Tác giả: Thương Nghiên
*
* *
Anh có tin báo ứng không?
Tín Túc hơi nhàm chán chờ Lâm Tái Xuyên nghe điện thoại, tiện thể chăm chú nhìn anh. Sau đó, cậu thấy sắc mặt Lâm Tái Xuyên hơi đổi đổi.
Chờ anh kết thúc cuộc gọi, Tín Túc tò mò hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Chuyện có thể khiến sắc mặt Lâm Tái Xuyên thay đổi thật sự không nhiều lắm.
Lâm Tái Xuyên cùng cậu nhìn nhau hai giây. Sau đó, anh mở miệng, nhẹ giọng nói: "Dương Kiến Chương đã chết. Lúc rời khỏi Cục Công an thành phố, xảy ra tai nạn xe cộ".
Tín Túc không phản ứng lắm đối với cái chết của Dương Kiến Chương. Chỉ thấy cậu rũ mắt im lặng một lúc như suy nghĩ gì đó rồi nói một câu không rõ ý, "Xảy ra lúc này thật khéo. Chờ đến lúc ông ta lên máy bay, rời khỏi thành phố Phù Tụ thì không ai có thể làm gì ông ta".
Lâm Tái Xuyên thở dài một cái, lại thong thả nói: "Thiệu Từ có mặt ở hiện trường tai nạn xe cộ".
Tín Túc khẽ "A" một tiếng.
Người quen có thù cũ, hận mới gây án, cố ý ngụy trang vụ giết người thành tai nạn xe cộ, thuê người ra tay giúp, hung thủ thật sự xuất hiện ở hiện trường vụ tai nạn... Vụ án này vừa nhìn đã thấy quá "điển hình". Dương Kiến Chương chết vào lúc này, Thiệu Từ tuyệt đối là nghi phạm số một.
Tín Túc hỏi: "Vậy hiện giờ Thiệu Từ đang ở đâu?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Cục Công an thành phố."
* * *
Lúc Lâm Tái Xuyên và Tín Túc trở lại Cục Công an thành phố, Trịnh Trị Quốc đang thẩm vấn Thiệu Từ.
Thiệu Từ ngồi thẳng tắp trong phòng thẩm vấn, hai tay để thõng xuống cạnh người, môi khẽ mấp máy: "Tôi lái xe đi sau ông ta. Hai xe cách nhau khoảng hai đến ba chiếc xe khác. Lúc ấy, các xe trên đường đều đang tạm dừng đứng chờ tín hiệu đèn giao thông. Đèn xanh vừa sáng, Dương Kiến Chương đã vi phạm quy định, lái xe chèn vạch trắng, vượt xe khác để đi qua ngã tư. Lúc tín hiệu đèn giao thông màu vàng lập lòe những giây cuối cùng, xe của ông ta cố ý vượt qua ngã tư nên va chạm với một chiếc xe tải mất lái từ hướng khác vọt ra. Hai xe tốc độ đều rất nhanh nên xảy ra tai nạn xe cộ ở ngã tư".
Trịnh Trị Quốc nhíu mày, nhìn Thiệu Từ chằm chằm, hỏi: "Cậu đi theo sau Dương Kiến Chương làm gì? Cậu đuổi kịp ông ta từ lúc nào?"
"Lúc ông ta rời khỏi Cục Công an thành phố, tôi đã biết. Còn lý do tôi muốn đi theo ông ta...", Thiệu Từ im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Sau hôm nay, Dương Kiến Chương liền không còn liên quan gì đến vụ án của tôi. Tôi muốn gặp mặt ông ta lần cuối để hỏi xem ông ta đã bao giờ thấy áy náy, dù chỉ là một chút, về những việc ông ta từng làm không".
Nói đến đây, Thiệu Từ vươn tay, đặt một tấm ảnh chụp được đóng dấu lên mặt bàn.
Trịnh Trị Quốc nhìn bức ảnh kia, hơi ngạc nhiên, nhìn lên.
"Đây là hình ảnh Dương Kiến Chương đến Cục Công an thành phố tiếp nhận điều tra. Có bức ảnh này là có thể chứng minh ông ta có thể có liên quan đến vụ án cưỡng hiếp tôi".
Cảnh sát làm việc yêu cầu coi trọng tính chính xác và rõ ràng của chứng cứ. Nhưng đối với dư luận trên mạng mà nói, chỉ cần "có thể" là đủ rồi.
"Ban đầu, tôi định công bố bức ảnh này lên mạng, để ông ta bị tấn công dư luận, để mặt ông ta bị tất cả mọi người nhìn thấy, đi đến đâu, ông ta cũng sẽ bị chỉ trỏ bàn tán".
Thiệu Từ hơi ngừng lại, nhẹ giọng nói: "Nhưng vị cảnh sát nữ trong Cục công an thành phố các anh nói với tôi, cô ấy không muốn nhìn thấy tôi đi đến bước này. Cô ấy nói... hi vọng tôi tin tưởng cảnh sát sẽ đem những người phạm tội ra công lý".
Vẻ mặt Thiệu Từ nặng nề, thở dài một cái, hai tay ôm lấy má, giọng khàn khàn: "Mặc dù tôi không thể tha thứ cho bất kì ai, tôi vẫn muốn dùng biện pháp quang minh chính đại, khiến những người này bị trừng phạt đúng người, đúng tội".
Lúc này, Lâm Tái Xuyên đẩy cửa phòng thẩm vấn đi vào, "Cho nên, ý cậu là, cái chết của Dương Kiến Chương hoàn toàn không liên quan đến cậu. Cậu chỉ tình cờ đi ngang qua hiện trường tai nạn và chứng kiến vụ việc?"
"Tôi biết các anh nghi ngờ tôi. Tôi đúng là có động cơ giết ông ta".
Thiệu Từ mặt thản nhiên, nói, "Nhưng nếu tôi muốn mạng của Dương Kiến Chương, tôi đã sớm ra tay từ lâu, không cần phải chờ suốt mấy năm... Các anh hẳn cũng biết, tôi có rất nhiều cơ hội ở riêng một chỗ với ông ta".
Giọng Thiệu Từ bình tĩnh, anh nói: "Hơn nữa, nếu tôi muốn giết ông ta, tôi sẽ không ra tay ở địa bàn Phù Tụ. Đội trưởng Lâm, tôi biết năng lực của anh. Tôi biết những kỹ xảo vụng về đó nhất định không qua được hai mắt anh. Cho nên, kể cả nếu tôi thật sự muốn ông ta chết, tôi cũng sẽ chờ đến khi ông ta rời đi, chờ cho Dương Kiến Chương đến nơi các anh không điều tra đến mới ra tay với ông ta".
Đoạn bào chữa này rất có sức thuyết phục.
Thiệu Từ hoàn toàn không có lý do khiến Dương Kiến Chương chết trước công chúng, chết trong khu vực thuộc phạm vi quản lý của Lâm Tái Xuyên. Anh có rất nhiều cách lặng lẽ giết Dương Kiến Chương mà không khiến cảnh sát chú ý. Trừ phi, anh thật sự phải dùng đến cách ngọc nát đá tan.
Phòng thẩm vấn rơi vào một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi. Thiệu Từ hơi ngả người ra phía sau rồi đột nhiên cười một tiếng, rõ ràng mang theo ý cười. Thế cho nên, mắt anh lấp lánh ý cười. Anh nhẹ giọng nói: "Đội trưởng Lâm, anh biết không, trước kia, tôi chưa bao giờ tin nhân quả tuần hoàn, cũng không cảm thấy "ở ác sẽ gặp dữ". Thói đời ngày nay chỉ khiến kẻ xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, người tốt bị ức hiếp. Nhưng lúc nhìn Dương Kiến Chương tắt thở trước mắt, tôi bỗng nhiên bắt đầu tin tưởng vào báo ứng".
Thiệu Từ nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Tái Xuyên, "Đội trưởng Lâm, anh nói xem, những người này sẽ đều gặp phải báo ứng chứ?"
"Ý nghĩa của tư pháp chính là sửa đúng những bất công này. Từ nghĩa nào đó, có thể nói đây cũng là một loại báo ứng", Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói, "Nhưng tôi không hi vọng cậu là người thực hiện báo ứng".
Thiệu Từ bị cảnh sát nghi ngờ có liên quan đến vụ án cố ý giết người. Anh cũng không có phản ứng gì quá lớn, ngược lại, cực kỳ nhượng bộ, nói: "Tôi biết tôi bị nghi ngờ phạm tội. Nếu anh nghi ngờ tôi bất cứ điều gì, anh cứ phái người theo tôi 24 giờ, theo dõi di động và vị trí của tôi, tôi không ngại".
Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái: "Trước khi kết thúc điều tra nguyên nhân vụ tai nạn xe cộ, nhờ cậu ở lại Cục Công an thành phố".
Hiện trường tai nạn thật ra không còn gì có thể điều tra. Lái xe chiếc xe tải kia cũng không chờ được xe cấp cứu đến, tắt thở tại hiện trường. Lúc đưa vào bệnh viện, người này không cần đưa vào phòng cấp cứu mà đi thẳng vào nhà xác. Hai người đều là chết không đối chứng.
Trong văn phòng, Hạ Tranh cầm máy tính bảng cá nhân, "Người chết còn lại tên là Liên Hưng Dự, 46 tuổi, là lái xe tải lâu năm, không phải người thành phố Phù Tụ mà hộ khẩu ở tỉnh Y. Là dân quê. Hôm nay chỉ tình cờ chở hàng hóa đi ngang qua, hoàn toàn không có điểm giao lưu với Dương Kiến Chương. Bản thân người này hẳn cũng không có bất kì động cơ nào để ra tay với Dương Kiến Chương".
Tình huống phát sinh án mạng loại này thường hoặc là hoàn toàn là vụ việc ngoài ý muốn, hoặc là do người khác sai khiến.
"Tôi cảm giác khả năng ông ta bị thuê để giết người cũng không lớn", Hạ Tranh phân tích, nói, "Chúng tôi dựa vào số di động của ông ta, tìm được những người ông ta liên hệ gần nhất, ngoại trừ đồng nghiệp làm việc cùng, cú điện thoại cuối cùng ông ta gọi là cho vợ. Ngày hôm qua, Liên Hưng Dư gọi điện cho vợ, nói hôm nay ông ta sẽ lái xe về, hơn 9 giờ tối sẽ về đến nhà, bảo vợ để cửa cho ông ta. Loại tình huống này không giống bị thuê giết người, lại còn là cách cùng chết với đối phương. Nếu không, hẳn ông ta phải lưu lại hợp đồng bảo hiểm kếch xù và di chúc".
Trước kia, ở thành phố Phù Tụ đúng thật từng xảy ra vụ án giết người theo cách thức tự sát. Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, mua một mạng người cũng không phải chuyện gì quá lớn. Những người giàu có không tiện tự mình ra tay giết người sẽ mua mạng của hung thủ, khiến người này cùng chết ở hiện trường với người bị hại, chết đến sạch sẽ, lưu loát. Chỉ cần hung thủ vĩnh viễn ngậm miệng là có thể đảm bảo cả đời sau của người nhà an ổn phú quý. Dám dùng loại biện pháp chết chung đa phần là những người rơi vào đường cùng, không còn lựa chọn nào khác. Nhưng điều kiện gia đình và kinh tế của Liên Hưng Dư không giống người phải đi đến bước này.
Cuối cùng, Hạ Tranh tổng kết: "Dựa vào những manh mối chúng ta có được hiện giờ, vụ tai nạn này thoạt nhìn chính là một vụ tai nạn ngoài ý muốn".
Tín Túc xúc một thìa bánh kem sô cô la, không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Chưa chắc. Người lái xe kia cũng có khả năng cố ý gọi cú điện thoại này để ngụy trang thành vụ tai nạn ngoài ý muốn trước mặt cảnh sát. Nếu tôi thuê người sát hại người khác, tôi cũng sẽ bố trí chuyện này".
Hạ Tranh nghĩ nghĩ, cảm giác Tín Túc nói cũng có lý, thở dài nói: "Cậu nói như vậy thì chuyện này không thể giải thích được".
Tín Túc không hề để bụng hình tượng, dùng mu bàn tay trắng nõn lau lau môi dính bánh kem, sau đó, thong thả nói: "Hiện giờ có 4 loại khả năng. Một là, người thuê là Thiệu Từ. Vì không muốn để Dương Kiến Chương yên lành rời đi nên thuê lái xe tải kia. Tài sản của anh ta hoàn toàn có thể làm được chuyện này. Hơn nữa, Dương Kiến Chương chết còn có thể rung cây dọa khỉ. Hai là, có người muốn giết Dương Kiến Chương, nhân lúc mượn việc này để dẫn lửa sang tay người khác, vu cho Thiệu Từ. Bản thân hoàn toàn đứng sau màn. Ba là, không có người thuê đứng sau. Bản thân người tài xế này có thù cũ với Dương Kiến Chương cho nên muốn cùng chết với ông ta. Chỉ là cảnh sát chúng ta tạm thời chưa điều tra được quan hệ của hai người bọn họ. Bốn là, đây đúng thật chỉ là một sự cố tai nạn ngoài ý muốn, giống như Thiệu Từ nói, Trời cao mở mắt, thu người xấu về, cho ông ta vào lò nấu rồi cho đầu thai lại".
Tín Túc nói xong không thấy ai đáp lại. Cậu hơi ngạc nhiên nhìn lên, phát hiện các đồng sự trong phòng đều đang tròn mắt nhìn mình.
"........." Tín Túc cho rằng bản thân lại không cẩn thận nói ra mấy lời nội tâm âm u gì đó nhưng nghĩ nghĩ lại thấy mấy lời vừa rồi đều rất bình thường, không có câu nào cho thấy tâm lý có vấn đề.
Tín Túc không rõ lý do, nói: "Mọi người nhìn tôi làm gì?"
Chương Phỉ nhắc nhở: "Khóe miệng cậu dính sô cô la".
Tín Túc cầm di động soi mặt, động tác hơi dừng một chút, lại như không có việc gì lau mảnh vụn màu đen bên miệng. Sau đó, cậu giấu ngón tay dưới gầm bàn.
Một mình Tín Túc có trách nhiệm tăng chỉ số tư duy cho cả văn phòng. Cậu đã bao quát toàn bộ những khả năng có thể của vụ việc. Nhưng việc chọn một trong bốn khả năng đối với cảnh sát cũng là biện pháp loại trừ tương đối gian khổ.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi vội vàng: "Đội trưởng Lâm! Đội trưởng Lâm!"
Trịnh Trị Quốc nói: "Đội trưởng Lâm không ở đây. Có chuyện gì?"
Cảnh sát thực tập nhỏ tuổi chạy vào như cơn gió, vẻ mặt hoảng sợ, tái mét: "Cha mẹ Dương Kiến Chương tới! Cụ ông cụ bà đã gần 60 tuổi đến cửa Cục Công an thành phố rồi!"
Dương Kiến Chương không phải người Phù Tụ. Ông ta là bao ruột bông rách bên ngoài tô vàng nạm ngọc. Người này có thể có được thành tựu như bây giờ hoàn toàn dựa vào việc được đầu thai vào chỗ tốt. Dựa vào thông tin điều tra của cảnh sát, vài chục năm trước, cha mẹ Dương Kiến Chương kết hôn do tính toán hợp tác giữa hai gia tộc. Hai nhà đều là gia tộc giàu có nổi tiếng. Đến nay, gia tộc của ông ta vẫn là danh môn vọng tộc số một, số hai của tỉnh T.
Hiện giờ, đứa con trai - cháu trai duy nhất của gia tộc họ Dương được cha mẹ dốc sức bồi dưỡng – mặc dù không may lớn lên không được như ý nhưng vẫn mang dòng máu cao quý của người thừa kế cả tập đoàn họ Dương, lại bất ngờ chết trong địa phận Phù Tụ như vậy, nguyên nhân cái chết lại là sự cố ngoài ý muốn, không có hung thủ. Bậc làm cha, làm mẹ đương nhiên không thể để yên.
Chương Phỉ lẩm bẩm nói: "Xong rồi! Tôi sợ nhất loại chuyện gặp mặt người nhà của nạn nhân này. Đội trưởng Lâm đâu rồi? Nếu không thì để người nhà đội trưởng Lâm ra gặp đi?"
Hết chương 104