☆ Chương 3: Thân thể chuyển biến tốt
Công pháp Mặc Quân Dạ tu luyện kiếp trước tên là Hỗn Độn Thần Quyết, công pháp này thập phần bá đạo, thậm chí có thể vượt cấp chém giết tu luyện giả tu vi cao hơn mình.
Hỗn Độn Thần Quyết chia làm cửu trọng, tu luyện đến tầng tối cao, có thể khai thiên tích địa.
Chỉ là công pháp này lại rất khó tu luyện, kiếp trước Mặc Quân Dạ tu luyện hơn hai mươi năm, mới đạt đến nhị trọng.
Mặc Quân Dạ còn vì thế mà từng hoài nghi tư chất của mình.
Nhưng Mặc Quân Dạ không biết, nếu đổi lại là tu luyện giả khác tu luyện Hỗn Độn Thần Quyết, chỉ sợ không qua một trăm năm, cũng đừng nghĩ tu luyện đến nhất trọng.
Phát hiện chính mình còn có thể tu luyện Hỗn Độn Thần Quyết, Mặc Quân Dạ lập tức bắt đầu tu luyện.
Huyền Linh đại lục không có linh khí hắn cần, bất quá Hỗn Độn Thần Quyết lại có thể chuyển hóa huyền khí thành linh khí, điểm này đối với Mặc Quân Dạ mà nói quả thực quá hữu dụng.
Mặc Quân Dạ chân chính lo lắng, cũng bất quá là không có linh khí tu luyện mà thôi.
Hiện tại Hỗn Độn Thần Quyết có thể tự động chuyển hóa huyền khí thành linh khí, nhưng thật ra khiến hắn yên tâm.
Sau khi Hỗn Độn Thần Quyết trong cơ thể vận chuyển một vòng, Mặc Quân Dạ kinh hỉ phát hiện, thân thể mình chuyển biến tốt.
Vì thế, Mặc Quân Dạ bắt đầu càng thêm nỗ lực tu luyện.
Đảo mắt qua ba ngày, có Hỗn Độn Thần Quyết chuyển hóa linh khí điều dưỡng thân thể, Mặc Quân Dạ cơ bản đã có thể xuống giường đi lại.
Lại nói tiếp, thương thế nghiêm trọng như vậy, dù chính Mặc Quân Dạ cũng không nghĩ tới sẽ tốt lên nhanh như thế.
Bất quá Mặc Quân Dạ thực cảm tạ Tuyết Khuynh Nhan chiếu cố hắn mấy ngày nay, hắn kiếp trước không có đạo lữ, cho nên sau khi biết mình tự nhiên có một vị tiện nghi nam thê, tâm tình có chút vi diệu.
Đương nhiên, Mặc Quân Dạ cũng không tính toán vứt bỏ vị nam thê này, rốt cuộc nói thế nào thì Tuyết Khuynh Nhan không làm chuyện có lỗi với mình, tương phản, mấy ngày nay không thể động, là Tuyết Khuynh Nhan vẫn luôn chiếu cố hắn!
Làm người cũng không thể vong ân phụ nghĩa a!
Chỉ là Tuyết Khuynh Nhan thật sự rất sợ Mặc Quân Dạ, đặc biệt là sau khi thấy Mặc Quân Dạ có thể xuống giường đi lại, mỗi lần nhìn thấy Mặc Quân Dạ, thân thể sẽ nhịn không được run bần bật.
Nhìn Tuyết Khuynh Nhan nhát như chuột, Mặc Quân Dạ cảm thấy mình nên nói chuyện với Tuyết Khuynh Nhan.
Rốt cuộc bọn họ về sau sẽ sinh hoạt cùng nhau.
Đương nhiên, tiền đề là Tuyết Khuynh Nhan nguyện ý đi theo hắn, và không phá hỏng chuyện của hắn.
Giữa trưa hôm nay, Mặc Quân Dạ kéo Tuyết Khuynh Nhan ngồi đối diện mình, tính toán cùng cậu đàm luận tương lai.
Tuyết Khuynh Nhan vì nguyên nhân tướng mạo, từ nhỏ đã bị rất nhiều người khinh nhục, trừ gia gia cậu, người trong thôn thấy cậu, cơ hồ đều sẽ ghét bỏ, người có tâm địa xấu, còn tay đấm chân đá với cậu, cũng bởi vậy dưỡng thành tính cách nhát gan của cậu.
Kỳ thật Tuyết Khuynh Nhan không phải không nghĩ thoát khỏi Mặc Quân Dạ, chính là cậu không dám, vì khế bán thân của cậu còn nằm trong tay Mặc Quân Dạ, mà cậu cũng không biết Mặc Quân Dạ cất khế bán thân của mình ở đâu.
Cậu rất sợ ánh mắt Mặc Quân Dạ nhìn mình, âm trầm đến khiến người cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Chỉ là Mặc Quân Dạ mấy ngày gần đây, cho cậu cảm giác có chút bất đồng, vì Mặc Quân Dạ không nhìn cậu bằng cái loại ánh mắt khiến người sợ hãi kia nữa.
Bất quá nhìn thương thế Mặc Quân Dạ tốt lên nhanh như vậy, trong lòng Tuyết Khuynh Nhan cảm thấy rất khiếp sợ, bởi vì đại phu từng nói với cậu, lấy thương thế kinh mạch cơ hồ đều đứt đoạn của Mặc Quân Dạ, đời này đừng nghĩ đứng lên.
Tuy tò mò, nhưng Tuyết Khuynh Nhan không dám mở miệng hỏi Mặc Quân Dạ.
Hiện giờ Tuyết Khuynh Nhan, ngồi đối diện với Mặc Quân Dạ, thật cẩn thận nhìn Mặc Quân Dạ, nghĩ thầm mình có phải làm chuyện gì chọc giận Mặc Quân Dạ rồi hay không?
。。。