Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 54: Phản ứng các bên



Người đưa tin Tống Mặc phái tới hành tỉnh tây bắc trở về rồi, nội dung thư trả lời của Saivans rất ngắn, sau khi xem xong, chân mày Tống Mặc lập tức nhíu thành một ngọn núi nhỏ.

Hắc Viêm hạ lệnh tiêu diệt Grilan?

Tống Mặc xoa trán, không hiểu Hắc Viêm tại sao lại hạ mệnh lệnh này. Nghĩ nát cả óc, Tống Mặc chỉ nghĩ ra được hai khả năng, y xúi giục lính đánh thuê đòi kim tệ, và tiểu x thư y để lại trong vương cung.

Nhưng kim tệ phân cho lính đánh thuê đều là của lãnh chủ và quý tộc Obi, Hắc Viêm không bỏ ra một đồng nào, hắn không tất yếu vì cái này mà gây phiền ình.

Tiểu x thư… trừ khi con rồng này không được, nếu không, là nam nhân nhìn thấy thứ đó, đều sẽ không muốn lôi người sáng tạo nó ra tiêu diệt chứ?

Hai loại khả năng đều bị xóa bỏ, đầu Tống Mặc lại rối tung lên.

Vậy tại sao chứ? Y rốt cuộc chọc tới con rồng bụng bự đó chỗ nào? Hay là con rồng đó đã tới mấy ngày mỗi tháng đều có, bị rối loạn nội tiết?

“A!”

Tống Mặc ôm đầu, tựa vào lưng ghế gầm lên, dọa lão quản gia John vừa đẩy cửa vào nhảy dựng.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?”

Tống Mặc toàn thân vô lực nằm bẹp trên bàn, vùi đầu vào giữa hai tay, u sầu nói: “Quản gia, chúng ta có phiền phức lớn…”

“Cho dù là phiền phức lớn cỡ nào, cũng luôn có biện pháp giải quyết. Lãnh chủ đại nhân, ngài không cần phải ủ rũ như thế.”

“Vậy sao?” Tống Mặc ngẩng đầu lên, tay gãi đầu, “Nhưng nếu phiền phức này thật sự rất khó giải quyết thì sao?”

“Tôi có thể hỏi một chút, phiền phức này rốt cuộc là gì không?”

“Quốc vương Obi.”

“…” Thần sắc lão John cứng đờ một chút, “Ngài xác định không nói sai?”

“Không.”

“…”

“Quản gia, ông đi đâu vậy?”

“Đi thu xếp vàng bạc cho ngài, chuẩn bị chạy.”

“…”

Trên thư Saivans nói, mệnh lệnh của Hắc Viêm là hủy diệt Grilan. Tống Mặc không cho rằng mình dẫn lãnh dân chạy rồi thì sẽ vạn sự đại cát. Tống Mặc từng thấy qua cảnh tượng quân đội Obi công đánh vương thành Sabisand, y nên may mắn là Hắc Viêm chỉ hạ lệnh hành tỉnh tây bắc xuất binh, chứ không phải là một đội quân do vương thành phái ra. Nếu không, đến ngay cả thời gian chuẩn bị mình cũng không có, đã bị người ta tới đào ổ ra rồi.

Bức tường bên ngoài biên giới đó chỉ có thể ngăn chặn heo rừng, căn bản không thể chống đỡ vũ khí công thành, y thật giở khóc giở cười, những thứ này lại còn do mình ‘phát minh’ ra.

Trốn xuống đất tuy có thể, nhưng cũng không thể vào đó mãi không chui lên chứ? Sớm muộn gì cũng bị đói chết.

Dùng tranh nghệ thuật uy hiếp Saivans? Người ta đã báo tin ình, chuyện này Tống Mặc thật sự không làm được. Huống hồ không có Saivans thì vẫn còn có những người khác. Tóm lại, lần này Grilan thật sự chọc phải phiền phức lớn. Khả năng giải quyết hòa bình căn bản là số không.

Tống Mặc cào đầu thành cái tổ quạ, y thật sự không hiểu nổi, một quốc vương, tới tìm lãnh chủ y gây phiền, là sao? Cái này giống như là nguyên thủ quốc gia đột nhiên muốn hủy diệt một thôn trưởng, khoảng cách cấp bậc này cũng thật sự là quá lớn.

Mặt dán lên mặt bàn lạnh lẽo, Tống Mặc nhắm mắt lại, lại lần nữa cảm thụ được sự vô lực của mình. Y có vũ khí tiên tiến nhất thế giới này, nhưng đứng trước thế lực tuyệt đối, vẫn chỉ là một con tôm nhỏ chỉ có thể cuộn người lại.

Trong mắt Hắc Viêm, có lẽ chỉ cần động ngón chân một chút, đã có thể dậm y nát bấy.

Cứng đầu kháng cự tuyệt đối không hề thông minh, vậy nên làm sao…

Sự chán nản của Tống Mặc không duy trì bao lâu. Hiện tại y không phải là một kẻ trạch trò chơi vạn sự không rầu chỉ lo ăn no, y là chủ nhân một lãnh địa, nơi này có hơn bốn trăm người còn phải nhờ vào y mà ăn cơm sống sót.

Tục ngữ có câu nói rất hay, dựa núi núi đổ, dựa sông sông ngập, dựa người người chạy. Chuyện lâm đầu, vẫn phải dựa vào mình. Một nam nhân, thì nên tự gánh vác. Thời gian còn lại cho y không nhiều, y phải nhanh chóng chuẩn bị tốt.

“Quản gia, triệu tập mọi người, ta có việc tuyên bố.”

“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”

Ba mươi phút sau, người Grilan, địa tinh, chu nho, anh em người lùn, tám tu sĩ Harold, còn có cả Touro dẫn người Sabisand, đều tụ tập trong đại thính phủ lãnh chủ.

Đại thính đủ rộng rãi, hơn bốn trăm người có đứng có ngồi, mỗi người đều có thể ẩn ẩn cảm thấy được khả năng sắp có đại sự phát sinh.

Tống Mặc đẩy cửa đi vào, một thân chính trang, lưng giắt trường kiếm, biểu tình nghiêm túc nhìn khắp mọi người. Sau đó, trong sự chú mục của hơn bốn trăm người, hơn tám trăm con mắt, y đi vào trước đại thính, chống một tay nhảy bật người lên!

Động tác rất nhanh nhẹn, thân hình rất tiêu sái, đáng tiếc không phải là nhảy lên lưng người, mà là lên bàn ăn.

Mọi người tại đó: “…”

Trong cảnh trầm mặc, muốn phun nhổ cũng không tìm được lúc thích hợp.

Tống Mặc đứng trên bàn, vỗ tay, tiếng vỗ tay thanh thúy lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nói trực tiếp vào vấn đề: “Vội vàng triệu tập mọi người tới đây, là vì ta có một chuyện cần tuyên bố, Grilan, có phiền phức lớn rồi.”

Tống Mặc vừa nói xong, vốn cho rằng sẽ xuất hiện tiếng xôn xao nhưng lại không có, mọi người trong phòng vẫn giữ tư thế mấy phút trước, mắt không hề chớp nhìn y.

Tống Mặc nhẹ ho một tiếng, ừm, tốt lắm, xem ra, tố chất tâm lý của mọi người đều rất cứng cỏi!

Sau khi Tống Mặc thông báo nội dung trong thư của Saivans, mọi người cuối cùng lên tiếng, nhưng nội dung lại có hơi khác biệt với dự tưởng của y.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài nói là quân đội của hành tỉnh tây bắc sắp tấn công chúng ta?”

“Phải.”

“Chính là đám kỵ binh từng bị ngài bắt giữ?”

“Có thể nói vậy.”

“Đám kỵ binh bị lột sạch bách?”

“…Cái này…”

Không đợi Tống Mặc nói xong, người Grilan tại đó đều hoan hô, các nam nhân hò hét cướp ngựa cướp áo giáp cướp kim tệ, các nữ nhân hưng phấn la kéo y phục lột quần, ngay cả lão nhân và hài tử cũng mặt đỏ gay, mang theo nụ cười dữ tợn.

Các địa tinh đã trải qua chuyện vẽ nghệ thuật thân thể Saivans, đơn giản giới thiệu lại giao phong của lãnh chủ đại nhân trước kia cùng với tổng đốc Saivans khi còn là đội trưởng kỵ binh cho các chu nho có quan hệ không tồi với họ.

“Lãnh chủ đại nhân anh dũng, cô độc một mình, lao về phía trước, vung trường kiếm, khí thế dễ như bẻ cành khô, đánh ngã toàn bộ hơn năm mươi kỵ sĩ!”

Tạm thời không bàn thành ngữ các địa tinh dùng có đúng hay không, cũng bất luận bọn họ nói vậy có bao nhiêu phần khoa trương, bất kể người khác có tin hay không, dù sao các chu nho tin.

Harold và mấy tu sĩ có phản ứng vô cùng bình tĩnh với việc này, dù sao họ đã quen cuộc sống quanh năm bị giáo hội truy sát, Grilan có thể thắng đương nhiên rất tốt, vạn nhất mà thua, thì cùng lắm lại chạy mà thôi. Chẳng qua, cái tên da mặt dày, nhưng lại một lòng suy nghĩ cho các lãnh dân, có lúc sẽ khiến người ta muốn đâm một kiếm, nhưng có lúc lại không thể không kính phục từ nội tâm, nếu thật sự chết rồi…

“Harold.”

Các tu sĩ tụ lại bên Harold, muốn nói lại thôi, Harold nhìn các tu sĩ, hỏi: “Có gì muốn nói sao?”

“Đúng, Harold.”

Ba người Mora từng cùng Harold đến Obi, lên tiếng trước tiên, “Chúng ta đã trải qua rất nhiều, vốn dĩ, chúng ta bị giáo hội ấn danh phản đồ, phải tiếp tục sống cuộc sống bị truy sát và trốn tránh khắp nơi, lãnh chủ Grilan đã thu lưu chúng ta, cho dù là thứ bội tín vô sỉ nhất, cũng biết cảm ân.”

“Mọi người đều nghĩ thế sao?”

“Phải.”

Các tu sĩ gật đầu, Harold quay lại nhìn Tống Mặc đang đứng trên bàn đờ người tại chỗ vì phản ứng của người Grilan, cười.

“Nếu có thể có một mảnh đất không bị thế lực giáo hội bó buộc, để chúng ta sống, vậy thì, hãy cố hết khả năng của chúng ta, bảo vệ nó đi.”

Ý kiến của đám người Sabisand phân làm hai phía, một phía cho rằng, chuyện này không liên quan tới họ, vốn họ chính là bị Tống Mặc cường ép kéo tới đây, không bằng nhân cơ hội ly khai. Một phía khác cho rằng không thể không nghĩa khí như thế, Tống Mặc không hề dùng thái độ đối xử với tù binh để đối đãi họ, họ không thể phủi tay không lo.

“Trong mắt người Sabisand, chúng ta là tội phạm bị trục xuất, heo chó không bằng. Trong mắt người Obi, chúng ta vẫn là một đám tội phạm, một đám giun dế.” Touro trầm mặc một lúc, nói tiếp: “Tại đây, chúng ta là người.”

Các nam nhân đều trầm mặc.

Tống Mặc không lưu ý tới phản ứng của đám người Harold và Touro, sau khi kinh ngạc, y bắt đầu giải thích với các lãnh dân, lần này giao chiến với kỵ binh hành tỉnh tây bắc tuyệt đối không giống lần đó.

“Mục đích của họ không phải là cướp đồ.” Tống Mặc cao giọng, “Họ tới để giết người!”

Âm thanh của Tống Mặc khiến đại thính lại trầm mặc mấy giây, tiếp theo, âm thanh của các lãnh dân lại vang lên: “XX hết đi! Ông không sợ!”

“Lãnh chủ đại nhân, có ngài ở đây, chúng tôi không sợ gì cả!”

“Cứ để bọn họ tới đi, tới một tên giết một tên, tới hai tên giết một đôi!”

Ông già tóc bạc tang thương đặc biệt giơ gậy lên, dùng âm thanh khàn khàn nói: “Lãnh chủ đại nhân, không có ngài, chúng tôi đều đã chết đói rồi, vì ngài, vì Grilan, liều với chúng thôi!”

“Liều thôi!”

“Đừng mơ tới Grilan diễu võ dương oai!”

Các nam nhân siết chặt nắm tay, cánh tay giơ cao, lớn tiếng gầm lên, các nữ nhân cũng sắn tay áo, mấy nữ đầu bếp mập mạp eo tròn còn vung dao bày thế như đang mổ heo, lớn tiếng nói: “Bà đây phải lột sạch chúng, cạo lông róc da đem đi hầm!”

Tống Mặc muốn nói gì đó với các lãnh dân, nhưng âm thanh lại nghẹn trong họng, một chữ cũng không nói ra được.

Lão quản gia John đi tới cạnh Tống Mặc, ngửa đầu nhìn lãnh chủ đứng trên bàn lần đầu tiên tay chân vô thố, mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi đều là lãnh dân của ngài, là trường thương trong tay ngài, là thuẫn của ngài.”

Âm thanh của lão John không cao, nhưng lạ là lại truyền được vào tai mỗi người. Lập tức, tiếng kêu hỗn loạn ngừng lại.

Tống Mặc cúi đầu nhìn lão John, lão John cười, nụ cười này, khiến Tống Mặc không nhịn được đỏ mắt.

Lão quản gia của y, luôn dáng điệu nghiêm chỉnh, nghiêm túc cổ cách. Lúc này, ánh mắt nhìn y, lại giống như nhìn một một hài tử cần bảo vệ.

“Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi sẽ bảo vệ ngài. Xin ngài lãnh đạo chúng tôi xua đuổi kẻ địch dám khiêu chiến Grilan!”

Lời của lão John như một tín hiệu, tất cả lãnh dân lại cao giọng lần nữa, lần này, địa tinh, chu nho, và anh em người lùn, đều gia nhập vào.

Họ sống tại Grilan, còn muốn tiếp tục sống tại đây, từ nay về sau, bắt đầu từ giờ phút này, họ đều là người Grilan!

Harold và các tu sĩ đứng sau lưng mọi người, cong lưng với Tống Mặc, đám người Sabisand thì nắm chặt tay phải, đấm vào ngực mình, họ sẽ cùng người Grilan bảo vệ mảnh đất này.

Rhys đứng cạnh lan can hàng lang lầu hai, nhìn những gì đang diễn ra trong đại thính. Gerrees đứng cách hắn không xa, hai người hiếm khi có thời khắc bình yên chung sống như thế.

“Tinh linh, định xen vào sao?’

Gerrees chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì, quay người đi. Mái tóc dài màu vàng nương theo động tác của hắn phất lên giữa không, giống như một tia sáng chói mắt.

Người lùn Rode đứng ở bên khác của Rhys lầm bầm: “Tinh linh đều là một đám ngạo mạn lại kỳ cục.”

“Hử?” Rhys nhìn gương mặt đầy râu của Rode, “Xem ra, chúng ta có cùng cảm quan về chủng loài tinh linh này.”

“Cho dù ta không thích tinh linh, nhưng ta cũng ghét ma tộc.” Rode nói oang oang, “Không ngờ ta lại muốn giúp đỡ tên đó, đầu óc ta nhất định bị vô nước rồi! Ma tộc, ngươi có phải đã nhân lúc ta không chú ý, hạ chú ngữ gì với ta không hả?!”

Rhys cười cười, ngón tay thon dài trắng nõn quấn lấy lọn tóc dài trước ngực, “Có lẽ, ai biết chứ?”

“Ngươi quả nhiên là trời sinh một đôi với tên đó!” Rode tức giận vung rìu, “Đều âm hiểm gian trá!”

“Đa tạ khen ngợi, ta sẽ ghi tạc lời chúc phúc của ngươi vào lòng.”

“…” Hắn còn muốn thêm một điều, đều không cần mặt mũi như nhau!

Khi người Grilan đang phấn khích, vò quyền sát tay chuẩn bị đánh kẻ địch, trong phủ tổng đốc hành tỉnh tây bắc, Saivans và thủ hạ tâm phúc của hắn, lại vẻ mặt rầu rĩ.

Đội trưởng kỵ sĩ do Saivans đích thân đề bạc mở miệng nói: “Tổng đốc đại nhân, thật sự phải làm như thế sao?”

“Đây là mệnh lệnh quốc vương tự tay ký.”

“Nhưng…” Tất cả bọn họ đều bị lãnh chủ Grilan đó nắm thóp trong tay, vạn nhất tên đó bị bức tới đường cùng, liều cá chết lưới rách, đem ‘chân dung nghệ thuật’ của họ ra phát tán, họ sẽ triệt để mất sạch mặt mũi.

Đội trưởng kỵ binh chỉ lo lắng vấn đề hình chân dung, nhưng Saivans thì lại lo lắng một khi khai chiến, chỉ sợ mình sẽ không lấy được bao nhiêu tiện nghi gì tại Grilan.

Có lẽ người khác không biết, nhưng hắn thì rất rõ, trừ những vũ khí công thành đã bán cho hắn, trong tay Tống Mặc, khẳng định còn rất nhiều vũ khí uy lực cự đại. Không nói gì khác, chỉ nói nỏ liên phát, đã đủ uy hiếp các kỵ binh thủ hạ của hắn.

Vừa nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra nếu đánh với Tống Mặc, Saivans liền bùng đầu. Huống hồ Tống Mặc còn có thể giúp hắn kiếm một lượng kim tệ lớn, tự mình ra tay cắt đứt đường tài lộ, cho dù là Saivans, cũng sẽ đau lòng.

Bảo người đưa tin chuyển tin tức cho Tống Mặc, chưa chắc không phải là muốn xem thử Tống Mặc có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nào tốt hơn không.

Thở dài, Saivans vỗ trán, y nhất định là gấp điên rồi.

Lúc này, thị tùng tới báo, thủ đô lại truyền mệnh lệnh mới, lần này, người ký mệnh lệnh là tể tướng đại nhân. Tuy là công văn chính thức, nhưng lại đóng ấn chương cá nhân của tể tướng, cũng là do người của tể tướng đưa tới.

“Mệnh lệnh mới?”

Saivans mở sáp phong bức thư, mở một trang giấy mỏng ra, mấy hàng chữ ngắn ngủi, nhưng hắn lại xem mất cả tiếng đồng hồ.

Hắn không phải là đã, hoa mắt chứ?

Trên công văn viết rõ: Mang Tống Mặc Grilan tới thủ đô, còn sống. Quốc vương muốn vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv