Anh yêu con người mâu thuẫn này nhiều đến như vậy
"Khụ khụ..."
Tín Túc bị hơi nước xộc vào mũi. Cậu thấy hơi khó thở, trong đầu dâng lên cảm giác choáng váng nhẹ do thiếu oxy. Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao. Hơi nước ẩm ướt tràn ngập xoang mũi.
Mái tóc đã lâu không cắt tỉa rũ xuống cổ. Từng lọn tóc xuôi theo dòng nước, dính vào da, ướt sũng, rất giống nàng tiên cá.
Lâm Tái Xuyên tắt vòi nước. Anh đổ dầu gội vào lòng bàn tay, xoa xoa tạo bọt, sau đó, xoa lên đầu Tín Túc.
Thật ra hai người rất hiếm khi có những lúc tiếp xúc như thế này. Nhịp làm việc của đội hình sự lúc nào cũng rất gấp gáp. Tín Túc lại là người đầu vừa chạm gối hai phút đã ngủ thiếp đi. Ngay cả "tâm sự đêm khuya" cũng rất hiếm.
Trên người Lâm Tái Xuyên có rất nhiều vết thương, gần như đếm không xuể. Có vài vết thương là do đối đầu trực diện với tội phạm mấy năm gần đây để lại. Nhưng phần lớn là từ lần thất bại mấy năm trước, những "dấu vết" người của Bọ cạp Sa mạc để lại trên người anh.
Làn da anh dưới nước trông rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng lạnh không có máu như Tín Túc mà giống như ánh trăng rằm, lại cũng giống như miếng ngọc trắng ấm áp.
Tín Túc cụp mắt xuống. Đầu ngón tay tay từ từ lướt qua những vết thương trên người Lâm Tái Xuyên. Cậu vẫn còn nhớ rất nhiều vết thương trên đó. Vết ở cánh tay, ở xương đòn, ở bụng... Đó là những vết thương cậu đã tự tay xử lý cho Lâm Tái Xuyên. Nhưng có lẽ do kỹ thuật của cậu không tốt lắm nên những vết sẹo đó trông cực kỳ rõ.
Tín Túc khẽ hỏi: "Có đau không?"
Lâm Tái Xuyên: "Không đau nữa rồi. Em nhắm mắt lại đi."
Tín Túc nhắm mắt. Dòng nước ấm từ vòi sen phun xuống, xối trôi lớp bọt trắng xóa trên người cậu.
Máy sưởi trong phòng ngủ bật rất ấm. Hai người chỉ mặc áo choàng tắm đi ra cũng không thấy lạnh.
Tín Túc nằm trên giường, gối đầu trên khăn tắm. Mặt cậu ửng đỏ, có vẻ hơi có bệnh. Cậu hoàn toàn không muốn động đậy.
Tín Túc xoay đầu, ánh mắt vô định nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ.
Lâm Tái Xuyên bật đèn ngủ đầu giường, tắt đèn trần chói mắt đi. Anh ngồi xuống bên cạnh Tín Túc, lặng lẽ ở bên cậu.
Tín Túc quay người, ngửi mùi xà phòng thoang thoảng trên người anh. Một lúc rất lâu sau, cậu nói với giọng rất nhỏ: "Mẹ em là giáo viên trung học, cha là thương nhân. Trước đây, gia đình em cũng khá giả. Cha mẹ đều rất tốt với em. Trước chín tuổi... em cũng có một tuổi thơ được nhiều bạn cùng trang lứa ghen tị."
Lâm Tái Xuyên "ừm" một tiếng, lắng nghe cậu nói tiếp.
"Cha mẹ em đều là người rất tốt bụng. Từ khi em còn rất nhỏ, hai người luôn dạy em là khi giao tiếp với người khác, phải khiêm tốn, lịch sự, độ lượng, đừng so đo thiệt hơn, đừng để người khác bắt nạt, cũng đừng có ý hại người."
Nói xong, Tín Túc khẽ cười một tiếng. Thế mà cậu lại trở thành người kiêu ngạo, lạnh lùng, cay nghiệt, thù dai, trái hoàn toàn với kỳ vọng của cha mẹ.
Từ những lời kể gần như không mang theo cảm xúc của Tín Túc, Lâm Tái Xuyên nghe ra một loại cảm xúc chán ghét bản thân. Tín Túc có xu hướng căm ghét bản thân nhất định. Thậm chí, cảm xúc này còn khá gay gắt và cay nghiệt. Từ trước, Lâm Tái Xuyên đã nhận ra điểm này. Tín Túc chưa bao giờ để người khác thấy được ý tốt của cậu.
"Nếu em lớn lên trong môi trường như trước, em sẽ trở thành người mà gia đình mong muốn," Ngón tay Lâm Tái Xuyên vuốt ve bên tai cậu, giọng trầm ấm, dịu dàng, "Nhưng một đứa trẻ lớn lên một mình, chỉ dựa vào lòng tốt sẽ không thể tồn tại được. Một người không thể tránh khỏi tác động của việc thay đổi môi trường sống, nhất là trẻ em. Mỗi người đều sẽ bị xã hội xung quanh cải tạo. Em bây giờ đã là dáng vẻ tốt nhất mà em có thể trở thành rồi."
Lông mi Tín Túc hơi run lên.
Lâm Tái Xuyên khẽ nói: "Em bây giờ chính là dáng vẻ mà anh mong đợi, bé Thiền."
Tín Túc thầm nghĩ: Điều này quá phạm luật.
Lâm Tái Xuyên chưa bao giờ là người không giỏi ăn nói. Anh chỉ là người ít nói. Anh luôn có thể bày tỏ suy nghĩ của mình với Tín Túc một cách rất rõ ràng, thẳng thắn và không che giấu điều gì. Anh sẽ không mù quáng nói với Tín Túc rằng dù cậu có thế nào, anh vẫn sẽ yêu cậu. Mà anh nói với cậu rằng, cậu của hiện tại đã là dáng vẻ tốt nhất trong lòng anh rồi.
Tín Túc nhắm mắt, dựa vào anh. Mũi cậu hơi khụt khịt khi thở. Một lúc lâu sau, cậu lại khẽ nói: "Thực ra em rất muốn dẫn anh đi gặp cha mẹ em."
Giọng Tín Túc mang theo vẻ mệt mỏi. Khi nói chuyện, cậu cũng không biết bản thân có tỉnh táo hay không, "Nhưng em sợ..."
Cậu sợ hứa hẹn với Lâm Tái Xuyên quá nhiều nhưng cuối cùng lại không thể đi cùng anh.
Cậu cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn khi yêu anh. Cậu lo sợ một ngày nào đó, cậu sẽ mất đi anh. Cho nên, cậu chưa bao giờ dám sở hữu quá nhiều.
Đi đến vị trí của Tín Túc, cậu có thể dễ dàng có được rất nhiều người, cũng sẽ rất dễ có được nhiều thứ. Lẽ ra, không nên có chuyện gì khiến cậu thấy muốn mà không có được.
Lâm Tái Xuyên biết trên người Tín Túc có rất nhiều bí mật không ai biết. Anh cũng đoán được trong tương lai, nhiều khả năng Tín Túc sẽ phải làm một việc gì đó. Và việc này có thể đẩy quan hệ của hai người trở về điểm xuất phát. Cho nên, ngay từ đầu, Tín Túc đã nói rõ với anh rằng, "Em không thể hứa với anh bất cứ điều gì".
Vì vậy, đôi nhẫn cầu hôn trong chiếc hộp nhung đỏ ở ngăn kéo bàn làm việc của anh vẫn chưa được đeo lên tay hai người.
Lâm Tái Xuyên đều hiểu rõ.
"Nếu một ngày em chủ động rời khỏi anh, anh hy vọng em sẽ quay về tìm anh." Lâm Tái Xuyên nói với cậu, "Nếu em không thể quay về, thì em hãy đứng yên tại chỗ, đợi anh đi tìm em, đưa em về nhà".
Cho nên, em đừng sợ.
Tín Túc mở mắt ra, hỏi anh: "Nếu em đứng ở phía đối lập với anh thì sao?"
Lần này, Lâm Tái Xuyên im lặng một lúc. Sau đó, anh mới khẽ trả lời: "Anh sẽ bắn em. Sau đó, anh sẽ mang thi thể của em về."
Không hiểu sao, nghe anh nói vậy, Tín Túc lại bật cười. Cậu không nói gì nữa, đưa tay kéo chăn đắp qua người Lâm Tái Xuyên, dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng sấm đì đùng không ngừng suốt đêm. Nhưng đêm nay, Tín Túc đã có một giấc mơ rất đẹp.
** *
Sau một đêm thẩm vấn của công an, Triệu Bồi Xương đã khai ra toàn bộ quá trình phạm tội trong vụ mưu sát Triệu Hồng Tài. Nhưng Triệu Bồi Xương chỉ là một công cụ bị tẩy não. Những gì ông biết chỉ là bề nổi. Rất nhiều tình tiết đều là do cảnh sát suy đoán ra.
Lý Đăng Nghĩa có lẽ là một trong những khách hàng thu mua mấy thứ "đồ cúng" kia cho nên trong tay người này mới có lượng lớn heroin như vậy. Theo tình hình vụ án mà cảnh sát nắm được hiện nay, Lý Đăng Nghĩa rất có thể cũng được lợi từ "vụ việc của thần sông". Thậm chí, người này còn đóng một vai trò nào đó. Vì vậy, khi biết Triệu Hồng Tài bằng cách nào đó biết được bí mật của thôn Đào Nguyên, ông ta đã lập tức giết người diệt khẩu.
Triệu Bồi Xương khai với cảnh sát rằng, ban đầu là Lý Đăng Nghĩa chủ động tìm đến ông ta, nói mình là tín đồ trung thành nhất của thần sông. Lý Đăng Nghĩa còn nói Triệu Hồng Tài nói năng vô lễ xúc phạm thần sông, nếu người đứng đầu thôn ngồi nhìn không làm gì, rất có thể sẽ chọc giận thần sông, khiến cả thôn phải chịu trừng phạt.
Triệu Bồi Xương nghe xong vô cùng hoảng sợ. Ông không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ra tay cùng Lý Đăng Nghĩa. Ông tìm cớ gọi Triệu Hồng Tài lên núi, dùng cách cực kỳ tàn nhẫn để giết đối phương, treo xác trên cây, để thể hiện "lòng trung thành" với thần sông. Sau đó, ông tuyên bố với người dân trong thôn là Triệu Hồng Tài vì xúc phạm thần sông nên đã bị trừng phạt, chết cũng đáng đời.
Triệu Hồng Tài đã chết như vậy trong một đêm mùng hai Tết khi người người tấp nập vui vẻ đoàn viên, chết vì sự tham lam độc ác của một người, chết vì sự ngu muội mê tín của cả một đám người.
Những chi tiết cụ thể của vụ án, chẳng hạn như Lý Đăng Nghĩa đóng vai trò gì trong thôn Đào Nguyên, kẻ đứng sau sắp đặt tất cả những chuyện này có liên quan gì đến Lý Đăng Nghĩa, cùng với chi tiết về cái chết của Lý Đăng Nghĩa, đã không thể biết được nữa.
Sau khi cảnh sát để mắt đến thôn Đào Nguyên, "nhà truyền giáo" kia không xuất hiện nữa. Triệu Bồi Xương cũng không thể xác định được thân phận của người đó nên không thể cung cấp thêm thông tin gì. Vì vậy, cảnh sát tạm thời chưa tìm được manh mối về người này. Nhưng có thể điều tra đến bước này đã là đột phá rất lớn rồi.
Văn phòng đội hình sự.
"Ít ra vụ thôn Đào Nguyên cũng gần xong rồi. Việc còn lại là truy bắt tội phạm! Nhưng đó là việc của đội chống ma túy. Đội hình sự chúng ta cuối cùng cũng được giải phóng rồi!"
Những chuyện xảy ra ở thôn Đào Nguyên, về căn bản là một vụ sản xuất ma túy. Đội chống ma túy bên kia cho biết sẽ tiếp quản toàn bộ công việc điều tra tiếp theo. Các cảnh sát hình sự đã bắt đầu mơ tưởng về những ngày không phải làm thêm giờ sắp tới.
Chương Phi bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Có ai để ý đến việc vẫn chưa tìm ra kẻ đã giết Lý Đăng Nghĩa không?"
Cảnh sát bên cạnh lên tiếng với vẻ mặt "chết tiệt": "Chị không nói thì tôi cũng quên là vẫn còn một vụ án mạng nữa."
Thời gian qua, họ tập trung nhiều sức lực cho thôn Đào Nguyên nên không có tâm trí điều tra xem Lý Đăng Nghĩa đã chết như thế nào. Họ gần như đã lật tung thôn Đào Nguyên để điều tra nhưng vẫn không có chút manh mối nào về hung thủ đã giết Lý Đăng Nghĩa.
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Gọi điện cho phân cục Hà Dương, bảo họ hỏi từng người trong thôn Đào Nguyên xem có ai biết lúc Triệu Hồng Tài còn sống có quan hệ thân thiết với những ai, dù là nam hay nữ."
Dùng cùng một cách thức để giết Lý Đăng Nghĩa, treo xác lên cây, mục đích của hung thủ giống như để báo thù cho Triệu Hồng Tài. Lâm Tái Xuyên thiên về giả thuyết hung thủ muốn lấy mạng đền mạng để trả thù. Vì vậy, có đến chín mươi phần trăm khả năng hung thủ là người quen thân của Triệu Hồng Tài.
Trước đây, người dân trong thôn đều có thái độ thù địch với Triệu Hồng Tài nên cho rằng Triệu Hồng Tài chết cũng đáng đời. Vì vậy, không ai chịu cung cấp cho cảnh sát bất kỳ manh mối nào. Bây giờ, khi sự thật đã rõ ràng, biết đâu có thể hỏi ra được điều gì đó từ miệng người dân địa phương.
Hạ Tranh lập tức gọi điện cho bên phân cục Hà Dương, truyền đạt ý của Lâm Tái Xuyên. Sau khi cúp máy, Hạ Tranh tiện miệng nói: "À đúng rồi, tôi nghe sếp lớn của chúng ta nói, đợi xử lý xong vụ án này thì sẽ tổ chức cuộc kiểm tra thể lực mùa xuân của Cục."
Vốn đợt kiểm tra thể lực mùa xuân của Cục Công an thường diễn ra vào tháng ba. Nhưng thời gian vừa rồi, đội hình sự đang tiếp nhận một vụ án lớn. Ngày nào cảnh sát cũng chạy việc bên ngoài, hoàn toàn không có thời gian để làm mấy việc như kiểm tra thể lực. Vì vậy, cấp trên đã hoãn thời gian kiểm tra lại, đợi đội hình sự rảnh rỗi rồi tính.
"Khụ... khụ khụ!!!"
Hạ Tranh vừa dứt lời, từ chỗ ngồi trong góc văn phòng truyền đến tiếng ho sặc sụa dữ dội.
Hạ Tranh quay đầu nhìn, Tín Túc ngồi gần đó đang cầm một cốc cà phê latte, mặt đầy vẻ khó tin, ho đến mức lông gà bay khắp nơi.
Hạ Tranh: "..."
Ồ, quên mất trong đội có một người mới đến còn đang đội sổ.
Những năm trước, bài kiểm tra thể lực đối với người của đội hình sự đều là chuyện nhỏ như con thỏ. Dưới sự lãnh đạo của Lâm Tái Xuyên, không có ai thân thủ không tốt. Tỷ lệ vượt qua kiểm tra thể lực của Cục Công an thành phố là 100%. Nhưng kết quả năm nay thì cũng khó nói.
Tín Túc ho đến chết đi sống lại. Sau nửa ngày, cậu mới do dự hỏi: "Tiêu chuẩn bài kiểm tra của Cục có giống với lúc tuyển dụng không?"
Nếu giống thì có lẽ cậu còn có thể cứu vãn được.
Chương Phỉ: "Dĩ nhiên là sẽ khó hơn một chút. Đàn ông chạy 1000 mét cơ bản không được vượt quá ba phút rưỡi. Đây đã là tiêu chuẩn rất nhân đạo rồi. Người đội hình sự chúng ta tay chân đều nhanh nhẹn. Như đội trưởng Lâm mỗi lần chạy chưa đến ba phút đã xong rồi."
Tín Túc: "..."
Cậu mơ hồ lẩm bẩm: "Hay là chúng ta đừng phá vụ án này nữa."
"Thời gian này, cậu cố gắng thêm một chút. Thực ra rất đơn giản. Thậm chí yêu cầu này còn chưa phải tiêu chuẩn dành cho vận động viên cấp ba." Chương Phi cổ vũ: "Dù sao cậu cũng là chàng trai tốt nghiệp Đại học Công an, chúng ta đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Tin tưởng vào bản thân đi! Tín Túc dũng cảm, không sợ khó khăn!"
Tín Túc vô thức nhìn về phía Lâm Tái Xuyên. Vừa hay, Lâm Tái Xuyên cũng quay sang nhìn cậu.
Cậu mơ hồ nhớ ra, hình như Lâm Tái Xuyên từng nói với cậu, nếu không vượt qua bài kiểm tra thể lực thì không có hình phạt gì. Chỉ là, sẽ phải thi lại liên tục, hết lần này đến lần khác. Khi nào đạt yêu cầu mới thôi".
Tín Túc cảm thấy xương cốt cả người đã bắt đầu đau âm ỉ rồi.
Ăn trưa, Tín Túc đặt hai suất đồ ăn Pháp. Cậu cùng ăn với Lâm Tái Xuyên trong văn phòng của anh.
Tín Túc ngồi trên ghế sofa, răng cắn nĩa, giọng ư ử: "Em phải làm sao đây, Tái Xuyên? Sắp kiểm tra thể lực rồi..."
Tốc độ đi bộ bình thường của Tín Túc còn chưa nhanh bằng mấy ông già nhảy múa ở quảng trường, đừng nói đến chạy.
Lần cuối cậu chạy 1000 mét đã là chuyện từ nửa năm trước rồi.
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Trong nhà có máy chạy bộ. Trên đó còn chưa có dấu chân của em. Em có thể thử xem chạy có vừa chân không."
Tín Túc hít hít mũi, ra vẻ đáng thương: "Ư ư ư."
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một chút: "Hoặc là em có thể cùng anh đi chạy buổi sáng, mỗi sáng hai cây số..."
Tín Túc lập tức không "ư ử" nữa: "Không! Em thấy máy chạy bộ rất tốt! Tối nay em sẽ về xem thử!"
Hết chương 160
Đến chương 161