Quả nhiên năm người đối phó hắn, Tông Du lộ ra có chút cố hết sức, dù cho có dưới tay hắn có người đến hỗ trợ nhưng cũng sắp nhịn không được rồi, Bắc Ly Mạc sớm dự liệu được sẽ xuất hiện kết quả như vậy, chỉ là nhàn nhã cùng Nguyệt Nhi của hắn uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm.
Tông Du tự biết mình sắp chịu không được nữa rồi, “Hoàng Thượng, có thể dừng lại trong chốc lát không?”
Bắc Ly Mạc lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, “Nói đi, chuyện gì?”
“Muốn ta đem tiền giúp nạn thiên tai khoản lấy ra cũng có thể, nhưng hi vọng Hoàng Thượng không truy cứu việc này nữa, kể cả cái tòa cung điện này.” Tông Du cũng thật sự là nói chuyện hoang đường viển vông, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ đến, xem ra là hắn tính sai một bước rồi.
Bắc Ly Mạc cùng mọi người cũng cảm thấy buồn cười, “Tông Du Tướng quân cho rằng điều này có thể sao? Ngươi tự tiện tu kiến cái tòa cung điện này đã là tử tội rồi, huống chi ngươi còn tham ô nhiều vàng bạc châu báu như vậy, cho dù có giảm bớt cũng phải là tội chết.”
Tông Du ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, “Hoàng Thượng, chớ xem thường vi thần, vi thần dù sao cũng lưu lại một tay, kỳ thật tại mọi người ở trong phòng của cái tòa cung điện này đã trúng một loại độc dược mạn tính, Dời Mộng Tuyệt, đương nhiên các vị dân chúng là không có, nhưng ta chắc chắn, Hoàng Thượng ngài có lẽ không thể không cứu con của ngài a.” Cho dù không cứu Đại hoàng tử, cũng nhất định sẽ cứu Bát hoàng tử đấy.
Xem ra Tông Du là đoán chắc Bắc Ly Mạc yêu thương Bắc Ly Nguyệt vô cùng.
Dạ vốn hiểu y thuật, nghe đến dời mộng tuyệt sắc mặt liền biến hóa, “Loại độc dược mạn tính này rất độc, một lát tuy không chết được nhưng nếu một lúc sau rồi, người nhiễm độc sẽ chìm trong mộng chậm rãi chết đi, loại độc này sẽ cho người ta bất tri bất giác chết đi, không có thống khổ, hơn nữa vô sắc vô vị, cơ hồ không có người nào có thể nhìn ra trong đó kỳ quặc.”
“Ha ha, không nghĩ tới các ngươi ở trong cung điện của ta còn không biết phải phòng bị một chút, không nghĩ tới các ngươi lại đem đồ ăn nuốt vào, ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta.” Tông Du bản thân cũng thật không ngờ vậy mà sẽ thuận lợi như vậy, hắn còn cho là bọn họ nhất định sẽ thập phần cảnh giác mà không ăn, không nghĩ tới bọn hắn vậy mà không hề cảnh giác nuốt vào.
Bắc Ly Tê nhíu mày, trước đó lúc ăn đã có nghiệm qua độc nhưng lại không nghiệm ra, xem ra Dời Mộng Tuyệt không thể xem thường a, xem ra phương pháp nghiệm độc bình thường là không thể thực hiện được.
“Đem giải dược tới đây.” Bắc Ly Mạc hai mắt càng lạnh thêm vài phần, sắc mặt hơi tối.
Tông Du thẳng tắp mà trừng mắt nhìn Bắc Ly Mạc, “Hoàng Thượng, vi thần có thể không có giải dược.”
Bắc Ly Mạc lập tức đến trước mặt Tông Du bắt lấy cổ của hắn, “Ta lặp lại lần nữa, đưa giải dược ra đây.”
Tông Du cũng không dám lộn xộn, Bắc Ly Mạc võ công thế nhưng mà cao hơn hắn, “A, Hoàng Thượng vi thần thật không có giải dược, loại chất độc này không có giải dược, bởi vì lúc trước loại chất độc này được người ta ví là tự sát, không có bất luận giải dược gì.”
Bắc Ly Mạc lập tức rút ra kiếm, đem tay trái Tông Du bổ xuống, “A...” Tông Du kêu đau một tiếng.
“Đem hắn đưa đến thiên lao, nghe ta hậu thẩm.” Bắc Ly Mạc mang Ám vệ đem Tông Du dẫn theo xuống dưới.
Hiện tại người trúng độc tổng cộng có bốn người Bắc Ly Tê, Bắc Ly Nguyệt, Thiên Giai Tuệ, Yến Ngọc Hàn.
Bắc Ly Mạc lại đến bên tai Bắc Ly Nguyệt khẽ nói, thanh âm có chút run rẩy: “Nguyệt Nhi, lần này không thể bảo hộ ngươi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi chết.”
Bắc Ly Nguyệt cũng chỉ là cười cười ôm chặt Bắc Ly Mạc, “Phụ hoàng, đồ ngốc.”
Yến Ngọc Hàn cũng không nghĩ tới chính mình khi nào thì trúng độc.
“Dạ, ngươi có biện pháp nào giải độc không?” Bắc Ly Mạc ôm lấy Bắc Ly Nguyệt.
Dạ trầm mặc một hồi, “Chủ tử, tạm thời còn không có có, ta phải đi về điều tra thêm mới có thể biết.”
“Chủ tử, tìm ra tiền giúp nạn thiên tai rồi.” Ám vệ đến bẩm báo.
“Vậy thì đem tiền giúp nạn thiên tai gửi xuống dưới giúp nạn thiên tai, chắc hẳn dân chúng đều đang chịu khổ a.” Không nghĩ tới Bắc Ly Mạc vẫn lo lắng đến dân chúng nha.
“Phụ hoàng chúng ta trở về đi.” Bắc Ly Nguyệt nói, đột nhiên có chút tưởng niệm Hoàng Cung nha.
“Ân, chúng ta trở về đi.”
“Hồi cung.”
“Vâng.”
============================ phân cách tuyến ==============================================
Ở trên đường hồi cung.
“Nguyệt Nhi, ngươi gần đây rất gầy, ăn nhiều một chút.” Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt ở trong xe ngựa mà thân thân, hiện tại hai người đang dùng bữa.
Từ khi Phụ hoàng tới đón ta thì lại quan tâm ta nhiều hơn thêm vài phần, chỉ sợ là bởi vì chuyện độc dược a, buổi tối lúc ngủ đều không cho ta ngủ ngon giấc đây này. ( Tiểu Tuyết: Không có sao chứ? Bắc Ly Nguyệt: Có thể không có việc gì sao? Mắt quầng thâm luôn rồi.)
“Phụ hoàng, ta ăn không vô rồi, đã no a.” Bắc Ly Nguyệt lau miệng.
Bắc Ly Mạc tà mị mà cười cười, “Vậy Nguyệt Nhi ăn no rồi, tới phiên ta.”
Bắc Ly Nguyệt lại không hiểu rõ tình huống rồi, bị Bắc Ly Mạc dùng môi ngăn chặn.
Đầu lưỡi trơn trượt thoáng cái xâm nhập khoang miệng ướt át, mỗi một nơi đều không buông tha, đều bị Bắc Ly Mạc liếm lấy mấy lần.
“A….. Ân.. Không.” Bắc Ly Nguyệt bởi vì miệng bị ngăn chặn, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Rất lâu sau đó, Bắc Ly Mạc mới đem Bắc Ly Nguyệt buông ra, “Hỗn... Hỗn đản Phụ hoàng, mỗi lần đều như vậy, còn gì khác nữa không.” Bắc Ly Nguyệt ghé vào trong ngực Bắc Ly Mạc há miệng thở dốc.
“Ha ha, chỉ tiếc Nguyệt Nhi còn nhỏ, bằng không thì Phụ hoàng vừa rồi liền muốn ăn luôn ngươi.” Bắc Ly Mạc nói một câu khiến cho Bắc Ly Nguyệt xấu hổ triệt triệt để để.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của người nào đó: “Tiểu Dạ, người ta cũng muốn thơm môi một cái.”
“Cút ngay.”
Yến Ngọc Hàn thất vọng đau khổ ở trong lòng, thì ra nguyên lai Bát hoàng tử cùng Hoàng thượng là có quan hệ như vậy.
Bắc Ly Tê ngược lại hơi lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Bát Hoàng đệ cùng Phụ hoàng là loại quan hệ này, trong lúc nhất thời có chút khó tiếp nhận.