Kỳ thật lo lắng của hai người chẳng thừa tý nào.
Rất nhanh Bạch Tiểu Trì và Điền Đạt Đan hiểu được cái gì gọi là đời người khó khăn như vậy.
Anh rể trước không trực tiếp đứng ra, nhưng làm khó dễ là thật.
Mỗi lần đều giao cho hai người yêu cầu gian xảo, đợi hai người vất vả lắm mới miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ lại dùng đủ loại cớ gạt bỏ làm lại.
Mỗi ngày Bạch Tiểu Trì và Điền Đạt Đan bị làm cho kiệt sức, hơn nữa không hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, toàn bộ tiền thưởng cũng bị hẫng.
Bạch Tiểu Trì vội đến mức đau răng, lợi cũng sưng thành đống lớn.
Đau làm hắn chẳng thể lấy đầu lưỡi mình thỏa mãn dục vọng cắn môi Điền Đạt Đan.
Có lúc đau đến nóng nảy Bạch Tiểu Trì sẽ kêu hừ hừ:”Trứng To, cuộc sống sau này sẽ qua như thế nào đây?”
Điền Đạt Đan đeo vành mắt đen mọng thở dài: “Chịu đựng? Bằng không thế nào? Kỳ thật trái lại tôi thì không sao, đến mấy ngày vẫn chỉ là một nhân viên tạm thời. Chẳng lẽ cậu muốn bỏ công việc vất vả lắm mới tìm được này sao?”