CHƯƠNG 17
Tống Lâm nghĩ lại những lời nói quá đáng của mình mà xấu hổ, hắn thề chờ sau khi Thu Nhi tỉnh lại sẽ đối xử với Thu Nhi thật tốt.
Thu Nhi mấy ngày không yên giấc, lần này vừa đặt lưng đã ngủ thật trầm. Thái y thấy sắc trời đã tối muộn đành phải tạm thời cáo từ, ngày mai lại tới chăm sóc Thu Nhi.
Ngày hôm sau thì Thu Nhi tỉnh, thân mình thật lâu chưa được thoải mái như vậy, đang muốn cuộn chăn ngủ tiếp một lát, chợt nghe từ trên đỉnh đầu một thanh âm vui sướng vang lên: “Ngươi đã tỉnh! Thật là tốt quá!”.
Thu Nhi ngẩng đầu, trông thấy Tống Lâm đang toét miệng hưng phấn nhìn hắn. Ngày thường Tống Lâm vẫn luôn hờ hững, lần này Thu Nhi hồi tỉnh lại thấy hắn chuyển biến bất thường làm cho Thu Nhi khó mà thích ứng.
Thu Nhi mờ mịt cúi đầu, kéo chăn lên nói: “Ân, ta tỉnh!” Lúc này trong đầu Thu Nhi bỗng có một suy nghĩ hiện lên, hắn nghĩ rằng Tống Lâm cao hứng có thể là vì nguyên nhân này, liền lập tức xốc chăn lên, vừa vội vã xuống giường vừa lập tức giải thích: “Thực xin lỗi, ta đi làm việc!”.
“Đừng, đừng, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải có ý này.” Tống Lâm bắt lấy Thu Nhi, tức tốc giải thích: “Trước kia là ta không đúng! Ta nghĩ ngươi ở trong cung nuông chiều thành quen, không muốn ăn uống kham khổ cũng chẳng muốn làm việc nên nới đối xử với ngươi như vậy! Ta không biết ngươi…”.
“Đừng nói như vậy! Ta sao lại trách ngươi, ngươi đối xử với ta tốt lắm! Còn tìm Yến thái y giúp ta nữa!” Tống Lâm vừa ảo não vừa mắc cỡ không thôi, làm cho Thu Nhi bất an, tay chân luống cuống, ở trong cung nếu ai đối xử với hắn tốt một chút hắn đều nhất nhất ghi tạc trong lòng, nay Tống Lâm lại đối với hắn quá tốt như thế ngược lại khiến hắn sợ hãi.
“Ta là thiệt tình giải thích, thật đấy!” Tống Lâm biết Thu Nhi đối với hắn không được thoải mái, lại không biết phải giải thích như thế nào, hận không thể móc trái tim mình ra cho hắn xem.
“Ta cũng thiệt tình không trách ngươi mà, thật đấy!” Thu Nhi lo Tống Lâm nghĩ rằng hắn nói dối, câu vừa rồi phá lệ dùng sức.
Thái y đúng lúc tới xem Thu Nhi, lại thấy hai người đứa nọ nhìn đứa kia thi nhau thật đấy thật đấy. Thái y liền cười ha ha cùng Tống Lâm giải thích: “Hắn lớn lên ở trong cung, ngoài một số rất ít, còn lại hầu như chưa có người nào nói với hắn mấy câu cho tử tế. Vậy nên so ra, có lẽ những gì ngươi làm trước kia cũng không tính là gì!”.
Thái y giải thích xong với Tống Lâm bên này, lại hướng Thu Nhi bên kia giải thích tiếp: “Vị huynh đệ này không biết hoàn cảnh của ngươi, có thể đã nói vài câu nặng lời, ngươi nên tha thứ cho người ta, vị huynh đệ này thật ra cũng là người tốt!”.
Hai người đều bừng tỉnh đại ngộ, hướng đối phương gật đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Tướng quân đứng ở ngoài cửa, trong phòng xảy ra cái gì hắn đều thấy rõ. Hắn đi vào phòng nói với Yến thái y: “Yến thái y, ta vốn định nói với Thu Nhi mấy câu liền để ngài mang hắn đi, thế nhưng hiện tại xem ra hắn ở đây cũng có vẻ tốt! Trở lại quý phủ ngài, hắn rồi sẽ lại được ngài bảo vệ, nếu ở lại quý phủ ta, cho hắn làm chút công việc nhẹ nhàng coi như giúp hắn có thể tự lập! Nếu có thể kết giao vài ba bằng hữu thì càng tốt. Ngài nghĩ sao?”.
Yến thái y nghe xong cũng cảm thấy có lý, lại quay sang hỏi Thu Nhi: “Thu Nhi, ngươi muốn cùng ta trở về hay ở lại nơi đây? Nhà của ta chỉ có một mình phu nhân, không được náo nhiệt như nơi này! Có điều nếu ở lại đây thì có nhiều thứ hơi bất tiện!”.
Vấn đề này Thu Nhi không một tia do dự, đáp: “Thái y, ta quyết định vẫn ở lại chỗ này. Thu Nhi nếu đã ra khỏi thâm cung cũng nên học thêm chút bản lĩnh mưu sinh, có lẽ ở trong này có thể học được một ít!” Nói là như thế, nhưng thật lòng Thu Nhi không muốn khiến Thái y thêm phiền toái mới quyết định ở lại nơi này, làm chút việc lặt vặt có lẽ cũng không hẳn không tốt.
Thu Nhi nếu đã lựa chọn, Thái y cũng không miễn cưỡng, lão lắc lắc cánh tay Thu Nhi nói: “Vậy ngươi cứ 7 ngày thì đến nhà ta một chuyến. Thân thể mình thì chính mình phải chăm sóc thật tốt, đừng cố quá!” Thái y hiểu Thu Nhi muốn biết điều gì, hắn cùng Thu Nhi ánh mắt giao hội, tâm ý nhau đôi bên đều lập tức sáng tỏ.
Tướng quân cố ý yêu cầu quản gia đổi cho Thu Nhi một vài công việc thoải mái, mỗi ngày để hắn quét tước thư phòng, sau đó ra vườn làm chút việc lặt vặt. Tống Lâm để đền tội nên đã cố ý ra chợ mua một cái bếp lò nhỏ mang về nhà. Thái y nói Thu Nhi không thể ăn uống thoải mái như người bình thường, vậy nên hắn mua bếp, muốn nấu mấy món canh thật dinh dưỡng cho Thu Nhi.