Ba vị chủ giáo chịu đủ giày vò của thuốc tiêu hóa, đứng trước mặt đại chủ giáo, đều gầy ốm trơ xương, sắc mặt tiều tụy, giống như vừa bị một trận bệnh nặng.
Người quen biết họ trong giáo hội, thấy họ như vậy, đều bị dọa giật mình, vội hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ba người thì thống nhất như nhau, bất kể người khác hỏi gì, đều không mở miệng, tất cả, phải đợi gặp đại chủ giáo rồi nói sau.
Cuối cùng, bọn họ đợi được triệu kiến của đại chủ giáo, hơn nữa, là sáu đại chủ giáo cùng triệu kiến họ. Ba chủ giáo nhìn nhau, trong mắt vụt qua chút nghi ngờ, rốt cuộc có nên làm theo lãnh chủ Grilan nói không? Bọn họ căn bản không kịp tiết lộ với thượng cấp của mình. Bọn họ quá hiểu tính khí của thượng cấp, tuyệt đối là nóng nảy nhất trong sáu vị đại chủ giáo. Nếu người khác không rớt vào bẫy, mà lão đã lọt chân vào, thì nên làm sao? Trước khi về rõ ràng đã nghĩ xong, trước hết phải âm thầm báo cáo với đại chủ giáo chưởng quản giáo đình của họ, sau đó mới thêm mắm dặm muối nói cho những đại chủ giáo khác. Nhưng ai có thể ngờ rằng, chuyện lại biến thành thế này?
Ba người chần chờ bên cửa một lúc, sáu đại chủ giáo đang ở trong phòng đợi bọn họ đến hết kiên nhẫn. Gần đây giáo hội chuyện gì cũng bất lợi, không nói chuyện của Grilan, chỉ nói Obi, trước tiên là nghe đồn quốc vương Obi là một con cự long, tiếp theo lại có lời đồn nói hắn là kỵ sĩ rồng ngàn năm hiếm khi gặp một lần, kết quả không lâu trước Hắc Viêm lại thống lĩnh đội hắc giáp kỵ binh của hắn từ hành tỉnh tây bắc trở về vương đô, đi cùng chỉ có tể tướng Murphy, ngay cả một miếng vảy cự long cũng không thấy.
Tất cả bố trí trước kia của giáo hội nhắm vào Hắc Viêm toàn bộ đều hỏng hết, ngược lại còn trở thành cái cớ, đối phương sau khi trở về vương đô Obi liền bắt đầu gây khó dễ cho giáo hội, phái binh phong kính giáo đình trong vương đô. Chủ giáo và tu sĩ trong giáo đình không bị bất cứ tổn hại nào, nhưng, chỉ cần không phải kẻ mù, thì có thể thấy, quốc vương đã nói rõ lập trường của mình, kiên quyết đứng đối lập với giáo hội.
Là thần dân của Obi, cho dù bọn họ tín ngưỡng thần Quang Minh, cũng sẽ không phản bội lại quốc vương của mình.
Nếu nhất định muốn chọn một trong giáo hội và quốc vương, bọn họ không chút chần chờ sẽ chọn quốc vương.
Giáo hội gấp gáp nôn nóng, nhưng ai bảo lời đồn trước kia trong vương đô xuất phát từ giáo hội, chứng cứ rõ ràng. Bôi nhọ quốc vương, vọng tưởng lật đổ chính quyền quốc vương để thay thế, ngay cả đại chủ giáo ra mặt cũng vô dụng. Người Obi lần này đã quyết tâm, muốn cho đám thần côn này biết mặt.
Ngồi trên vương vị phát lệnh không phải là Hắc Viêm bản chính, nhưng so với bản chính thì còn tồi tệ hơn. Ít nhất, Hắc Viêm được tiếp nhận giáo dục vương thất chính quy, cho dù tùy tính vọng động, cũng có hạn độ. Nhưng hiện tại kẻ ngồi trên vương vị Obi là một con cự long không hơn không kém, hắn sẽ làm thế nào?
Liệu có dưới cơn tức giận dẫm chết đám người giáo hội không?
Tể tướng Murphy nhìn quốc vương thế thân đang nằm trên kim tệ ngủ khò khò, cầm mệnh lệnh vừa nhận được trong tay, đổ một thân mồ hôi lạnh.
So với Hắc Viêm, vị này, thực sự quá hung tàn. Murphy và các đại thần từng thương lượng, vốn định rằng sẽ trục xuất giáo hội ra khỏi Obi, nhưng vị này lại vung tay, chỉ trục xuất thôi sao mà đủ? Phải bắt người, tính kim tệ theo đầu người, không trả đủ kim tệ, không cho phép đi! Mệnh lệnh này vừa hạ, thì đồng nghĩa với việc nhân viên giáo hội trong nước Obi đều bị bắt cóc tống tiền, muốn chuộc con tin về? Giao tiền rồi nói sau, nếu không, giết con tin không thương lượng.
Tể tướng Murphy lại nhìn cự long đang mộng đẹp một cái, thầm nghĩ, chuyện quốc vương bệ hạ lừa kim tệ của giáo hội trước kia, tuyệt đối là thủ hạ lưu tình. Cự long chân chính, thì ra là thế này…
Dưới tình huống này, ba vị chủ giáo bị Tống Mặc uy hiếp phản bội trở về chủ giáo đình, mang tới tin tức Tống Mặc bảo họ truyền về.
Các đại chủ giáo sau khi nhận được tin này, không ai không nhíu chặt mày.
Lãnh chủ Grilan câu kết ma tộc, vọng tưởng muốn chiếm lĩnh Quang Minh đại lục? Cự long cũng chen một chân vào?
Tin tức này, bất luận nghĩ thế nào cũng thấy không đáng tin. Nhưng kết hợp với tin nhận được trước đó, lại thêm tất cả hành vi của lãnh chủ Grilan, lại cảm thấy không giống như đang bịa chuyện. Các đại chủ giáo đã phiền lòng không thôi vì chuyện phát sinh ở Obi, hiện tại lại thêm Grilan, thật sự là ngán ngẩm.
Chẳng qua, quan hệ của lãnh chủ Grilan và quốc vương Obi hình như không bình thường?
Nghĩ tới điểm này, các đại chủ giáo lập tức sáng mắt. Không thể chọi cứng với Obi, có lẽ, có thể thử ra tay ở Grilan. Bất luận thế nào, tuyệt đối không thể làm theo điều kiện quốc vương Obi đưa ra, dùng kim tệ để chuộc người trong giáo đình về, như vậy có khác gì giáo hội bỏ tiền mua đường, tự trục xuất mình ra khỏi biên cảnh Obi.
Kẻ ngốc mới làm như thế!
“Đến Grilan!” Một đại chủ giáo nóng tính vỗ bàn nói: “Lãnh chủ Grilan câu kết ma tộc, quốc vương Obi nhất định cũng không cách nào thoát khỏi can hệ!”
“Grilan cũng không phải dễ đối phó như thế.”
“Đúng vậy, lẽ nào mọi người đều đã quên kỵ sĩ đoàn sao? Chúng ta đã tổn thất hai kỵ sĩ vàng, ngay tại Grilan!”
“Đây là biện pháp duy nhất trước mắt! Ít nhất Grilan dễ đối phó hơn Obi một chút đi?”
“Có lẽ còn có thể đồng thời vạch trần âm mưu của lãnh chủ Grilan và quốc vương Obi, để bọn họ mất hết danh tiếng.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Đại chủ giáo lên tiếng đầu tiên đứng bật dậy, nghiêm giọng nói: “Chúng ta phải làm như thế! Đoàn kỵ sĩ giáo hội đã không được, chúng ta phải tự ra tay!”
Nói rồi, siết chặt quyền trượng, “Lấy danh nghĩa thần Quang Minh, trục xuất tất cả tà ác của thế gian!”
Nghe lão nói thế, hai ba đại chủ giáo vừa rồi còn dao động không quyết cũng siết chặt quyền trượng, người kiên trì phản đối thì nhìn sang đại chủ giáo ngồi ở hàng đầu, suốt thời gian này, ông già râu tóc đều bạc này, đã trở nên càng thêm già cỗi, nhưng khí chất uy nghiêm trên người thì không chút tổn thất.
Lão chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như kiếm quét qua mọi người, bao gồm ba chủ giáo đã mang tin này về đang cúi đầu đứng một bên.
“Derek nói đúng.”
“Đại chủ giáo Alpha?!”
Mấy người giữ ý kiến phản đối đồng thời kinh ngạc lên tiếng, lẽ nào, lão đồng ý với ý kiến của Derek?
“Đúng, ta tán đồng Derek.” Đại chủ giáo già nua đứng lên, tay phải siết chặt quyền trượng, “Mọi người có thể nghĩ xem, giáo hội, bắt đầu từ lúc nào đã liên tục gặp phiền phức? Tại sao lại gặp những phiền phức này? Những phiền phức liên tiếp kéo tới, dẫn tới danh dự của giáo hội rơi xuống ngàn trượng, tới mức độ lúng túng hôm nay. Chúng ta phải cứu vãn nó, nếu không, không chỉ là Obi, những quốc gia khác, Jiera của Seeger và mấy quốc vương sớm đã có ác ý với giáo hội, cũng sẽ không khách khí với chúng ta.”
“Nhưng, Alpha đại nhân…”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Đại chủ giáo Alpha ngắt lời chủ giác khác, “Chúng ta không có lựa chọn khác. Grilan, là cơ hội của chúng ta!”
Đại chủ giáo Alpha giơ quyền trượng lên, bảo thạch khảm trên quyền trượng bắt đầu phát sáng, miệng lầm bầm cầu nguyện, một cơn gió lạnh thổi qua phòng, mấy đại chủ giáo còn lại đồng thời sắc mặt đại biến, đứng lên, nhìn đại chủ giáo ở hàng đầu.
“Đây là năng lực thần Quang Minh ban cho chúng ta, chúng ta, không sợ bất cứ thứ tà ác nào!”
“Cảm tạ chúc phúc của thần Quang Minh!”
Trừ sáu đại chủ giáo, những người khác trong phòng đều quỳ xuống, cầu nguyện với thần Quang Minh. Đại chủ giáo giữ ý kiến phản đối vừa rồi cũng ngậm miệng, bọn họ đều hiểu, chuyện đã không có chỗ để xoay chuyển nữa, đại chủ giáo, sẽ đích thân tới Grilan.
Ba chủ giáo mang tin về giáo đình đã bị dọa tái mặt, bọn họ đều không nghĩ tới, sáu đại chủ giáo, lại cùng tới Grilan hết! Bọn họ, có phải nên nói âm mưu của lãnh chủ Grilan ra không?
Một chủ giáo kiến tập trong đó vừa định mở miệng, lập tức bị chủ giáo kiến tập khác kéo lại.
“Ngươi điên rồi sao? Ngậm miệng lại.”
Chủ giáo đứng trước mặt hai người quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chủ giáo kiến tập vừa định mở miệng, chuyện đã tới nước này, nếu nói rõ tất cả, bọn họ phải chết không cần nghi ngờ! Không bằng tiếp tục đi luôn, có lẽ, còn có thể giữ tính mạng.
Người không vì mình, trời chu đất diệt.
Thần sắc chủ giáo kiến tập biến đổi mấy lần, cuối cùng cắn môi, cúi đầu.
Thần sắc và động tác của ba người không khiến ai chú ý, đây là may mắn của họ, nhưng lại là bất hạnh của sáu đại chủ giáo.
Cùng lúc này, người Grilan đang toàn thể tổng động viên, bận rộn chuẩn bị hôn lễ của lãnh chủ đại nhân.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, lão John dẫn mọi người của phủ lãnh chủ, bận rộn chân không chạm đất. Quản gia đại nhân không chỉ muốn kiểm tra mỗi chi tiết nhỏ trong hôn lễ, mà còn muốn chuẩn bị mọi thứ cần cho hôn lễ.
Thị nữ Anne cuối cùng đã trở thành người đứng đầu tất cả thị nữ như mong muốn của mình, cô vừa nhận chức, đã gặp phải đại sự hôn lễ của lãnh chủ, hoàn toàn không dám lơ là, không chút do dự ném người yêu Harold vừa mới ra lò sang một bên, dẫn các thị nữ ngày đêm bận rộn, chuẩn bị hoa tươi, dây treo, và các đồ trang trí cần thiết cho hôn lễ.
Các nữ đầu bếp và hai đầu bếp của Chisa cũng bận rộn, chuẩn bị thức ăn cần cho bữa tiệc cưới.
Mọi người đều bận, không ai có thời gian rảnh rỗi.
Tiệc cưới được cử hành ở thành ngầm, tuyên bệ trước đó thì cần làm trong phủ lãnh chủ trên mặt đất, tất cả người Grilan đều có thể chứng kiến.
Vì thế, lão John đặc biệt dặn dò đám người Johnson và Jason, xây dựng một lễ đài to lớn trước phủ lãnh chủ, như thế, tất cả mọi người đều có thể nhìn được rõ ràng những gì diễn ra.
Người nhận lời tham gia hôn lễ cũng lục tục tới nơi.
Người lùn vẫn như trước kéo hết cả nhà tới ăn chực, chẳng qua không phải tới tay không, bọn họ kéo tới hơn năm mươi thùng rượu mạch, và mấy trăm cân thịt muối đặc chế. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Quà kết hôn họ tặng Tống Mặc, là một thanh song thủ kiếm màu bạc, trên thân và cán kiếm đều có khắc hoa văn tinh xảo, thân kiếm sáng choang, sắc bén vô cùng, loại vũ khí này, cho dù có tiền cũng rất khó mua được.
Tống Mặc cầm thanh kiếm này, bất giác nhớ tới thanh kiếm kỵ sĩ mà trước kia Rhys tặng cho y, nhưng khi thân vương Myers giải phóng ma lực đã bị hủy. Hai thanh kiếm này không có chỗ nào tương tự, nhưng Tống Mặc luôn cảm thấy được giữa chúng nó có mối liên hệ gắn bó chặt chẽ.
Người lùn phụ trách rèn thanh kiếm này nói: “Thanh kiếm này là dùng khoáng thạch của riêng ma giới chế tạo.”
“Khoáng thạch của ma giới?”
“Đúng.” Người lùn gãi râu trên mặt, cười nói: “Nói nghiêm khắc hơn, thanh kiếm này nên gọi là Ma kiếm. Chỉ có người như ngài, mới có thể sử dụng.”
Chỉ có người như y, mới có thể sử dụng?
Tống Mặc giơ kiếm lên, nhìn hàn quang phản xạ trên thân kiếm, đây là đang khen y sao? Chắc là đang khen đi. Thanh kiếm này trông rất đáng giá, nếu chỉ có y có thể dùng, thì không cần lo lắng mấy kẻ trộm không có mắt cướp mất.
Thực tế, Tống Mặc cũng là lo thừa, ai dám trộm một thanh ma kiếm, không cần mạng nữa sao?
Tinh linh tới sau người lùn, vẫn là chiếc xe ngựa khảm đầy bảo thạch do thú một sừng màu trắng kéo. Khiến Tống Mặc kinh ngạc là, lần này, trong xe ngựa lại bước xuống hai thiếu nữ tinh linh xinh đẹp, các cô ôm đàn hạc, mặc đầm dài màu trắng tuyết hoặc màu xanh nhạt, mái tóc dài màu vàng nhạt, lấp lánh dưới mặt trời.
Allan dẫn đội bước tới, sau khi hỏi thăm Tống Mặc thì nói: “Những cô nương xinh đẹp này, sẽ hiến khúc ca chúc phúc trong hôn lễ của ngài. Coi như món quà chúc mừng hôn lễ của ngài.”
“Thật sự rất cảm tạ.” Tống Mặc vội bảo lão John an bài người dẫn tinh linh đi nghỉ ngơi, món quà này, cho dù là quốc vương một nước, cũng không làm được.
Xuống xe ngựa sau Allan là Gerrees và Bod, sau đó là mấy tinh linh của Hồng sâm lâm đã từng gặp mặt, bọn họ đều tặng quà kết hôn cho Tống Mặc. Không một ngoại lệ, đều là bảo thạch.
Tống Mặc hoài nghi, trong rừng tinh linh có phải có mọc cây bảo thạch, lắc một cái, thì có bảo thạch rơi xuống.
Gerrees thu lại dây mây đã đeo trên cổ tay Tống Mặc trước kia, tặng cho Tống Mặc một hạt giống như bảo thạch xanh.
“Đây là hạt giống của dây bảo thạch, ngươi có thể tự trồng.”
Hạt giống lặng lẽ nằm trong chiếc hộp vuông bằng bạc có phủ nhung, nếu Gerrees không nói rõ, Tống Mặc có lẽ thật sự cho rằng đây là một viên bảo thạch màu xanh lục.
“Gerrees, cảm ơn.”
Tống Mặc cất hạt giống đi, nhìn cổ tay đã trở nên trống không, kỳ lạ là lại có chút không nỡ. Chẳng qua trước kia Rhys mấy lần đã ghen tỵ vì dây mây này, Gerrees thu hồi rồi, cũng tốt.
An trí tinh linh xong, Tống Mặc mới được thở ra. Trở về phòng, Rhys đã đợi ở đó, nhưng, sau khi nhìn thấy Rhys trong phòng, Tống Mặc đờ ra.
Rhys mặt trường bào màu đỏ, thắt lưng cột dây lưng bảo thạch, mái tóc dài màu nâu xõa sau lưng, tóc mai được kéo ra hai lọn, dùng xích vàng buột sau đầu. Trên vòng trán màu vàng rũ xuống bảo thạch lam trông như giọt nước, giống như đôi mắt màu biển xanh của hắn. Trên tai trái là một hàng ba cái khuyên tai bảo thạch cùng màu, trên tai phải lại là một cái hoa tai bảo thạch đỏ màu máu lúc lắc.
Rhys chậm rãi quay người lại, tay áo rộng rãi nhẹ đung đưa theo động tác của hắn, trên gương mặt yêu diễm, khóe mắt đuôi mày đều chấm phấn màu đỏ, hắn giống như hoa bỉ ngạn nở rộ bên bờ sông địa ngục, đẹp làm người nghẹt thở.
Tống Mặc ngây người đứng tại chỗ, không chớp mắt nhìn người trong phòng, nếu không phải lý trí vẫn còn, y sẽ cho rằng, tất cả trước mặt đều là ảo giác.
Rhys chậm rãi nghiêng đầu qua, cười. Ngón tay trắng tuyết nhẹ điểm lên môi, “Thân ái, ta đẹp không?’
Tống Mặc mở miệng, lại phát hiện, âm thanh nghẹn lại trong họng.
Người trước mặt, đâu chỉ là đẹp, y thậm chí không tìm ra một từ hình dung thích đáng nào, để hình dung tất cả những gì như mộng ảo này.
Rhys chậm rãi bước tới, buông rũ tay áo to rộng, ôm Tống Mặc vào lòng, cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc, “Thân ái, đây là ngươi tặng cho ta, ta không thể chờ đợi được muốn mặc nó cho ngươi xem.”
Tống Mặc tỉnh lại từ trong sự kinh diễm vừa rồi, nhìn Rhys trước mặt, “Ngươi mặc cái này, không cảm thấy khó chịu sao?”
“Không.” Rhys cọ cọ má Tống Mặc, “Mẹ còn nói, bộ đồ này quá bảo thủ, không đủ hoa lệ.”
Cái giề? Cái này còn không đủ hoa lệ?
Rhys búng tay một cái, một bộ lễ phục màu đen hiện ra giữa không, triển khai trước mặt hai người, nhìn bảo thạch và tơ vàng khảm trên y phục, đường xẻ tà cao và cổ áo V rộng, Tống Mặc không khỏi nuốt nước miếng, “Đây là, vương phi chuẩn bị?”
“Đúng. Mẹ nói, hiếm khi kết hôn một lần, tất cả phải làm thật hoàn mỹ.” Rhys lại búng tay một cái, lễ phục biến mất, “Không cần lo lắng, thân ái, tuy đồ mẹ chuẩn bị ta cũng thích, nhưng ta vẫn thích đồ ngươi chuẩn bị hơn.”
Tống Mặc cúi đầu, nhắm mắt lại, trước đó y còn thử tưởng tượng dáng vẻ khó chịu của Rhys khi mặc y phục vào, hiện tại mới phát hiện, mình ngốc bốc khói luôn.
Cách tư duy và hành vi của nhân loại và ma tộc, căn bản không thể xét trên cùng một đường. Sẽ có người mẹ chuẩn bị lễ phục thế này cho con trai mình sao? Mà Rhys còn cảm thấy không tồi?
Quả nhiên, tâm tư của ma tộc ngươi đừng đoán…