“Tiểu Hàn! Con đi đâu?” Mẹ Liễu vừa không chú ý, Liễu Tự Hàn đã chạy ra khỏi phòng ngủ. Nghe thấy mẹ gọi cậu sau lưng, cậu cười một tiếng với mẹ, cố gắng khiến giọng mình trở nên thoải mái hơn, “Mẹ, con ra ngoài tản bộ, mẹ đừng lo lắng.”Sức khỏe của Liễu Tự Hàn ngày càng kém.
“Lần đầu tiêu anh yêu đương, đừng nói là với em nhé?” Liễu Tự Hàn hỏi, hỏi xong lại lẩm bẩm trả lời, “Hình như là thật, vậy em rất vinh hạnh nhỉ?”
Trên người Tưởng Khai Dương có mùi rượu, Liễu Tự Hàn ngửi, nhíu mày lại, “Hôm nay anh uống rượu?”Đoạn đường sau đó hai người không nói bất kỳ câu nào nữa. Tưởng Khai Dương đưa Liễu Tự Hàn đến cửa nhà cậu, nhìn cậu bước nhanh vào nhà, mới thở dài rồi đi về nhà mình.“Tự Hàn…”Nhưng mỗi ngày, cậu đều sẽ đến tìm Tưởng Khai Dương.
Không đợi mẹ Liễu hỏi gì, Liễu Tự Hàn đã xoay người rời đi.
Anh gật đầu.
Chapter 5
Quả nhiên Liễu Tự Hàn ở đây, cậu cúi đầu, nằm sấp trên bàn viết gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân, cảnh giác quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, cậu lập tức cất giấy đi.Có lúc là gọi Tưởng Khai Dương ra ngoài tản bộ, có lúc là đứng bên cửa sổ trò chuyện vài câu với anh. Tưởng Khai Dương không biết mình có thể cho Liễu Tự Hàn cái gì, vì vậy mỗi lần Liễu Tự Hàn đưa ra một vài yêu cầu nhỏ vô hại, anh đều cố gắng thỏa mãn.
Liễu Tự Hàn cũng im lặng, cuối cùng cười khẽ một tiếng, “Em đã tặng quà sinh nhật trước rồi, không biết anh nhận được chưa.”
Liễu Tự Hàn không có phản ứng gì, hỏi tiếp, “Anh với chị ấy ở bên nhau rồi?”
Trên bàn cơm ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt, các bạn học tụ tập lại, bầu không khí nôi sổ lạ thường. Tưởng Khai Dương bị ép uống nửa chén rượu trắng, chẳng mấy chốc đầu óc đã kêu ù ù. Nữ sinh tới gần, đưa cho anh một cốc nước.Sau bữa cơm ngày mùa hè, có rất nhiều người ra ngoài tản bộ. Liễu Tự Hàn chờ Tưởng Khai Dương ở đầu đường nhỏ, đợi một lúc lâu, cho đến khi người bán đồ chơi bên cạnh đã dọn hàng, Tưởng Khai Dương vẫn chưa tới.Cuối tháng bảy, là sinh nhật Tưởng Khai Dương, bố Tưởng và mẹ Tưởng tiện thể làm tiệc cảm ơn thầy cô. Chuyện này Tưởng Khai Dương đã nói với Liễu Tự Hàn từ lâu, lúc ấy Liễu Tự Hàn cười rất vui vẻ, nói rằng mình nhất định sẽ đến. Nhưng vào hôm sinh nhật, ở cửa khách sạn đã đặt, Tưởng Khai Dương chờ từ sáng đến giờ cơm trưa, Liễu Tự Hàn cũng chưa tới.
Chạy vạng tối, Tưởng Khai Dương nhận được điện thoại của mẹ Liễu: Không thấy Liễu Tự Hàn.
Tưởng Khai Dương sững sờ ngay tại chỗ, cả ngón tay cũng cứng ngắc kéo căng.
Anh không khống chế được muốn quay người chạy đi, nhưng lý trí của anh nói cho anh biết, không thể trốn. Liễu Tự Hàn nhìn anh, nụ cười dần dần biến mất.Anh gửi tin nhắn, gọi điện cho cậu, tất cả đều là đá chìm đáy biển. Nhưng rất nhiều giáo viên và bạn học đến, anh cũng không tiện rời đi, đành phải nhắn lại cho Liễu Tự Hàn: Liễu Tự Hàn không có phản ứng gì, hỏi tiếp, “Anh với chị ấy ở bên nhau rồi?”“Tự Hàn, nếu em có thể đến thì gọi điện cho anh, vẫn là địa điểm trước đó đã nói.”
Một đám người xem trò vui không chê chuyện lớn bắt đầu vỗ tay.
Liễu Tự Hàn lại nói, “Vậy tối nay anh vẫn chờ em ở chỗ cũ, cùng đi bộ, em còn có món quà tặng anh.”
“Tưởng Khai Dương! Đã đến lúc này rồi, cũng đừng trách các anh em vạch trần bí mật của cậu!” Mấy cậu trai nói to, “Cậu đã thầm mến người ta bao lâu rồi, vừa khéo cô ấy cũng thích cậu, vậy là được mà?!”
Đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân như sấm, cậu quay đầu sang trái, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Khai Dương chạy về phía cậu.Thời gian cuối cùng của Liễu Tự Hàn vẫn không dễ chịu. Thật ra cậu cảm thấy ngoài đau dạ dày và bệnh kén ăn mình cũng không có triệu chứng gì khác, nhưng sự thật bày ra trước mắt, cậu là người sắp chết.Đèn đường yếu ớt vẽ một vòng trên mặt đất, bao phủ hai người đứng ngây ra, trong không khí đều là mùi chua xót.Mẹ gọi anh trong phòng riêng, bảo anh đi vào mời rượu thầy cô. Anh dạ một tiếng, nhét điện thoại vào trong túi, quay người vào khách sạn.
“Em tới đó làm gì,” Giọng Liễu Tự Hàn nghe uể oải, xuyên qua sóng điện nhẹ nhàng truyền đến, “Anh chơi vui với bạn của anh, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Nhiệt độ không khí cao, mùi rượu sẽ tràn ngập khắp nhà, Liễu Tự Hàn luôn cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Cậu ý kiến với người kia, bảo ông ta đừng uống rượu ở trong nhà, người kia nổi giận, suýt nữa lấy chai rượu đập cậu. Cậu dùng hết tất cả sức lực đẩy ngã người kia, còn mình chạy ra ngoài.Liễu Tự Hàn cũng im lặng, cuối cùng cười khẽ một tiếng, “Em đã tặng quà sinh nhật trước rồi, không biết anh nhận được chưa.”Cậu dùng mũi chân nghịch một hòn đá trên đất, nghe thấy tiếng ồn ào trong công viên bên cạnh dần dần yên tĩnh lại.Trên bàn cơm ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt, các bạn học tụ tập lại, bầu không khí nôi sổ lạ thường. Tưởng Khai Dương bị ép uống nửa chén rượu trắng, chẳng mấy chốc đầu óc đã kêu ù ù. Nữ sinh tới gần, đưa cho anh một cốc nước.
Một đám người xem trò vui không chê chuyện lớn bắt đầu vỗ tay.
Tưởng Khai Dương cũng không biết anh muốn nói gì, có lẽ anh chỉ muốn xác nhận Liễu Tự Hàn vẫn lành lặn đứng trước mặt anh, vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể hít thở.Các bạn học lại bắt đầu đùa bỡn, kêu ôi ôi ôi, hô hào bảo họ ở bên nhau.
Sức khỏe của Liễu Tự Hàn ngày càng kém.
“Ừ.”Tưởng Khai Dương chống đầu, bất lực cười theo, nữ sinh cũng cười nhìn anh.
Trên người Tưởng Khai Dương có mùi rượu, Liễu Tự Hàn ngửi, nhíu mày lại, “Hôm nay anh uống rượu?”
Tưởng Khai Dương không biết trả lời như thế nào, lại nghe Liễu Tự Hàn tự nói, “Vậy lần đầu tiên anh nắm tay ‘người yêu’, lần đầu tiên đút cho người yêu ăn, đều với em đúng không?”Trên thế giới này, người đầu tiên mình thích cũng thích mình, xác suất nhỏ bé đến mức nào.Hơn bảy giờ, bà ra khỏi vườn hoa Thiên Thành, lại đi xe nửa tiếng về nhà.“Tưởng Khai Dương! Đã đến lúc này rồi, cũng đừng trách các anh em vạch trần bí mật của cậu!” Mấy cậu trai nói to, “Cậu đã thầm mến người ta bao lâu rồi, vừa khéo cô ấy cũng thích cậu, vậy là được mà?!”
“Cô gái anh thích cũng đến?”
Mẹ gọi anh trong phòng riêng, bảo anh đi vào mời rượu thầy cô. Anh dạ một tiếng, nhét điện thoại vào trong túi, quay người vào khách sạn.
“Ừ, sao vậy, em muốn đến à?”Một đám người xem trò vui không chê chuyện lớn bắt đầu vỗ tay.
“Nhưng mà…” Mẹ Liễu đi tới, “Sức khỏe con…”
Cơ thể cậu đang nhắc cậu điều này mỗi ngày, dần dần, đến cả rời giường cậu cũng khó khăn, nửa đêm luôn bừng tỉnh.Trái tim Tưởng Khai Dương đập thình thịch. Cô gái anh đã thích rất lâu đang đứng trước mặt anh, vừa khéo cô gái này cũng rất thích anh. Đây gần như là ông trời hợp tác cho.
“Tại vì…”
Tưởng Khai Dương đứng dậy, cũng không nói gì và quay người ra khỏi phòng, để lại đám bạn lúng túng hai mặt nhìn nhau. Bầu không khí lập tức trở nên không đúng, mấy cậu trai an ủi bạn nữ nói rằng Tưởng Khai Dương dễ xấu hổ, ngại nói, chắc chắn cũng thích cô. Cô gái không trả lời, cười khổ gật đầu một cái.
Vào tháng Tám, không khí hoàn toàn nóng lên, nhà Liễu Tự Hàn chỉ có một cái máy điều hòa, lắp trong phòng bố cậu, máy điều hòa bật cả ngày, nhưng không có liên quan gì đến Liễu Tự Hàn. Mẹ thực sự đau lòng cậu mỗi ngày dùng cái quạt điện cũ rách, nên trộm mua cái quạt làm lạnh cho cậu.
Liễu Tự Hàn lắc đầu, “Em cũng vừa mới đến.”Mấy người bạn thân của Tưởng Khai Dương đều hỏi Tưởng Khai Dương nghĩ như thế nào, rõ ràng cô gái mình thích ở ngay bên cạnh, vậy mà chưa đồng ý. Tưởng Khai Dương không biết mình phải trả lời ra sao, anh không thể nói thẳng bây giờ mình đã có người yêu, khi cô gái đích thân đến hỏi đành phải trả lời rằng mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.Liễu Tự Hàn đứng lên, phát ra giọng mũi không rõ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, sau đó hỏi: “Sao vậy?”Trên thế giới này, người đầu tiên mình thích cũng thích mình, xác suất nhỏ bé đến mức nào.
Anh đi lên trước, vỗ vỗ Liễu Tự Hàn, “Tự Hàn, về nhà đi.”Chén rượu nhựa bị Tưởng Khai Dương bóp cho biến dạng, anh chớp mắt, gần như muốn gật đầu ngay lập tức.
***
Trên bàn cơm ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt, các bạn học tụ tập lại, bầu không khí nôi sổ lạ thường. Tưởng Khai Dương bị ép uống nửa chén rượu trắng, chẳng mấy chốc đầu óc đã kêu ù ù. Nữ sinh tới gần, đưa cho anh một cốc nước.
Mùa hè mặt trời lặn rất chậm, dù cho đã hơn bảy giờ, trời vẫn hơi sáng, nhưng tia sáng này cũng không sống động, có cảm giác tuổi xế chiều. Cũng là ánh sáng như vậy, rơi trên mặt Liễu Tự Hàn, chua xót đến độ khiến người ta muốn rơi lệ – Tưởng Khai Dương không có cách nào nói dối cậu.“Nhưng mà…” Mẹ Liễu đi tới, “Sức khỏe con…”“Tinh…”
Sau đó Liễu Tự Hàn không đến tìm anh nữa, nhưng sẽ thường xuyên gửi tin nhắn và gọi điện cho anh.
Mẹ gọi anh trong phòng riêng, bảo anh đi vào mời rượu thầy cô. Anh dạ một tiếng, nhét điện thoại vào trong túi, quay người vào khách sạn.Điện thoại đột nhiên vang lên, anh lấy ra khỏi túi, nhìn thấy ba chữ “Liễu Tự Hàn” đang nhấp nháy.Điện thoại đột nhiên vang lên, anh lấy ra khỏi túi, nhìn thấy ba chữ “Liễu Tự Hàn” đang nhấp nháy.
Có lúc là gọi Tưởng Khai Dương ra ngoài tản bộ, có lúc là đứng bên cửa sổ trò chuyện vài câu với anh. Tưởng Khai Dương không biết mình có thể cho Liễu Tự Hàn cái gì, vì vậy mỗi lần Liễu Tự Hàn đưa ra một vài yêu cầu nhỏ vô hại, anh đều cố gắng thỏa mãn.
Tưởng Khai Dương đứng dậy, cũng không nói gì và quay người ra khỏi phòng, để lại đám bạn lúng túng hai mặt nhìn nhau. Bầu không khí lập tức trở nên không đúng, mấy cậu trai an ủi bạn nữ nói rằng Tưởng Khai Dương dễ xấu hổ, ngại nói, chắc chắn cũng thích cô. Cô gái không trả lời, cười khổ gật đầu một cái.Quả nhiên Liễu Tự Hàn ở đây, cậu cúi đầu, nằm sấp trên bàn viết gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân, cảnh giác quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, cậu lập tức cất giấy đi.Tưởng Khai Dương đứng dậy, cũng không nói gì và quay người ra khỏi phòng, để lại đám bạn lúng túng hai mặt nhìn nhau. Bầu không khí lập tức trở nên không đúng, mấy cậu trai an ủi bạn nữ nói rằng Tưởng Khai Dương dễ xấu hổ, ngại nói, chắc chắn cũng thích cô. Cô gái không trả lời, cười khổ gật đầu một cái.
Cô gái hồi lâu không trả lời, sau cùng chỉ nói, “Mình chờ cậu”.
Mặc dù là nghỉ hè, nhưng rất nhiều giáo viên ở trong trường, cho nên bình thường cổng trường sẽ không đóng. Anh lặng lẽ chuồn vào, chạy thẳng đến cái đình nhỏ.
Anh gửi tin nhắn, gọi điện cho cậu, tất cả đều là đá chìm đáy biển. Nhưng rất nhiều giáo viên và bạn học đến, anh cũng không tiện rời đi, đành phải nhắn lại cho Liễu Tự Hàn: “Tự Hàn, nếu em có thể đến thì gọi điện cho anh, vẫn là địa điểm trước đó đã nói.”
Trái tim Tưởng Khai Dương đập thình thịch. Cô gái anh đã thích rất lâu đang đứng trước mặt anh, vừa khéo cô gái này cũng rất thích anh. Đây gần như là ông trời hợp tác cho.—
Nhưng mỗi ngày, cậu đều sẽ đến tìm Tưởng Khai Dương.
Nhưng mỗi ngày, cậu đều sẽ đến tìm Tưởng Khai Dương.
Sau đó Liễu Tự Hàn không đến tìm anh nữa, nhưng sẽ thường xuyên gửi tin nhắn và gọi điện cho anh.“Tại vì…”“Alo… Tưởng Khai Dương?”
Đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân như sấm, cậu quay đầu sang trái, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Khai Dương chạy về phía cậu.
“Để nó biến! Tốt nhất là chết bên ngoài, chết trong nhà xúi quẩy!” Liễu Quốc Hòa cầm chai rượu đi ra từ phòng bếp, giận dữ đặt cái chai trên bàn ăn, ngồi xuống, “Ra ngoài tốt nhất đừng về nữa.”
Chén rượu nhựa bị Tưởng Khai Dương bóp cho biến dạng, anh chớp mắt, gần như muốn gật đầu ngay lập tức.Tưởng Khai Dương chống đầu, bất lực cười theo, nữ sinh cũng cười nhìn anh.“Ừ, sao vậy, em muốn đến à?”
“Tự Hàn…”
“Không cần đâu, Tự Hàn, ” Tưởng Khai Dương vội vàng từ chối, “Em đừng xài tiền lung tung, anh không cần quà.”
Cậu dùng mũi chân nghịch một hòn đá trên đất, nghe thấy tiếng ồn ào trong công viên bên cạnh dần dần yên tĩnh lại.
Tưởng Khai Dương quay lại bữa tiệc, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt các bạn nhìn anh trở nên kỳ lạ, thậm chí có người trộm hỏi anh có phải bạn gái không. Tưởng Khai Dương lắc đầu, điềm nhiên như không có chuyện gì bảo mọi người ăn cơm.Tưởng Khai Dương lắc đầu, “Chưa.”“Em tới đó làm gì,” Giọng Liễu Tự Hàn nghe uể oải, xuyên qua sóng điện nhẹ nhàng truyền đến, “Anh chơi vui với bạn của anh, sinh nhật vui vẻ nhé.”
“Tinh…”
Tưởng Khai Dương không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Liễu Tự Hàn cũng im lặng, cuối cùng cười khẽ một tiếng, “Em đã tặng quà sinh nhật trước rồi, không biết anh nhận được chưa.”“Em tới đó làm gì,” Giọng Liễu Tự Hàn nghe uể oải, xuyên qua sóng điện nhẹ nhàng truyền đến, “Anh chơi vui với bạn của anh, sinh nhật vui vẻ nhé.”Tưởng Khai Dương muốn nói cảm ơn, nhưng cuối cùng không nói gì.
Trời nhanh chóng tối lại, Liễu Tự Hàn trốn trong bóng tối, đột nhiên không kiềm chế được cười thật to, âm thanh của cậu mỏng manh lại yếu ớt, không hề vui vẻ gì.
Tim anh dường như ngừng đập một nhịp, sau đó anh đặt bút xuống, bảo mẹ Liễu đừng lo lắng, tiếp đó nói với mẹ mình một tiếng rồi lao ra khỏi nhàHai người đi song song bắt đầu tản bộ giống như ngày thường.Liễu Tự Hàn cũng im lặng, cuối cùng cười khẽ một tiếng, “Em đã tặng quà sinh nhật trước rồi, không biết anh nhận được chưa.”
Sau đó Liễu Tự Hàn không đến tìm anh nữa, nhưng sẽ thường xuyên gửi tin nhắn và gọi điện cho anh.
“Tinh…”
Liễu Tự Hàn đã khuyên rất nhiều lần, muốn mẹ và người kia ly hôn, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, Liễu Tự Hàn hỏi mẹ tại sao, mẹ chưa bao giờ nói.Tưởng Khai Dương ngẩn người, ừ một tiếng.
Liễu Tự Hàn lại nói, “Vậy tối nay anh vẫn chờ em ở chỗ cũ, cùng đi bộ, em còn có món quà tặng anh.”
Trời nhanh chóng tối lại, Liễu Tự Hàn trốn trong bóng tối, đột nhiên không kiềm chế được cười thật to, âm thanh của cậu mỏng manh lại yếu ớt, không hề vui vẻ gì.Tưởng Khai Dương sững sờ ngay tại chỗ, cả ngón tay cũng cứng ngắc kéo căng.“Không cần đâu, Tự Hàn, ” Tưởng Khai Dương vội vàng từ chối, “Em đừng xài tiền lung tung, anh không cần quà.”
Cuối tháng bảy, là sinh nhật Tưởng Khai Dương, bố Tưởng và mẹ Tưởng tiện thể làm tiệc cảm ơn thầy cô. Chuyện này Tưởng Khai Dương đã nói với Liễu Tự Hàn từ lâu, lúc ấy Liễu Tự Hàn cười rất vui vẻ, nói rằng mình nhất định sẽ đến. Nhưng vào hôm sinh nhật, ở cửa khách sạn đã đặt, Tưởng Khai Dương chờ từ sáng đến giờ cơm trưa, Liễu Tự Hàn cũng chưa tới.
“Lần đầu tiêu anh yêu đương, đừng nói là với em nhé?” Liễu Tự Hàn hỏi, hỏi xong lại lẩm bẩm trả lời, “Hình như là thật, vậy em rất vinh hạnh nhỉ?”Liễu Tự Hàn lắc đầu, “Em cũng vừa mới đến.”“Món quà này không tốn tiền, em…” Liễu Tự Hàn đang nói, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, có vẻ như rất đau, Tưởng Khai Dương cũng có thể nghe được tiếng răng đập vào nhau ở đầu kia điện thoại, “Thôi bỏ đi… gặp nhau sau bữa cơm chiều…” Cậu nói xong dập máy.
Mẹ Liễu giận đỏ ngầu cả mắt, không khống chế được đi vài bước về phía bàn ăn, hình như muốn lý luận một phen, “Liễu Quốc Hòa ông…”
Anh gật đầu.Tưởng Khai Dương quay lại bữa tiệc, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt các bạn nhìn anh trở nên kỳ lạ, thậm chí có người trộm hỏi anh có phải bạn gái không. Tưởng Khai Dương lắc đầu, điềm nhiên như không có chuyện gì bảo mọi người ăn cơm.
—
Liễu Tự Hàn đã khuyên rất nhiều lần, muốn mẹ và người kia ly hôn, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, Liễu Tự Hàn hỏi mẹ tại sao, mẹ chưa bao giờ nói.
Tưởng Khai Dương không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.Mẹ gọi anh trong phòng riêng, bảo anh đi vào mời rượu thầy cô. Anh dạ một tiếng, nhét điện thoại vào trong túi, quay người vào khách sạn.“Alo… Tưởng Khai Dương?”“Tiểu Hàn! Con đi đâu?” Mẹ Liễu vừa không chú ý, Liễu Tự Hàn đã chạy ra khỏi phòng ngủ. Nghe thấy mẹ gọi cậu sau lưng, cậu cười một tiếng với mẹ, cố gắng khiến giọng mình trở nên thoải mái hơn, “Mẹ, con ra ngoài tản bộ, mẹ đừng lo lắng.”
Mùa hè mặt trời lặn rất chậm, dù cho đã hơn bảy giờ, trời vẫn hơi sáng, nhưng tia sáng này cũng không sống động, có cảm giác tuổi xế chiều. Cũng là ánh sáng như vậy, rơi trên mặt Liễu Tự Hàn, chua xót đến độ khiến người ta muốn rơi lệ – Tưởng Khai Dương không có cách nào nói dối cậu.
“Lẽ nào tại vì em?”“Nhưng mà…” Mẹ Liễu đi tới, “Sức khỏe con…”
Đèn đường yếu ớt vẽ một vòng trên mặt đất, bao phủ hai người đứng ngây ra, trong không khí đều là mùi chua xót.
Liễu Tự Hàn đã khuyên rất nhiều lần, muốn mẹ và người kia ly hôn, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, Liễu Tự Hàn hỏi mẹ tại sao, mẹ chưa bao giờ nói.Tưởng Khai Dương ngẩn người, ừ một tiếng.“Để nó biến! Tốt nhất là chết bên ngoài, chết trong nhà xúi quẩy!” Liễu Quốc Hòa cầm chai rượu đi ra từ phòng bếp, giận dữ đặt cái chai trên bàn ăn, ngồi xuống, “Ra ngoài tốt nhất đừng về nữa.”
Anh không biết. Trước kia Liễu Tự Hàn thích đến quán bar, nhưng anh tìm khắp các quán bar lớn nhỏ ở xung quanh, cũng không nhìn thấy Liễu Tự Hàn. Anh chạy như bay dưới cái nắng chiều gay gắt mà không có mục đích, mồ hôi làm ướt lọn tóc, tóc dính một mảng trên trán, có ít mồ hôi lọt vào mắt, khiến anh suýt nữa rơi lệ.
Cuối tháng bảy, là sinh nhật Tưởng Khai Dương, bố Tưởng và mẹ Tưởng tiện thể làm tiệc cảm ơn thầy cô. Chuyện này Tưởng Khai Dương đã nói với Liễu Tự Hàn từ lâu, lúc ấy Liễu Tự Hàn cười rất vui vẻ, nói rằng mình nhất định sẽ đến. Nhưng vào hôm sinh nhật, ở cửa khách sạn đã đặt, Tưởng Khai Dương chờ từ sáng đến giờ cơm trưa, Liễu Tự Hàn cũng chưa tới.Tưởng Khai Dương sững sờ ngay tại chỗ, cả ngón tay cũng cứng ngắc kéo căng.Mẹ Liễu giận đỏ ngầu cả mắt, không khống chế được đi vài bước về phía bàn ăn, hình như muốn lý luận một phen, “Liễu Quốc Hòa ông…”
Hơn bảy giờ, bà ra khỏi vườn hoa Thiên Thành, lại đi xe nửa tiếng về nhà.
“Lần đầu tiêu anh yêu đương, đừng nói là với em nhé?” Liễu Tự Hàn hỏi, hỏi xong lại lẩm bẩm trả lời, “Hình như là thật, vậy em rất vinh hạnh nhỉ?”
“Vậy các bạn của anh đến hết à?”“Mẹ ơi,” Liễu Tự Hàn ngăn cản mẹ, cười với bà một tiếng, ý là mình không sao, “Con ra ngoài đây, quay về ngay thôi, mẹ đừng lo lắng.”
“Tại vì…”
Anh gửi tin nhắn, gọi điện cho cậu, tất cả đều là đá chìm đáy biển. Nhưng rất nhiều giáo viên và bạn học đến, anh cũng không tiện rời đi, đành phải nhắn lại cho Liễu Tự Hàn: “Tự Hàn, nếu em có thể đến thì gọi điện cho anh, vẫn là địa điểm trước đó đã nói.”Không đợi mẹ Liễu hỏi gì, Liễu Tự Hàn đã xoay người rời đi.
Hai người đi song song bắt đầu tản bộ giống như ngày thường.
Sau bữa cơm ngày mùa hè, có rất nhiều người ra ngoài tản bộ. Liễu Tự Hàn chờ Tưởng Khai Dương ở đầu đường nhỏ, đợi một lúc lâu, cho đến khi người bán đồ chơi bên cạnh đã dọn hàng, Tưởng Khai Dương vẫn chưa tới.
“Tại sao?”
Cuối cùng, anh bỗng nhớ đến hồi cấp hai Liễu Tự Hàn thích ngồi ở trong cái đình giữa hồ nhân tạo, thế là anh lập tức gọi xe đến trường cấp ha.Cậu dùng mũi chân nghịch một hòn đá trên đất, nghe thấy tiếng ồn ào trong công viên bên cạnh dần dần yên tĩnh lại.
Tưởng Khai Dương quay lại bữa tiệc, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt các bạn nhìn anh trở nên kỳ lạ, thậm chí có người trộm hỏi anh có phải bạn gái không. Tưởng Khai Dương lắc đầu, điềm nhiên như không có chuyện gì bảo mọi người ăn cơm.
Liễu Tự Hàn cũng im lặng, cuối cùng cười khẽ một tiếng, “Em đã tặng quà sinh nhật trước rồi, không biết anh nhận được chưa.”
Bờ môi Liễu Tự Hàn rất lạnh, lại hơi khô, dừng trên môi Tưởng Khai Dương trong một chớp mắt.“Lần đầu tiêu anh yêu đương, đừng nói là với em nhé?” Liễu Tự Hàn hỏi, hỏi xong lại lẩm bẩm trả lời, “Hình như là thật, vậy em rất vinh hạnh nhỉ?”Đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân như sấm, cậu quay đầu sang trái, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Khai Dương chạy về phía cậu.
Mẹ gọi anh trong phòng riêng, bảo anh đi vào mời rượu thầy cô. Anh dạ một tiếng, nhét điện thoại vào trong túi, quay người vào khách sạn.
Sau bữa cơm ngày mùa hè, có rất nhiều người ra ngoài tản bộ. Liễu Tự Hàn chờ Tưởng Khai Dương ở đầu đường nhỏ, đợi một lúc lâu, cho đến khi người bán đồ chơi bên cạnh đã dọn hàng, Tưởng Khai Dương vẫn chưa tới.
Mẹ Liễu giận đỏ ngầu cả mắt, không khống chế được đi vài bước về phía bàn ăn, hình như muốn lý luận một phen, “Liễu Quốc Hòa ông…”“Tự Hàn…” Tưởng Khai Dương thở hồng hộc, “Mẹ anh cứ muốn anh ăn cơm với họ hàng, họ ăn lâu quá… Đợi lâu lắm rồi đúng không?”
Liễu Tự Hàn lắc đầu, “Em cũng vừa mới đến.”
Liễu Tự Hàn lắc đầu, “Em cũng vừa mới đến.”
Tim anh dường như ngừng đập một nhịp, sau đó anh đặt bút xuống, bảo mẹ Liễu đừng lo lắng, tiếp đó nói với mẹ mình một tiếng rồi lao ra khỏi nhà
—Hai người đi song song bắt đầu tản bộ giống như ngày thường.
Mặc dù là nghỉ hè, nhưng rất nhiều giáo viên ở trong trường, cho nên bình thường cổng trường sẽ không đóng. Anh lặng lẽ chuồn vào, chạy thẳng đến cái đình nhỏ.
“Ừ… Hôm nay sinh nhật anh với tiệc cảm ơn thầy cô mà… Không uống chút thì không được.”Trên người Tưởng Khai Dương có mùi rượu, Liễu Tự Hàn ngửi, nhíu mày lại, “Hôm nay anh uống rượu?”
Anh gật đầu.
“Tưởng Khai Dương! Đã đến lúc này rồi, cũng đừng trách các anh em vạch trần bí mật của cậu!” Mấy cậu trai nói to, “Cậu đã thầm mến người ta bao lâu rồi, vừa khéo cô ấy cũng thích cậu, vậy là được mà?!”Tưởng Khai Dương cũng không biết anh muốn nói gì, có lẽ anh chỉ muốn xác nhận Liễu Tự Hàn vẫn lành lặn đứng trước mặt anh, vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể hít thở.“Ừ… Hôm nay sinh nhật anh với tiệc cảm ơn thầy cô mà… Không uống chút thì không được.”
Các bạn học lại bắt đầu đùa bỡn, kêu ôi ôi ôi, hô hào bảo họ ở bên nhau.
—
Trên người Tưởng Khai Dương có mùi rượu, Liễu Tự Hàn ngửi, nhíu mày lại, “Hôm nay anh uống rượu?”“Vậy các bạn của anh đến hết à?”
Tưởng Khai Dương quay lại bữa tiệc, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt các bạn nhìn anh trở nên kỳ lạ, thậm chí có người trộm hỏi anh có phải bạn gái không. Tưởng Khai Dương lắc đầu, điềm nhiên như không có chuyện gì bảo mọi người ăn cơm.“Ừ.”
Tưởng Khai Dương không biết trả lời như thế nào, lại nghe Liễu Tự Hàn tự nói, “Vậy lần đầu tiên anh nắm tay ‘người yêu’, lần đầu tiên đút cho người yêu ăn, đều với em đúng không?”
“Cô gái anh thích cũng đến?”
“Tưởng Khai Dương! Đã đến lúc này rồi, cũng đừng trách các anh em vạch trần bí mật của cậu!” Mấy cậu trai nói to, “Cậu đã thầm mến người ta bao lâu rồi, vừa khéo cô ấy cũng thích cậu, vậy là được mà?!”
Mùa hè mặt trời lặn rất chậm, dù cho đã hơn bảy giờ, trời vẫn hơi sáng, nhưng tia sáng này cũng không sống động, có cảm giác tuổi xế chiều. Cũng là ánh sáng như vậy, rơi trên mặt Liễu Tự Hàn, chua xót đến độ khiến người ta muốn rơi lệ – Tưởng Khai Dương không có cách nào nói dối cậu.
—
Trên người Tưởng Khai Dương có mùi rượu, Liễu Tự Hàn ngửi, nhíu mày lại, “Hôm nay anh uống rượu?”
Sau bữa cơm ngày mùa hè, có rất nhiều người ra ngoài tản bộ. Liễu Tự Hàn chờ Tưởng Khai Dương ở đầu đường nhỏ, đợi một lúc lâu, cho đến khi người bán đồ chơi bên cạnh đã dọn hàng, Tưởng Khai Dương vẫn chưa tới.Tưởng Khai Dương muốn nói cảm ơn, nhưng cuối cùng không nói gì.Mấy người bạn thân của Tưởng Khai Dương đều hỏi Tưởng Khai Dương nghĩ như thế nào, rõ ràng cô gái mình thích ở ngay bên cạnh, vậy mà chưa đồng ý. Tưởng Khai Dương không biết mình phải trả lời ra sao, anh không thể nói thẳng bây giờ mình đã có người yêu, khi cô gái đích thân đến hỏi đành phải trả lời rằng mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.Anh gật đầu.
Vào tháng Tám, không khí hoàn toàn nóng lên, nhà Liễu Tự Hàn chỉ có một cái máy điều hòa, lắp trong phòng bố cậu, máy điều hòa bật cả ngày, nhưng không có liên quan gì đến Liễu Tự Hàn. Mẹ thực sự đau lòng cậu mỗi ngày dùng cái quạt điện cũ rách, nên trộm mua cái quạt làm lạnh cho cậu.Liễu Tự Hàn không có phản ứng gì, hỏi tiếp, “Anh với chị ấy ở bên nhau rồi?”
Cuối cùng, anh bỗng nhớ đến hồi cấp hai Liễu Tự Hàn thích ngồi ở trong cái đình giữa hồ nhân tạo, thế là anh lập tức gọi xe đến trường cấp ha.
Tưởng Khai Dương ngẩn người, ừ một tiếng.Hơn bảy giờ, bà ra khỏi vườn hoa Thiên Thành, lại đi xe nửa tiếng về nhà.Tưởng Khai Dương lắc đầu, “Chưa.”
“Lẽ nào tại vì em?”
“Vậy các bạn của anh đến hết à?”
Tưởng Khai Dương cũng không biết anh muốn nói gì, có lẽ anh chỉ muốn xác nhận Liễu Tự Hàn vẫn lành lặn đứng trước mặt anh, vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể hít thở.
Một đám người xem trò vui không chê chuyện lớn bắt đầu vỗ tay.“Tại sao?”
“Tự Hàn…”“Tại vì…”
Cơ thể cậu đang nhắc cậu điều này mỗi ngày, dần dần, đến cả rời giường cậu cũng khó khăn, nửa đêm luôn bừng tỉnh.
Có lúc là gọi Tưởng Khai Dương ra ngoài tản bộ, có lúc là đứng bên cửa sổ trò chuyện vài câu với anh. Tưởng Khai Dương không biết mình có thể cho Liễu Tự Hàn cái gì, vì vậy mỗi lần Liễu Tự Hàn đưa ra một vài yêu cầu nhỏ vô hại, anh đều cố gắng thỏa mãn.
Không đợi mẹ Liễu hỏi gì, Liễu Tự Hàn đã xoay người rời đi.“Lẽ nào tại vì em?”
Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, Tưởng Khai Dương gật đầu.Trời nhanh chóng tối lại, Liễu Tự Hàn trốn trong bóng tối, đột nhiên không kiềm chế được cười thật to, âm thanh của cậu mỏng manh lại yếu ớt, không hề vui vẻ gì.
Tưởng Khai Dương chống đầu, bất lực cười theo, nữ sinh cũng cười nhìn anh.
Sau khi bị bệnh cậu không thể đi theo anh họ kiếm tiền nữa, bố cậu lại là người chỉ tiêu không kiếm, tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên người mẹ.
Nhiệt độ không khí cao, mùi rượu sẽ tràn ngập khắp nhà, Liễu Tự Hàn luôn cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Cậu ý kiến với người kia, bảo ông ta đừng uống rượu ở trong nhà, người kia nổi giận, suýt nữa lấy chai rượu đập cậu. Cậu dùng hết tất cả sức lực đẩy ngã người kia, còn mình chạy ra ngoài.“Lần đầu tiêu anh yêu đương, đừng nói là với em nhé?” Liễu Tự Hàn hỏi, hỏi xong lại lẩm bẩm trả lời, “Hình như là thật, vậy em rất vinh hạnh nhỉ?”
“Cô gái anh thích cũng đến?”Tưởng Khai Dương không biết trả lời như thế nào, lại nghe Liễu Tự Hàn tự nói, “Vậy lần đầu tiên anh nắm tay ‘người yêu’, lần đầu tiên đút cho người yêu ăn, đều với em đúng không?”
Cuối cùng, anh bỗng nhớ đến hồi cấp hai Liễu Tự Hàn thích ngồi ở trong cái đình giữa hồ nhân tạo, thế là anh lập tức gọi xe đến trường cấp ha.
Tưởng Khai Dương lắc đầu, “Chưa.”Tưởng Khai Dương không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.Mẹ Liễu giận đỏ ngầu cả mắt, không khống chế được đi vài bước về phía bàn ăn, hình như muốn lý luận một phen, “Liễu Quốc Hòa ông…”Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, Tưởng Khai Dương gật đầu.
“Để nó biến! Tốt nhất là chết bên ngoài, chết trong nhà xúi quẩy!” Liễu Quốc Hòa cầm chai rượu đi ra từ phòng bếp, giận dữ đặt cái chai trên bàn ăn, ngồi xuống, “Ra ngoài tốt nhất đừng về nữa.”
Sau đó là sự im lặng kéo dài, có vẻ như Liễu Tự Hàn đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì. Cuối cùng Liễu Tự Hàn tiến một bước đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Tưởng Khai Dương, nụ hôn đầu của anh, có thể cho em không?”
Sau đó là sự im lặng kéo dài, có vẻ như Liễu Tự Hàn đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì. Cuối cùng Liễu Tự Hàn tiến một bước đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Tưởng Khai Dương, nụ hôn đầu của anh, có thể cho em không?”
Các bạn học lại bắt đầu đùa bỡn, kêu ôi ôi ôi, hô hào bảo họ ở bên nhau.
Mẹ Liễu giận đỏ ngầu cả mắt, không khống chế được đi vài bước về phía bàn ăn, hình như muốn lý luận một phen, “Liễu Quốc Hòa ông…”
***