CHƯƠNG 83
.
.
Tướng quân đã quen coi Thái y như người nhà, giờ đây Thái y đột nhiên quỳ lạy trước mặt hắn như thế khiến cho tướng quân cả người không được tự nhiên. Tướng quân nâng Thái y dậy, để cho lão trước tiên nói rõ ý đồ đến đây.
Thái y lau nước mắt, đem chuyện Đổng Quang đế hôm nay ngẫu nhiên giá lâm toàn bộ nói cho tướng quân nghe. Tướng quân nghe xong cũng lạnh lẽo một hồi, hắn hỏi Thái y: “Bệ hạ thật sự nói, nếu Di Thu có sơ suất gì liền tìm ngươi hỏi? Còn nói nô bộc trong dược cục một kẻ cũng không tha?”.
Thái y hữu khí vô lực nói: “Đúng vậy, hơn nữa hôm nay bệ hạ lại làm Thu Nhi đến bệnh, hiện tại đang phát sốt nằm trên giường. Ngài cũng biết thân mình Thu Nhi, làm sao có thể chống đỡ được ép buộc như thế. Cứ để tình hình này mà hồi cung chỉ sợ ngay cả mệnh cũng không đảm bảo! Bệ hạ làm sao đối tốt với Thu Nhi đây!” Thái y nói xong liền đem ánh mắt chờ đợi hướng về phía tướng quân, đó là hy vọng duy nhất của bọn họ.
“Hy vọng” vẫn ngồi lặng yên trên ghế, tâm Thái y ngay trong sự lặng yên này mà chậm rãi lâm vào tuyệt vọng. Hắn sao lại không biết, nói thế nào tướng quân cũng chỉ là một thần tử, cùng thiên tử đối nghịch chẳng khác gì bọ ngựa đấu xe. Thái y coi sự lặng yên kia như đáp án, uể oải đứng dậy cáo từ. Ngay lúc lão một chân vừa bước ra khỏi phòng, tướng quân cuối cùng cũng nói chuyện, hắn nói: “Thái y, ngài đi về trước, để ta suy nghĩ đã!”.
Chỉ cần một câu nói lại dẫn ra nước mắt nơi Thái y, có những lời này của tướng quân, lão đến cho dù không thu được gì cũng không hề vô nghĩa, dù cho đến cuối cùng tướng quân gì cũng chưa làm, hắn cũng sẽ nói cho Thu Nhi, trong lòng tướng quân vẫn là có hắn.
Lúc này Thu Nhi ở trong phòng, Vương Nguyên đang bị Thu Nhi làm cho cả kinh mà tê liệt ngồi kia không biết là thực hay mơ. Thời điểm hắn vừa tới kinh thành, thấy được Thái y lại thấy được tướng quân, lúc ấy nói đùa có khi còn có thể thấy được Hoàng Thượng, ai ngờ rằng mấy tháng sau thế mà nhất ngữ thành sấm, hoàn toàn biến thành một cơn ác mộng.
Vương Nguyên đã sớm nhìn ra Thu Nhi rất khác biệt, ái muội giữa hắn và tướng quân hắn cũng sớm thấy rõ, thế nhưng vẫn cảm thấy kì lạ.
Trước hết, vì sao hai đứa con của Thu Nhi lại lớn lên giống tướng quân như vậy? Hôm nay từ miệng Thu Nhi mới biết được, ba đứa nhỏ kia hóa ra đều là do hắn sinh, một đứa là của hoàng đế, còn lại song bào thai là của tướng quân.
Vương Nguyên hư thoát ngồi dưới đất, đưa tay vào miệng chính mình hung hăng cắn một chút, đau, sinh đau! Hắn không phải đang nằm mơ. Thu Nhi nhìn bộ dáng Vương Nguyên kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Ta nhớ rõ ngươi từng nói qua, làm nam kĩ là điều bi thảm nhất thế gian, bị ngàn người cưỡi vạn kẻ chửi, không bằng làm nam sủng của kẻ có tiền, ít nhất sẽ không nhiễm bệnh đường sinh dục!”.
Vương Nguyên lau mồ hôi trên trán, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tất cả đều khó sống!” Vương Nguyên thổn thức một hồi đột nhiên nhớ tới còn có một vấn đề quan trọng chưa hỏi, thế là hỏi tiếp: “Ngươi có biết mình làm sao sinh được đứa nhỏ không? À…Ý của ta là Hoàng Thượng làm cái gì với ngươi?”.
“Cụ thể làm cái gì ta cũng không rõ, hình như là cho ta một chén thuốc, nói là tốt cho cơ thể ta, sau khi uống xong ta liền đau bụng không chịu nổi, Hoàng Thượng ở một bên nhìn rồi cười, còn nói, có lẽ là sự thật.”
Giọng Thu Nhi nhỏ dần sau đó là sự im lặng ngập trong gian phòng, bọn họ bốn mắt nhìn nhau ai cũng không nói lời nào. Qua thật lâu Vương Nguyên đột nhiên nói: “Chúng ta trốn đi!”.
Thu Nhi nở nụ cười tái nhợt, hỏi hắn: “Thiên hạ này đều là đất của vua, chúng ta bỏ chạy thế nào?”.
Vương Nguyên đấm hai đấm thật mạnh trên mặt đất, ảo não oán giận nói: “Vì sao lại là Hoàng Thượng, hết lần này đến lần khác đều là Hoàng Thượng!”.
.
Sau khi Thái y đi, tướng quân liền lâm vào trạng thái trầm tư, hắn rốt cuộc có nên cứu Thu Nhi hay không? Hắn có thể tìm ra mười vạn lý do nói mình không nên cứu Thu Nhi, càng chuẩn xác hơn là cứu không được. Cướp người của đương triều thiên tử chẳng khác gì đùa giỡn với đại đao, không biết lượng sức! Hắn vừa rồi có thể đường hoàng cự tuyệt Thái y, thế nhưng những lời này hắn đúng là nói không ra lời. Từ sau khi nghe được chuyện ấy, trong đầu hắn đều tràn ngập bóng dáng của Thu Nhi.
.
.