn.

Thấy Tín Túc đến, La Tu Diên liếc cậu một cái, ngạc nhiên nói: "Ồ, người đẹp dặt dẹo đã đi làm rồi à?"

Tín Túc: "..."

La Tu Diên lại nói: "Lâm Tái Xuyên đâu? Sao không xuống cùng cậu? Vừa hay tôi còn có mấy việc muốn hỏi cậu ta."

Tín Túc vô cảm nhìn đối phương mấy giây.

La Tu Diên: "..."

Người trẻ tuổi đổi mặt nhanh như vậy làm gì? Trước mặt Lâm Tái Xuyên còn tỏ vẻ ngoan lắm, sao lại có hai bộ mặt trong ngoài thế này?

Tín Túc thu hồi ánh mắt, nhìn "người quen" bị còng tay áp giải vào đội phòng chống ma túy phía xa xa, nhỏ giọng nói khẽ: "Nhắc nhở anh một chút, người này có một đứa con gái hiện đang du học ở nước ngoài, hai năm nữa tốt nghiệp. Nhưng nếu nguồn tài chính bị cắt đứt, cô bé sẽ buộc phải về nước đối mặt với người cha tù tội. Nếu anh thấy cần thì có thể lợi dụng điểm này. Dù sao vốn chỉ là một quân cờ bị đẩy ra để gánh tội, không có lòng trung thành gì với tổ chức đâu. Hẳn có thể khai ra không ít thông tin các anh muốn biết."

Nghe lời Tín Túc nói, La Tu Diên cất đi vẻ đùa cợt vừa rồi, trở nên nghiêm túc. Anh nhíu mày nhìn Tín Túc.

Hết chương 167

Đến chương 168

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv