Liễu Tự Hàn:
Không cần trở thành nửa kia cũng đừng cho rằng tự mình chuốc lấy.
Hóa ra trước mặt bệnh tật, tính mạng con người thực sự mỏng manh đến vậy.
Khi đó em không tới đón anh nữa, anh lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ rằng em sẽ buồn biết mấy.Tưởng Khai DươngAnh đi trên đường, rất nóng, trên đường cũng không có ai, rõ ràng là giữa trưa, nắng chói chang, vạn dặm không mây, nhưng trước mắt luôn bụi mù. Anh đi đến ngã tư đường Hòa Bình không có mục đích, em đuổi theo anh ở phía sau, hỏi anh muốn đi đâu, anh nói không biết, sau đó anh lại hỏi em, em nói em muốn đi học.Ngày 17 tháng 12 năm 20**Chào em.
Có một khoảng thời gian, anh luôn mơ thấy em, hơn nữa cảnh tượng phần lớn giống nhau:
Chào em.
Như vậy tiếc nuối có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.
Đúng rồi, em không cần lo lắng cho mẹ em. Sau khi em đi, một năm sau cô đã ly hôn, và có gia đình mới. Người chồng hiện tại của cô đối xử với cô rất tốt, họ cũng có một đứa con trước tuổi bốn mươi, em có thêm một em trai. Anh đã gặp đứa trẻ kia hai lần, tên là Uất Tư Hàn, anh nghĩ mẹ em vẫn luôn rất nhớ em.Cuối cùng, nếu em có thể đọc được lá thư này, hy vọng em có thể nhớ rằng, anh luôn tưởng nhớ em.Em đi đã được tám năm rồi, sở dĩ hôm nay viết thư cho em, là vì con anh đã chào đời.
Khi đó em không tới đón anh nữa, anh lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ rằng em sẽ buồn biết mấy.
Sau khi cố gắng phân biệt, cô mới nhìn rõ những gì viết bên dưới, hình như là một đoạn lời bài hát:
Có một khoảng thời gian, anh luôn mơ thấy em, hơn nữa cảnh tượng phần lớn giống nhau:Hóa ra trước mặt bệnh tật, tính mạng con người thực sự mỏng manh đến vậy.Tưởng Khai DươngSau khi cố gắng phân biệt, cô mới nhìn rõ những gì viết bên dưới, hình như là một đoạn lời bài hát:Hôm nay lạnh muốn chết, còn đang có bão tuyết, vốn dĩ hy vọng trời ấm hơn con bé hãy ra, nhưng hình như con bé không chờ được muốn khám phá thế giới, cứ thế vội vã đi tới thế giới này. Nó là bé gái, rất khỏe mạnh, vẫn chưa đặt tên.
Anh đi trên đường, rất nóng, trên đường cũng không có ai, rõ ràng là giữa trưa, nắng chói chang, vạn dặm không mây, nhưng trước mắt luôn bụi mù. Anh đi đến ngã tư đường Hòa Bình không có mục đích, em đuổi theo anh ở phía sau, hỏi anh muốn đi đâu, anh nói không biết, sau đó anh lại hỏi em, em nói em muốn đi học.
Bình thường lúc này anh sẽ tỉnh, tiếp đó sẽ cảm thấy chua xót hư vô.
Thật ra trước kia em rời đi, anh luôn cảm thấy căn bệnh của em hình như không nghiệm trọng lắm, em vẫn có thể đi bộ với anh, trò chuyện với anh, đến nỗi khi em đột ngột rời đi, anh lại cảm thấy tất cả đều là giả. Rõ ràng là người vừa năng động gọi điện thoại cho anh, tại sao sống một ngày đã đi rồi?Nhẹ nhàng mở ra, là một tờ giấy nhớ màu trắng đã ố vàng, chữ viết đã mờ đi rất nhiều, mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Thư tình”.Đúng rồi, em không cần lo lắng cho mẹ em. Sau khi em đi, một năm sau cô đã ly hôn, và có gia đình mới. Người chồng hiện tại của cô đối xử với cô rất tốt, họ cũng có một đứa con trước tuổi bốn mươi, em có thêm một em trai. Anh đã gặp đứa trẻ kia hai lần, tên là Uất Tư Hàn, anh nghĩ mẹ em vẫn luôn rất nhớ em.
Liễu Tự Hàn:
Cuối cùng, nếu em có thể đọc được lá thư này, hy vọng em có thể nhớ rằng, anh luôn tưởng nhớ em.
Anh chưa bao giờ hối hận từng ở bên em trong khoảng thời gian ngắn, dù cho với anh mà nói, anh chỉ xem em là người bạn đặc biệt, nhưng mỗi khi em cười, anh cũng vui vẻ cho em.Cuối cùng, nếu em có thể đọc được lá thư này, hy vọng em có thể nhớ rằng, anh luôn tưởng nhớ em.Có một khoảng thời gian, anh luôn mơ thấy em, hơn nữa cảnh tượng phần lớn giống nhau:Anh chưa bao giờ hối hận từng ở bên em trong khoảng thời gian ngắn, dù cho với anh mà nói, anh chỉ xem em là người bạn đặc biệt, nhưng mỗi khi em cười, anh cũng vui vẻ cho em.Hôm nay lạnh muốn chết, còn đang có bão tuyết, vốn dĩ hy vọng trời ấm hơn con bé hãy ra, nhưng hình như con bé không chờ được muốn khám phá thế giới, cứ thế vội vã đi tới thế giới này. Nó là bé gái, rất khỏe mạnh, vẫn chưa đặt tên.Anh chưa bao giờ hối hận từng ở bên em trong khoảng thời gian ngắn, dù cho với anh mà nói, anh chỉ xem em là người bạn đặc biệt, nhưng mỗi khi em cười, anh cũng vui vẻ cho em.Bố em hình như đã đến Cáp Nhĩ Tân một mình, nhưng đã lâu rồi chưa nghe tin tức của ông ấy.
Dây chuyền giống như món đồ giả thu nhỏ, trông nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, cô cầm lên vừa định xem kỹ, khẽ dùng lực, khối rubik nhỏ vậy mà tách ra. Cô sợ đến mức đứng nghệt ra tại chỗ, nghĩ rằng nếu là món đồ quý giá, mẹ sẽ phạt cô như thế nào.
Thật ra trước kia em rời đi, anh luôn cảm thấy căn bệnh của em hình như không nghiệm trọng lắm, em vẫn có thể đi bộ với anh, trò chuyện với anh, đến nỗi khi em đột ngột rời đi, anh lại cảm thấy tất cả đều là giả. Rõ ràng là người vừa năng động gọi điện thoại cho anh, tại sao sống một ngày đã đi rồi?
Dù không thể ở bên cũng không thể rời bỏBao nhiêu năm qua, anh vẫn không dám hồi âm cho em, nhưng cho đến hôm nay, anh trở thành cha, trong khoảnh khắc này, hình như anh đã trưởng thành.
Trong lòng anh nghĩ, vậy anh cũng đến trường thôi, thế là anh về nhà lấy cặp. Xuống dưới tầng, đi vào thang máy, lúc muốn bấm số tầng thì phát hiện trong thang máy lại không có cái nút nào.
Có một khoảng thời gian, anh luôn mơ thấy em, hơn nữa cảnh tượng phần lớn giống nhau:
Có thể trở thành nguyện vọng cuối cùng của em, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Khi em ốm đau, anh có thể phát huy chút tác dụng của mình, thực sự quá tốt.Nhẹ nhàng mở ra, là một tờ giấy nhớ màu trắng đã ố vàng, chữ viết đã mờ đi rất nhiều, mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Thư tình”.Cuối cùng anh cũng hiểu, trốn tránh mãi mãi không giải quyết được vấn đề, lẽ ra anh nên nhìn thẳng vào em từ lâu.
Bây giờ là mười một giờ, bên ngoài bão tuyết đang gào thét, lá thư này đến đây cũng kết thúc, anh, hình như nói nhảm rất nhiều.
Dây chuyền giống như món đồ giả thu nhỏ, trông nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, cô cầm lên vừa định xem kỹ, khẽ dùng lực, khối rubik nhỏ vậy mà tách ra. Cô sợ đến mức đứng nghệt ra tại chỗ, nghĩ rằng nếu là món đồ quý giá, mẹ sẽ phạt cô như thế nào.Liễu Tự Hàn:Rất cảm ơn em từng thích anh, anh cũng rất may mắn khi có một người bạn như vậy. Em luôn rất thận trọng, cuối cùng sẽ suy nghĩ rất nhiều vì anh. Lúc ấy anh vừa kiêu ngạo vừa tự phụ, cho nên khi em đến cổng trường chờ anh, anh sẽ cảm thấy hơi khó xử. Mặc dù anh chưa bao giờ nói, nhưng em lại nhạy cảm cảm nhận được.
Rất cảm ơn em từng thích anh, anh cũng rất may mắn khi có một người bạn như vậy. Em luôn rất thận trọng, cuối cùng sẽ suy nghĩ rất nhiều vì anh. Lúc ấy anh vừa kiêu ngạo vừa tự phụ, cho nên khi em đến cổng trường chờ anh, anh sẽ cảm thấy hơi khó xử. Mặc dù anh chưa bao giờ nói, nhưng em lại nhạy cảm cảm nhận được.
Bao nhiêu năm qua, anh vẫn không dám hồi âm cho em, nhưng cho đến hôm nay, anh trở thành cha, trong khoảnh khắc này, hình như anh đã trưởng thành.Hóa ra trước mặt bệnh tật, tính mạng con người thực sự mỏng manh đến vậy.Tiếp đó em sẽ đi qua vạch qua đường trước mặt anh, chạy đi rất nhanh.Cuối cùng anh cũng hiểu, trốn tránh mãi mãi không giải quyết được vấn đề, lẽ ra anh nên nhìn thẳng vào em từ lâu.Bình thường lúc này anh sẽ tỉnh, tiếp đó sẽ cảm thấy chua xót hư vô.Khi đó em không tới đón anh nữa, anh lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ rằng em sẽ buồn biết mấy.
Nhẹ nhàng mở ra, là một tờ giấy nhớ màu trắng đã ố vàng, chữ viết đã mờ đi rất nhiều, mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Thư tình”.
Hôm nay lạnh muốn chết, còn đang có bão tuyết, vốn dĩ hy vọng trời ấm hơn con bé hãy ra, nhưng hình như con bé không chờ được muốn khám phá thế giới, cứ thế vội vã đi tới thế giới này. Nó là bé gái, rất khỏe mạnh, vẫn chưa đặt tên.
Ban đầu dĩ cô muốn tìm điện thoại bị mẹ giấu, nhưng lại phát hiện một cái hộp nhựa, trong hộp có một bìa thư rỗng ố vàng, còn có một sợi dây chuyền.Cuối cùng anh cũng hiểu, trốn tránh mãi mãi không giải quyết được vấn đề, lẽ ra anh nên nhìn thẳng vào em từ lâu.Ngày 17 tháng 12 năm 20**Anh chưa bao giờ hối hận từng ở bên em trong khoảng thời gian ngắn, dù cho với anh mà nói, anh chỉ xem em là người bạn đặc biệt, nhưng mỗi khi em cười, anh cũng vui vẻ cho em.
Có lúc anh cứ nghĩ, rốt cuộc sai ở đâu, cuộc đời em mới có thể trở nên như vậy, nhưng anh không có tư cách truy cứu bất kỳ ai, dù sao anh cũng chỉ là một người đứng xem.
Trong lòng anh nghĩ, vậy anh cũng đến trường thôi, thế là anh về nhà lấy cặp. Xuống dưới tầng, đi vào thang máy, lúc muốn bấm số tầng thì phát hiện trong thang máy lại không có cái nút nào.Bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể chán ghét.Có thể trở thành nguyện vọng cuối cùng của em, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Khi em ốm đau, anh có thể phát huy chút tác dụng của mình, thực sự quá tốt.
Tiếp đó em sẽ đi qua vạch qua đường trước mặt anh, chạy đi rất nhanh.
Em đi đã được tám năm rồi, sở dĩ hôm nay viết thư cho em, là vì con anh đã chào đời.
Bố em hình như đã đến Cáp Nhĩ Tân một mình, nhưng đã lâu rồi chưa nghe tin tức của ông ấy.Thật ra trước kia em rời đi, anh luôn cảm thấy căn bệnh của em hình như không nghiệm trọng lắm, em vẫn có thể đi bộ với anh, trò chuyện với anh, đến nỗi khi em đột ngột rời đi, anh lại cảm thấy tất cả đều là giả. Rõ ràng là người vừa năng động gọi điện thoại cho anh, tại sao sống một ngày đã đi rồi?Rất cảm ơn em từng thích anh, anh cũng rất may mắn khi có một người bạn như vậy. Em luôn rất thận trọng, cuối cùng sẽ suy nghĩ rất nhiều vì anh. Lúc ấy anh vừa kiêu ngạo vừa tự phụ, cho nên khi em đến cổng trường chờ anh, anh sẽ cảm thấy hơi khó xử. Mặc dù anh chưa bao giờ nói, nhưng em lại nhạy cảm cảm nhận được.Có một khoảng thời gian, anh luôn mơ thấy em, hơn nữa cảnh tượng phần lớn giống nhau:
Em đi đã được tám năm rồi, sở dĩ hôm nay viết thư cho em, là vì con anh đã chào đời.
Sau khi cố gắng phân biệt, cô mới nhìn rõ những gì viết bên dưới, hình như là một đoạn lời bài hát:Bây giờ là mười một giờ, bên ngoài bão tuyết đang gào thét, lá thư này đến đây cũng kết thúc, anh, hình như nói nhảm rất nhiều.Có thể trở thành nguyện vọng cuối cùng của em, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Khi em ốm đau, anh có thể phát huy chút tác dụng của mình, thực sự quá tốt.Anh đi trên đường, rất nóng, trên đường cũng không có ai, rõ ràng là giữa trưa, nắng chói chang, vạn dặm không mây, nhưng trước mắt luôn bụi mù. Anh đi đến ngã tư đường Hòa Bình không có mục đích, em đuổi theo anh ở phía sau, hỏi anh muốn đi đâu, anh nói không biết, sau đó anh lại hỏi em, em nói em muốn đi học.
Dù không thể ở bên cũng không thể rời bỏ
“Cái gì đây?” Tưởng Diệc Ức ôm hộp chạy ra khỏi phòng đồ vặt.
Tưởng Khai Dương
Khi đó em không tới đón anh nữa, anh lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ rằng em sẽ buồn biết mấy.Tiếp đó em sẽ đi qua vạch qua đường trước mặt anh, chạy đi rất nhanh.
Bây giờ là mười một giờ, bên ngoài bão tuyết đang gào thét, lá thư này đến đây cũng kết thúc, anh, hình như nói nhảm rất nhiều.
Có thể trở thành nguyện vọng cuối cùng của em, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Khi em ốm đau, anh có thể phát huy chút tác dụng của mình, thực sự quá tốt.
Tiếp đó em sẽ đi qua vạch qua đường trước mặt anh, chạy đi rất nhanh.Liễu Tự Hàn:Em đi đã được tám năm rồi, sở dĩ hôm nay viết thư cho em, là vì con anh đã chào đời.Trong lòng anh nghĩ, vậy anh cũng đến trường thôi, thế là anh về nhà lấy cặp. Xuống dưới tầng, đi vào thang máy, lúc muốn bấm số tầng thì phát hiện trong thang máy lại không có cái nút nào.
*Bố em hình như đã đến Cáp Nhĩ Tân một mình, nhưng đã lâu rồi chưa nghe tin tức của ông ấy.Hôm nay lạnh muốn chết, còn đang có bão tuyết, vốn dĩ hy vọng trời ấm hơn con bé hãy ra, nhưng hình như con bé không chờ được muốn khám phá thế giới, cứ thế vội vã đi tới thế giới này. Nó là bé gái, rất khỏe mạnh, vẫn chưa đặt tên.Bình thường lúc này anh sẽ tỉnh, tiếp đó sẽ cảm thấy chua xót hư vô.
Cô cầm khối rubik nhỏ nhìn kỹ, phát hiện thì ra giữa hai nửa có cái khóa. Sau khi thở dài, mới nhìn rõ một nửa trong đó nhét một thứ giống như tờ giấy.
Bây giờ là mười một giờ, bên ngoài bão tuyết đang gào thét, lá thư này đến đây cũng kết thúc, anh, hình như nói nhảm rất nhiều.Như vậy tiếc nuối có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.Bây giờ là mười một giờ, bên ngoài bão tuyết đang gào thét, lá thư này đến đây cũng kết thúc, anh, hình như nói nhảm rất nhiều.Như vậy tiếc nuối có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.Có lúc anh cứ nghĩ, rốt cuộc sai ở đâu, cuộc đời em mới có thể trở nên như vậy, nhưng anh không có tư cách truy cứu bất kỳ ai, dù sao anh cũng chỉ là một người đứng xem.
Thật ra trước kia em rời đi, anh luôn cảm thấy căn bệnh của em hình như không nghiệm trọng lắm, em vẫn có thể đi bộ với anh, trò chuyện với anh, đến nỗi khi em đột ngột rời đi, anh lại cảm thấy tất cả đều là giả. Rõ ràng là người vừa năng động gọi điện thoại cho anh, tại sao sống một ngày đã đi rồi?
Bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể chán ghét.
Bao nhiêu năm qua, anh vẫn không dám hồi âm cho em, nhưng cho đến hôm nay, anh trở thành cha, trong khoảnh khắc này, hình như anh đã trưởng thành.
Hóa ra trước mặt bệnh tật, tính mạng con người thực sự mỏng manh đến vậy.
Liễu Tự Hàn:
Rất cảm ơn em từng thích anh, anh cũng rất may mắn khi có một người bạn như vậy. Em luôn rất thận trọng, cuối cùng sẽ suy nghĩ rất nhiều vì anh. Lúc ấy anh vừa kiêu ngạo vừa tự phụ, cho nên khi em đến cổng trường chờ anh, anh sẽ cảm thấy hơi khó xử. Mặc dù anh chưa bao giờ nói, nhưng em lại nhạy cảm cảm nhận được.Bây giờ là mười một giờ, bên ngoài bão tuyết đang gào thét, lá thư này đến đây cũng kết thúc, anh, hình như nói nhảm rất nhiều.
*
Ban đầu dĩ cô muốn tìm điện thoại bị mẹ giấu, nhưng lại phát hiện một cái hộp nhựa, trong hộp có một bìa thư rỗng ố vàng, còn có một sợi dây chuyền.Dưới tầng đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa, cô luống cuống thu dọn xong mọi thứ, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì chạy về phòng của mình.Không cần trở thành nửa kia cũng đừng cho rằng tự mình chuốc lấy.“Cái gì đây?” Tưởng Diệc Ức ôm hộp chạy ra khỏi phòng đồ vặt.Cuối cùng, nếu em có thể đọc được lá thư này, hy vọng em có thể nhớ rằng, anh luôn tưởng nhớ em.
Anh đi trên đường, rất nóng, trên đường cũng không có ai, rõ ràng là giữa trưa, nắng chói chang, vạn dặm không mây, nhưng trước mắt luôn bụi mù. Anh đi đến ngã tư đường Hòa Bình không có mục đích, em đuổi theo anh ở phía sau, hỏi anh muốn đi đâu, anh nói không biết, sau đó anh lại hỏi em, em nói em muốn đi học.Tưởng Khai Dương
Có thể trở thành nguyện vọng cuối cùng của em, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Khi em ốm đau, anh có thể phát huy chút tác dụng của mình, thực sự quá tốt.Chào em.Ngày 17 tháng 12 năm 20**
Dưới tầng đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa, cô luống cuống thu dọn xong mọi thứ, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì chạy về phòng của mình.
*
Anh chưa bao giờ hối hận từng ở bên em trong khoảng thời gian ngắn, dù cho với anh mà nói, anh chỉ xem em là người bạn đặc biệt, nhưng mỗi khi em cười, anh cũng vui vẻ cho em.
Em đi đã được tám năm rồi, sở dĩ hôm nay viết thư cho em, là vì con anh đã chào đời.“Cái gì đây?” Tưởng Diệc Ức ôm hộp chạy ra khỏi phòng đồ vặt.
Anh đi trên đường, rất nóng, trên đường cũng không có ai, rõ ràng là giữa trưa, nắng chói chang, vạn dặm không mây, nhưng trước mắt luôn bụi mù. Anh đi đến ngã tư đường Hòa Bình không có mục đích, em đuổi theo anh ở phía sau, hỏi anh muốn đi đâu, anh nói không biết, sau đó anh lại hỏi em, em nói em muốn đi học.
Trong lòng anh nghĩ, vậy anh cũng đến trường thôi, thế là anh về nhà lấy cặp. Xuống dưới tầng, đi vào thang máy, lúc muốn bấm số tầng thì phát hiện trong thang máy lại không có cái nút nào.Ban đầu dĩ cô muốn tìm điện thoại bị mẹ giấu, nhưng lại phát hiện một cái hộp nhựa, trong hộp có một bìa thư rỗng ố vàng, còn có một sợi dây chuyền.
Trong lòng anh nghĩ, vậy anh cũng đến trường thôi, thế là anh về nhà lấy cặp. Xuống dưới tầng, đi vào thang máy, lúc muốn bấm số tầng thì phát hiện trong thang máy lại không có cái nút nào.
Khi đó em không tới đón anh nữa, anh lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ rằng em sẽ buồn biết mấy.
Như vậy tiếc nuối có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.Dây chuyền giống như món đồ giả thu nhỏ, trông nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, cô cầm lên vừa định xem kỹ, khẽ dùng lực, khối rubik nhỏ vậy mà tách ra. Cô sợ đến mức đứng nghệt ra tại chỗ, nghĩ rằng nếu là món đồ quý giá, mẹ sẽ phạt cô như thế nào.
Cô cầm khối rubik nhỏ nhìn kỹ, phát hiện thì ra giữa hai nửa có cái khóa. Sau khi thở dài, mới nhìn rõ một nửa trong đó nhét một thứ giống như tờ giấy.
Chào em.
Nhẹ nhàng mở ra, là một tờ giấy nhớ màu trắng đã ố vàng, chữ viết đã mờ đi rất nhiều, mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Thư tình”.
Có một khoảng thời gian, anh luôn mơ thấy em, hơn nữa cảnh tượng phần lớn giống nhau:Sau khi cố gắng phân biệt, cô mới nhìn rõ những gì viết bên dưới, hình như là một đoạn lời bài hát:
Cuối cùng, nếu em có thể đọc được lá thư này, hy vọng em có thể nhớ rằng, anh luôn tưởng nhớ em.
Dù không thể ở bên cũng không thể rời bỏ
Không cần trở thành nửa kia cũng đừng cho rằng tự mình chuốc lấy.
Như vậy tiếc nuối có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.
Không cần trở thành nửa kia cũng đừng cho rằng tự mình chuốc lấy.
Hóa ra trước mặt bệnh tật, tính mạng con người thực sự mỏng manh đến vậy.
Chào em.Có lúc anh cứ nghĩ, rốt cuộc sai ở đâu, cuộc đời em mới có thể trở nên như vậy, nhưng anh không có tư cách truy cứu bất kỳ ai, dù sao anh cũng chỉ là một người đứng xem.Bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể chán ghét.
Bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể chán ghét.Hôm nay lạnh muốn chết, còn đang có bão tuyết, vốn dĩ hy vọng trời ấm hơn con bé hãy ra, nhưng hình như con bé không chờ được muốn khám phá thế giới, cứ thế vội vã đi tới thế giới này. Nó là bé gái, rất khỏe mạnh, vẫn chưa đặt tên.Dây chuyền giống như món đồ giả thu nhỏ, trông nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, cô cầm lên vừa định xem kỹ, khẽ dùng lực, khối rubik nhỏ vậy mà tách ra. Cô sợ đến mức đứng nghệt ra tại chỗ, nghĩ rằng nếu là món đồ quý giá, mẹ sẽ phạt cô như thế nào.*Như vậy tiếc nuối có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.
Đúng rồi, em không cần lo lắng cho mẹ em. Sau khi em đi, một năm sau cô đã ly hôn, và có gia đình mới. Người chồng hiện tại của cô đối xử với cô rất tốt, họ cũng có một đứa con trước tuổi bốn mươi, em có thêm một em trai. Anh đã gặp đứa trẻ kia hai lần, tên là Uất Tư Hàn, anh nghĩ mẹ em vẫn luôn rất nhớ em.Dưới tầng đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa, cô luống cuống thu dọn xong mọi thứ, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì chạy về phòng của mình.
Hết