Trông thấy Bắc Ly Tuyệt bị dẫn đi, tất cả mọi người không dám lên tiếng, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi yên ở trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì.
“Khục khục, Hoàng Thượng, Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử đều không săn được con mồi, cái này...” Trông thấy Thừa Tướng đứng lên nói, ở dưới một ít đại thần nhịn không được âm thầm bội phục, thật giỏi a, trong loại không khí này còn dám đứng lên nói, không hổ là Thừa Tướng a. Ai ngờ trong nội tâm Thừa tướng cũng là sợ hãi.
“Được rồi, việc này trẫm không truy cứu, các ngươi nên làm gì thì làm đi a.” Sớm đã biết là sẽ có loại tình huống này, tự nhiên cũng tùy tiện đáp lại đại thần vài câu là tốt rồi, dù sao cũng không ai dám phản bác, bởi vì chọc Hoàng đế thì vẫn còn may, nếu chọc đến Bát Hoàng tử Hoàng Thượng thương yêu nhất vậy thì thảm rồi, rất thảm rất thảm...
“Vâng, vi thần cáo lui.” Đám đại thần nhao nhao ly khai, mọi người sải bước giống như vội vàng đi làm chuyện gì, đương nhiên, ai cũng không muốn ở loại nơi này lâu.
Không lâu, tất cả mọi người đi về hết, Bắc Ly Mạc cùng Bắc Ly Nguyệt cũng về nghỉ ngơi.
“Nguyệt Nhi, có mệt hay không?”
“Phụ hoàng như thế nào lại hỏi như vậy, cùng đại hoàng huynh thưởng thức cảnh đẹp như thế nào sẽ mệt mỏi, cũng không phải như các Hoàng tử khác đi đi săn mới mệt mỏi, ngược lại là Phụ hoàng ngài cũng đã đi săn a, ngài mới mệt mỏi đây này.” Bắc Ly Nguyệt vẻ mặt buồn cười nhìn qua Bắc Ly Mạc, lúc này mặt Bắc Ly Mạc chẳng biết tại sao trở nên thập phần đen, Bắc Ly Nguyệt cảm giác sẽ có đại sự phát sinh, nhưng lại không phải lớn kiểu bình thường.
“Nguyệt Nhi, về sau không được ở cùng một chỗ với đại hoàng huynh của ngươi, ai cũng không thể, ngươi chỉ có thể là của ta.”
“Phụ hoàng, đại hoàng huynh rất tốt, nói chung đại hoàng huynh là lựa chọn làm Thái Tử tốt nhất.” Đúng vậy, cái gì cũng đều rất giống Phụ hoàng, xét ngôn hành cử chỉ, làm Hoàng đế không có ai tốt hơn.
“Nguyệt Nhi cũng đã nhìn ra a, ta cũng muốn lập đại hoàng huynh của ngươi làm Thái Tử, ta có phái Ám Vệ đi âm thầm quan sát hắn, ai ngờ lại bị hắn phát giác, điều này nói rõ võ công của hắn đã rất khó lường rồi, huống hồ người ta phái đi chính là Ám Vệ võ công cũng là số một số hai, rất ít người có thể phát giác được sự hiện diện của hắn, ta thấy không có người nào so với hắn có thể đảm nhiệm tốt cái vị trí Thái Tử này hơn.”
“Ta rất thích đại hoàng huynh, chẳng biết tại sao trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác.”
“Nguyệt Nhi, ngươi thích hắn, Ân...” Bắc Ly Mạc trong ánh mắt lộ ra một loại khí tức nguy hiểm, nhìn thẳng Nguyệt Nhi của hắn.
Chẳng lẽ hắn nói sai cái gì ư, khiến cho Phụ hoàng tức giận rồi. Được rồi được rồi, Bắc Ly Nguyệt nghĩ lại, chẳng lẽ Phụ hoàng ghen?
“Phụ hoàng, người sẽ không phải là đang ăn dấm chua đi à nha?”
Bắc Ly Mạc ngây ngẩn cả người, hắn, ghen? Lại nhìn một chút tiểu gia hỏa trong mắt mỉm cười, sau đó đối Nguyệt Nhi của hắn câu môi cười cười: “Phụ hoàng ghen, Nguyệt Nhi sẽ như thế nào đây?”
“Nguyệt Nhi đương nhiên sẽ thật cao hứng.” Nói xong hướng trên mặt Bắc Ly Mạc hôn một cái.
“Ha ha, Nguyệt Nhi rất biết lấy lòng Phụ hoàng nha, Phụ hoàng muốn hảo hảo ban thưởng Nguyệt Nhi một chút.”
“Thưởng cái gì.. A….” Lời còn chưa nói hết đã bị Bắc Ly Mạc ngăn chặn miệng, bị hôn đến thiên hôn địa ám.
Qua một hồi lâu, Bắc Ly Mạc mới buông ra Bắc Ly Nguyệt, lúc này Nguyệt Nhi đã phân không rõ Đông Nam Tây Bắc rồi, đôi má ửng đỏ, bờ môi bị hôn đến hơi sưng. ( Tác giả: Nguyệt Nhi nhà chúng ta có thể để ngươi đối đãi như vậy sao? Bắc Ly Mạc: Thứ nhất Nguyệt Nhi là của ta không phải là của nhà ngươi, thứ nhì là ngươi an bài như vậy đấy. Tác giả: Ặc, coi như ta chưa nói, bay đi)
A…, đáng giận a, mỗi lần đều bị Phụ hoàng đùa nghịch, còn nói cái gì ban thưởng, đây không phải là ‘Trừng phạt’ sao?
Một con sói đội lốt cừu đang ở một bên cười.