Sáng ngày thứ hai người nào đó bị Hoàng Thượng tống về quê của hắn.
“Như vậy, Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Thượng, ta cùng nương tử đi trước, các ngươi bảo trọng, đừng nghĩ tới ta.”
Bắc Ly Nguyệt theo chân bọn họ dù sao đã một thời gian ngắn, tự nhiên là có cảm tình.
“Dạ ca ca, Dạ, gặp lại sau.”
“Nguyệt Nhi, không cần luyến tiếc tên kia.” Hừ, bắt cóc Ám Vệ của ta, không lẽ còn muốn bắt cóc luôn Nguyệt Nhi của ta, trẫm không giết ngươi, ngươi có lẽ nên cảm thấy may mắn.
Dạ Vệ Khiêm đột nhiên cảm thấy sau lưng đầy ác hàn, nhìn phía Hoàng Thượng, trông thấy Bắc Ly Mạc gắt gao theo nhìn hắn, vội vàng chạy đi.
“Ha ha, như vậy chúng ta đi trước.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Hi vọng hai người bọn họ hạnh phúc a, rời xa Hoàng Cung là tốt, tốt nhất đừng cùng Hoàng Cung dính dáng quan hệ gì, người trong Hoàng Cung đều là rất đáng sợ, Hoàng cung là một cái có thể làm cho người cải biến lao lung, vào được nhưng cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài...
“Nguyệt Nhi, phải trở về, bên ngoài gió lớn, coi chừng bị lạnh, bằng không thì Phụ hoàng là sẽ đau lòng.” Đúng vậy a, trong nháy mắt mình đã đi vào cái thế giới này mười năm rồi, vừa mới rồi rõ ràng hay là mặt trời chói chang, hôm nay đã là lá rụng bay tán loạn.
“Ân, tốt, Phụ hoàng chúng ta trở về đi, ngài còn phải xử lý việc triều chính nữa này.” Bắc Ly Nguyệt hồi thần, nhìn về phía Bắc Ly Mạc, Bắc Ly Mạc một tay ôm lấy Bắc Ly Nguyệt hướng tẩm cung đi đến...
“Nguyệt, gần đây thời tiết rất lạnh, uống chút trà nóng a.” Tử Nguyệt trông thấy Bắc Ly Nguyệt đứng trước cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì, nhớ tới gần đây thời tiết rất lạnh, liền làm trà nóng lại để cho hắn uống.
“Tử Nguyệt thật sự là cô gái tốt a, ừ, yên tâm, chủ tử ta nhất định sẽ tìm một nhà khá giả gả ngươi đi.”
“Đáng ghét, Nguyệt lại đùa ta, chỉ cần Nguyệt muốn ta sẽ, không, ta cùng Nghi Thủy, Thần Dạ cùng Thần Khê chiếu cố ngươi cả đời.”
“Ha ha, bằng hữu như các ngươi thật tốt, ta Bắc Ly Nguyệt xem như kiếp này may mắn.”
“Nguyệt Nhi, nói chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy?” Bắc Ly Mạc vừa tiến đến chỉ nghe thấy tiếng cười của Bắc Ly Nguyệt, nghĩ thầm là chuyện gì lại cho Nguyệt Nhi cao hứng đến thế.
“Tử Nguyệt, ngươi đi xuống trước đi.”
“Phụ hoàng không có gì, chỉ là nhớ tới ta có thuộc hạ tốt như vậy nên cảm thấy cao hứng.”
“Vậy sao, nghe Ám Vệ nói Thần Dạ, Thần Khê là người mới, tuy nhiên hiện tại bọn hắn đã có thể để bảo vệ ngươi rồi, đây đã là rất rất giỏi rồi.”
“Ừ, thuộc hạ của ta đều là cao thủ a, thật sự là đáng mừng.”
“Phụ hoàng, ta muốn nói với ngươi một chuyện, mặc dù sẽ có chút làm cho người ta khó có thể tin.”
“Không có việc gì, Nguyệt Nhi muốn nói cái gì cứ nói.”
“Ta, đến từ một thế giới khác từ mấy ngàn năm về sau, ta có một gia đình rất ấm áp, có một lần ta đi mua đồ thì gặt tai nạn xe cộ, xe là một loại phương tiện giao thông tiên tiến, đồ vật ở thế giới kia so với ở đây đều tiên tiến hơn, sau khi gặp tai nạn xe cộ ta liền đến nơi này, chiếm được thân thể con trai của ngài, Phụ hoàng ngài sẽ không ghét ta chứ?”
“Ha ha, không cần biết ngươi là ai, ngươi vĩnh viễn đều là Nguyệt Nhi của trẫm, đời này kiếp này ngươi đều là người của ta, Nguyệt Nhi, đừng quên, trong lòng ngươi chỉ nên có ta, biết không?”
“Ân, phụ hoàng, I love you.” Nói xong cho Bắc Ly Mạc một cái hôn nóng bỏng.
“Ha ha, Nguyệt Nhi là đang câu dẫn Phụ hoàng sao, Tiểu chút chít, Phụ hoàng cũng yêu ngươi.”
“Nguyệt Nhi, gọi danh tự của trẫm, gọi Mạc.”
“Mạc…” Mặt Bắc Ly Nguyệt liền lập tức đỏ bừng, gọi thân thiết như vậy, Bắc Ly Nguyệt đương nhiên thẹn thùng.
“Ân, Nguyệt Nhi, thực nghe lời.”