“Nguyệt, thân thể ngươi không có sao chứ?” Bắc Ly Nguyệt vừa bắt đầu, Tử Nguyệt đột nhiên xông vào phòng hỏi thương thế của hắn, ngay sau đó Nghi Thủy, Thần Dạ cùng Thần Suối cũng vào, tất cả mọi người thập phần lo lắng.
“Yên tâm đi, ta không sao.” Bắc Ly Nguyệt thấy bọn hắn lo lắng như vậy cảm thấy rất vui mừng.
“Vậy là tốt rồi, Hoàng Thượng phái người đưa chúng ta trở về hại chúng ta lại càng hoảng sợ, chỉ nghe thấy ngươi bị thương, Hoàng Thượng cũng không có để cho chúng ta tới thăm ngươi, hại chúng ta lo lắng muốn chết, trông thấy ngươi không có việc gì thì tốt rồi.” Tử Nguyệt lập tức cả người thả lỏng không ít, những người khác cũng như thế.
“Thực xin lỗi, khiến cho các ngươi lo lắng, ta đã không có việc gì rồi, ngược lại là các ngươi thật vất vả có thể xuất cung chơi một chuyến lại gặp chuyện như vậy, thật xin lỗi rồi, lần sau nhất định mang bọn ngươi hảo hảo đi chơi.” Bắc Ly Nguyệt không có cùng bọn họ hảo hảo chơi cảm thấy rất hổ thẹn vì không tuân thủ lời hứa của mình.
“Nguyệt, ngươi sao có thể nói như vậy, bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ không trách ngươi, ta Tử Nguyệt kiếp này có chủ tử tốt như vậy, đây là Thượng Thiên ban ân huệ cho ta rồi.” Tử Nguyệt nhìn Bắc Ly Nguyệt.
“Như thế thuận tiện.”
—————————————————————————–
“Nguyệt Nhi, Phụ hoàng cùng ngươi đi ra ngoài một chút a, ngươi cũng nên bớt buồn bực a.” Bắc Ly Mạc tâm tình tựa hồ rất tốt, thoáng một phát liền muốn mang Nguyệt Nhi của hắn đi đi một chút.
“Tốt, chúng ta đi thôi Phụ hoàng.”
“Tiểu Nguyệt Nhi, thật là đúng dịp a, ở chỗ này lại gặp được các ngươi.” Xa xa đã nhìn thấy Dạ Vệ khiêm hướng Bắc Ly Nguyệt chào hỏi. Bắc Ly Mạc vốn tâm tình tốt, vừa thấy được Dạ Vệ Khiêm, cả mặt đen lại.
“Đúng vậy a, Dạ ca ca, Dạ, ngươi lại bị Dạ ca ca kéo tới rồi, hai người các ngươi cảm tình thật tốt a.” Bắc Ly Nguyệt vẻ mặt hâm mộ. Điện hạ tốt cái rắm a, thuộc hạ ta đều sắp bị hắn làm cho điên lên rồi, có thể tốt chỗ nào a, ta muốn cáo hắn tội quấy rối tình dục, ô ô...
“Dạ Vệ Khiêm không trở về Ám Các của ngươi, ở lại Hoàng cung của trẫm làm chi?” Bắc Ly Mạc nhìn thấy Dạ Vệ Khiêm liền thập phần khó chịu, đã đem Dạ không công tặng cho ngươi, còn không hài lòng sao? Mau chạy nhanh nhanh trở về nhà mình đi.
“Ai nha, Hoàng Thượng như thế nào lại khách khí như thế, chúng ta cũng gần như là người một nhà rồi nha, cần gì chứ?” Dạ Vệ Khiêm không để ý tới sắc mặt Bắc Ly Mạc trực tiếp ngồi xuống, không sợ chết người a.
“Người một nhà?”
“Ngươi đem Tiểu Dạ Nhi gả cho ta, không tính sao?” Dạ Vệ khiêm mang vẻ mặt ngươi là đồ ngu ngốc.
“Ngươi, hừ.” Bắc Ly Mạc cũng không muốn cùng hắn nói thêm cái gì.
“Ai cùng ngươi là người nhà, cút.” Dạ mặt đỏ rần lên.
“Ai nha, Tiểu Dạ, đừng thẹn thùng nha, ta cưới ngươi không phải là người một nhà hả?” Dạ Vệ Khiêm tiếp tục đùa giỡn Dạ.
“Dạ ca ca, tới đây, ta muốn hỏi ngươi một chút.” Bắc Ly Nguyệt thủ thế.
“Được, Tiểu Nguyệt Nhi ngươi muốn hỏi cái gì đó?” Dạ Vệ khiêm ngược lại là có chút hiếu kỳ Bắc Ly Nguyệt muốn hỏi cái gì.
“Ngươi ăn hết rồi sao?” Bắc Ly Nguyệt xấu xa hỏi, tại thế giới của hắn hắn cũng biết rõ đồng tính luyến ái đó...
“Ai, còn chưa có đâu, Tiểu Dạ Nhi hắn quá bướng bỉnh, thật muốn ăn hắn a.” Dạ Vệ Khiêm đắm chìm trong tưởng tượng của mình.
“Hì hì, chỉ cho ngươi một chiêu a, Dạ ca ca.”
“Ha ha, đúng là biện pháp tốt.”
Nhìn hai người kia cười gian, Dạ cảm thấy sau lưng một mảnh ớn lạnh, trời ạ, hai người bọn họ muốn làm gì?
“Đã đủ rồi, Nguyệt Nhi tới.” Bắc Ly Mạc có chút khó chịu rồi, Nguyệt Nhi của mình như thế nào có thể ở gần người khác như vậy còn thân mật như vậy.
“Đợi một chút, Phụ hoàng, hãy nghe ta nói....” “Ha ha, không hổ là Nguyệt Nhi của ta.”
Trời ạ, các ngươi là đang mưu đồ bí mật cái gì a...
Không được gạt ta à... ( Tác giả: tự giải quyết cho tốt a.)