Thu Nhi hắn tám tuổi đã bắt đầu theo bệ hạ, tới nay đã được gần mười năm. Mười năm qua hắn rất ít rời khỏi Thanh Tú cư, lại càng đừng nói tới chính thức tham gia yến hội. Trong hoàng cung, nam sủng cũng giống như món đồ chơi riêng của Hoàng Thượng, chỉ có thể sống lặng lẽ trong một góc tối âm u. Lần này, sau khi mang thai, hắn đã từng bị Tần phi nương nương cao cao tại thượng ngấm ngầm độc hại, nhưng hiện tại hắn lại được tham gia yến hội mà bất kể vị nương nương nào cũng đều mơ ước. Thu Nhi trong lòng lóe lên một tia hi vọng, có phải hay không địa vị của chính mình đã có sự thay đổi? Có phải hay không những trả giá bấy lâu nay thật sự đã được đền đáp bằng sự trân trọng của đế vương?
Bên trong một mảnh yên lặng bỗng vang dội thanh âm “Đến bên người trẫm!” Đổng Quang đế ngồi ở vương vị gọi Thu Nhi. Thu Nhi cúi đầu nhìn bụng, hơn nữa còn thấy một số ánh mắt dò xét của các quan, y theo thái giám dẫn lối mà hướng bước nơi Đổng Quang đế. Thân thể hư nhuyễn hơn nữa thần kinh hết sức khẩn trương, Thu Nhi thất tha thất thểu bước đến, cuối cùng khi lên cầu thang còn không cẩn thận lỡ bước, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Đổng Quang đế.
Bình luận truyện