Khi Điền Đạt Đan lấy lại tinh thần thì phát hiện anh chàng dán màng đã nhìn chằm chằm gã rất lâu: “Anh trai, dán màng không?”
Điền Đạt Đan liếc cậu ta: “Mấy ngày trước tôi vừa mới mất việc.”
Anh chàng dán màng lộ ra ánh mắt đáng thương: “Anh trai anh có thể thương tôi không, đã mấy ngày, chẳng có ai đến dán màng, tôi đã đói mấy bữa rồi.”
“Tôi ——”
“Anh trai tôi giảm giá cho anh, anh đưa tiền cơm hộp là được.”
“Tôi —— ”
“Anh trai tôi chúc gia đình ngài hạnh phúc thân thể mạnh khỏe tiền đồ rộng mở kim thương(JJ) đi vào không ngã một đêm bảy lần.”
“Tôi —— ”
Lần này anh chàng dán màng không cắt ngang gã nữa, mà liên tục dùng ánh mắt đáng thương kia nhìn gã, Điền Đạt Đan cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Anh trai ngài còn muốn dán màng không?”
“… Dán.”