Thời gian nói nhanh cũng nhanh, trong nháy mắt đã đến thời gian xuất phát rồi.
“Nguyệt Nhi, hảo hảo nhớ kỹ lời ta nói trước kia, đây cũng không phải là đùa giỡn.” Bắc Ly Mạc có chút bận tâm, chính mình không có đi cùng Nguyệt Nhi ra ngoài còn lại là lần đầu tiên, mặc dù có Tê Nhi đi cùng nhưng việc này nhất định hung hiểm vạn phần.
“Ân, tốt, ta sẽ cẩn thận Phụ hoàng.” Bắc Ly Nguyệt cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Bắc Ly Lạc, trong lòng của hắn cũng có một tia bất an.
Bắc Ly Tê chỉ là đứng ở một bên yên lặng mà nhìn, không nghĩ tới Bắc Ly Mạc sẽ cùng hắn nói chuyện: “Tê, chăm sóc tốt Bát Hoàng đệ của ngươi, còn ngươi cũng cẩn thận một chút, nhanh chóng tra ra.”
“Vâng.” Bắc Ly Tê không khỏi có chút cao hứng, Phụ hoàng cho tới bây giờ đều không có vì mình lo lắng như thế. (Xin lỗi nhưng anh chỉ là đồ tặng kèm mà thôi. =)))
Bởi vì vì lần này là bí mật xuất hành, vì để cho con hồ ly ỡ khu tây Bắc lộ ra cái đuôi, nên chỉ có Bắc Ly Tê cùng Bắc Ly nguyệt còn có một xe phu cùng một chiếc xe ngựa, đương nhiên từ một nơi bí mật gần đó còn có rất nhiều Ám Vệ do Bắc Ly Mạc phái tới.
Đường xá dài đằng đẵng, Bắc Ly Nguyệt không khỏi có chút nhàm chán, cả ngày toàn là ngồi ở trên xe ngựa, cũng chỉ có lúc nghỉ ngơi mới có thể xuống đi một chút, thật muốn có Phụ hoàng a.
Bắc Ly Tê tựa hồ nhìn ra Bắc Ly Nguyệt khác thường lại hỏi: “Bát Hoàng đệ làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái sao?”
Bắc Ly Nguyệt nhìn nhìn Bắc Ly Tê, “Đại hoàng huynh chẳng lẽ không thấy là rất nhàm chán hay sao? Trên đường đi đều luôn ở trên xe ngựa.”
Bắc Ly Tê cười cười, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, “Sẽ không, trên đường đi có thể thưởng thức phong cảnh đẹp như thế này sao lại chán? Huống hồ ta cũng rất ít ra Hoàng cung, tự nhiên cũng sẽ không nhàm chán, ngược lại nhiều thêm vài phần mừng rỡ.”
“Ta cũng không có hào hứng như đại hoàng huynh, cảnh sắc tuy đẹp, nhưng giải trừ không được nhàm chán của ta a.” Kiếp trước thật tốt a, ít nhất còn có thể mang Laptop hoặc là điện thoại chơi game, nghe một chút nhạc, cuộc sống tốt đẹp cỡ nào a!
Về sau hai người từng người nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhàm chán cũng là nhàm chán, tự nhiên cũng sẽ không quá nhàm chán rồi, vài ngày sau là đến vùng khô hạn Tây Bắc.
Khắp nơi đều là nạn dân, thổ địa đều thập phần khô ráo, cây nông nghiệp sớm đã chết héo.
“A, làm ơn cho miếng nước a, hài tử của ta cũng sắp chống không nổi nữa.” Một vị phụ nữ bờ môi sớm đã khô nứt đến mức nhìn không ra hình dạng, hài tử trong ngực nàng nếu không phải còn có thể hô hấp thì e rằng đứa bé này đã sớm chết.
Bắc Ly Nguyệt nhìn thấy không khỏi có chút đáng thương, liền cầm miếng nước cho bọn họ uống.
“A, ân nhân a, ta cũng muốn, ta cũng muốn a.” Bắc Ly Nguyệt không nghĩ tới chỉ mới hành động một chút, vậy mà dẫn đến nhiều người như thế, không khỏi đau đầu.
“Các vị hương thân, hãy nghe ta nói, nước của ta cũng là có hạn, triều đình rõ ràng có chi tiền tới nơi này, vì cái gì còn có thể khô hạn thành như vậy?” Nhất định có gì đó.
“Ai, nào có a, số khổ a, triều đình đều mặc kệ dân chúng chúng ta chết sống, làm sao có thể chi tiền xuống? Chúng ta đều chưa nghe nói qua.” Mọi người phàn nàn.
“Làm sao có thể? Ta.. Ta nghe ta có thân thích làm quan ở triều đình làm quan nói, Hoàng Thượng đã chi khoản tiền lớn ra rồi, làm sao có thể không có?”
“Vậy sao? Chẳng lẽ lại là bị cái tên cẩu quan ki lấy hết?” Nói đến cái tên cẩu quan này các thôn dân đều thập phần phẫn nộ.
“Các hương thân, có thể nói cho ta biết một chút về quan ở đây không?” Xem ra Phụ hoàng gần đây thật sự là buông lỏng cảnh giác a, lại để cho một con chuột nho nhỏ trốn thoát rồi.
“Cái tên cẩu quan kia, bình thường không có việc gì liền thu thuế, không giao sẽ bị đánh một trận, thật nhiều người đều bị cái tên cẩu quan này đánh chết, cái tên cẩu quan này gọi Chu Tâm, tiền giúp nạn thiên tai nhất định là bị cẩu quan kia lấy.” Các thôn dân cũng đều âm thầm mắng, chửi Chu Tâm.
Phốc, gọi Chu Tâm, ha ha, ta ngược lại muốn nhìn tên Chu Tâm đến cùng có nhiều đen.
“Bát Hoàng đệ, chúng ta hay vẫn là trước đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, tên cẩu quan kia xem ra rất đáng hận nha, chúng ta đợi thời cơ chín mùi rồi đi ‘Vấn an’ vị kia cẩu quan kia một chút.” Bắc Ly Tê nắm chặc nắm đấm, hắn muốn bênh vực dân chúng yếu ớt.
“Tốt, cái tên Chu Tâm thật đúng là lớn mật a, ba ngàn vạn lượng bạch ngân kia đến cùng nuốt riêng ở đâu rồi hả?” Bắc Ly Nguyệt không khỏi nhíu mày, ba ngàn vạn lượng bạch ngân cũng không phải số lượng nhỏ, một tên quan địa phương nho nhỏ là sẽ dấu được chỗ nào?