Tác giả: Thương Nghiên
Lúc chúng mày xuống địa ngục không phải nên gõ cửa Diêm Vương chút à?
Ngày nghỉ cuối tuần, Tín Túc ở nhà ngủ bù, thẳng một giấc đến hơn 9 giờ sáng. Lúc cậu mở mắt ra, Lâm Tái Xuyên không có ở trong phòng ngủ, trong nhà cũng không có. Chắc hẳn anh đã quay lại Cục Công an thành phố tăng ca.
Tín Túc nhìn thoáng qua trong lò vi sóng. Bên trong để sẵn một phần bữa sáng chuẩn bị từ trước. Cậu ngồi ăn không có khẩu vị lắm. Tín Túc thấy nhàm chán, nghĩ nghĩ không biết nên tiếp tục nằm trên giường lười biếng chờ Lâm Tái Xuyên trở về cho cậu ăn trưa hay rời giường đến Cục Công an tìm người yêu. Cuối cùng, cậu chọn vế sau.
Cậu lấy một chiếc áo gió từ tủ quần áo, nhanh chóng thay đồ trong năm phút. Trước khi đi, cậu còn đổ cho Càn Tương một bát đồ ăn cho chó. Sau đó, cậu lái xe đến Cục Công an thành phố.
Nhưng hình như Lâm Tái Xuyên không có ở Cục Công an thành phố. Tín Túc tìm khắp tầng trên tầng dưới một vòng, cả văn phòng đội điều tra hình sự và văn phòng của anh đều không thấy bóng dáng Lâm Tái Xuyên. Cậu đứng ở cửa, chớp chớp mắt, hỏi đồng nghiệp đang tăng ca, "Đội trưởng Lâm đi đâu rồi nhỉ?"
Hạ Tranh trả lời: "Đội trưởng Lâm đi họp rồi. Cục trưởng Ngụy vừa gọi anh ấy đi họp. Đây không phải lại chuẩn bị bắt đầu bàn giao à? Thời gian này phải tăng cường bảo đảm tình hình an ninh trật tự của Phù Tụ. Đoán chừng phải giữa trưa mới được về".
Tín Túc thầm "hừ" một tiếng trong lòng. Vốn tưởng lặng lẽ chạy đến gây bất ngờ nho nhỏ cho Lâm Tái Xuyên nhưng không ngờ anh lại bị sếp gọi đi làm việc.
Tín Túc hỏi, "Có cần tôi hỗ trợ gì không?"
Hạ Tranh nói: "Không có!"
Hiện tại trên đầu bọn họ không có vụ án mới. Hơn nữa, hôm nay vốn là ngày nghỉ cuối tuần, trong Cục Công an thành phố cũng nhàn nhã hiếm thấy. Chẳng qua bọn họ đã quen tăng ca, lúc không có việc gì làm cũng sẽ chạy đến ngồi ngốc trong văn phòng.
Lâm Tái Xuyên chỉ sợ một chốc một lát cũng chưa xong việc. Tín Túc ngồi một mình trong văn phòng đợi anh cũng thấy cực kỳ nhàn chán nên lái xe đến quán bar giết thời gian.
Tần Tề vừa từ bên ngoài trở về, thấy có người không mời tự đến đang ngồi trước quán bar không khỏi nhướn mày, nói: "Khách quý hiếm khi mới tới nha! Con người luôn bận rộn của chúng tôi hôm nay sao lại có thời gian hạ cố đến quán nhỏ thế này?"
Nói như vậy, Tín Túc chủ động đến đây cơ bản không có chuyện tốt.
Tín Túc lười biếng sai bảo: "Một ly tequila mặt trời mọc không cồn".
"......" Tần Tề mặt đầy vẻ không biết làm sao, đi đến phía sau quầy, tự tay pha một cốc nước chanh tươi mới cho đối phương.
Tín Túc đưa tay nhận ly nước chanh, cắn ống hút, nói, "Tái Xuyên đi họp, tôi ở Cục Công an nhàm chán quá".
"Cậu đến đây cũng rất đúng lúc, vừa hay tôi có mấy chuyện không nhàm chán muốn nói với cậu", Tần Tề nói, "Hai hôm trước, bên Tiết Sương Giáng đã bán lượng hàng trị giá 30 triệu cho một tay buôn ma túy ở địa phương. Đám hàng kia chúng tôi đã chặn được, hiện đang đặt ở kho hàng. Về phần xử lý thế nào, phải chờ cậu tự về quyết định đi".
Tín Túc nghe xong không có phản ứng gì, lại hỏi: "Thời gian trước không phải bọn họ đang nghiên cứu ma túy kiểu mới à? Có tiến triển gì không?"
Tần Tề lắc đầu: "Không có tin tức gì. Lúc ấy không phải nói phải cần ít nhất ba tháng à? Vẫn còn sớm. Hơn nữa, dựa vào tiến độ hiện giờ, có thể triển khai sản xuất quy mô lớn hay không còn chưa chắc. Người của chúng ta đều đang ở trong theo dõi chằm chằm. Yên tâm đi, đảm bảo không để bọn họ làm ra chuyện gì xấu, cũng sẽ không để bọn họ thuận lợi".
Tần Tề từ sau khi giả chết vẫn luôn ở trong tối làm việc cho Tín Túc, cực kỳ am hiểu "lý giải ý vua". Anh không cần Tín Túc nhắc nhở gì thêm, cực kỳ quen tay.
Quả nhiên, Tín Túc không nói gì nữa, cầm ly nước chanh, hờ hững mở bộ phim thần tượng học sinh cấp ba đang xem dở lần trước, dựa vào sô pha, xem tiếp.
Lúc rời khỏi quán bar đã là một giờ sau, Tín Túc đoán Lâm Tái Xuyên sắp họp xong. Cậu liếc mắt nhìn di động, bên kia chưa trả lời tin nhắn của cậu. Hẳn cuộc họp còn chưa kết thúc.
Tín Túc định đặt một suất cơm trưa, sau đó trở lại Cục Công an thành phố. Tín Túc đi đến phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tay cầm chìa khóa xe.
Dù là ban ngày, bãi đỗ xe dưới hầm vẫn không sáng lắm. Tiếng bước chân vang vọng. Trong bãi đỗ xe có vẻ cực kỳ mờ ảo, yên tĩnh.
Tín Túc đi về phía ô tô của mình. Lúc chuẩn bị mở khóa xe, cậu thấy ánh đèn trên thân xe hơi lóe lóe. Không biết vì sao, trong nháy mắt đó, Tín Túc mơ hồ có dự cảm khó nói thành lời, giống như dấu hiệu của nguy hiểm đang lại gần. Tín Túc theo bản năng đi chậm lại, đến cạnh xe SUV, dừng lại, đưa tay trái mở cửa xe. Đúng lúc này, sau lưng cậu vang lên tiếng bước chân dồn dập...
Tín Túc chưa kịp quay đầu lại, một bàn tay cầm tấm vải che lên miệng cậu. Mùi miếng vải rất nồng, xộc vào xoang mũi.
Tín Túc: "........."
Một lưỡi dao mỏng đã dán trên đầu ngón tay phải, chỉ cần cậu giơ tay lên là có thể lập tức cắt qua động mạch chủ của đối phương. Nhưng Tín Túc nghĩ nghĩ, thu lưỡi dao lại, cả người hơi ngả về phía sau, rất hợp tác mà "ngất" đi.
Một đòn đánh lén liền thành công, người đàn ông phía sau "Hừ" một tiếng, giọng đầy khinh thường: "Bản lĩnh của cớm cũng chỉ đến thế. Đều là một đám bị thịt vô dụng!"
Người này đỡ lấy cơ thể Tín Túc ngã xuống, động tác thô lỗ khiêng cậu trên vai. Giây tiếp theo, động tác của người này đột nhiên hơi dừng lại, lúc sau lại mắng thành tiếng: "Mẹ nó, đàn ông mà xương cốt mềm thế này! Chả khác gì ôm đàn bà!"
Người này bỏ Tín Túc vào thùng sau xe tải, sau đó, chui vào buồng lái, nghênh ngang lái xe rời đi.
Tín Túc chỉ là có phản ứng chậm đối với thuốc mê, không phải hoàn toàn không có phản ứng. Ban đầu, cậu không chống cự, nhắm mắt giả vờ hôn mê. Sau đó, cậu đúng là ngất đi.Trước khi ý thức biến mất, cậu lơ mơ nghĩ: Chiếc xe rách nát này mùi khó chịu quá!
Người đàn ông kia lái xe thẳng một đường, chở Tín Túc mang về căn cứ hoang tàn của bọn họ. Vừa vào trong phòng, người này ném Tín Túc lên mặt đất, nói: "Tao mang cớm về rồi. Giờ gọi điện cho Cục Công an thành phố đi, bảo bọn họ chuẩn bị mang người đến đổi thôi!"
Đồng bọn bên cạnh đi đến trước mặt Tín Túc, ngồi xổm xuống, vươn tay, túm tóc mái hơi dài che khuất trên mặt Tín Túc kéo sang một bên, đánh giá một lúc, sau đó vẻ mặt nghi ngờ: "Này, không phải mày bắt nhầm người rồi chứ?"
"Cơ thể gầy gò tí tẹo thế này...", Đồng bọn lại đưa mắt nhìn mặt Tín Túc, "Không phải trai bao bị công an thả về chứ?"
"Không thể nhầm được đâu?!", Người đàn ông vừa đi vào nói chắc nịch, "Tao ngồi canh trước cửa Cục Công an thành phố cả sáng, lúc đi vào, người này đỗ xe trong bãi đỗ cho xe cảnh sát, sau đó lúc đi ra, tao còn nhìn thấy người này nói chuyện với bảo vệ ở cửa, thái độ rất quen thuộc. Người này nhất định là cảnh sát".
Người đàn ông đứng dậy nói: "Được rồi. Có phải cảnh sát hay không cũng không sao. Dù sao thì kể cả có là người thường, Lâm Tái Xuyên cũng sẽ nhất định đến chuộc người. Đến lúc đó, chúng ta đổi lão Đới về, rồi lái xe chạy lấy người. Người này là ai cũng không quan trọng!"
Người đàn ông mang Tín Túc về đi đi lại lại hai vòng trên mặt đất, kì lạ nói: "Sao đến giờ còn chưa tỉnh?"
Người đàn ông khác nói: "Lão Tam, mày không ra tay quá đà đấy chứ?"
Người được gọi là lão Tam mắng: "Tao xuống tay thế nào mà mày không biết à? Nếu là người cao lớn to con thì đã tỉnh lâu rồi. Ai biết vì sao người này còn chưa tỉnh chứ?"
Người này đi đến trước mặt Tín Túc, vặn ra một lọ nước khoáng, đổ thẳng xuống đầu cậu.
"Khụ, khụ..."
Xoang mũi Tín Túc bị sặc nước, cậu vô thức ho khan lên, cả người hơi cuộn tròn lại. Cả đầu cậu đều bị ướt nhẹp. Giọt nước ướt át từ sợi tóc lăn xuống dưới khiến tóc dán vào trên má.
Hàng mi dày rậm của Tín Túc hơi run lên. Cậu từ từ mở mắt. Thấy rõ hoàn cảnh của bản thân, Tín Túc thoáng nhìn qua mấy người đang đi lại trước mặt, sau đó, cậu "hừ" một tiếng, trầm giọng cười phá lên, "Thật thú vị... lâu lắm rồi không gặp phải trường hợp thế này".
Mấy người đàn ông kia rõ ràng không ngờ tên cớm gầy còm này lại có phản ứng này. Bị bọn họ trói ở đây rồi mà còn có thể cười nói.
Những người này, vừa nhìn chỉ số thông minh là biết chỉ là tay chân lâu la ở tầng thấp nhất, căn bản không biết gương mặt thật của Diêm Vương, cũng hoàn toàn không biết người đang bị bọn họ trói ở đây là ai.
Tín Túc trước kia chưa từng gặp những người này nhưng cậu có thể đoán được thân phận của mấy người đàn ông này là gì. Tám, chín phần mười là đám ngu ngốc của Bò cạp Sa mạc.
Cậu hơi cử động cơ thể, đổi thành dáng ngồi tao nhã hơn, hơi ngẩng cằm, nhìn chằm chằm những người trong phòng, nhẹ giọng nói: "Tôi nói, lúc mấy người muốn xuống địa ngục không phải nên gõ cửa Diêm Vương trước à?"
Một mình lẻ loi rơi vào doanh trại của kẻ địch vẫn còn ngạo mạn không coi ai ra gì, chuyện này đúng là chọc giận những người ở đây. Lão Tam tính tình nóng nảy đương nhiên không nhịn được vẻ ngạo mạn đầy khiêu khích này, bước hai bước, dùng một tay xách Tín Túc lên.
Tín Túc vốn dĩ rất gầy, khung xương cũng nhẹ hơn so với người bình thường. Chỉ cần là người đàn ông hơi có sức lực một chút đều có thể dùng tay không xách cậu lên. Sức nặng cả người Tín Túc đều đè lên dây ni lông. Hơn nữa, chỗ da cổ tay bị dây thừng thô ráp cọ rất đau. Tín Túc không nhịn được mà hơi nhíu nhíu mày.
Lão Tam lại đẩy cậu một cái, nói: "Người như tờ giấy thế này mà còn muốn tìm chết à?! Có phải còn chưa rõ tình hình bây giờ, đúng không? Biết tù nhân là gì không? Biết điều chút đi, nếu không ông đây dùng một viên đạn, đưa mày đi gặp Diêm Vương thật đấy!"
Tín Túc lùi về sau mấy bước, đứng yên, dựa vào tường. Cậu lười nhiều lời với mấy người này, "Nếu không, bây giờ mấy người gọi điện thoại cho Tuyên Trọng, hỏi ông ta một chút xem lát nữa, người gặp Diêm Vương là mấy người hay là tôi".
Nghe thấy trong miệng con tin nói ra cái tên Tuyên Trọng, mấy người đàn ông trong phòng đột nhiên đổi sắc mặt, nghi hoặc nhìn nhau. Bọn họ căn bản còn chưa nói cho đối phương biết bọn họ là ai, làm sao tên cớm này lại biết?!
Vẻ mặt lão Tam rõ ràng hơi hoảng, cố ra vẻ bình tĩnh, nói: "Đừng ở đây giả thần, giả quỷ. Tuyên với Trọng gì chứ? Chờ chúng tao cứu được anh em của chúng tao ra, sẽ để mày đi. Chỉ cần bây giờ mày biết điều, chờ cảnh sát đến đây, đừng gây chuyện, trên người sẽ không thiếu bộ phận nào".
Nghe đối phương nói, Tín Túc hơi rũ mắt, khẽ nói: "Hóa ra mấy người đã báo cảnh sát. Mặc dù đầu óc của mấy người không tốt nhưng số cũng không tệ lắm".
Tín Túc vốn nghĩ sẽ tự "giải quyết" mấy rắc rối này, có điều ra tay sẽ hơi bạo lực một chút. Nhưng nếu bọn họ đã liên lạc với cảnh sát, Lâm Tái Xuyên nghe tin cậu không may rơi vào tay kẻ địch chắc sẽ sớm đến đây. Giữa việc "dựa vào người yêu" và "dựa vào chính mình", Tín Túc không hề do dự chọn dựa vào người yêu.
Nhưng dù sao, cậu đối với kế hoạch ngu ngốc muốn dùng cảnh sát làm con tin vẫn thấy nực cười nên cười mỉa một tiếng, nói: "Mấy người cho rằng việc làm ngu dốt này có thể đưa Đới Hải Xương từ trại tạm giam đến đây sao? Đúng là lũ hề nhảy nhót trong vở hài kịch. Lần sau, lúc muốn làm chuyện gì ngu ngốc thì nhớ ăn thêm hạt óc chó bổ não thêm nhé!"
"Mẹ nó!"
Lão Tam nghe những lời mỉa mai trắng trợn, táo bạo này cuối cùng không nhịn được nữa, đạp một chân vào Tín Túc, giận tím mặt, nói: "Mẹ nó, mày có dám nhắc lại một lần không?!"
Đầu gối Tín Túc để trên mặt đất, tóc buông xuống che khuất gương mặt. Cậu khẽ ho khan hai tiếng, màu môi tái nhợt, cười nhẹ, nói: "Sao nào? Thẹn quá hóa giận à?"
Lão Tam ngồi xổm xuống, dùng sức tóm lấy tóc Tín Túc, kéo đầu cậu ra phía sau. Lão nhìn cậu chằm chằm, nói hung ác: "Mày có biết mấy tên cớm rơi vào tay tao đều có kết cục thế nào không?"
Tín Túc chẳng những không giãy giụa mà trái lại, còn ngồi dậy, cúi người về phía lão Tam, môi thì thầm bên tai đối phương, nhẹ giọng nói: "Vậy mày có biết mấy tên ngu dốt rơi vào tay tao đều có kết cục thế nào không?"
Tóc Tín Túc ướt sũng, cả người mang vẻ lạnh lẽo, ẩm ướt, nguy hiểm, giống như một con rắn độc vừa nhô lên từ mặt hồ băng lặng giá.
Nghe Tín Túc nói, người đàn ông như thể mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm nên thấy sợ hãi theo bản năng. Trái tim lão Tam đột nhiên hơi thắt lại, giống như bị lỡ một nhịp. Người này buông tay, lùi lại phía sau một bước.
Tín Túc giễu cợt liếc nhìn đối phương một cái.
Lão Tam phục hồi tinh thần, ý thức được bản thân thế mà bị một tên cớm gầy gò dọa sợ nên mặt càng đỏ, tai càng hồng, giơ tay muốn chỉnh đốn đối phương...
Người đàn ông ở bên cạnh ngăn lại, giọng thản nhiên, nói: "Lão Tam, đừng để mất mặt ở đây".
Người này khác với "lão Tam", vừa nhìn đã biết rõ ràng là người chín chắn hơn rất nhiều. Người này chỉ dùng sống dao lạnh băng vỗ vỗ lên mặt Tín Túc, "Mày cũng biết điều đi. Gương mặt xinh đẹp thế này, nếu chẳng may không cẩn thận cứa dao vào, da tróc thịt bong thì quá đáng tiếc. Con dao trong tay tao rất sắc. Mày nói thử xem?"
Tín Túc giống như rất để ý mặt mình, mắt nhìn con dao kia thế mà thật sự im lặng. Cậu dựa lưng vào bức tường trong góc, ngồi xuống.
Buổi trưa Tín Túc chưa kịp ăn cơm, bụng lúc này hơi đói. Bị người đàn ông kia không nặng không nhẹ đá một chân lên bụng, dạ dày cũng co rút đau đớn. Ở đời, Tín Túc ghét nhất hai việc: đói khát và đau đớn. Hiện giờ, cậu có cả hai.
Tín Túc lẳng lặng ngồi trong góc phòng, không gây ra bất kì tiếng động gì. Cậu rũ mắt nhìn xuống đất. Vẻ lạnh lẽo, âm trầm được Lâm Tái Xuyên chăm sóc tỉ mỉ đã lâu không thấy bắt đầu ngoi đầu trở lại, dần trở nên dày đặc, cuồn cuộn mà trỗi dậy.
Trong phòng, không có bất kì ai phát hiện.
Bọn họ liên lạc với cớm gần một giờ. Tính tính thời gian, thấy sắp đến giờ cảnh sát mang người đến chuộc nhưng không hiểu sao, mắt trái người đàn ông bắt đầu giật giật không ngừng khiến người này trở nên nóng nảy, "Tao bảo này, Lâm Tái Xuyên thật sự sẽ một mình mang Đới Hải Xương đến đây không? Chẳng may nó dẫn theo tất cả cớm trong Cục Công an đến thì biết làm sao bây giờ?"
"Nếu không phải đến một mình cũng không sao", người đàn ông liếc mắt nhìn Tín Túc đang ngồi rũ đầu trong góc, cười hừ một tiếng, "Có tên kia trong tay, những cảnh sát đó còn dám làm thế nào? Dám nổ súng với chúng ta à? Không sợ ngộ thương đồng đội của mình à?"
Lão Tam thầm nghĩ: "Nhưng Lâm Tái Xuyên... Nghe nói người tên Lâm Tái Xuyên này..."
Lão Tam đột nhiên bắt đầu thấy hối hận quyết định bí quá hóa liều mình đã gây ra, nhưng lúc này muốn "trả hàng" cũng đã muộn...
Điện thoại di động của đồng bọn vang lên leng keng.
Người đàn ông liếc mắt nói: "Điện thoại của Lâm Tái Xuyên".
Nghe thấy cái tên "Lâm Tái Xuyên", Tín Túc ngồi trong góc hơi có phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trong phòng.
Người đàn ông nhận điện thoại. Đầu điện thoại bên kia, Lâm Tái Xuyên chỉ nói ba chữ: "Để tôi tới".
Giọng nói lạnh lùng, cứng cỏi, ngắn gọn. Không có độ ấm, không có cảm xúc.
Người đàn ông nói: "Mình mày mang Đới Hải Xương vào. Đừng nghĩ định giở trò gì. Nếu để tao thấy mày mang theo người không nên đến đi vào, đầu tên cớm trong tay tao khó bảo toàn".
Một người đàn ông khác xách Tín Túc lên khỏi mặt đất, cười lạnh một tiếng, nói: "Lên đi! Người sếp tốt đẹp của mày mang người đến chuộc mày".
Tín Túc rũ mắt, thế mà hơi mỉm cười.
Căn cứ này là một tòa nhà cao tầng bị bỏ hoang được cải tạo lại. Tầng một là không gian trống trải. "Ken két" một tiếng, cửa lớn bị người đến mở sang hai bên. Bóng Lâm Tái Xuyên xuất hiện phía sau cửa. Anh đi từng bước lại gần, thật sự không dẫn người đi vào, sau lưng anh không có bất kì ai.
Nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng mấy tên bắt cóc đột nhiên dâng lên một loại dự cảm rất không tốt. Bảo đối phương mang theo Đới Hải Xương, sao Lâm Tái Xuyên lại đến một mình?
Người đàn ông ít tuổi nhất nhìn thoáng qua phía sau, ý bảo đồng bọn mang Tín Túc ra làm con tin. Sau đó, người này bước hai bước về phía trước, lạnh giọng hỏi: "Đới Hải..."
Lâm Tái Xuyên đứng phía đối diện không nói gì, hai tay duỗi về thắt lưng phía sau, vạt áo gió màu đen bay lên, vải dệt phát ra tiếng loạt xoạt, trong nháy mắt tiếp theo, hai khẩu súng lục trên hai tay anh cùng lúc phát ra hai tiếng đoàng đoàng, bắn ra hai viên đạn. Việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt vừa đối mặt, khả năng còn chưa đến 0,1 giây, nhanh đến mức người khác còn chưa kịp có bất kì phản ứng gì. Thậm chí, đao trên tay người đàn ông còn chưa kịp dán lên cổ Tín Túc...
Hai viên đạn bắn ra bay cực nhanh từ hai họng súng, một viên trúng mục tiêu kẻ địch đứng phía trước, một viên khác sượt qua tai Tín Túc, bắn trúng vào ngực người đàn ông phía sau cậu.
"........."
Tín Túc hơi ngửa đầu sang bên cạnh, nhiệt độ nóng rực của viên đạn bay vụt qua, sợi tóc cậu khẽ lay động.
Trong chớp mắt, hai người đàn ông đều ngã xuống trên mặt đất. Những người còn lại trong nhóm bắt cóc hoàn toàn không ngờ Lâm Tái Xuyên vừa gặp mặt đã không nói không rằng, lập tức nổ súng. Căn bản, anh không phải đến để "đàm phán". Hình ảnh đồng bọn ngã xuống giống như biến thành động tác quay chậm. Đại não mọi người đều không kịp phản ứng...
Đoàng!
Đoàng!
Trong phòng gần như lại cùng lúc vang lên hai tiếng súng. Mặt Lâm Tái Xuyên không có bất kì biểu cảm gì. Lâm Tái Xuyên hai tay giơ hai khẩu súng, vừa đi về phía Tín Túc, vừa chuyển động họng súng ngắm vào kẻ địch, bóp cò súng. Vụ bắt cóc này tổng cộng chỉ có 5 người, đều là những kẻ tự cho là cực kỳ thông minh thật ra lại là một đám vô dụng được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, trước chuyên làm mấy việc trộm gà, trộm chó, sau được Đới Hải Xương "hợp lại", ở Bò cạp Sa mạc dựa vào khôn lỏi nuốt không ít tiền, cảm thấy bản thân lợi hại, có thể lên Trời, xuống đất, cho rằng đối phó với một mình Lâm Tái Xuyên chỉ là chuyện vặt.
Cuối cùng, người đàn ông kia chỉ nghe thấy hai lượt tiếng súng vang lên đồng thời, cách nhau chưa đến năm giây. Lúc phản ứng được, tất cả đồng bọn đều đã ngã lăn trên đất. Người này đứng tại chỗ nhìn Lâm Tái Xuyên, vẻ mặt từ mờ mịt dần chuyển sang khiếp sợ, không thể tin được.
Sao có thể...
Người này nghe nói trước kia, Lâm Tái Xuyên từng rơi vào tay Bò cạp Sa mạc, lúc rời đi chỉ còn lại một hơi thoi thóp. Tất cả xương cốt trên người Lâm Tái Xuyên đều từng gãy một lần, xương tay cực kỳ yếu. Nghe nói mấy năm gần đây, người này đều rất hiếm khi nổ súng. Thế nhưng hiện giờ, sao có thể...
Người đàn ông đứng tại chỗ, không nói gì, từ từ ngồi xổm xuống, hai tay run rẩy tự giác giơ lên ôm đầu.
Lâm Tái Xuyên không những có thể sử dụng hai tay hai súng cùng lúc mà còn ngắm bắn rất chuẩn. Ngoại trừ tên bắt cóc muốn dùng dao đặt lên cổ Tín Túc, những tên khác đều bị thương ở đùi, cũng không chết người. Sau trận giao chiến ngắn ngủi, mấy tên ôm chân bị thương lăn lộn, kêu rên trên mặt đất.
Lâm Tái Xuyên bước nhanh đến bên cạnh Tín Túc, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận trên người cậu không có bất kì vết máu thừa thãi nào. Anh nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trói tay ra sau lưng cho cậu, giọng hơi lộ vẻ căng thẳng khó phát hiện, anh nhỏ giọng hỏi Tín Túc, "Em có bị thương không? Có thể cử động không?"
Tay chân Tín Túc đã tê rần. Cậu "Không" một tiếng.
Dây thừng kia trói chặt nên chỗ cổ tay Tín Túc bị trầy da, tơ máu màu đỏ nhạt hơi thấm ra. Lâm Tái Xuyên dừng động tác lại một chút.
Tín Túc không chớp mắt, chăm chú nhìn anh, cảm giác bản thân chưa từng nhìn thấy Lâm Tái Xuyên như vậy. Trên gương mặt đẹp trai của anh còn chưa kịp rút đi vẻ lạnh lùng nhưng lúc đối mặt với cậu, anh lại để lộ vẻ căng thẳng bất thường, ngay cả giọng nói cũng lộ vẻ căng thẳng. Nếu phải miêu tả thì có thể là cảm giác chỉ nghĩ đã thấy sợ.
Đối diện là người trong lòng, kể cả là tay súng thần trăm phát trăm trúng thì trong nháy mắt viên đạn bay ra khỏi họng súng cũng sẽ đều lo lắng sẽ sẩy tay.
Tín Túc cúi đầu, dựa đầu vào trên người anh, cọ cọ. Cậu cảm giác được Lâm Tái Xuyên dùng sức ôm cậu thật chặt nhưng sau đó, anh giống như sợ cậu bị đau nên rất nhanh buông lỏng tay ra.
Lâm Tái Xuyên khẽ nói: "Không sao rồi. Anh đưa em về".
Tiếp đó, các cảnh sát khác rất nhanh có mặt ở hiện trường để xử lý mấy tên bắt cóc. Lâm Tái Xuyên một mình đưa Tín Túc về trong xe.
Tín Túc nói: "Em cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc bọn họ tính toán định làm gì. Mấy người này đều là người của Bò cạp Sa mạc, rơi vào tay chúng ta coi như tự chui đầu vào lưới".
Lâm Tái Xuyên chỉ hỏi cậu: "Em bị thương ở đâu?"
Tín Túc vén vạt áo lên, nhìn thoáng qua một chút. Bụng cậu khi nãy bị người đàn ông đạp một cái. Lúc đó cậu thấy rất đau, bây giờ đúng là tím một mảnh, thậm chí, còn hiện lên máu bầm đến tím đen. Nhưng dù sao cũng chỉ là vết thương trên da, Tín Túc cũng không để ý mấy thứ này lắm. Chỉ hai ngày là lành.
Lâm Tái Xuyên vươn tay, giống như muốn dùng tay chạm nhẹ một chút nhưng lúc chuẩn bị chạm vào, đầu ngón tay anh hơi run lên không chạm vào. Anh khẽ nói: "Để anh chở em đến bệnh viện".
Tín Túc vốn định cố ý chọc giận mấy tên bắt cóc kia, để bọn họ để lại dấu vết gì đó trên người cậu, để Lâm Tái Xuyên nhìn thấy sẽ đau lòng cậu. Nhưng lúc nhìn thấy anh thật sự đau lòng, Tín Túc lại thấy không nỡ. Cậu cong mắt cười một chút, nhẹ giọng nói: "Vết thương kiểu này đến bệnh viện làm gì? Trong nhà không phải có rất nhiều thuốc bôi ngoài da à? Anh bôi cho em một chút là được rồi".
Cậu đặt tay Lâm Tái Xuyên vào dưới áo, lòng bàn tay anh áp lên nơi bị thương, rất tốt bụng mà an ủi: "Anh sờ sờ là khỏi rồi. Bây giờ cũng không đau lắm".
"............"
Lâm Tái Xuyên giống như kiềm chế cảm xúc đã lâu, cuối cùng không nhịn được mà cúi người sang phía cậu, dùng sức hôn lên môi Tín Túc.
Tín Túc mở to hai mắt. Lúc này, khoảng cách hai người rất gần, cậu có thể nghe được tiếng tim Lâm Tái Xuyên đập thình thịch, rất nhanh, rất mạnh.
Có thể do có liên quan đến tính cách cá nhân, tình cảm của Lâm Tái Xuyên dù sâu đậm, mãnh liệt cũng đều rất kín đáo, nội liễm, cũng hiếm khi để lộ ra bên ngoài. Rất nhiều lúc, Tín Túc có thể cảm nhận được tình cảm Lâm Tái Xuyên dành cho cậu rất lý trí và bình tĩnh. Lâm Tái Xuyên luôn biết cậu muốn gì, sau đó, anh sẽ đưa cho cậu tất cả những gì cậu muốn. Tín Túc ở chung với anh sẽ luôn cảm nhận được sự chăm sóc cẩn thận, chu đáo của anh. Cậu luôn có loại cảm giác thoải mái rất đúng chỗ, vừa ấm áp, vừa ôn hòa.
Nhưng không biết có phải vì bản thân cậu vừa rơi vào nguy hiểm, mất liên lạc hay không, hoặc do nguyên nhân nào đó khác, cậu cảm giác Lâm Tái Xuyên lúc này không bình tĩnh như bình thường, giống như ở anh có cảm xúc gì đó sắp mất khống chế.
Tín Túc nghĩ thầm: Anh ấy đang sợ hãi sao? Người như Lâm Tái Xuyên cũng sẽ sợ hãi sao?
Trong lòng Tín Túc hiện lên cảm giác thỏa mãn cực kỳ quái lạ.
Cậu duỗi tay ôm lấy cơ thể đối phương, chậm rãi hôn lại anh.
Hết chương 136