Đi Trong Sương Mù

Chương 164: Anh đến đón em về nhà



Anh đến đón em về nhà

Tín Túc nắm chặt tay ông. Cổ họng cậu nghẹn ngào, giọng trầm xuống, cậu nói với bác Trần nhưng cũng như tự nhủ với bản thân: "Bác đừng nói những lời như vậy. Bác nhất định sẽ không sao đâu."

Bác Trần ở bên cạnh Tín Túc từ rất lâu rồi. Khi thân phận của Tần Tề chưa bị bại lộ, ông là người được Tần Tề bố trí truyền tin trong Tiết Sương Giáng.

Gián điệp trong các tổ chức tội phạm lớn thường được chia làm hai loại. Một loại như Tống Đình Lan, Giang Bồi Di, những người được cảnh sát đào tạo bài bản, trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp lâu dài để làm điệp viên, như một mũi kim sắc nhọn cắm thẳng vào nội tạng kẻ thù.

Loại còn lại là những "tai mắt" được phát triển ở bên trong tổ chức tội phạm, chịu trách nhiệm liên lạc và truyền tin hai chiều.

Trần Thúc thuộc loại sau.

Khi Tần Tề làm gián điệp trong Tiết Sương Giáng, anh đã phát triển bác Trần thành một đường dây bí mật của cảnh sát.

Sau khi Tần Tề "hy sinh", bác Trần luôn ở bên cạnh Tín Túc. Khi Diêm Vương còn chưa đủ vây cánh, nhiều người trong Tiết Sương Giáng muốn trừ khử cậu, chính ông đã nhiều lần cứu mạng Tín Túc, cùng nhau vào sinh ra tử. Ông là một trong số ít người Tín Túc có thể tin tưởng trong hang ổ nguy hiểm này. Ông lớn tuổi hơn cả Tần Tề. Khi không có người khác, Tín Túc gọi ông là bác Trần.

Tình trạng của bác Trần rất không tốt. Vì đau đớn và mất máu, ông dần mất ý thức, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, rồi từ từ nhắm lại.

Tín Túc hơi cúi đầu. Một giọt nước từ khóe mắt lăn xuống, theo cằm rơi xuống đất. Bao nhiêu năm qua, từ hai bàn tay trắng đi đến ngày hôm nay, Tín Túc tưởng rằng không có gì cậu không thể chấp nhận, không có gì cậu không thể đánh mất. Nhưng có những nỗi đau có lẽ không thể nào "quen" được.

Bùi Tích nhìn qua gương chiếu hậu, nói: "Tôi đã xem tình trạng của ông ấy. Viên đạn không còn trong cơ thể. Vị trí đó không làm tổn thương nội tạng. Về làm tốt cầm máu, làm sạch vết thương, phòng ngừa nhiễm trùng, chắc không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Cậu đừng quá lo lắng. Lão Trần, cố gắng thêm chút nữa."

Tín Túc cẩn thận đỡ đầu bác Trần, để ông gối lên đùi mình. Cậu dùng đầu ngón tay lạnh giá lau đi vết máu trên môi ông, không nói gì.

Bùi Tích hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"

Tín Túc dùng sức bóp trán, giọng mệt mỏi: "Cục Công an thành phố điều tra được một thành viên Tiết Sương Giáng nhận việc riêng bên ngoài. Tôi vốn định nhân cơ hội này, danh chính ngôn thuận tìm ra những kẻ lén lút phát triển mạng lưới giao dịch bên ngoài Tiết Sương Giáng, để tiện sau này tiêu diệt tận gốc."

Tín Túc cúi đầu lẩm bẩm: "Là lỗi của tôi. Tôi đã ép họ quá gấp."

Bùi Tích không nói gì. Chưa từng có ai làm được như Tín Túc. Anh không có tư cách đánh giá bất kỳ quyết định nào của Tín Túc.

Bùi Tích lái xe đến cửa phòng khám tư, mở cửa xe phía sau: "Giúp tôi một tay."

Hai người khiêng cáng, đưa bác Trần vào phòng phẫu thuật.

Bùi Tích là bác sĩ chuyên dụng trong Tiết Sương Giáng. Thiết bị y tế ở đây còn hiện đại hơn cả bệnh viện trung tâm. Trình độ y học của anh cũng thuộc hàng đầu trong nước. Bùi Tích là người được cha nuôi của Tín Túc, Trương Đồng Tế, giới thiệu đến, làm việc vì tiền. Sau khi du học trở về, anh đã làm việc dưới quyền Tín Túc được bốn năm.

Bùi Tích thay một bộ đồ vô trùng vào phòng phẫu thuật.

Tín Túc ngồi trên ghế bên ngoài. Ánh mắt cậu rơi vào một điểm vô định trong không trung. Mắt cậu không có cảm xúc gì, gần như trống rỗng, hoang tàn.

Gần hai tiếng sau, Bùi Tích mới bước ra từ phòng phẫu thuật, vẻ mệt mỏi: "Truyền hai túi máu, đã cứu được mạng. Tôi đã xử lý và khâu vết thương lại nhưng có dấu hiệu nhiễm trùng nhẹ. Tôi đã tiêm kháng sinh. Nếu sáng mai hạ sốt thì chắc sẽ không sao."

Bùi Tích liếc nhìn Tín Túc, vẻ hơi ngập ngừng: "Diêm Vương, cậu về thay bộ quần áo đi. Cậu thế này... đi ngoài đường, người ta sẽ báo cảnh sát bắt cậu đấy. Đừng lo, bên này có tin gì về lão Trần, tôi sẽ thông báo cho cậu ngay lập tức."

Tín Túc mặc một bộ đồ đen, nhìn từ bên ngoài không thấy gì nhưng trên người câuh có mùi tanh nồng nặc đến mức khó chịu. Không cần đến gần cũng có thể ngửi thấy.

Tín Túc không thể ở lại đây lâu. Bùi Tích nói bác Trần không nguy hiểm đến tính mạng nên cậu vào phòng phẫu thuật thăm một lát rồi một mình lái xe về căn cứ Tiết Sương Giáng.

Lúc này đã gần mười hai giờ. Nhiều người đã từ câu lạc bộ trở về. Rõ ràng, bọn họ vẫn thấy sợ sự việc xảy ra tối nay. Khi Tín Túc bước vào, những người ở lại nhìn Diêm Vương với ánh mắt e ngại không thể che giấu.

Tín Túc không thèm liếc họ một cái, đi thẳng về phòng mình. Cậu cởi áo khoác vứt ngoài cửa phòng. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong loang lổ đầy những vết máu lớn.

Tín Túc cởi quần áo đi vào phòng tắm. Dòng nước lạnh buốt đổ ào xuống đầu, cậu nhắm mắt lại. Máu trên da bị rửa trôi thành màu hồng nhạt, theo nước, chảy xuôi theo cơ thể xuống mặt đất.

Không gian phòng tắm rất rộng nhưng trong mũi vẫn tràn ngập mùi máu tanh không thể xua đi được. Nồng nặc đến mức gần như buồn nôn. Khuôn mặt Tín Túc dưới dòng nước lạnh trở nên trắng bệch, không chút sức sống, gần như có thể nhìn thấy những đường gân màu xanh nhạt.

Đến khi dòng nước chảy vào cống từ màu đỏ chuyển thành trong suốt, Tín Túc mới giơ tay khóa vòi nước, loạng choạng bước đến bồn rửa. Cả người cậu gục xuống mặt bồn vừa cứng, vừa lạnh. Cậu bắt đầu nôn khan.

"Ọe..."

Cậu nhắm mắt lại. Trong đầu cậu hiện lên từng mảng màu lớn, đỏ tươi, lan rộng khắp mọi nơi. Con ngươi cậu cũng dần nhuộm màu đỏ nhạt.

"Khụ... khụ khụ..."

Tín Túc bấu chặt mặt bồn lạnh giá, cánh tay nổi gân xanh, cả người không kiểm soát được mà run lên.

Cậu rất gầy. Hai xương bả vai sau lưng nhô ra gần như sắc nhọn.

Tối nay, Tín Túc vốn không ăn gì nên cậu gần như chỉ nôn khan. Đến cuối cùng, ngay cả nước đắng cũng không thể nôn ra được, dạ dày co thắt dữ dội, dâng lên cơn buồn nôn khó kiểm soát.

Tín Túc nhắm mắt lại, cậu thấy rất nhiều máu đặc. Trên tay, trên người, trên sàn nhà, bốn phía xung quanh, đâu đâu cũng là máu.

"Ọe..."

Tín Túc đột ngột cong người xuống. Cổ họng đau nhói, nước dạ dày chua xót lẫn vài sợi máu, mũi cũng đau rát.

"Khụ khụ..."

Cậu không thể đứng vững, kiệt sức quỳ xuống đất, xương đầu gối "bịch" một tiếng trầm đục. Cả người cậu hơi run lên. Cậu vô thức giơ tay lau vết nước bên môi. Con ngươi gần như tan rã.

Có người nghe thấy tiếng động trong phòng, mạnh dạn gõ cửa bên ngoài: "Diêm Vương, ngài không sao chứ?"

Đầu óc Tín Túc choáng váng, bên tai ù ù. Cậu hoàn toàn không nghe thấy người đó nói gì.

Người kia không nghe thấy tiếng trả lời trong phòng, lo người trong phòng xảy ra chuyện nên mở cửa bước vào, hé cửa phòng tắm ra một khe nhỏ...

Tín Túc nghiêng đầu, tiện tay cầm một chai sữa tắm ném ra ngoài, giọng khàn đặc, quát: "Cút!"

Chai thủy tinh lập tức vỡ tan tành trên sàn nhà, phát ra tiếng vỡ giòn tan.

Khe cửa phòng tắm lập tức khép lại.

Một lúc lâu sau, Tín Túc vịn khung cửa chậm rãi đứng dậy. Cậu vừa mới tắm xong nhưng cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu lê từng bước vào phòng ngủ, lấy một chiếc khăn tắm khoác lên người.

Lúc này, sắc mặt cậu trông giống xác chết, không hề có sự sống. Cậu nằm bất động trên giường, nhắm mắt lại.

Không lâu sau, điện thoại đặt trên bàn reo lên. Tín Túc mở mắt, cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Lâm Tái Xuyên.

Cậu hít sâu một hơi, bắt máy, giọng rất bình tĩnh: "Tái Xuyên."

Lâm Tái Xuyên "ừm" một tiếng, hỏi cậu: "Tối nay em có về nhà không?"

"Không về nữa..." Giọng Tín Túc nghe có vẻ khàn đặc. Mặc dù cậu đã cố gắng kiểm soát hết sức nhưng rõ ràng cảm xúc của cậu lúc này rất không tốt.

Lâm Tái Xuyên ở phía đầu bên kia im lặng một lát. Lúc sau, anh nhẹ giọng hỏi: "Em sao vậy?"

Tín Túc nhìn đôi bàn tay mình, lẩm bẩm: "Tái Xuyên, có lẽ em..."

Có lẽ em... không thể ở bên cạnh anh được lâu nữa...

Có lẽ em không thể cùng anh đi đến cuối con đường này...

Phía đầu bên kia truyền đến tiếng mở cửa, đóng cửa, tiếng sột soạt của quần áo cọ xát.

Lâm Tái Xuyên hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"

Tín Túc: "Em..."

Cậu ngập ngừng, không nói tiếp.

Lâm Tái Xuyên lại hỏi lần nữa: "Em đang ở đâu?"

Anh dịu dàng nói: "Tín Túc, để anh đến đón em về nhà."

Tín Túc đã rất mệt rồi. Ngay cả việc giơ ngón tay lên, cậu cũng thấy tốn sức, Nhưng cậu cũng rất muốn gặp Lâm Tái Xuyên.

Rất muốn... rất muốn...

Sau khi im lặng ba, bốn giây, cậu nói ra một địa chỉ.

Lâm Tái Xuyên nói: "Em đợi anh hai mươi phút, được không?"

Tín Túc khẽ "ừm" một tiếng.

Ngắt điện thoại, Tín Túc chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ, thay vào. Lúc chuẩn bị ra ngoài, cậu hơi dừng lại. Sau đó, cậu quay lại phòng, lấy một chai nước hoa nam còn chưa mở từ ngăn kéo ra, xịt lên hai cổ tay.

Địa chỉ Tín Túc nói với Lâm Tái Xuyên là một khách sạn bốn sao gần đó. Cậu thu dọn bản thân, đi bộ đến cửa khách sạn, vừa lúc thấy xe của Lâm Tái Xuyên từ xa chạy tới.

Lâm Tái Xuyên mở cửa xe, bước xuống, đi đến bên cạnh Tín Túc. Giữa mùa đông lạnh giá mà Tín Túc lại không mặc áo khoác. Lúc này, cậu chỉ mặc một chiếc áo len trắng ngoài áo giữ nhiệt thu-đông. Cậu cứ thế đứng bên đường, sắc mặt tái nhợt như ma.

Lâm Tái Xuyên khoác chiếc áo phao lông vũ trong tay lên người cậu.

Tín Túc giơ tay ôm lấy anh, im lặng dựa vào người anh, không nói lời nào.

Ánh đèn xe rọi xuống đất tạo thành chiếc hai bóng dài.

Lâm Tái Xuyên để cậu ôm. Anh giơ tay vuốt ve tóc cậu, gáy cậu, cảm thấy gáy Tín Túc lạnh toát.

Anh khẽ nói: "Chúng ta vào xe trước, được không? Bên ngoài này quá lạnh."

Tay chân Tín Túc lạnh buốt, không giống người sống. Lâm Tái Xuyên bật máy sưởi trong xe lên mức cao nhất, cắm điện hai túi sưởi bằng nước nóng, để Tín Túc ôm trong tay.

Từ lúc gặp mặt, Tín Túc chưa nói câu nào, ngoan ngoãn để mặc anh chăm sóc.

Đến khi sắc mặt cậu ấm lên, trông đỡ hơn một chút, Lâm Tái Xuyên mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng Tín Túc hơi khàn, cậu nói: "Tối nay xảy ra chút tai nạn. Một người thân nguy kịch phải nhập viện. Em vừa từ bệnh viện về."

"Bây giờ tình hình thế nào?"

Tín Túc cụp mi mắt xuống: "Bác sĩ nói tạm thời giữ được mạng nhưng chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, cần theo dõi thêm một thời gian... Khụ khụ..."

Cậu ho mấy tiếng, trong miệng lan tràn vị tanh nóng của máu.

Lâm Tái Xuyên áp lòng bàn tay lên trán cậu. Nhiệt độ cơ thể Tín Túc hồi phục không bình thường, đã có dấu hiệu sốt. Anh khẽ nói: "Chắc em bị sốt rồi. Để anh chở em đến bệnh viện luôn."

Tín Túc lắc đầu.

"Chúng ta về nhà đi."

Cậu muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, có Lâm Tái Xuyên ở bên cạnh.

Lâm Tái Xuyên lái xe nửa tiếng chở cậu về nhà. Về đến nhà, anh pha thuốc hạ sốt và kháng viêm, để Tín Túc uống cùng lúc. Sau đó, anh lấy từ tủ ra một cái chăn bông dày đắp lên người cậu.

Tín Túc cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, cả người cuộn tròn trong vòng tay Lâm Tái Xuyên. Vòng tay anh luôn ấm áp, như thể có thể xua tan đi cái lạnh thấu xương.

Cậu từ từ nhắm mắt lại.

Khi ý thức dần tan rã, Tín Túc đột nhiên nhớ đến một loài chim không chân trong truyền thuyết. Loài chim cả đời đều bay trong không trung. Loài chim này chỉ dừng chân một lần duy nhất trong đời, vào khoảnh khắc sắp chết.

Cơ thể Tín Túc bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng nóng hổi nhưng cậu lại như thể đang rất lạnh. Cả người cậu khẽ run lên. Cậu vô thức ôm Lâm Tái Xuyên chặt hơn chút nữa.

Hết chương 164

Đến chương 165

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv